Nắm Chặt Hoài Du

Chương 2




Trời sáng, Khương Du hốt hoảng tỉnh lại, giống như một giấc mộng dài, bên cạnh không một bóng người.

Cô xuống giường đi đến chiếc gương toàn thân, làn da trắng nõn tràn đầy dấu hôn xanh tím, người đàn ông bá đạo đến mức cả đùi trong cũng không buông tha.

Khương Du ngay cả xuống giường mà chân cũng đang run.

Quản gia gõ cửa phòng.

"Tiểu thư Khương Du, cô đã tỉnh chưa?"

Khương Du cảnh giác đứng sau cánh cửa, không mở cửa, nếu là người đàn ông hôm qua... Ánh mắt cô nhìn về phía đèn bàn, cô liều mạng muốn đập chết hắn. Rõ ràng âm thanh bên ngoài lộ ra vẻ hiền hòa trải qua năm tháng, cũng không phải tên ma quỷ kia.

"Có chuyện gì sao?" Cô hỏi.

"Tiên sinh dặn tôi gọi cô ăn bữa sáng."

"Tôi không ăn."

Quản gia: "Tiểu thư Khương Du đừng sợ, tiên sinh đến công ty, buổi tối mới về."

Cánh cửa mở ra, Khương Du mặc một chiếc áo sơ mi dài đến đùi, quần áo tối qua đã bị tên ma quỷ kia xé nát, lấy một cái áo của hắn cũng không có gì quá đáng.

Quản gia liếc mắt nhìn Khương tiểu thư, da thịt lộ ra chỗ xanh chỗ tím, sống đến từng này tuổi rồi có chuyện gì ông chưa từng thấy qua.

Tiên sinh đúng là không biết thương hương tiếc ngọc, lại có thể hành hạ một tiểu cô nương như vậy...



Xuống cầu thang xoắn ốc...

Khương Du im lặng không lên tiếng, quản gia nói nơi này là một trong những biệt thự ở ngoại ô của Thẩm tiên sinh, tổng cộng có ba tầng, tầng thứ 3 là khu vực tư nhân của hắn, ngoại trừ hắn thì người đều bị cấm vào.

Tầng 2 là phòng ngủ và phòng cô ở, tầng 1 là phòng khách, phòng bếp và phòng ăn.

Khương Du ăn cháo cua, tiêu hóa thông tin từ miệng quản gia về tên ma quỷ kia, khó nén được nỗi sợ hãi trong lòng.

Thế mà cô lại xuyên không, xuyên thành nữ phụ độc ác trong tiểu thuyết bệnh kiều kia, hiện giờ cốt truyện đã tiến triển đến chỗ Khương Du đâm em trai của nhân vật phản diện đến hôn mê, nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt.

Dựa theo cốt truyện, Khương Du hiện tại nên bị nhốt trong tầng hầm, nhận đủ loại tra tấn ngược đãi, nhưng cô đã biến thành Khương Du, xảy ra sai lệch, khiến cô ra khỏi tầng hầm còn ngủ một đêm với nhân vật phản diện! Không, không được.

Chỉ cần tưởng tượng đến kết cục của "Khương Du" thì đáy lòng cô lập tức lạnh toát. Thẩm Hoài Cẩn sẽ không dễ dàng buông tha cho cô... Cô muốn chạy trốn... Đột nhiên trong đầu cô hiện lên một đoạn ngắn tối hôm qua, nghĩ đến mình lên giường với một người không có tình cảm, Khương Du có hơi ghê tởm.

Tên ma quỷ kia không biết có để lại cái gì trong bụng cô không, lỡ như... không ổn.

Khương Du do dự mãi mới nói: "Ngài quản gia, tôi có thể ra ngoài không? Tôi đảm bảo sẽ lập tức quay lại."

Quản gia: "Chuyện này, chuyện quan trọng thì tôi phải báo cáo với tiên sinh."

Quản nhiên không dễ dàng như vậy...

Hỏi hắn, khó đảm bảo Thẩm Hoài Cẩn sẽ không nghi ngờ, như vậy kế hoạch của cô sẽ thất bại, hy vọng trong mắt cô liền trở nên ảm đạm.

Quản gia tươi cười ôn hòa nói với cô: "Tiểu thư Khương Du cần thứ gì cứ nói với tôi, tôi cho người đặt mua cho cô."

"Không cần đâu."

"Chỉ là tôi thấy cơ thể không thoải mái." Tốt nhất là có thể đưa tôi tới bệnh viện.

Khương Du căn bản ngượng ngùng nhờ người quản gia lớn tuổi, nghe cô nói cơ thể không thoải mái, quản gia lập tức dẫn bác sĩ đến, từ chối cũng không được.

Lần thứ hai Cung Đằng gặp Khương Du, là bởi vì chột dạ nên khi kiểm tra không dám nhìn cô.

Sau khi kiểm tra kết thúc, mới nói: "Thân thể có chút khí hư, có thể kê thuốc cho cô, còn lại chú ý nghỉ ngơi nhiều là được."

"Chờ đã." Vào lúc Cung Đằng chuẩn bị rời đi, Khương Du gọi anh ta lại.

Cung Đằng căng thẳng, không phải là cô nhớ ra anh ta là người nhân lúc cô không tỉnh táo ném lên giường Thẩm Hoài Cẩn chứ... Khương Du có hơi xấu hổ mở miệng, cái loại thuốc kia thực sự làm người ta rất xấu hổ.

"Cái đó, anh đến gần một chút." Mặt cô đầy xấu hổ nói bên tai anh ta, thanh âm mỏng như sợi dây.

"Anh có bán thuốc không cho trẻ con sinh ra không?"

"Cái gì?" Mặt Cung Đằng ngẩn ra.

Mặt Khương Du đã đỏ bừng, mặt dày nói lại lần nữa. "Chính là thuốc tránh thai..."

Sau khi tiễn bác sĩ Cung đi, Khương Du trở lại phòng ngủ lấy thuốc tránh thai bác sĩ Cung đưa từ túi áo sơ mi ra, nuốt vào không uống nước.

Cô cẩn thận quan sát một vòng bức tường vây quanh sân biệt thự, tất cả đều lắp đặt hàng rào bảo vệ, với cơ thể của cô muốn trèo qua rất khó.

Khi bị bắt thì sim của Khương Du đã bị lấy đi, không biết Thẩm Hoài Cẩn dùng cách gì, cô có thể kết nối sóng nhưng không thể liên lạc được với bên ngoài.

Cô vào Tieba, nhập một số từ khóa.

"BỊ bắt cóc nên chạy trốn thế nào."

"Mười loại cách dùng dây thừng chạy trốn."

"Tội cưỡng hiếp bị phán mấy năm."

Khương Du kéo rèm cửa sổ xuống và thắt nút, lại sợ bị phát hiện, lén nhét nó vào trong tủ.

Mục tiêu ban ngày quá lớn, phải đợi đến tối, cô phải dưỡng sức. Đợi đến khi cô trốn thoát thành công, Thẩm cẩu nhất định sẽ ngồi tù!

Thẩm thị, ở công ty Cung Đằng đã thay áo blouse mà đi vào, nở nụ cười nhẹ nhàng, một mình trên sofa trong văn phòng.

Thẩm Hoài Cẩn ngước mắt lên, rồi lại cụp mắt tiếp tục đọc báo cáo, nhẹ giọng: "Chuyện gì?"

"Hoài Cẩn, chim hoàng yến xinh đẹp trong nhà cậu tìm đâu ra thế?"

Thẩm Hoài Cẩn nghiêng đầu lạnh giọng nói: "Nếu cậu ngại không có việc gì làm, tôi không ngại để cậu về lại Thăng Tuấn." Thăng Tuấn là sản nghiệp của gia tộc Cung Đằng.

"Đừng đừng, tôi sai rồi, lão đại."

Quỷ mới biết anh ta vì trốn tránh gia tộc chỉ biết đến lợi ích đã mất bao nhiêu công sức.

"Lão đại..."

"Cậu không tò mò chim hoàng yến của cậu hỏi tôi thứ gì sao?"

Cũng không trông cậy Thẩm Hoài Cẩn sẽ nói gì, Cung Đằng cười nói: "Vậy mà cô ấy tìm tôi hỏi thuốc tránh thai, có phải không thể tin nổi có bao nhiêu phụ nữ mơ ước được làm bà Thẩm, chim hoàng yến này lại rất thú vị, muốn tận ba viên."

Đây là có bao nhiêu không muốn chứ... Từ từ đã, không phải... Mắt thấy càng nói càng không đúng, vội vàng dừng lại. Nụ cười của Cung Đằng cứng đờ: "Hoài Cẩn cậu đừng nghĩ nhiều, tôi không đưa cô ấy thuốc tránh thai mà là ba viên vitamin, cậu ngàn vạn lần đừng noi cho Khương Du."

"Giữ bí mật giúp tôi."

"Tôi còn có việc đi trước." Anh ta sợ không đi, Thẩm Hoài Cẩn chắc chắn là người đầu tiên hạ dao với anh ta.

"Ừm."

Anh mở camera ra, tua camera về, xem rõ ràng từng động tác nhỏ của Khương Du.

Ánh mắt đen thẳm dừng lại ở ngăn tủ trong video... Môi Thẩm Hoài Cẩn khẽ nhếch lên thành nụ cười lạnh.

Mèo con... thật không nghe lời.