Năm Chàng Hoàng Tử Và Một Con Ngốc

Chương 1: Buổi sáng lần đầu gặp anh




Một đứa bé năm tuổi với kiểu tóc kiểu bánh bao được cột hai bên vui vẻ chơi đùa bên cạnh một người đàn ông trung niên ở ngoài vườn hoa huệ tây và bách hợp trắng muốt đang nở rộ.Trong căn nhà gỗ bên cạnh khu vườn đó,người phụ nữ phúc hậu trên tay bưng một khay thức ăn và thức uống đến đặc lên cái bàn để ngoài trời rồi bà cất giọng hiền từ!

-Nguyệt Tử! ba nó! cả hai cùng vào ăn buối trưa nào!

Nghe tiếng gọi,cô bé búi tóc kiểu bánh bao nọ phụng phịu,làm nũng

-Mẹ ơi!Con muốn chơi tiếp cơ!

Nói rồi cô bé tung trái bóng màu đỏ của mình lên không trung,trái bóng rơi xuống đất rồi từ lăn đi.Cô bé nọ thấy trái bóng của mình đột nhiên lăn đi liền lon ton chạy theo trái bóng ấy...

Trái bóng gập dốc liền lăn nhanh ra khỏi vườn hoa huệ tây và bách hợp trắng muốt kia mà lao ra đường chính hiện trạng đang hoan vắng.Người mẹ hiền đức thấy con nhỏ chơi đùa liền phì cười lắc đầu rồi nhìn theo con mình

Bổng dưng,con đường hoang vắng ấy đột nhiên xuất hiện một chiếc xe hơi bóng loáng màu đen chạy băng băng trên đường.Cô bé cứ đuổi theo trái bóng mà không để ý đến chiếc xe hơi đen bóng loáng kia, hơn nữa vì cô bé đang cuối xuống nên những người trong chiếc xe đó nhất thời không phát hiện ra cô bé.

Thấy con mình xắp gặp chuyện không lành,người ba và người mẹ đang đứng trong sân hoảng hốt chạy ra...người mẹ la thét lên:

-Nguyệt Tử!Con ơi cẩn thận!Con ơi cẩn thận!

Cô bé đó nghe thấy tên mình liền đứng thẳng tắp lên nhìn mẹ khó hiểu.Lúc bấy giờ,người tài xế mới phát hiện ra cô bé liền tức tốc nhấn phanh,chiếc xe phanh không kịp vẫn hung dữ lao đến cô bé.Người ba thấy con nguy hiểm,vì thương con mà ông chạy nhanh hơn rồi đẩy con ra vòng an toàn khiến cô bé vấp té mà đập phải đầu vào cột điện gần đó.Chiếc xe đó phanh không kịp liền tông phải ba của cô bé...một dòng máu đỏ lan ra khắp mặt đường....

Tít.....tít....tít....tít....tít...

Tiếng chuôn đồng hồ báo thức vang lên inh ỏi,người con gái với mái tóc nâu vàng của mình bị âm thanh khó chịu phát ra từ cái đồng hồ mà nhăn mày....

Cô bé ngồi dậy,uể ỏi đưa tay vò mái tóc rối của mình rồi tắt cái đồng hồ báo thức của mình...đôi mắt xanh lục bảo của cô đột nhiên đợm buồn....giấc mơ mà cô vừa gặp quả là đáng sợ! Một kí ức mà cô muốn nó không phải là hiện thực...mãi mãi quên lãng nó đi....

Cô bé ngước nhìn bộ đồng phục nữ sinh cấp ba của mình...Phải rồi!hôm nay là ngày cô sẽ được bước vào cuộc sống cấp ba của mình mà cô hằng mơ ước!Chỉ cần học xong cấp ba này rồi tốt nghiệp đại học và kiếm việc làm...thế là có thể lo được cho người mẹ đáng kính của cô rồi...Nghĩ thế cô bé liền phấn chấn hẳng lên...

Cô bé liền vọt nhanh xuống giường nhưng không may chân bị vấp phải cái mểm rồi khiến cô ngã nhào....Hừ...cái mềm...được lắm! Dám làm chị mày té!.... Nghĩ vậy,cô liền lườm cái mềm một cái cho bỏ ghét rồi cầm bộ đông phục phóng thẳng vào nhà bếp

( Tâm sự của em mềm: Hức! em có làm gì đâu chứ? Tự chị ấy vướn phải em rồi té chứ bộ!

Tác giả: Okay...em đừng lo!Chị đây sẽ sớm lấy lại công bằng cho em *tự tin*

Mềm: Em cám ơn chị!)

Trong lúc tác giả của chúng ta đang bầu bạn cùng em mềm thì cô bé đã thay xong bộ y phục nữ sinh của mình.Cô trong bộ y phục nữ sinh với áo sơ mi trắng,cổ áo thắt một cái nơ nhỏ màu đỏ,váy sọc ca rô đỏ,áo khoắc màu xám với bảng tên của cô và huy hiệu của trường Royal School,cái trường khó khăn lắm mới vào được.

Để cô bé vào được ngôi trường này không phải chuyện dễ!Cô bé vì không muốn thấy mẹ của mình phải cực khổ kiếm tiền vất vả khi cô chuyển cấp này nên cô bé nổ lực học.Royal School là ngôi trường dành cho những người cao quý! Cũng chỉ có các đương kim tiểu thư hay thiếu gia danh giá mới vào được nhưng cũng phải là học lực giỏi trở lên.Cô vào được vì đó là tâm nguyện của cô bởi ngôi trường danh giá đó miễn học phí cho học sinh! Suy đi tính lại cô quyết tâm thi vào trường đó! Coi như bao mồ hôi công sức mà mình đã học...cái học bổng duy nhất của ngôi trường đó thuộc về cô bé! Khỏi phải nói cô mừng đến cỡ nào...

Trở lại với hiện tại, cô bé sau khi thay xong bộ đồng phục của ngôi trường đó liền cầm cặp chạy nhanh xuống nhà,vừa thấy mẹ của mình cô đã cất giọng lanh lảnh gọi mẹ:

-Mẫu thân đại nhân! chào buổi sáng! -cô cười tươi hơn hoa

Người mẹ hiền từ cười rồi lắc đầu nhìn cô con gái nhỏ.

-Chào con gái! Nguyệt Tử! Con mau ăn sáng rồi đi học kẻo trể nhá!

Cô cười tươi! gật gật đầu rồi ngồi vào bàn ăn chuẩn bị chiến...

Tay cô lia lịa gắp thức ăn bỏ vào mồm rồi lất nguyên ổ bánh mì mà ăn.Người mẹ nhìn cô chỉ biết lắc đầu cười trừ.Cô nhanh chóng xử đẹp,đánh bại,nói chung là chiến thắng bửa sáng rồi xách cặp đi học.

Cô vui vẻ nhảy chân sáo rôi líu lo đi học.Trên đường đi học cô tình cờ à không,cô có duyên gặp phải một cục đá ở ngoài đường.Vì chân cô đang ngứa hay lâu năm chưa hoạt động hay sao mà cô thuận chân đá thẳng cục đá khiến nó bay vèo vèo rồi..... XOẢNG....

Ôi! âm thanh mới dễ thương làm sao khi nghe phải cái tiếng đó.Cô sợ hãi quay đầu về phía phát ra cái tiếng dễ thương đó! Mặt cô tái mét khi nhìn thấy cửa gương của chiếc xe đó bị bể.Một người con trai bực dọc bước ra từ trong chiếc xe đó ngó quanh rồi dừng mắt tại phía cô bé...

" Chết rồi.... chết rồi! Tai hại! Tai hại! Tại sao mới sáng đã thành ra thế này? Không được! bây giờ 36 kế chạy là thượng sách "

Nghĩ vậy cô liền len lén bước đi cố ý dòm ngó anh ta mà dè chừng,anh ta đứng đó thấy cô liền nheo mày nghi ngờ rồi bước nhanh về phía cô...Cảm thấy không an toàn,cô liền bước nhanh hơn và chạy...anh ta lập tức đuổi theo,tôi nhanh chóng phóng càng nhanh càng tốt...

Tới khúc cua,cô bé tận dụng thời cơ rồi phóng nhanh lên cành cây.Anh chạy đến ngó quanh,chắc không phát hiện ra cô đang ở trên cành cây nên anh liền bực dọc quay về.Thấy đã an toàn,cô liền nhảy xuống cố ý lén nhìn anh thêm một cái để xác nhận rồi thở phào nhẹ nhõm sau đó tiếp tục lên đường đi học.

Về phần anh,sau khi dí theo cô đến mệt cả hơi liền quay trở lại chiếc xe của mình,thấy có một chàng trai khác đang ở cạnh chiếc xe của mình và đang ngó tới ngó lui.Anh thản nhiên đi tới rồi cất giọng trầm ấm nói:

- Thiên Thiên!

Chàng trai nọ nghe tiếng quen thuộc liền quay lại,anh ta cất tiếng nói:

-Phong Phong! cậu chạy đi đâu thế kia?

Anh hất cầm về phía chiếc gương đã bị bể rồi nói:

-Mình bị con nhỏ nào đó làm bể cửa kiếng!Chúng ta đợi người đến sửa rồi hãy đi tiếp!

Chàng trai nọ gật đầu:

-Ừ! cũng được

Một lúc không lâu sau đó,một đoàn người nhanh chóng thay gương.Anh nhàn nhã trả tiền cho họ rồi ngồi lên xe,cùng cậu bạn tên Thiên kia lái xe đến trường...

Còn về phần cô bé kia,cô đi được một đoạn đường,bổng dưng đừng lại khi thấy một chú cún nhỏ đang sủa gâu gâu bên kia đường.Cô đoán nó bị lạc chủ liền cẩn thận sang bên kia đường ẩm chú cún lên rồi nhìn quanh.Cô mỉm cười nhìn chú cún rồi ẫm chú đi tìm chủ của mình.Lát sau chừng 9,10 phút...một cô bé chừng 5,6 tuổi cột hai chùm tóc hai bên lon ton chạy đến phía cô và vui vẻ la lên

- Xu Xu...!

Cô đoán chắc chú cún của cô bé liền đợi cô bé chạy đến sau đó ngồi xuống cho ngang bằng cô bé đó rồi cười nói:

-Này! Chú cún này của em phải không?

Thấy nụ cười thân thiện của cô,bé liền cười rạng rỡ rồi nói:

-Vâng ạ! Sáng nay em dẫn nó đi ăn sáng cùng,nhưng chẳng may lạc mất nó!Chị ơi cho em xin lại với!-bé lễ phép nói

Tôi cười tươi rồi nhanh chóng nhưng cẩn thận đưa chú chó sáng cho cô bé

-Đây!Em giữ nó cho thật cẩn thận nhé!

-Vâng!-cô bé cười rồi chăm chú nhìn vào bộ đồng phục tôi đang mang rồi cười tươi

-Chị học ở Royal School hả?

-Ừ!-cô gật đầu

-Hi! em có hai anh trai! Cả hai cũng đều học ở đó!

Tôi mỉm cười trả lời như ngạc nhiên

-Vậy sao?

-Dạ! Em rất muốn gặp chị lần nữa hi! Em tên là Trần Tuyết Ngọc Hoa!

Cô đưa tay xoa đầu cô bé rồi nói

-Ừ chị cũng rất rất rất hy vọng gặp lại cô bé đáng yêu như em! Chị tên Lý Thiên Nguyệt Tử!

-hi... ha...

Cô và bé vừa đi vừa tán ngấu mới biết bé ở gần đây!Sau này có thể đến chơi với bé rồi! Nói chuyện được một lúc thì bé bổng reo lên!

-Ủa chị Nguyệt Tử! Royal School 7 giờ là vào học rồi!Bây giờ là 6h50 rồi? -bé vừa nhìn vào đồng hồ hoa hồng đeo trên tay vừa nói với tôi

Cô nghe xong liền ngộ ra,nhanh chóng tạm biệt bé rồi nhanh chân chạy nhanh đến trường.Mãi lo tán ngẫu mà cô quên bén mất mình còn phải đi học

Tác giả =°=

Quảng đường tới trường khá dài,cô chạy đến thì đúng ngay 7 giờ và cửa đã đóng,cô ủ rủ ngồi xuống và nhìn trường nghĩ cách vào,những cơn gió hiu hiu vuốt qua

Sau một hồi miệt mài suy nghĩ và khám phá công trường,Nguyệt Tử cô cuối cùng cũng tìm được cách.Cô lẹ tay đôi nhanh cái cặp của mình qua bên kia,cặp vừa đáp đất thì cô bổng nhiên nghe tiếng " Hự...! " từ ai đó!Mà thôi!chắc cô nhầm...

Nghĩ vậy cô liền chạy ra xa,lấy đà rồi phóng lên trên tường rào,cô điêu luyện cho cả hai chân vào mặt tường bên kia,tay giữ vững thành tường.Tự dưng tay cô tuột ra khỏi thành tường.Thế là cô rơi tự do xuống nhưng cố không phát ra tiếng thét nào vì sợ giám thị bắt gặp thì toi!

Cô rơi xuống,cơ mà sao không thấy đau gì hết thế này? Cô cảm thấy mặt đường bổng dưng rầm mềm,hổm lẽ đường đi trong trường được làm bằng chăn nệm OwO? Cô thắc mắt nên liền tìm lý do,cuối xuống chỗ mình đang ngồi thì thấy ngay mình đang ngồi lên người một chàng trai,cô nhìn chằm chằm....Trông anh ta rất quen nhưng cô nhất thời chưa nhớ ra....Tôi nhìn kĩ mới thấy được anh rất đẹp,đẹp tựa thiên sứ với mái tóc đen tuyền và đôi mắt đang nhắm tít lại,da có chút trắng sáng,bờ môi mộng ước,mũi cũng khá cao!Nhưng mà bây giờ nhan sắc là cái thứ không thể nào làm ảnh hưởng bới Lý Thiên Nguyệt Tử.Cô cắn cắn móng tay hoảng sợ và cái trí tưởng tượng phong phí xuất hiện lỡ cô đè người ta rồi người ta nặng quá nên chết sau đó cảnh sát đến bắt cô vào tù và chờ đợi những ngày tháng bị tra tấn bởi cây roi...Không được!Cô còn trẻ quá mà...không muốn chết đâu T^T

Đang tưởng tượng thì anh liền ngồi bật dậy.Nguyệt Tử phát hiện anh còn sống liền đứng bật dậy,liên tục cuối đầu xin lỗi anh.Anh khó chịu nhìn tôi rồi đột nhiên khóe môi anh bổng nhếch lên khi thấy khuôn mặt khá quen của tôi,anh nhìn vào bảng tên trên áo Nguyệt Tử rồi nói:

-Hừ...Lý Thiên Nguyệt Tử lớp 10 hạng A! được tôi đã nghi nhớ!

Nguyệt Tử mặt cắt không ra giọt máu liền hoảng sợ nhìn anh

-Này này! Bạn không phải vì chuyện này mà muốn gây thù với tôi chứ? Tôi chưa hại bạn chết mà? Ọ.Ọ

Anh mỉm cười nhìn Nguyệt Tử đầy thú vị rôi đứng dậy sau đó liếc nhìn tôi

-Nguyệt Tử!Cuộc sống cấp ba ở Royal School này của cô xin được phép bắt đầu!

Anh nói như vậy rồi đi thẳng,chưa được mấy bước thì anh dừng lại nói:

-Mà cô tốt nhất cũng nên đi vào lớp học đi! Tôi đây rộng lượng không bắt cô lên hội đồng học sinh là may rồi đấy! Đi đi!-Sau đó anh đi thẳng

Cô đứng đằng sau ngớ người!Rốt cuộc hồi nảy anh đang lảm nhảm thế quái gì thế???

Tác giả: = =

Cô nhìn theo,xong rồi cầm cặp nhanh chân chạy lên phòng học lớp 10 khu A của mình....Đến được phòng học,cô bất ngờ đụng phải người nào đó trong lúc đi ra

-A~ mình xin lỗi!-cô lúng túng cuối đầu xin lỗi

-Mình không sao!

Chàng trai chăm chú nhìn màu tóc nâu vàng quen thuộc mà mình từng gặp qua!chợt anh nhớ đến cô gái mình loáng thoáng thấy qua trong buổi sáng hôm nay khi cô chạy thục mạng liền nỡ nụ cười hiền!Cô nhìn anh chăm chú thắc mắt

-Sao vậy? mặt mình dín lọ sao?

-không sao!-anh lắc đầu rồi bỏ tay vô túi và đi thẳng

-Ơ bạn không học sao?Gần vào giờ học rồi

Anh ta xoay đầu nhìn cô nở nụ cười tỏa nắng.

-Không! hẹn gặp lại bạn nhé!Mình tên Lục Hàm Thiên!-nói rồi anh ta đi luôn

Nguyệt Tử đứng đằng sau nghiêng đầu thắc mắt! Buổi sáng bắt đầu đi học của cô hôm nay toàn gặp những chuyện lạ lùng...Cô nghĩ rồi xách cặp đi thẳng vào lớp

Những chuyện lạ hôm nay bắt đầu mở ra trang giấy mới cho Lý Thiên Nguyệt Tử ^_^