Nam Bắc Tây Đông – Lạp Diện Thổ Đậu Ty

Chương 13: Tam Lý Đồn




Hoàn cảnh mờ tối dễ nảy sinh dục vọng và xúc động.

Không thể quay lại ghế sofa được nữa, Uông Lộ Hi cảm thấy hiện tại mình rất cần một chiếc ghế cứng, tốt nhất là loại mà ngồi phải giữ tư thế nghiêm chỉnh, để cô có thể giữ đầu óc tỉnh táo.

Cả hai ngồi vào bàn ăn, đối diện nhau, giữa họ là một chiếc đèn chùm đa giác, bóng đèn chiếu lên mặt bàn trơn bóng, tạo ra những chiếc bóng góc cạnh. Viên Bắc định đi lấy đồ ăn vặt cho Uông Lộ Hi, nhưng cô lập tức từ chối dứt khoát: “Ai mà lại ăn cổ vịt khi đang đàm phán chứ?”

… Sao lại thành đàm phán rồi?

Nhưng Viên Bắc vẫn ngồi xuống.

Vì có người muốn chiếm thế chủ động nên anh cũng không nói gì, chỉ im lặng chờ Uông Lộ Hi mở lời.

“Viên Bắc, em chưa từng yêu ai.”

Câu mở đầu là như vậy.

Tiếp theo là câu thứ hai, kết thúc bằng một dấu hỏi:

“Viên Bắc, em muốn hỏi anh, anh có chấp nhận yêu xa không?”



Sắc mặt của Viên Bắc không hề thay đổi.

Dưới ánh đèn, đường nét khuôn mặt anh rõ ràng, đến cả hình bóng nơi đáy mắt cũng không hề dao động, như thể anh đã sớm biết cô sẽ nói những điều này. Điều đó khiến bài diễn thuyết dài mà Uông Lộ Hi đã chuẩn bị trước bỗng nhiên nghẹn lại.

Cảm giác như đang trả lời câu hỏi trước ban giám hiệu trong buổi dự giờ ở trường vậy.

Cô cố gắng kiềm chế sự hoảng loạn, ánh mắt ra hiệu cho Viên Bắc: Trả lời đi chứ? Đến lượt anh rồi.

Nhưng Viên Bắc vẫn không nhúc nhích, anh chỉ yên lặng nhìn cô: “Em nói tiếp đi.”

“…”

Nói tiếp thì nói tiếp.

Uông Lộ Hi cúi đầu, hai tay đan vào nhau để trên đùi, nắm chặt thành nắm đấm.

“… Em đã nghĩ rồi, từ lúc mới biết anh sắp đi, em đã bắt đầu nghĩ, em cảm thấy chúng ta chấm hết rồi.” Giọng cô rất chậm rãi: “Tính cách của chúng ta hoàn toàn trái ngược, dường như anh chẳng bận tâm đến bất cứ điều gì, nhưng em thì không. Có lẽ em là kiểu người có nhu cầu cao điển hình, có ý thức bản thân mạnh mẽ, có phản ứng cảm xúc lớn. Và điều quan trọng nhất là, trong nhiều chuyện, em cần người khác thuận theo mình, khi em được thỏa mãn thì em sẽ rất vui. Mẹ em bảo hồi nhỏ em rất hay khóc, phải có người chơi cùng, nếu không thì em sẽ khóc tiếp đến mức trần nhà thủng mất…”

Vai Uông Lộ Hi lại trùng xuống thêm chút nữa: “Em chưa từng yêu ai, nhưng em đã tưởng tượng về việc mình sẽ yêu đương. Trong tưởng tượng của em, thời đại học, em sẽ có một người bạn trai dịu dàng, chu đáo, và quan trọng nhất là, anh ấy sẽ luôn ở bên em. Anh ấy sẽ cùng em đến thư viện, cùng em đi tới căn-tin, cuối tuần sẽ cùng em đi dạo tìm đồ ăn ngon, buổi tối sẽ đưa em về ký túc xá. Nếu em giận, anh ấy sẽ cầm quà và hoa hồng đứng dưới ký túc chờ em, dỗ dành em, ảnh đại diện và ảnh bìa trên vòng bạn bè đều sẽ đặt hình của em…”

Mặc dù khá kiểu làm màu, mặc dù rất trẻ con, có thể trong mắt nhiều người thì đây là tình yêu nông cạn và ấu trĩ. Nhưng trong mắt Uông Lộ Hi, điều đó không có gì là đáng xấu hổ.

“Em chỉ muốn một tình yêu như thế.” Cô nói.

Nồng nhiệt, đơn giản, luôn ở bên nhau, và khi cần thiết thì thêm chút thăng trầm, rực rỡ. Uông Lộ Hi cảm thấy, hoặc ít nhất ở thời điểm này, cô gái Uông Lộ Hi 18 tuổi cảm thấy, đó chính là hình mẫu hoàn hảo của tình yêu, giống như… phim thần tượng vậy.

“Nhưng sau khi thích anh, em lại cảm thấy kiểu thôi xong rồi, phim thần tượng của em không thực hiện được nữa rồi, anh thì làm gì giống người sẽ đóng phim thần tượng với em đâu! Hơn nữa anh sắp ra nước ngoài, em rất buồn.” Cô vẫn cúi đầu, giọng hơi nghẹn ngào: “… Em không chấp nhận được việc yêu xa, đừng nói là yêu xa giữa hai quốc gia, chỉ cần không cùng thành phố thôi là em đã thấy bực bội rồi. Chỉ cần nghĩ đến chuyện sau này ở trường, em và anh cách nhau múi giờ nên chỉ có thể giao tiếp qua điện thoại, em ăn được món ngon nhưng lại không thể để anh thử, em cãi nhau với bạn học, anh cũng không thể đến bên cạnh em, là em đã cảm thấy…”

Cảm thấy thật vô nghĩa.

Rất vô nghĩa đấy, Viên Bắc.

Nhưng câu này Uông Lộ Hi không nói ra.

Cô hít một hơi rồi nói câu tiếp theo: “Nhưng em rất thích anh.”



Ánh đèn hơi rung rinh.

Hoặc có lẽ là Viên Bắc có động tác gì đó.

Uông Lộ Hi không ngẩng đầu lên nhìn.

Cô vẫn chìm trong cảm xúc của mình: “Không biết anh có tin không, nhưng từ lần đầu gặp anh, em đã rất thích anh rồi. Mặc dù lúc đó anh khá tỏ vẻ, lời nói lại châm chọc, nhưng em cứ muốn nhìn trộm anh suốt…”

Lần đầu gặp nhau chắc là ở sân bay.

Uông Lộ Hi nhớ lại. Lúc đó cô đang đứng bên đường, vội vàng gọi điện cho công ty du lịch, còn Viên Bắc thì ngồi trên tảng đá, mặt không biểu cảm mà đờ người nhìn dòng xe cộ đằng xa, anh đang nghĩ gì thì cô không biết.

Anh có cảm thấy phiền không? Chắc chắn là có. Nhưng anh vẫn đợi cô hơn hai mươi phút, anh không bỏ cô ở lại sân bay. Cuối cùng Viên Bắc nhìn cô, hờ hững hỏi: “Xác nhận rồi?”

Sau đó anh rất tự nhiên mà xách hành lý của cô lên.

“… Phiền quá đi, em cực kỳ mê gương mặt hại người của anh đấy.” Uông Lộ Hi chán nản: “Anh hoàn toàn hợp với gu thẩm mỹ của em, em biết làm sao được?”

Nói đến đây, cô ngẩng đầu lên rồi hỏi: “Anh đã biết em thích anh từ lâu rồi, đúng không?”

“Đúng vậy.” Viên Bắc cũng nhìn cô, thản nhiên đáp: “Anh biết.”



Nhìn xem, đó chính là Viên Bắc.

Uông Lộ Hi cảm thấy mình không nhìn nhầm người thêm một lần nữa.

Viên Bắc không bao giờ cố tình tỏ ra không biết, mà anh cũng không giả vờ như không biết. Anh không coi tình cảm của người khác là thứ không đáng kể mà vứt bỏ hay tuỳ tiện cầm lên chơi đùa, rồi sau đó còn làm bộ làm tịch: Ơ, thứ này vào túi tôi từ lúc nào vậy?

Cảm nhận được, thì tức là có.

Tình cảm của ai cũng đều có giá trị.

Việc làm vậy là không tôn trọng người khác.

Từ lúc quen biết, bất kể cảm xúc trong lòng thế nào, thì trong hành động, Viên Bắc luôn lịch sự và kiềm chế. Điều này khiến Uông Lộ Hi cảm thấy được tôn trọng.

Cô thở dài một hơi: “… Em đã suy nghĩ rất nhiều, thật sự, em cũng không dám chắc chúng ta có phải là những người phù hợp hay không. Nhưng ít nhất hiện tại, ngay bây giờ, em rất thích anh, em không muốn nghĩ quá nhiều nữa, cũng không muốn làm mình đau khổ.”

Ánh mắt cô nhìn thẳng vào Viên Bắc: “Chẳng phải chỉ là hai năm thôi sao? Yêu xa thì yêu xa vậy, bây giờ đâu phải thời cổ đại, dù em cũng không có nhiều tự tin, nhưng em muốn thử…”

… Âm lượng của cô càng lúc càng nhỏ.

Uông Lộ Hi đã nói hết những gì cô muốn nói.

Giờ là đến lượt Viên Bắc.

Cô chờ anh lên tiếng.

Nhưng thời gian Viên Bắc im lặng lâu hơn cô.

Ngay khi Uông Lộ Hi gần như hết kiên nhẫn, cuối cùng Viên Bắc cũng mở lời, nhưng anh lại hỏi cô: “Em còn nhớ em từng nhận xét về anh như thế nào không?”

Uông Lộ Hi gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Là câu nào?”

“Em nói, anh luôn thích tưởng tượng, tưởng tượng về kết quả của một việc.” Viên Bắc nhìn cô: “Em nhận xét rất đúng, và tính cách này là bẩm sinh, rất khó thay đổi.”

“… Ý anh là gì?”

“Ý là, anh không thể bỏ qua kết quả mà chỉ chú ý đến quá trình của một việc, hơn nữa lúc này anh thấy, kết quả của việc này có khả năng không tốt lắm.”

Uông Lộ Hi chợt thấy sống lưng mình tê rần.

Song, điều khiến cô nhíu chặt mày hơn, lại chính là câu nói tiếp theo của Viên Bắc. Anh dùng giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng lại nói ra những lời tàn nhẫn nhất: “Thật ra trước khi em nói mấy câu vừa rồi, anh còn đang do dự. Nhưng sau khi em nói xong, bây giờ anh lại cảm thấy, suy nghĩ của mình là đúng. Anh cũng thấy mừng vì anh không để cảm xúc của mình cuốn đi, cuốn mất cả lý trí.”

Hơi thở của Uông Lộ Hi bắt đầu trở nên gấp gáp.

Cô hiểu, cô đã hiểu rất rõ.

Nhưng cô không thể chấp nhận.

Uông Lộ Hi định mở miệng, nhưng Viên Bắc đã cắt lời cô. Cánh tay anh chống lên bàn, nhẹ nhàng đỡ lấy trán, ánh sáng và bóng trên bàn thay đổi hình dạng.

“Em nghĩ chúng ta có thể bên nhau được bao lâu? Duy trì mối quan hệ này, sau khi anh rời đi, khi chúng ta bị ngăn cách bởi chênh lệch múi giờ và khoảng cách địa lý, khi cuộc sống của chúng ta hoàn toàn không giao nhau, và khi em sắp bước vào một cuộc sống bận rộn mới. Trong tình huống đó, em nghĩ sẽ được bao lâu?”

Uông Lộ Hi dùng sức lắc đầu: “Em không biết.”

“Anh không thích sự bất định, và anh lại càng không thích gượng ép hay cố chấp điều gì. Bản thân anh vốn là như vậy, không liên quan gì đến em.” Viên Bắc nói: “Anh không thể cố đặt lòng tin vào một điều mà anh đã dự đoán trước rất có thể sẽ thất bại, vì nó sẽ không có kết quả.”

Vì không có kết quả, nên tất cả đều vô nghĩa.

“Sao anh biết sẽ không có kết quả!” Uông Lộ Hi đột nhiên lớn tiếng: “Anh dựa vào đâu mà nói là vô nghĩa!”

Những lời cô từng khuyên Viên Bắc khi ở Công viên Cảnh Sơn và tại khoảnh khắc lúc Cố Cung sáng đèn, những lời cô từng nói ấy dường như đều bị gió cuốn đi. Dù sao thì chúng cũng chẳng vào tai Viên Bắc.

“Hơn nữa! Không có kết quả thì sao chứ! Không thể chỉ vì thấy được kết quả mà không bắt đầu sao? Con người ai rồi cũng sẽ chết, vậy sao anh không vung dao bây giờ đi!”

… Viên Bắc bị cách nói không chọn lọc và hành động giương nanh múa vuốt của cô chọc cười.

Thấy anh cười, Uông Lộ Hi càng tức giận, cô chỉ muốn vòng qua bàn bóp cổ anh rồi lắc lắc để xem rốt cuộc trong đầu anh chứa gì.

Cô đập hai tay lên bàn: “Vậy tức là vì yêu xa mà anh từ chối?”

Viên Bắc im lặng một lúc: “Không chỉ vậy.”

Anh nhìn Uông Lộ Hi: “Chúng ta quen nhau… chưa đầy một tháng, em chắc chắn rằng cái em gọi là thích không phải là cảm giác mới mẻ hả? Hay chỉ vì anh khác với những nam sinh mà em từng gặp, nên em mới có hứng thú với anh? Cũng giống như em thích Bắc Kinh, nhưng nếu em sống ở đây nhiều năm, em đi hết mọi con phố, ghé thăm hết mọi trung tâm mua sắm thì lúc ấy em còn chắc mình vẫn sẽ thích nó không?”

Hàng loạt câu hỏi liên tục.

Uông Lộ Hi mím môi, suy nghĩ một lúc: “…Cảm giác mới mẻ, có đấy, nhưng chẳng phải thích cũng bắt đầu từ cảm giác mới mẻ sao?”

“Nhưng nếu một ngày nào đó cảm giác mới mẻ không còn nữa thì sao? Lúc đó em sẽ làm gì?” Ánh mắt Viên Bắc hơi lạnh lùng: “Em đã phân tích anh rất thấu đáo, anh nghĩ ngay cả bản thân anh cũng chưa hiểu mình như vậy, anh chỉ là một người tẻ nhạt và bình thường. Nói là như nước ao tù thì hơi quá, nhưng đúng là chẳng có chuyện gì làm anh bận tâm, sống qua ngày qua tháng, không có lý tưởng cao cả, cũng chẳng có ý định thay đổi hiện trạng…”

“…Từ bỏ công việc, rời khỏi Bắc Kinh, rời khỏi nơi mình lớn lên để ra nước ngoài du học là quyết định duy nhất anh từng thay đổi. Vì không còn điều gì vướng bận ở đây, nên anh muốn thay đổi môi trường, muốn thử một lần. Đừng cười anh, quyết định này anh đã suy nghĩ hai năm, có lẽ nếu chuyện này mà đặt lên người em, em có thể sẽ kéo vali lên và đi ngay lập tức… Uông Lộ Hi, đó chính là sự khác biệt giữa chúng ta.”

Nói đến đây, Viên Bắc hơi ngừng lại, giọng điệu trở nên khó khăn: “Nếu một ngày, cuối cùng em cũng không chịu đựng nổi bản chất tẻ nhạt của anh, hoặc em cảm thấy không thể tiếp tục yêu xa nữa, hoặc em tìm được một người có thể lúc nào cũng diễn phim thần tượng cùng em, đến lúc đó, phải làm sao đây?”

“Làm sao là làm sao! Ai yêu đương mà có thể bảo đảm chắc chắn sẽ đi đến cuối cùng chứ! Em bảo đảm đến lúc đó sẽ chia tay trong hòa bình, vậy chưa đủ sao?”

“Thế còn anh thì sao?” Viên Bắc đột nhiên nhíu mày.

“…Cái gì?”

“Thế còn anh thì sao? Còn tình cảm của anh thì tính là gì?”

Uông Lộ Hi ngây người.

Trong lúc cô đờ đẫn, Viên Bắc từ từ tựa lưng vào ghế, như thể bị rút mất tinh thần.

“Em đừng nghĩ anh lạnh lùng, hôm nay sau khi nói rõ với em, anh cũng cần thời gian để tự điều chỉnh.” Viên Bắc cười khổ: “Nhưng anh thật sự không thể vào cuộc nhanh rồi cũng có thể rút lui nhanh giống như em. Nếu thật sự đến lúc đó, em thấy không hợp và nói chia tay, anh còn có thể làm gì?”

Uông Lộ Hi không thể trả lời câu hỏi này.

Cô cũng nhận ra, thật ra câu trả lời không quan trọng, mâu thuẫn thực sự nằm ở chỗ cách nhìn nhận tình yêu của họ là khác nhau. Dường như Viên Bắc có một cơ chế tự vệ, anh phản kháng lại việc chỉ chú trọng quá trình mà không quan tâm đến kết quả trong tình yêu.

Dù cả hai đều mê đắm cảm giác chinh phục và thỏa mãn khi đạt được những điều “hạn định,” nhưng tình cảm thì không thể đánh đồng như vậy.

Đặc biệt là với người như Viên Bắc.

Liệu thực sự có tồn tại một tình yêu loại bỏ được hết mọi bất định không? Chắc chắn rằng hành trình này có thể kéo dài cả đời, rồi mới bắt đầu bước ra vạch xuất phát? Điều đó có hợp lý không?

Ai mà biết được điểm cuối ở đâu.

Những công sức bỏ ra trên đường đi, những ngọn núi, hồ nước mà em đã ngang qua, mặt trời và mặt trăng, chẳng lẽ chúng không được tính sao?

“Khi đối diện với tình cảm, đúng là anh rất cẩn trọng.” Vành mắt Uông Lộ Hi đỏ hoe: “Anh đối xử với tất cả các cô gái đều như vậy à? Mỗi lần yêu đương đều chỉ quan tâm đến kết quả thôi sao? Anh đối với người khác…”

“Không có người khác.” Viên Bắc ngắt lời cô.

“Như em nói, với quan niệm tình yêu dè dặt như vậy, anh chẳng xứng có được tình yêu. Anh cũng không biết, anh không có mẫu tham khảo.” Viên Bắc yên lặng nhìn Uông Lộ Hi: “Tình cảm là thứ mà anh khó có thể toàn tâm toàn ý trong một thời gian ngắn, anh thật sự không thể. Em là người duy nhất. Uông Lộ Hi, anh thích em, rất thích em, em biết rõ điều đó.”

Cuối cùng Uông Lộ Hi cũng không kìm được nữa.

Cô quay mặt đi.

Bé mèo của Viên Bắc vẫn cuộn tròn trên ghế sô-pha, hai bé nho nhỏ, đôi mắt mở to sáng lấp lánh trong bóng tối nhìn về phía họ.

Đúng vậy, anh thích em, em biết, em cảm nhận được điều đó.

Nhưng chính vì cảm nhận được nên em mới buồn, mới tiếc nuối đến vậy. Thà rằng anh cứ nói là anh không có chút cảm xúc nào với em còn hơn.

“Thật sự không có khả năng nào sao, Viên Bắc.” Nước mắt Uông Lộ Hi lăn dài: “Nếu như chúng ta gặp nhau vào một thời điểm khác, không phải ngay khi mới quen, không phải khi vừa mới có chút tình cảm với nhau thì anh đã phải ra nước ngoài… Nếu không có chuyện yêu xa, nếu chúng ta có nhiều thời gian hơn để bên nhau, chúng ta có thể ở bên nhau không?”

… Không có câu trả lời.

“Viên Bắc, anh nói đi!” Uông Lộ Hi cảm thấy mình vẫn không thể chấp nhận được, cảm giác ấm ức này như có gai, nó làm tim cô đau đớn và ngứa ngáy, thật sự rất khó chịu: “Chỉ có hai năm thôi mà, nếu em chờ anh về thì sao?”

“Không công bằng với em.”

“Anh đừng nói nhảm nữa!” Uông Lộ Hi lau mặt: “Anh thật phiền phức!”

Viên Bắc thở dài.

Sau một khoảng im lặng dài, cuối cùng cuối cùng cũng mở miệng: “Anh không chắc.”

Dường như xung quanh đột nhiên trở nên lạnh lẽo, bốn mùa trôi qua nhanh chóng nhưng giọng anh vẫn chìm sâu vào đáy hồ mùa đông: “Anh không chắc hai năm nữa anh có quay về không, anh vẫn chưa có kế hoạch. Có lẽ sẽ sang nước khác, có lẽ sẽ về thăm mẹ anh… Ở Bắc Kinh, anh đã không còn người thân nào.”

Uông Lộ Hi hiểu rồi.

Thì ra.

Thì ra không phải anh không có kế hoạch, mà là anh sẽ không thay đổi kế hoạch vì cô.

Hoặc có thể nói, cô không nằm trong kế hoạch của anh.

Mùa hè năm 2023 sắp qua đi.

Mùa hè này thực sự rất đẹp, họ đã cùng nhau đi rất nhiều nơi, ngắm nhìn nhiều cảnh vật. Nhưng đối với Viên Bắc, cảnh vật không phải là mãi mãi.

Người ta ca ngợi quá trình.

Nhưng người ta theo đuổi kết quả nhiều hơn.

Cô là người đầu tiên, sẵn sàng vì quá trình mà bất chấp tất cả.

Còn Viên Bắc thuộc về kiểu người thứ hai, chỉ trả giá cho những kết quả chắc chắn. Cuối cùng anh vẫn không thể như cô, không thể chỉ chụp một tấm ảnh mà ngây thơ nghĩ rằng có thể nắm giữ khoảnh khắc đó mãi mãi.

Vì với Viên Bắc, điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả.



“Em hiểu rồi.”

Uông Lộ Hi đứng dậy, đi ra phòng khách lấy khăn giấy, sau đó rút ra vài tờ rồi hỉ mũi.

Cô quay lưng về phía Viên Bắc. Dù không thấy biểu cảm của anh, nhưng cô nghe thấy tiếng ghế kéo lùi lại, là Viên Bắc đã đứng dậy, chắc anh định bước tới. Vì vậy, cô giơ một tay ra sau lưng, vẫy vẫy, ra hiệu cho Viên Bắc đừng động đậy, cũng đừng nói gì nữa.

“Anh đừng an ủi em, cũng đừng nói mấy lời xin lỗi. Anh chẳng có gì phải xin lỗi cả.”

Tính cách khác nhau, lựa chọn khác nhau, chẳng có gì để trách móc. Hơn nữa, từ ngày đầu quen biết, dù chỉ là người bạn gặp nhau trong chuyến du lịch, song Viên Bắc cũng đã rất nhiệt tình nghĩa khí, luôn chu đáo tận tâm.

Anh là một người bạn đáng tin cậy, một người mà người ta có thể tin tưởng giao phó.

“Em chỉ có một câu hỏi, anh phải trả lời em.” Uông Lộ Hi vò chặt tờ giấy trong tay, nước mắt cô đã khô.

“Em hỏi đi.”

“Anh có thể kể cho em nghe, anh bắt đầu thích em từ khi nào không?”

Dường như Viên Bắc không cần phải suy nghĩ, anh chẳng hề do dự: “Bắc Hải.”

À, Bắc Hải.

Bạch Tháp ở Bắc Hải.

Uông Lộ Hi không cảm thấy bất ngờ, cô chỉ bỗng nhiên thấy thất vọng.

Có lẽ từ giờ trở đi, cô sẽ không còn tư cách để đi dạo, ngắm cảnh ở Công viên Bắc Hải nữa. Bởi vì từ nay về sau, bất cứ khi nào bước chân vào nơi đó, trong đầu cô sẽ kêu gào một cái tên Viên Bắc.

Uông Lộ Hi đột nhiên nhìn về phía Viên Bắc: “Vậy anh thích em ở điểm gì? Anh có thể khen em chút được không?”

“Hoạt bát, hiểu biết, tốt bụng…” Viên Bắc vừa nói vừa cười khẽ: “Anh không giỏi khen người.”

“Anh xhọn một ưu điểm lớn nhất đi? Ưu điểm lớn nhất ấy?”

“… Yêu đời?” Viên Bắc nói: “Nụ cười của em rất đẹp, cái đó tính chứ?”

“… Anh cũng chỉ nhìn vào ngoại hình thôi, hừ.” Uông Lộ Hi lại nói: “Không phải em cần anh khẳng định để tìm lại tự tin, em tự biết ưu điểm của mình mà. Em chỉ muốn anh củng cố thêm ấn tượng về em, sau này khi nhớ đến em, anh sẽ hối hận đến mức nước mắt giàn giụa, tự trách đau khổ, suy sụp hối tiếc…”

Cô liệt kê tất cả những từ ngữ diễn tả sự hối tiếc mà cô đã học từ bé đến giờ, nhưng cuối cùng cô lại ngừng lại, rồi nhẹ nhàng rút lại lời: “Thôi, em vẫn mong anh sống tốt.”

Mong anh sống tốt.



Uông Lộ Hi bình tĩnh lại, nhìn Viên Bắc đang đứng bên bàn ăn, bỗng nhiên cô nhận ra, có vẻ như kể từ khi họ quen nhau thì đây là lần đầu tiên Viên Bắc nói nhiều như vậy.

Cũng có thể xem là một kỷ lục.

Hơn nữa, ngay lúc này, Viên Bắc có vẻ bối rối, điều này cũng là lần đầu tiên.

“Viên Bắc, em muốn uống rượu.” Cô nói.

“Không được.”

“Vậy em muốn ăn cơm.” Cô bước ngang qua Viên Bắc, đi thẳng về phía bàn ăn rồi ngồi xuống: “Nói chuyện lâu như vậy, em đói rồi, em muốn ăn mì trộn tương.”

“Bây giờ sao?”

“Đúng, bây giờ, ăn đêm.” Uông Lộ Hi khoanh tay nhìn lên bức tường trắng, vì đã khóc nên giờ cô chỉ thấy ánh đèn phía trên bàn ăn quá chói mắt: “Là chủ nhà, anh nấu cho vị khách từ xa đến một bát mì trộn tương chính hiệu Bắc Kinh thì quá đáng lắm hả?”

Người ta thường nói, khi bạn hỏi một người Bắc Kinh quán nào có món mì trộn tương ngon nhất, họ sẽ tự tin mà trả lời rằng đó là mì do chính nhà họ nấu.

“Anh biết nấu ăn chứ, Viên Bắc?”

“Biết.” Viên Bắc nói: “Nhưng trong nhà không có nguyên liệu… không có mì.”

… Trong tủ lạnh ngoài một ít đồ ăn vặt thì chỉ còn chút rau và trứng, nhìn khá thảm hại.

“Chẳng phải dưới nhà có cửa hàng tiện lợi sao? Anh xuống mua đi.” Uông Lộ Hi nói.

Viên Bắc không nhúc nhích.

Uông Lộ Hi vẫn nhìn chằm chằm vào bức tường trắng, tiếp tục lắng nghe động tĩnh.

Vẫn không động tĩnh gì.

Sau một lúc lâu, có tiếng cười khẽ vang lên.

“Uông Lộ Hi, nếu em đang giận dỗi, muốn tìm cách đuổi anh đi để tự mình rời đi, thì không cần đâu.” Viên Bắc đi vòng ra phía bên kia bàn ăn, ép buộc bản thân xuất hiện trong tầm nhìn của Uông Lộ Hi: “Muộn quá rồi, không an toàn, mai anh đưa em về.”

Uông Lộ Hi đỏ mặt vì bị vạch trần suy nghĩ: “Ai nói vậy! Em chỉ là đói thôi! Em muốn ăn mì trộn tương!”

Hai người im lặng đối đầu vài giây.

“…Được.” Viên Bắc đi vào bếp.



Hai mươi phút sau, Uông Lộ Hi đã có một bát mì trước mặt.

Mì là do Viên Bắc tự nhào bột, tự cán tay, động tác rất nhanh gọn, cô nhìn mà ngỡ ngàng.

Lúc này là rạng sáng, có lẽ cả tòa nhà chỉ còn mỗi gian bếp của họ sáng đèn, máy hút mùi vẫn chạy đều đều.

“Hồi nhỏ bà nội hay nấu mì, ông nội anh thích ăn lắm, nào là mì trộn tương, mì nước sốt đậm đặc1, hoặc mì nấu nước dưa muối, thêm ít dầu hoa tiêu. Anh nhìn nhiều rồi cũng học được.” Viên Bắc đưa đũa cho cô: “Thịt thì không kịp rã đông, hôm nay chỉ có sốt trứng, tạm bợ vậy.”

Uông Lộ Hi khẽ gẩy gẩy mấy sợi dưa chuột và trứng trên bát mì, giọng buồn bã: “Anh còn biết nấu mì nữa… Anh đừng phát tán sức hút của mình nữa được không, khó khăn lắm em mới lấy lại được tâm trạng mà.”

Viên Bắc không đáp.

“Ngày mai đi dạo quanh trường với em nhé.” Cô cúi đầu xuống bát mì nói.

“Được.”

“Chiều mai đi, em muốn ngủ nướng.”

“Ừm.”



Uông Lộ Hi ăn hết bát mì, không còn sót lại sợi nào, no căng.

Cô rửa mặt, sau đó chúc Viên Bắc ngủ ngon, rồi trở về phòng. Có vẻ như ngoài đôi mắt sưng húp và cái bụng no ra, thì chẳng có điều gì khác xảy ra cả.

Chỉ là một ngày bình thường.

Cô nằm trong bóng tối, nhắn tin cho bạn: [Mình thất tình rồi.]

Thái độ cô chắc nịch: [Lần này là thật, mình thật sự thất tình rồi.]

Không ngờ bạn của cô muộn thế mà vẫn chưa ngủ, trả lời lại: [Chúc mừng nhé, chưa kịp yêu đã thất tình, mình phải gọi cậu là chị mới được.]

Uông Lộ Hi bĩu môi: [Bây giờ mình rất muốn xả stress.]

Bạn cô đáp: [Vậy thì vứt con mèo của anh ta ra ngoài đi.]

Uông Lộ Hi: [?]

Uông Lộ Hi: [Cái gì vậy, có liên quan gì đến anh ấy đâu, là tự mình, thất tình thì thường làm gì cơ chứ?]

Bạn cô nghĩ ngợi: [Mình chưa thử bao giờ, uống rượu chăng?]

Uông Lộ Hi đang no căng bụng, chẳng còn thiết tha gì đến chuyện uống rượu.

Cô đổi ảnh đại diện WeChat thành màu đen để thể hiện sự buồn bã, sau đó đeo tai nghe, mở playlist gợi ý hằng ngày trên Võng Dịch Vân lên.

Nhưng dù qua mấy bài hát, trời đã gần sáng, song cô vẫn không hề thấy buồn ngủ, rõ ràng cô đã làm “thánh du lịch” cả ngày ở Universal mà. Chẳng trách người ta thường mô tả thất tình là “héo hon”, hóa ra điều này không phải là lời đồn.

Uông Lộ Hi nhớ lại câu Viên Bắc khen cô “thích cười”.

Trong bóng tối, cô cố gắng nở một nụ cười, nhưng chỉ vài giây sau môi lại xị xuống. Nghĩ mà xem, nụ cười gượng gạo này chắc còn xấu hơn cả lúc khóc.

Nhớ lại quãng thời gian bên Viên Bắc, thật ra ngoài việc họ không đến được với nhau thì cô chẳng có gì phải hối tiếc. Cô đã ăn những món mình muốn, đi qua những địa điểm mình thích, Viên Bắc đã hoàn thành xuất sắc mọi yêu cầu của cô, dẫn cô đi khắp mọi ngõ ngách của Bắc Kinh.

Nếu nhất định phải nói còn điều gì dang dở…

Cô vẫn chưa được thấy hình xăm trên vai của Viên Bắc.

Có lẽ sau này cũng không còn cơ hội.

Cô tháo tai nghe, khịt khịt mũi, rồi úp mặt vào gối.

*

Viên Bắc cũng không ngủ ngon.

Trong đêm, nghe thấy tiếng động lộp cộp, anh tưởng rằng Uông Lộ Hi đang chuẩn bị ra ngoài, nên giật mình tỉnh dậy, mở cửa. Nhưng trong phòng khách chỉ có hai bé mèo đang leo trèo trên cây leo cho mèo.

Cánh cửa phòng dành cho khách vẫn im lìm.

Viên Bắc trở lại phòng ngủ của mình.

…Cho đến hơn chín giờ sáng.

Viên Bắc bị tiếng mèo cào cửa đánh thức, lúc đó anh mới nhớ ra tối qua quên cho chúng ăn.

Anh đi ra phòng khách, mở tủ, sau đó đổ thức ăn, mở lon đồ hộp cho mèo rồi tiện tay dọn dẹp cát mèo. Sau khi bận rộn xong, anh nhìn về phía phòng ngủ, Uông Lộ Hi vẫn chưa dậy.

Anh ngồi trong phòng khách một lúc, ánh nắng không thể chiếu vào nhà được.

Hôm nay trời âm u.

Anh rửa bát đĩa từ tối qua, dọn dẹp nhà bếp, rồi tiện tay vứt quần áo vào máy giặt và nhấn nút khởi động.

Sau khi làm hết một loạt công việc thì đã mười một giờ, mà Uông Lộ Hi vẫn chưa dậy.

Viên Bắc mở WeChat, anh thấy đoạn chat trên cùng bỗng đổi thành ảnh đại diện đen kịt, mỗi màu đen, không có gì cả, chỉ có nickname “Uông Uông Uông” là vẫn giữ nguyên, trông khá lạc lõng.

Viên Bắc bị hành động này chọc cười, anh tiện tay mở vòng bạn bè của Uông Lộ Hi.

Nụ cười dần biến mất.

Anh thấy ảnh bìa vòng bạn bè của Uông Lộ Hi cũng đã thay đổi. Đó là một bức ảnh chụp cổ tay của một cô gái, trắng nõn mảnh khảnh, nhưng cũng vì thế mà hình xăm màu sắc tươi sáng trên da lại càng thêm nổi bật. Đó là hình mặt cười đơn giản, với bảng màu dopamine đang thịnh hành mùa hè này, hình xăm nằm gần mạch đập.

Viên Bắc nhận ra ngay, đó chính là cánh tay của Uông Lộ Hi.

Bởi vì anh nhận ra đồng hồ cảm ứng của cô.

Lần thứ n nhìn về phía phòng ngủ, cuối cùng anh cũng nhận ra có điều gì đó không ổn.

Viên Bắc bước nhanh đến, gõ cửa, không có ai trả lời.

Cửa không khóa, chỉ cần đẩy một cái là mở.

Phòng ngủ sạch sẽ, nhưng người đã biến mất.

Mèo lướt qua chân Viên Bắc, bé đi khắp căn phòng rồi ngồi trên thảm tatami, cuộn tròn đuôi rồi nhìn thẳng vào Viên Bắc trong căn phòng trống trải.

*

Uông Lộ Hi biết sớm muộn gì Viên Bắc cũng sẽ gọi điện cho cô tới tấp.

Cô đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, chỉ là không ngờ lại nhanh đến vậy.

Cuộc gọi đầu tiên đến khi cô còn đang ở trung tâm thương mại.

Bên ngoài trời đang mưa.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi đến Bắc Kinh, cô gặp cơn mưa lớn như vậy, như thể bầu trời bị xé ra một lỗ, nước mưa xối xả trút xuống. Màn trời u ám, mây dày nặng trĩu.

Uông Lộ Hi đứng trước cửa trung tâm thương mại, xung quanh có rất nhiều người đang đợi mưa tạnh.

Cuộc gọi của Viên Bắc vẫn tiếp tục, đổ chuông hết lần này đến lần khác, không ngừng nghỉ.

Vừa mới dính chút nước mưa, giờ lại bị điều hòa thổi vào, nên Uông Lộ Hi cảm thấy hơi lạnh. Cô nhìn vào màn hình hiển thị cuộc gọi liên tục nhảy lên, dần dần cảm thấy lo lắng. Cô ngoan ngoãn, chưa bao giờ bỏ nhà đi như thế này, đây là lần đầu tiên, khá kích thích, mà còn mang theo chút cảm giác tội lỗi kỳ lạ.

Tin nhắn của Viên Bắc cũng nhanh chóng được gửi đến: [Đừng ép anh phải báo cảnh sát bắt em.]

… Dọa ai đây?

Tin nhắn thứ hai: [Anh chưa bao giờ nổi giận với em, Uông Lộ Hi.]

… Uông Lộ Hi mím môi.

Dường như cô có thể tưởng tượng ra giọng điệu của Viên Bắc khi nói những lời này, còn cả cách anh gọi tên cô từng chữ một.

Nói thế nào nhỉ… Thậm chí cô còn hơi mong chờ, trong lòng khá sợ, không biết một người luôn có tính cách điềm đạm như Viên Bắc sẽ thế nào khi nổi giận.

Tin nhắn thứ ba: [Anh đang lái xe, không an toàn, nghe điện thoại đi.]

Uông Lộ Hi suy nghĩ một lúc, rồi vẫn nhấn nút nhận cuộc gọi, sau đó từ từ đưa điện thoại lên tai.

… Không có tiếng giận dữ như trong tưởng tượng. Giọng nói của Viên Bắc rất thấp, nhưng ổn định: “Em ở đâu?”

“… Tam Lý Đồn.”

“Chỗ nào Tam Lý Đồn?”

“… Thái Cổ Lý.” Cô rùng mình: “Em đang ở trung tâm thương mại.”

“Chờ đó.”

Cô vội vàng gọi Viên Bắc: “Em vào Starbucks bên cạnh đợi anh được không? Em muốn mua một ly đồ uống nóng!”

Không có lời đáp lại

Điện thoại bị Viên Bắc dập máy.

Uông Lộ Hi chỉ còn biết đứng yên tại chỗ đợi tiếp. Cô không biết chỗ này có chỗ nào đậu xe tốt không, cũng không biết Viên Bắc sẽ đến từ hướng nào. Đằng sau cô là một cửa hàng Uniqlo ba tầng, cô đi mua một chiếc ô.

Khi cuộc gọi của Viên Bắc đến lần nữa thì cơn mưa đã nhẹ bớt, cô nói với anh qua điện thoại: “Anh nói vị trí của anh cho em đi, đừng vào bãi đỗ xe, em sẽ ra tìm anh.”

Tìm anh à.

Đệt.

Viên Bắc cố nén cơn giận muốn mắng cô, anh gửi định vị cho Uông Lộ Hi. Không tới một phút sau, anh đã thấy từ xa, trên vạch kẻ đường, một chiếc ô màu xanh nhạt chen giữa dòng người đi bộ, bước chân nhanh nhẹn, nhẹ nhàng.

Cô gái còn ôm theo một bó hoa.

Uông Lộ Hi gấp ô lại, như con cá chuồn vào trong xe của Viên Bắc, cô không kìm được rùng mình một cái. Chưa kịp phủi hết nước trên vai thì Uông Lộ Hi đã nghe thấy tiếng khóa cửa, thanh âm ấy còn mang theo cả sự tức giận. Cô nhìn Viên Bắc, sắc mặt anh còn âm u hơn cả thời tiết bên ngoài.

Dường như Viên Bắc không còn kiên nhẫn nào để nghe cô giải thích, anh giật lấy bó hoa trong tay cô, ném ra ghế sau, rồi nắm chặt lấy cổ tay trái của cô, kéo mạnh.

Uông Lộ Hi bị kéo lệch người: “Đau đấy! Anh làm gì vậy?”

Viên Bắc nhìn chằm chằm vào hình xăm trên cổ tay của Uông Lộ Hi, anh cảm thấy thái dương mình như đang giật điên cuồng.

Một lát sau, Viên Bắc hất mạnh tay cô ra: “Uông Lộ Hi, đúng là anh không nhìn nhầm em chút nào.”

“Ý anh là gì?”

Anh nhìn em thế nào?

“Bốc đồng, làm việc không suy nghĩ.” Giọng Viên Bắc bắt đầu lạnh đi: “Em không biết chịu trách nhiệm à? Với chính mình ấy? Tùy tiện xăm cái gì đó lên người? Em bao tuổi rồi!”

Uông Lộ Hi bĩu môi: “Anh cũng có hình xăm mà? Không phải cũng xăm từ nhiều năm trước rồi sao?”

“Giống nhau được à! Em xăm là vì cái gì? Nói cho anh biết, vì cái gì!”

Uông Lộ Hi không nói gì nữa.

Cô dùng đầu ngón tay chà xát vào bên trong cổ tay mình ở ngay chỗ có hình xăm, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Viên Bắc nghe thấy tiếng thút thít rất khẽ.

“Em không phải không chịu trách nhiệm.” Cô gái nghẹn ngào: “Em chỉ muốn… lưu giữ chút kỷ niệm.”

Viên Bắc cố gắng kiềm chế xúc động muốn đập vô lăng, sau đó hít sâu.

“Đây không phải hình xăm thật, chỉ là hình dán thôi…” Nước mắt Uông Lộ Hi không kìm được nữa: “Lúc đầu em đã vào tiệm xăm rồi, nhưng lại hối hận, em cảm thấy không đúng… Trong tiệm có bán hình dán, thế là em mua một cái…”

Cô dùng mu bàn tay lau nước mắt, rồi giơ tay lên, đưa ra trước mặt Viên Bắc. Quả nhiên, một bên mắt của hình mặt cười đã bị chà xát mất.

Viên Bắc nhìn chằm chằm vào cổ tay đỏ ửng của cô, cau mày, không nói gì.

“Viên Bắc, em chỉ muốn giữ lại chút kỷ niệm thôi… Mặc dù có lẽ chỉ giữ được vài ngày, nhưng ít ra cũng là một kỷ niệm.” Uông Lộ Hi càng nói càng tủi thân, nước mắt rơi xuống từng giọt: “Em còn nhỏ, đúng, nhưng anh nói em bốc đồng, lỗ mãng, em không phục. Em sẽ không bốc đồng mà đi xăm mình, cũng sẽ không bốc đồng mà thích một người. Điều đó không gọi là bốc đồng.”

Dường như mưa bên ngoài lại to hơn.

Người đi bộ và xe cộ đan xen vào nhau, tiếng còi xe vang lên không ngừng.

Uông Lộ Hi cúi gằm đầu xuống.

Rất lâu.

Cô nghe thấy tiếng ở bên cạnh, hình như Viên Bắc thở dài.

“Xin lỗi.” Anh nói: “Anh không nên nói em như vậy, nhưng em lại cắt liên lạc, biến mất… anh…”

“Em sẽ không cắt liên lạc, cũng sẽ không biến mất.” Uông Lộ Hi nói: “Cho dù sau này anh không còn ở Bắc Kinh nữa, em cũng sẽ không chặn anh, chúng ta vẫn có thể làm bạn, đúng không?”

Viên Bắc im lặng rất lâu.

“Đúng.”

“……” Uông Lộ Hi lại lau nước mắt, cô vươn người, lấy bó hoa từ ghế sau ra. Giấy gói hoa có vân màu vàng kim, những bông hoa hướng dương nhỏ xinh như những quả trứng ốp la, nở tròn đầy đáng yêu: “Tặng anh đấy, Viên Bắc.”

Viên Bắc nhìn bó hoa, rồi lại nhìn Uông Lộ Hi.

“Em thấy trên mạng người ta nói, suốt đời con trai hiếm khi được tặng hoa, cơ hội nhận hoa lớn nhất có lẽ là trước mộ bia của mình.” Uông Lộ Hi nhét bó hoa vào lòng Viên Bắc: “Em tặng anh, sau này anh phải nhớ đến em.”

Rào.

Bên ngoài cửa sổ, mưa đột ngột nặng hạt. Chiếc xe như bị bao phủ trong tấm màn mưa dày đặc, không một kẽ hở. Những giọt mưa lớn như hạt đậu đập vào kính, như thể trời đất cũng đang đổi sắc.

“Mưa to quá…” Uông Lộ Hi lại quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Viên Bắc vẫn im lặng.

Trong xe thoang thoảng hương hoa nhè nhẹ, mùi hương bị hơi mưa ẩm ướt nâng lên.

Một lúc sau, anh đặt lại bó hoa ra ghế sau rồi khởi động xe.

“Anh đi đâu vậy?”

“Trường học.” Viên Bắc nói.

“Đang mưa mà.”

“Thì vẫn đi.”

“Không đổi sang ngày khác được à?”

“Chỉ hôm nay.”

Viên Bắc chưa bao giờ kiên quyết muốn đến một nơi nào đó đến thế, thậm chí mạo hiểm cảnh báo mưa lớn. Uông Lộ Hi cũng cảm nhận được điều đó, nên cô im lặng.

Đường phố nhiều xe, cần gạt nước nhịp nhàng hoạt động, qua màn mưa, đèn hậu của chiếc xe phía trước cũng trở nên mờ ảo. Uông Lộ Hi ngây người nhìn vào màn mưa, rồi hỏi Viên Bắc: “Xăm có đau không?”

“Đau.”

“Thảo nào, lúc em bước vào tiệm xăm, ông chủ nhìn em có một mình thì còn khuyên em vài câu, bảo là xăm rất đau, nhất là chỗ da mềm thì càng đau hơn.” Cô lẩm bẩm: “Nên xăm dán vẫn là tốt nhất.”

Giọng Viên Bắc vẫn trầm thấp: “Thẩm mỹ của em kiểu gì thế, cái mặt cười đó xấu quá.”

“Xấu à? Chỉ là tranh vẽ đơn giản thôi, cũng được mà.” Uông Lộ Hi giơ tay lên nhìn.

“Em xem nó như chính mình rồi.”

“Em cười đâu có ngốc thế, đó không phải là em.”

Đến đèn đỏ phía trước.

Chiếc xe dừng lại.

Uông Lộ Hi giơ tay kia lên: “Đây mới là em.”

Viên Bắc quay sang nhìn.

Anh thấy trên cổ tay trắng mịn bên kia của cô có dán một hình xăm giống y hệt, đầy màu sắc, rất bắt mắt. Chỉ có điều mặt cười đã thành mặt khóc, khóe miệng trễ xuống.

Cô nhìn vào mắt Viên Bắc:

“Viên Bắc, đây mới là em bây giờ.”

***

Lời của tác giả:

“Anh Bắc của chúng ta sắp không trụ nổi rồi.”

***

Chú thích:
  1. 打卤面 là một món ăn truyền thống của Trung Quốc, đặc biệt phổ biến ở miền Bắc. Món này bao gồm mì sợi sống chín, sau đó chan lên trên một loại đặc sản sốt, được gọi là “卤”. Số này thường được làm từ nhiều nguyên liệu khác nhau như thịt lợn, thịt gà, tôm, trứng, rau củ, nấm, đậu phụ… Tùy theo vùng và sở thích. Mì khi ăn sẽ được trộn đều với sốt để tạo hương vị đậm đà. Món ăn này mang đến hương vị béo ngậy và phong phú nhờ sự kết hợp của nhiều nguyên liệu.↩︎