Năm Ấy Tuyết Rơi, Anh Gặp Em

Chương 7: Tôi cứ thế này đi vào trong có tiện không?




Nhiễm Hi nhếch môi, hiện tại cô đang rất muốn chửi thề, nghĩ là làm, Hạ Thư Ý còn đang nghĩ rằng sau khi nghe Cố Niên nói như vậy thì cô sẽ như 4 năm trước mà đau lòng, rơi nước mắt, nhưng điều cô ta không ngờ là Nhiễm Hi không những không rơi một giọt nước mắt nào mà ngược lại còn chửi họ

" Cmn, bà đây nói chuyện thế nào là chuyện của bà đây, cần anh xen mồm vào à "

Biểu cảm trên mặt Hạ Thư Ý ngay lập tức ngưng lại, quay phắt lại nhìn cô, kể cả Cố Niên cũng bất ngờ. Nhiễm Hi của những năm trước sẽ không bao giờ thốt ra những lời như thế này, thậm chí lần đầu tiên anh thấy cô lớn tiếng cũng chính là khi cô suy sụp nhất, cô không phải yếu đuối mà là cô nhẫn nhịn tốt, khoảng thời gian anh quen cô, Nhiễm Hi lúc nào cũng dịu dàng, lịch sự, đối với anh luôn có một sự tin tưởng vô tận, nhưng chính anh đã đập nát sự tin tưởng đó, làm tổn thương cô, để bây giờ quay lại cô đã không còn là Nhiễm Hi của trước đây nữa, cô vẫn dịu dàng với mọi người xung quanh, lại gai góc và chán ghét anh như thế này. Ba năm ở Anh chuyện gì làm cô thay đổi? Hay là từ lúc tận mắt nhìn thấy nó thì cô đã thay đổi?

Nghĩ đến đây, Cố Niên mấp máy môi

" Hi Hi, anh xin lỗi, lúc nãy anh hơi nặng lời "

" Đừng gọi tôi thân thiết như vậy, tôi sẽ tổn thọ đấy "



Nhiễm Hi lạnh lẽo nói, sau đó quay người định đi vào trong, cô vô tình nhìn về phía thang máy, bước chân cô khựng lại, thân ảnh người đàn ông cao lớn, thẳng tắp từng bước vững vàng đi về phía cô, cách nhau khoảng tầm 4 bước Lục Cẩn Đông dừng lại, anh hơi mỉm cười

" Cô làm rơi hoa tai "

Nói rồi anh xoè bàn tay ra bên trong quả thật có một chiếc hoa tai hình hoa hướng dương được đính từ những viên kim cương nhỏ, Nhiễm Hi cũng đưa tay lên sờ vào tai mình, chiếc hoa tai bên trái đã rơi mất, cô cười nhẹ nhàng đưa tay nhận lấy, dù chỉ là lướt qua nhưng cảm giác ấm áp quen thuộc mà anh mang lại vẫn như lần đầu vậy, không hiểu vì sao nhưng tim cô dường như đập nhanh hơn một chút, Nhiễm Hi nhanh chóng thu tay lại, đè nén nhịp tim của mình, nhẹ giọng nói

" Cảm ơn anh, tôi bất cẩn quá "

" Không có gì, lần sau cẩn thận một chút "

Cố Niên và Hạ Thư Ý đứng cách họ không xa nhưng cũng chỉ nghe được loáng thoáng, nhưng thứ khiến Cố Niên chú ý là chiếc hoa tai kia, với những gì anh ta biết từ Nhiễm Hi, cô sẽ không bao giờ lưu lại bất cứ thứ gì trên người mình ở chỗ người khác, nhất là đàn ông lại càng không thể, có thể là cô đánh rơi người đàn ông kia chỉ đơn giản là mang trả lại, nhưng anh ta nhận ra Lục Cẩn Đông, một người bí ẩn, có quyền lực có gia thế, Nhiễm Hi chỉ mới về nước sao lại quen biết với người thế này? Cố Niên không khỏi khó chịu anh nhíu mày, định bước lên nhưng lại bị Hạ Thư Ý níu lại, cô ta yếu ớt lên tiếng

" Niên, em đau bụng quá, chúng ta về nhà được không anh? "

Nhìn thấy sắc mặt cô ta trắng bệch, Cố Niên liền lo lắng, đau lòng nói

" Em đau ở đâu, chúng ta đi bệnh viện nhé "



Hạ Thư Ý lắc đầu, ôm lấy cánh tay hắn ta

" Không cần đâu, chắc là sức khoẻ không được tốt, về nhà nghỉ một lát là khỏi ngay thôi "

Hắn biết Hạ Thư Ý không thích đến bệnh viện, vậy nên liền chiều theo ý cô ta

" Được, chúng ta về nhà "

Nói rồi liền ôm lấy eo cô ta để cô ta dựa hết lên người mình, lúc chuẩn bị rời đi còn khó chịu nhìn về phía Nhiễm Hi

Nhiễm Hi nhìn thấy ánh mắt của anh ta nhưng cũng không để ý, quay lại khách khí nói với Lục Cẩn Đông

" Anh có muốn vào nhà uống nước rồi hẳn về không? "

Cô cũng chỉ là khách sáo hỏi như thế, cứ nghĩ rằng anh sẽ từ chối, nhưng không ngờ anh lại gật đầu, nghiêm túc nói

" Được, vậy thì tôi làm phiền rồi "

Nhiễm Hi giật giật khoé môi, con người này làm sao thế? Không biết cô chỉ hỏi cho lịch sự thôi à, lỡ phóng lao rồi thì phải theo lao, Nhiễm Hi khóc thầm trong lòng, một lát nữa cô chắc chắn sẽ bị ông bà cụ hỏi cung cho mà xem. Nhiễm Hi mỉm cười không mấy tự nguyện, đưa tay mở cửa, né người sang một bên để anh vào trong, nhìn thấy biểu cảm này của cô anh không khỏi bật cười nhưng cũng không thu lại ý định, anh thật sự muốn biết nơi sống của cô như thế nào, Lục Cẩn Đông bước vào trong, tháo giày để sang một bên một cách rất tự nhiên, anh quay người lại chỉ thấy cô gái nhỏ đang chậm chạp lấy đôi dép mang trong nhà ra, đôi dép có hình con thỏ màu trắng trong rất đáng yêu, anh hơi mỉm cười

" Tôi cứ thế này đi vào trong có tiện không? "

Nhiễm Hi quay lại nhìn vào chân anh, sau đó nhanh tay lấy từ trong kẹt tủ ra một đôi dép trong nhà dành cho nam, nụ cười trên mặt anh nhạt dần, Nhiễm Hi sợ anh hiểu lầm nên nhanh miệng lên tiếng giải thích

" Đây là dép của anh tôi, cũng lâu rồi không có dùng đến, nếu anh không quen mang thì đi trần vào trong cũng được "

Lục Cẩn Đông nhẹ nhàng thở ra, hơi gật đầu

" Không sao, cứ đưa tôi "