Năm Ấy Tôi Và Chị

Chương 7




"Ha...haha mẹ..mẹ nghĩ sao mà cho con bé mặc mấy cái váy công chúa này vậy".

*......XẤU HỔ CHẾT MẤT*. Uyển Chi nghe chị ta nói thế trong lòng chỉ biết ngại chết thôi, bây giờ ngay lúc này cô chỉ muốn kiếm cái lỗ chui xuống cho bớt sự ngại ngùng này.

"Mẹ thấy xinh mà hợp với con bé lắm" dì ngồi trên sofa cũng lên tiếng nói.

Ôi thôi đừng nói nữa dì ơi, trong lòng Uyển Chi bây giờ phải nói là rất là sượng luôn, ngại ngùng vô bề, khóc không thành tiếng cũng không dám manh động, chỉ biết nhìn xung quanh cho bớt ngại thôi.

Cứ thế một tháng hè cuối cùng này cũng đi qua, hôm nay là ngày đầu Uyển Chi tới trường khai giảng, cô đặc biệt diện một chiếc sơ mi cộc tay với cổ áo thiết kế xòe nhẹ với vài bông hoa nhí thêu nhỏ làm điểm nhấn kèm theo chiếc chân váy đen đến đầu gối. 7h30 quảng trường lớn của đại học sẽ bắt đầu diễn ra. Hiện giờ mới 6h15 thôi, nên cô còn ung dung lấy điện thoại chụp cho mẹ xem hôm nay mình xinh gái như nào, ra sao nữa cơ.
Bước ra khỏi phòng cô liền được dì khen rất nhiều làm cô ngại đỏ mặt, cô bước tới bàn ăn, dì đã chuẩn bị đồ ăn cho hai đứa, cô bước lại ngồi vào ghế đối diện chị Kiều Phương.

"Mà dì quên mất con học trường nào tý dì nhờ Phương chở cho đỡ phải bắt xe" dì lên tiếng hỏi cô.

" dạ thôi ạ thế thì phiền chị lắm, tý chị cũng phải đi học n-".

" Trường nào?" Uyển Chi chưa kịp trả lời xong thì chị ta đã lên tiếng cắt ngang hỏi cô.

"Dạ dạ... trường đại học thành phố Hồ Chí Minh ạ". Cô thấy chị ta ngẩng mặt lên nhìn chằm chằm hỏi, liền nói ra luôn.

"Ủa chung trường với con rồi". Dì quý ngồi kế bên liền trả lời.

Bấy giờ Uyển Chi mới biết chị ta học chung trường với mình, trong buổi ăn sáng cô cũng biết chị ấy học khoa y năm nay đã là sinh viên năm hai rồi. Cuối cùng thì giờ cô lại đang ngồi trên chiếc xe của Kiều Phương.
Đến gần cổng trường cô liền đề nghị chị ta dừng gần cổng một đoạn rồi cô sẽ tự đi bộ vào, cũng là đầu năm vào trường cô cũng chỉ muốn mờ nhòa thôi, nếu mà ngồi trên xe moto Kiều Phương vào trường không gây sự chú ý mới lạ. Cô không thích chơi trội một tý nào.

Toang, lần đầu cô bước vào trường nào có biết quảng trường nằm ở đâu hướng nào mà đi, bây giờ thì hay rồi cô lạc trong chính ngôi trường mình sẽ theo học, cô cũng không dám hỏi những người xung quanh vì ngại, còn cách cuối cùng thôi cô cũng không nghĩ sẽ có lúc mình mở Google Map lên để tìm đường trong trường. Đọc 𝑡г𝘂𝐲ện ha𝐲, 𝑡г𝘂𝐲 cập nga𝐲 [ Tг𝗨𝓂Tг 𝘂𝐲ện.V𝖭 ]

Nói chứ cô cũng không tin bà chị Google Map quốc dân này đâu vì chính cô còn là nạn nhân mà. Cô nhớ lúc mình vẫn còn ở quê, có lần cô đi cùng bạn lên Hà Nội chơi, đi được nửa thì không nhớ đường liền lôi chị Google ra nhập địa chỉ, dùng cả buổi dồn cả lòng tin vào chị ta mà chị ta nỡ lòng nào chỉ đường cho chúng tôi đến hết cái hồ cái sông cái suối, bã còn chỉ thẳng vào khu nghĩa trang. Vậy là một buổi đi chơi đầy mong chờ biến mất theo cách cô không ngờ tới. Nghĩ xem có cay không chứ!.
Nhưng giờ mà không nhớ chị Google thì biết nhờ ai giờ trong khi cô không giám bắt chuyện với bất kỳ ai.

Rồi...xong, thế quái nào mà bây giờ cô lại đứng trước cổng trường rồi....đúng là cô không nên tin chị Google mà....Bây giờ hiện tại là 8 giờ 15 rồi, hay dữ rồi 7 giờ 15 bắt đầu 8 giờ 15 cô vẫn còn đứng ở cổng trường vì bị lạc không biết đường. Vậy là buổi hôm đó trong khoa cô là khoa hội họa, chỉ có mình cô vắng mặt....thật đáng nể....

Về nhà, buổi tối ấy cô dường như muốn trầm cảm gương mặt cô hiện rõ sự chán nản mọi thứ đối với cô hiện giờ là phù du, tới cả cái điện thoại là vật bất li thân cũng bị ghẻ lạnh....

Dì Quý và Kiều Phương ngồi kế đó nhìn sắc mặt của cô mà suy đoán cuối cùng dì cũng lên tiếng hỏi cô:" nay ngày đầu lên trường có vui không con?".