Năm Ấy Tôi Và Chị

Chương 37




Gì chứ, ghét sao. Nó sẽ ghét chị ta sao? Nó cũng không biết. Nó im lặng, nó không biết nên nói gì cho đúng, nó dùng hành động thay thế. Nó để chị ta dựa, nó vỗ lưng cho chị ta bình tĩnh.

Nó không nghĩ chị ta lại đặt thứ tình cảm ấy lên nó. Đơn giản nó nghĩ chị với nó từng sống chung một nhà nên thân thiết thôi hay những hành động thân mật ấy cũng là do thân nhau nên mới thoáng vậy. Đáng nhẽ cô nên nhận ra nó sớm hơn. Một phút rồi lại hai phút,…năm phút. …từng phút cứ trôi qua liên tục như thế hiển nhiên không có một tiếng nói nào phát ra. Hoàn toàn yên ắng.

“K…Kiều Phương…chị chị ngủ rồi à”.

Nó nói nhưng đáp lại nó vẫn là sự im lặng, dường như Kiều Phương thực sự ngủ trên vai nó rồi. Nó lấy bàn tay nhỏ của mình đang được Kiều Phương nắm chặt, nó chỉ dám nhẹ nhàng rút ra, nó không dám làm chị ta thức hay nói đúng hơn nó không muốn cả hai phải khó xử.

Lặng lẽ tắt đèn phòng rồi tới bên giường kéo rèm xuống nhưng nó không vào giường, nó đứng đó nhìn lên giường trên, dù hơi lưỡng lự nhưng nó quyết định lên giường chị ta ngủ để chị ta ở giường nó.

Khẽ vén màn ngó vào trong lấy điện thoại sâu đằng trong kế chỗ chị ta nằm vì khá sâu cô chồm người vào cũng không ít, khó khăn lấy điện thoại là vậy nhưng bàn tay chưa cả chạm tới chỉ vì vái xoay người của chị ta mà ngã nhào.

Tay cô bị chị ta đè nhẹ xuống có thể cũng không vững mà đè lên chị ta, nhưng vẻ nặt hiện giờ dường như chị ta ngủ say lắm. Cô không nỡ à không là không dám đánh thức mới đúng. Vật lộn trong lòng cuối cùng nó cũng buôi xuôi mà nằm kế chị ta.

Thật sự tuy không phải lần đầu nằm ngủ chung nhưng lần này khác hẳn…

Nó nằm một hồi vẫn không thể ngủ được. Nó không biết là từ bao giờ, từ bao giờ chị ta thích cô? Vì sao lại thích cô?. Cứ thế mà ngủ quên trong đống suy nghĩ do mình tạo ra.



“…lại không kiềm được rồi?”.

Lại giả ngủ, Kiều Phương không làm diễn viên thì quả thật đang tiếc. Đơn giản giả vờ là để tránh để cô đừng khó xử, Kiều Phương cũng không muốn như thế nên cách tốt nhất là giả ngủ cho qua.

Nhưng sáng mai đối mặt sao đây?.

Không phải chỉ mỗi mai mà ngày kia ngày mốt phải làm sao đây?.

Thật biết lo xa nhưng dù sao người như chị ta ứng phó mấy này chắc không khó. Lật người Uyển Chi qua tay không quên ôm lấy em nhỏ. Chuyện khác tính sau giờ tranh thủ ôm cô ngủ đã.

Cứ thế mà qua đêm.

Chỉ biết khi đến sáng báo thức của Ngọc Hoa trong phòng kêu lên nó cũng vì thế mà lỡ mờ tỉnh, cơ thể nó không thể động được cảm giác như thức gì đó đang quấn quanh tay nó…eo nó, chỉ đến lúc nó tỉnh táo được chút thì nó rõ rồi. Kiều Phương đang ôm trọn lấy nó, nó vẫn nằm đó vẫn để chị ta ôm, nó nhìn chị ta chằm chằm. Trước đây không để ý nhiều chỉ nhìn sơ đã thấy chị ta đẹp rồi nhưng sau hôm qua nó bất giác lại muốn nhìn kỹ chị ta hơn. Chị ta vốn rất đẹp nhưng nếu để ý nhìn gần thế này dường như chị ta là người đẹp nhất mà nó từng gặp.

“Em phải làm sao với chị đây?”.

“Em có thể thử quen tôi”.

Chị ta thế mà dậy rồi, cơ mà hình như là lờ mờ tỉnh thôi. Tay vẫn không rời eo nó mà ngang nhiên cúi đầu gục vào nó.

“Chị…chị đừng có gục vào ngực ngực em nữa”.

“…Nay em lại biết ngại sao?”.

Giọng nói nhỏ đủ nghe, chị ta nói nhưng mặt vẫn gục ở đó, tay Kiều Phương đặt ở eo nó cũng luồn vào bên trong áo mà ôm eo cô, cái mát lạnh từ bàn tay xoa nhẹ nơi eo sau lưng nó khiên cô bất giác mà rùng mình nhẹ.

“Chị…chị”.

“Hum”

Nó dùng hai tay vừa vùng ra khỏi cái ôm chị ta mà đẩy người chị ta ra. “Chị…chị biết mình đang làm gì không chứ”.

“Em nghĩ tôi không biết sao?”.

“Vậy…vậy sao chị vẫn làm?”.