'' Trạch Dương..'' Giọng nói quen thuộc vọng lên từ phía bên phải theo hướng đứng của Trạch Dương.Anh và Tô Vũ Tuần đồng loạt quay đầu sang nhìn.
Là Bạch Tuấn Minh....
Cậu đã mặc bộ đồ khác hôm qua, có lẽ là sau khi tắm thay đồ mới đi ra ngoài nên quên mất đem điện thoại theo bên người, Bạch Tuấn Minh gương mặt vẫn sáng sủa, trên tay còn cầm một túi đựng vài trái quýt cam tươi.
Trạch Dương ''....''
Cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng của cậu bạn nhỏ rồi, cục đá đè nặng trong lòng ngực khiến anh khó chịu cả ngày nay cuối cùng cũng rơi xuống ngay khoảng khắc mà bóng dáng Bạch Tuấn Minh nằm trong đôi mắt anh.
Trạch Dương không nói gì hết, bước chân về phía cậu, bước đi từ từ nhưng khoảng cách bước chân rất lớn dường như cũng rất vội đi thẳng đến không nói không rằng gì mà ôm chặt Bạch Tuấn Minh thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Bạch Tuấn Minh ngạc nhiên vì cái ôm nhưng cũng chẳng còn sức đâu mà đẩy ra ''Tôi lạc đường nên...''
Trạch Dương khàn giọng ''Tớ biết'' anh giữ chặt đầu cậu đè vào vai mình, cảm giác an toàn dâng lên...yên tâm hẵng.
Bạch Tuấn Minh ''? Cậu làm sao vậy ''
''...''
Trạch Dương đưa Bạch Tuấn Minh về nhà, trên đường đi cậu bạn nhỏ còn giải thích.
Lúc 2h khuya cậu đói nên muốn đi tìm tiệm bán gì đấy vào giờ này xem thử, cuối cùng đi một hồi xa mới thấy được một tiệm mì bán khuya, ăn xong vốn định đi về nhưng quái lạ là đi một hồi lại đi qua khu phố khác. Cậu đi lạc qua hai khu phố mới phát hiện mình quên đem điện thoại...
Trời sáng luôn rồi mới có người nhiều nên cậu mới hỏi đường về khu phố của mình, người ta dặn rất kỹ lưỡng, cậu cũng đi theo nhưng đi một hồi lại lạc sang đến khu thứ ba. Cuối cùng cậu không đi nổi nữa nên mới mua quýt ngồi nghỉ một chỗ.
Trạch Dương ''....''
''Sao cậu không mượn điện thoại của người khác gọi về nhà? ''
Bạch Tuấn Minh vừa lột quýt ra bỏ một múi vào miệng đáp ''Có mượn chứ '' cậu nuốt miếng quýt xuống rồi lại nói tiếp ''Nhưng tôi khi mượn xong mới phát tài bản thân chẳng nhớ số của ai hết ''
Trạch Dương ''....''
Tô Vũ Tuần ''....''
//Ngốc//
Trạch Dương nhìn cậu vô tư ăn quýt cũng nhẹ nhõm trong lòng, chỉ sợ rằng vì lạc đường nên cậu bạn nhỏ sẽ hoảng sợ không ngờ cậu lại bình thản như vậy.
Anh mỉm cười nhẹ cất giọng ''Sau này đi đâu cũng phải đem điện thoại theo đấy ''
Bạch Tuấn Minh gật gật ''Dù sao cậu cũng sẽ tìm ra tôi mà ''
Nói xong ra câu này tự dưng Bạch Tuấn Minh khựng bước chân lại nhìn Tô Vũ Tuần.
Trạch Dương ''Đứng lại làm gì vậy? ''
Bạch Tuấn Minh cười gượng lắc đầu qua loa đáp ''Không có gì'' rồi đi tiếp.
Câu nói lúc nãy của cậu có làm cho Tô Vũ Tuần hiểu lầm không nhỉ? Trạch Dương đang theo đuổi Tô Vũ Tuần cơ mà...nếu để cậu ấy hiểu lầm thì không phải sẽ cản trở Trạch Dương sao.
Trong phút chốc trong đầu cậu dâng lên một cảm xúc khó tả, vừa sợ bản thân là vật cản trở khiến Trach Dương không theo đuổi được Tô Vũ Tuần nên ấy náy, lại vừa cảm nhận bản thân giống như thứ gì đấy dư thừa xen vào chuyện tình cảm của người khác.
Bạch Tuấn Minh ''À hai người về nhà trước đi, tôi đi mua chút đồ rồi về ''
Tô Vũ Tuần ''Lỡ cậu bị lạc nữa thì sao? ''. KHÔNG Q𝑈ẢNG CÁO, đọc 𝙩𝒓uyện 𝙩ại # 𝑇𝒓𝑈m𝑇𝒓uye n.𝐕n #
Bạch Tuấn Minh ''Không có đâu, ở đây gần nhà rồi nên không lạc được đâu ''
Trạch Dương đưa điện thoại của mình cho Bạch Tuấn Minh ''Mua nhanh rồi về, cầm điện thoại của tớ đi mật khẩu là 2006 ''
Bạch Tuấn Minh cầm lấy điện thoại rồi chạy đi vừa nói lớn ''Được''
Cậu chạy đi mười mấy bước rồi mới nhận ra gì đấy khựng bước chân quay đầu lại thì không còn thấy bóng dáng của hai người kia nữa rồi...
''Mật khẩu là 2006...20/06 là sinh nhật của mình mà? ''
Bạch Tuấn Minh ''Trạch Dương cậu ta...'''