Nam Ai

Chương 71: Chân thành đổi được gì chăng?




Đêm đó, Kiều Trang nằm trong căn phòng của Thu Phượng, ngủ trên chiếc giường của Thu Phượng, cảm nhận từng chút từng chút chi tiết trong đời sống thường ngày của cô ấy rải rác khắp nơi đây. Cô tưởng tượng về một Thu Phượng của thường ngày, cô ấy sẽ sinh hoạt như thế nào? Làm những gì trong mỗi ngày mà mình trải qua suốt từ thơ ấu đến nay?

Bất giác, khoé môi Kiều Trang khẽ cong lên, cùng lúc đó một giọt lệ cũng theo nụ cười ứa ra khỏi mi mắt lăn dài xuống gối.

Trong hàng trăm ngàn suy nghĩ suốt đêm này, và trong cả những tiếng thở dài ảo não đến mức thê lương, rốt cuộc Kiều Trang cũng đã nghĩ ra một chủ ý!

Giả như gia đình người đàn ông kia chấp nhận bãi nại rút lại đơn kiện thì chắc chắn Thu Phượng sẽ thoát khỏi án tử. Nhưng bài toán được đặt ra ngay lúc này là làm thế nào để một gia đình, một người mẹ có con trai bị giết chết chấp nhận thứ tha cho hung thủ đây?

Đêm nay, dù chỉ là những suy nghĩ thôi nhưng cũng đã đủ sức rút cạn kiệt hết thảy mọi xuân sắc của Kiều Trang rồi.

...

Hôm sau, cô xin phép cha mẹ Thu Phượng để được đến nhà gia đình bị hại ấy nhưng đổi lại là cái lắc đầu vô phương bất lực của Nguyễn Hữu Thịnh.

Ông nặng nề bảo: "Không phải bác chưa từng nghĩ tới chuyện ni. Đến cũng đã đến, có điều gia đình người ta phẫn uất lung lắm, không chịu tiếp."

"Cháu có thể thử, biết đâu lòng thành của mình sẽ khiến cho gia đình người ta động tâm bác ạ!"

"Nhưng mà..."

Đoạn, bà Thịnh chen vào, cũng nói bằng giọng ủ rũ không kém hai người còn lại: "Thôi thì ông cứ để cho cháu nó thử, dẫu gì thì chúng ta cũng đã hết cách rồi. Lỡ như con Phượng nó xảy ra mệnh hệ chi...chắc, tôi chết theo nó luôn quá..."

Ông Nguyễn Hữu Thịnh đỡ lấy bờ vai của vợ mình, suốt thời gian qua cả hai vợ chồng đã già đi không ít, sức khỏe ngày càng suy sụp hơn. Vốn là một gia đình tri thư đạt lễ, họ hoàn toàn không biết phải dùng cách gì hơn là đi cầu xin nhà kia thương tình bỏ lỗi, quỳ cũng đã quỳ, bị mắng nhiếc cũng đã bị mắng nhiếc, nhưng kết quả thì hiện tại ai ai cũng đều đã thấy rồi.

Giờ đây Kiều Trang xuất hiện, tuy không chắc cô sẽ gỡ rối được gì nhưng ít nhất vẫn khiến cho họ có thêm một vài phần hi vọng le lói.

Tạm rời khỏi nhà Thu Phượng, Kiều Trang theo địa chỉ được bà Thịnh chỉ dẫn tìm đến một ngôi biệt thự hết sức đồ sộ nằm trong một khuôn viên rợp bóng cây xanh.

Đứng từ bên ngoài nhìn vào thôi cũng đã có thể tượng tượng ra được độ xa hoa của toàn bộ nội thất bên trong rồi. Đây quả thật là một gia đình phú hộ giàu có đến mức làm cho người ta choáng ngợp.

Như thường lệ, cô vẫn vận váy áo tây trang, đứng trước cánh cổng sắt hít sâu vào một hơi trước khi lên tiếng gọi người gia nhân đứng ở bên trong.

Ban đầu nhìn cách ăn mặc của cô khiến hắn ta tỏ ra rất mơn trớn, nhưng đến khi biết được mục đích Kiều Trang đến đây thì ngay lập tức đã thay đổi thái độ, nhìn cô không khác nào nhìn một kẻ thù truyền kiếp.

Bất quá hắn cũng dẫn cô vào nhà để gặp chủ gia. Vừa bước vô trong thì mũi đã bị xộc lên mùi nhang khói, không phải mất quá lâu để Kiều Trang trông thấy một bàn hương án đang nghi ngút nhang đèn và của lễ thờ cúng một bài vị đề tên Trần Thành Phương.

Đây đúng là tên của người út nam đề danh trong tấm thiệp hồng cùng với Thu Phượng rồi...Kiều Trang nội tâm phức tạp, thầm nghĩ.

"Cô ngồi đây đợi, tôi đi nói với bà chủ, để xem bà có muốn tiếp mấy người hay không." Người gia nhân bĩu môi chế giễu không thèm giấu giếm.

"À dạ vâng, làm phiền anh." Kiều Trang cố kiềm lòng trước thái độ bất nhã của một tên đầy tớ.

1 tiếng...

2 tiếng...

3 tiếng trôi qua mà bà chủ nhà vẫn chưa xuất hiện, Kiều Trang đợi đã đợi đến sốt ruột nóng gan rồi.

Cổ họng cô khát khô, rõ ràng ấm trà ngay trước mặt nhưng tuyệt nhiên lại không đả động. Dẫu Kiều Trang có bốc đồng đến đâu thì cô vẫn biết một khi gia chủ chưa mời thì tốt nhất vẫn hãy giữ lễ, vả lại lần này cô đến đâu phải để uống trà mà là đi cầu xin gia đình người ta tha cho một con đường sống.

Nhịn đói nhịn khát một chút đã là gì chứ?

Phải đến tiếng đồng hồ thứ 4 thì bà chủ nhà mới xuất hiện. Bà ta vận áo dài nhung đen, tóc búi cao, trên người không đeo trang sức mà vẫn toát ra khí thế của một vị phu nhân trâm anh thế phiệt.

Bà từng bước từng bước đi tới ngồi xuống phía đối diện Kiều Trang, vừa thấy bà, cô đã ngay lập tức đứng bật dậy khoanh tay chào: "Thưa bác, cháu tên Kiều Trang, là bạn của chị Thu Phượng. Hôm nay đến đây để..."

"Ha..." một tiếng cười lạnh phát ra cắt ngang lời cô sắp nói.

Đoạn, bà chủ kia hững hững hờ hờ, nói: "Cô không cần chi mất công giới thiệu, tôi thừa biết cô tới đây để làm chuyện chi."

Kiều Trang vẫn đứng đó, chân thành đáp: "Dạ, trong chuyện này ắt có uẩn khúc gì đây nên mới ra nông nỗi, chứ con xin cam đoan với bác chị Thu Phượng là người con gái có học thức và đạo đức, tuyệt đối sẽ không vô cớ..."

"Vô cớ? Vô cớ như rứa? Cô nói tôi nghe thử." Bà chủ nhà liếc mắt nhìn cô, ánh nhìn đầy căm ghét.

Kiều Trang cũng không suy suyễn, kiên định nói tiếp: "...Tuyệt đối sẽ không vô cớ gây ra cái chết cho anh Thành Phương, xin bác rộng lòng từ từ suy xét, tha cho chị Phượng một con đường sống."

Lần này, bà chủ không trả lời nữa mà chỉ đứng dậy tiến tới gần Kiều Trang, thẳng tay tát cho nàng một cái bạt tai như trời giáng xuống mặt làm Kiều Trang ngã vật xuống sàn, khoé miệng lập tức ứa máu.

Rồi chỉ thấy bà chủ nọ trừng mắt với cô: "Chúng mày không có tư cách để gọi tên con trai của tao, cút!"

Mặc dù bị đánh đến choáng váng nhưng Kiều Trang vẫn lật đật quỳ dậy, cúi đầu trước bà ta, trong tình cảnh này hoàn toàn không còn thấy đâu nữa hình ảnh của một cô nàng phóng khoáng miệng lưỡi ranh ma hôm nào.

"Cháu biết không dễ dàng gì để bác chấp nhận lời thỉnh cầu này. Nhưng, chị Phượng vẫn chưa hề đưa ra khẩu cung, thiết nghĩ sự này có điều khuất tất, xin bác hãy cho chúng cháu có thêm thời gian để tra xét...lỡ như sự thật là khác thì sao ạ?..."

"Rành rành là nó đã giết con tao! Chính nó cầm dao, chính mắt tao trông thấy xác con trai mình đẫm máu nằm trong phòng tân hôn cùng với nó. Bây giờ một đứa con gái ất ơ từ nơi mô xuất hiện rồi bảo tao rằng sự thật là khác, mày...mày thật khốn khiếp!"

"Thưa bác, cháu chỉ cầu xin bác cho chúng cháu có thêm thời gian để tìm ra chân tướng, tạm hoãn lại phiên toà mà thôi! Xin bác, làm ơn hãy thương tình." Kiều Trang dập đầu quỳ lạy.

Bà chủ nhà ngoảnh mặt quay đi, thoáng qua bà ta cũng có hơi tò mò rằng bạn bè thì sẽ có thể thân thiết đến mức vứt bỏ tự trọng quỳ lạy người khác để cứu lấy bạn mình hay sao?

Tất nhiên bà ta làm sao mà biết được mối thâm tình ẩn giấu ở giữa cả hai người con gái này.

"Mày về đi, tao không muốn nghe chi nữa cả!" Bà chủ nhà dứt khoát phất tay.

"Trăm lạy bác, ngàn lạy bác xin hãy rũ lòng thương. Dù sao cũng là phận đàn bà con gái với nhau, xin bác đừng ép chị Phượng của cháu đi vào đường cùng, cháu sẽ chết mất...xin bác mà..." Kiều Trang bật khóc nức nở, vẫn tiếp tục cúi lạy như một kẻ điên, đến mức vầng trán đã bắt đầu ẩn hiện vết máu.

"Nhưng nó đã giết con tao! Đó là con trai út của tao, mày hiểu không hả!?" Đến đây, bà chủ nhà cũng vì quá uất ức mà bật khóc theo Kiều Trang.

Không ai sai cũng không ai đúng trong câu chuyện này, một người tình và một người mẹ, họ đều đang khốn khổ vì cái sợi tơ vò không thể nào tháo trút.

Một người muốn xin nhưng dựa vào cái gì để mà xin đây? Còn một người dù muốn tha nhưng cũng không biết phải tha thứ như thế nào?

Nghiệp chướng, chung quy cũng chỉ có thể thốt lên hai từ nghiệp chướng.

Đoạn, bà chủ nhà tự lau đi nước mắt của mình, lại nói bằng chất giọng tuy vẫn còn nghẹn ngào nhưng đã trở về trầm hận như trước: "Nếu mày muốn quỳ thì ra sân mà quỳ, đừng ở đây làm náo động con trai của tao. Để xem mày quỳ được bao lâu!"

Dứt lời thì cũng dứt khoát đi trở lên lầu, hoàn toàn bỏ ngoài tai tiếng kêu tuyệt vọng của Kiều Trang.

Rất nhanh sau đó có hai tên gia nhân xuất hiện lôi cô ra ngoài sân. Dưới cái nắng gay gắt của buổi ban trưa chính ngọ, Kiều Trang vẫn quỳ ở đó, tự nhủ biết đâu điều này sẽ làm cảm động đến bà chủ kia.

Chỉ cần cô chịu giày vò đủ lâu cho thỏa lòng gia đình người ta thì rất có thể Thu Phượng sẽ được tha thứ...

Nhưng Kiều Trang không hề biết rằng tất cả sự đay nghiến này bây giờ chỉ mới là bắt đầu!

...

"Ai đây?" Một trong hai cô gái mặc áo dài trắng vừa mới bước xuống khỏi xe Huê Kỳ sẵn giọng hỏi thằng nhỏ tá điền đứng gần đó.

"Dạ thưa cô ba, đây là cô gái tự xưng bạn của mợ út, tới để xin bà tạm hoãn phiên tòa chi chi đó ạ."

"Mợ út? Thằng đần độn này, mày còn dám kêu con ác phụ đó là mợ út à?" Cô gái còn lại tiến tới xô đầu thằng nhỏ rồi đá túi bụi vào bụng nó.

May mà có cô ba kia can lại, bằng không chắc một hồi đứa nhỏ mới 9 10 tuổi ấy sẽ vỡ bụng chết mất.

Song, hai cô tiểu thư bèn lại gần nhìn Kiều Trang đang cúi gằm mặt quỳ dưới nắng.

Trên vầng trán cô hòa cùng vết máu đáng sợ là những giọt mồ hôi lăn dài xuống gò má.

Hai cô tiểu thư này trông qua không lớn hơn Thu Phượng là mấy nhưng vẻ mặt hằn học và đanh đá không cách gì che giấu nổi, thấy cô quỳ như vậy thì liền lớn tiếng phỉ báng.

Cô ba: "Ác phụ giết chồng mà cũng có bạn thân dữ đa! Khổ nỗi hạng đê tiện thì cũng chỉ là đê tiện mà thôi, vừa nhìn đã biết là cá mè một lứa mới chơi chung với nhau. Mày từ đâu đến hả? Sao không cút xéo về cái xứ sở của mày đi con kia!"

Bàn tay Kiều Trang run rẩy siết chặt góc váy, tự nhủ dù có như thế nào thì cũng phải nhịn, nhất định phải nhịn vì Thu Phượng.

Cô hai: "Ê! Sao em tao hỏi mà mày không trả lời hả? Mày bị câm rồi à?" Nói xong thì liền nắm tóc Kiều Trang giật ngược làm cho da đầu cô đau điếng.

"...Tôi từ Sài Gòn tới đây."

Cô hai: "Bộ mày không có cha sanh mẹ dạy hay gì mà nói chuyện với người lớn hơn không biết xưng em gọi chị, thưa trình chi thế hở?"

Bờ vai Kiều Trang run lên, cô cố mím chặt đôi môi của mình, dặn lòng kiềm chế cơn phẫn nộ đang nhen nhóm bùng phát.

Rốt cuộc vẫn là đáp: "Em từ Sài Gòn tới đây thưa hai chị."

Nghe lời Kiều Trang nói tỏ vẻ phục tùng, hai tiểu thư nọ phá lên cười khoái trá. Đứng ở đó sỉ nhục cô thêm một lát rồi mới hất mặt đi vô nhà dùng cơm trưa.

Đợi khi hai chị em ấy đi rồi Kiều Trang mới âm thầm thở hắt ra một hơi, nâng tay lau ngang dòng nước mắt ấm ức đang không ngừng tuôn chảy.

Một thân rã rời này của cô dựa vào ý chí tiếp tục quỳ giữa sân nắng gắt mà không hề hay biết phía trên lầu, nép sau cánh cửa sổ là bà chủ nhà ban nãy vẫn yên lặng dõi theo.