Thu Phượng bắt gặp Kiều Trang đang ôm mặt khóc nức nở dưới gốc me già ngoài cổng sau bệnh xá.
Cô thở hắt ra một hơi, bèn hướng phía cô ấy cất bước đi tới.
"Em có sao không hở?"
Đôi vai Kiều Trang gầy yếu run lên, trước đến nay cô chưa từng phải chịu sự tủi hờn ngần này. Mặc dù thân phận không đài các bằng Dạ Lý nhưng trong vòng tay mẹ nuôi vốn luôn được cưng như trứng mỏng, là cô chủ nhỏ của cửa tiệm váy áo nổi danh Sài Thành, ấy vậy mà hôm nay bị đả kích quá ư nặng nề, thử hỏi kiềm sao cho đặng để không bật khóc?
Nếu chỉ một thân một mình, Kiều Trang thật muốn thi gan cùng Dạ Lý, thế nhưng...mẹ nuôi của cô và Thu Phượng...họ đâu có liên can?
Kiều Trang vẫn rấm rứt rơi nước mắt, chợt bàn tay Thu Phượng chìa ra, đưa cho cô chiếc khăn thêu cành phượng vĩ.
Bấy giờ, Kiều Trang mới chịu ngẩng lên gương mặt giàn giụa lệ nhoà nhìn cô.
"Chị Phượng..."
"Lau nước mắt đi."
Cầm chiếc khăn lụa trong tay, Kiều Trang cảm thấy tủi thân vô cùng, cô lại mếu máo như sắp khóc tới nơi. Thấy vậy thì Thu Phượng liền tặc lưỡi, lấy lại chiếc khăn tự mình lau khô dòng lệ đang ứa sa trên khoé mi người thiếu nữ.
"Đừng khóc nữa, em còn không hiểu tánh ý Dạ Lý hay răng?"
Kiều Trang ấm ức, phụng phịu như đứa con nít ở bên cạnh Thu Phượng đòi được dỗ dành.
Cô kiên nhẫn lau khô từng giọt lệ, đem dung nhan trẻ trung tràn đầy sức sống thanh xuân của Kiều Trang phơi bày, lại nhỏ nhẹ ủi an.
"Khóc chi để tèm lem mặt mũi hết cả, đúng là ranh con hư mà, nhưng ranh con này cũng chưa tới mức hỏng, cũng hiểu chuyện lắm, còn biết lo lắng cho người ta, đáng yêu lung lắm."
Kiều Trang nghe một câu "đáng yêu lung lắm" của Thu Phượng thì kinh ngạc, liền chớp chớp mắt mi nhìn cô.
"Chị không giận em nữa sao? Chị còn thấy em đáng yêu sao?"
Thu Phượng mỉm cười, vùi khăn lụa của mình vào tay cô, lại vuốt ve mái tóc suôn dài như suối mộng, trả lời.
"Chị là người lớn không chấp nhất với trẻ con, em biết sai nhận sai như ni là tốt lắm. Không cần phải ủ rũ, dẫu sao Dạ Lý cũng sắp sửa về quê rồi, chẳng tạng mặt nhau lâu nữa đâu."
Đến đây, Kiều Trang lại càng buồn rầu hơn gấp bội, không phải do xấu hổ trước Dạ Lý mà là vì Thu Phượng đã nhắc nhớ cô sắp đến buổi chia tay.
Dáng vẻ Kiều Trang tự dưng trở nên bạc nhược đến lạ, cô suy tư trầm ngâm.
"Đưa chị Dạ Lý về quê rồi, có phải chị cũng sẽ trở về Huế, đúng không?"
Cô đang hỏi một điều mà bản thân thừa biết câu trả lời.
Nhưng Thu Phượng vẫn nghiêm túc cho cô một đáp án.
"Phải, chị sẽ trở về Huế."
"Nhưng..."
Kiều Trang mím môi, quyến luyến hỏi.
"...Nhưng còn em thì sao?"
"Thì em Trang ngoan ngoãn về với mạ nuôi của em thôi, chớ còn làm sao rứa?"
"Nhưng em sẽ nhớ chị lắm, em không muốn xa chị!"
Thu Phượng bật cười thành tiếng, thanh trong như suối nguồn róc rách chảy.
"Ôi dào, con bé ni lạ lùng rứa, nhớ không lầm thì cách đây mấy bữa em còn ghét cay ghét đắng chị mà?"
Kiều Trang nghe cô nhắc tới chuyện bất đắc dĩ ấy thì không giấu nổi ngượng ngùng, gãi gãi má cười nghiêng nghiêng trong nắng.
"Chị này, nhắc chi cái chuyện ấy, người ta đã thay đổi suy nghĩ rồi chứ bộ."
Thu Phượng nhướn mày, tiếp tục hỏi đùa Kiều Trang.
"Thế đã thay đổi suy nghĩ như răng?"
Bỗng, dưới tán lá me non, Kiều Trang nhón chân lên ôm cổ Thu Phượng, cô khép hờ mi mắt trao cho cô ấy một nụ hôn.
Mà nụ hôn này cùng với nụ hôn đầu hôm ấy hoàn toàn khác biệt, hôm nay là Kiều Trang tự nguyện trao gửi cho người con gái cô đã trót vấn vương. Vòng tay Kiều Trang khẽ siết, cô áp sát thân hình nhỏ nhắn của mình vào Thu Phượng tựa như cố ý muốn sáp nhập hòa thành một thể với đối phương.
Nụ hôn bất ngờ làm Thu Phượng có chút ngỡ ngàng, cũng định đẩy Kiều Trang ra nhưng thoáng giây ngẫm nghĩ rồi lại thôi, yên lặng để mặc cho cô nàng tùy ý.
Làn môi Kiều Trang quấn quýt Thu Phượng, cô thành thật muốn tận hưởng hơi ấm ướt át này, dịu dàng nhưng cũng rất phóng túng, tất nhiên nó mãnh liệt y như tính cách Kiều Trang vậy.
Đợi khi cạn thoả nỗi niềm, Kiều Trang mới tiếc nuối tách môi hồng nhuận rời khỏi đôi môi Thu Phượng, cô chân thành thỏ thẻ rằng.
"Chị Thu Phượng, em thương chị, chúng ta có còn gặp lại nhau không? Em muốn chúng ta nhất định phải gặp lại nhau!"
Nghe xong lời này thì Thu Phượng bàng hoàng thấy rõ, cô tròn xoe mắt nhìn Kiều Trang, vô thức đẩy nhẹ cô ấy ra khỏi mình.
"Em nói cái chi vậy? Em thương chị? Thương là thương như răng?"
Trông thấy phản ứng có phần quá khích đầy lạ lùng của Thu Phượng, Kiều Trang khó hiểu vô cùng tận, cô nén dạ bày giải.
"Em...đã từng nói biết đâu chị sẽ tìm thấy người đàn bà của mình ở phương Nam, chị cũng bảo rằng đã tìm được và đó là em! Vậy thì hôm nay...em nói thương chị là muốn trở thành người đàn bà của chị, thật lòng thật dạ muốn trở thành người đàn bà của chị!"
"Ôi trời ạ..."
Như vừa mới phát hiện ra điều gì đó tréo ngoe lắm, Thu Phượng bất giác vỗ trán mình, lắc đầu cười khổ.
"Em hiểu lầm chị rồi, lần nọ chị là vì chướng tai gai mắt thái độ bướng bỉnh của em nên mới..."
Lời còn chưa dứt cạn khỏi môi thì đập vào mắt Thu Phượng là hình ảnh Kiều Trang bi ai đến cùng cực khiến cô phải nuốt ngược ngôn từ định nói vào trong, chứng kiến cô ấy lui dần từng bước, dường như không tin nổi vào tai mình. Giữa ban ngày quang đãng mà sóng lòng Kiều Trang trỗi dậy từng cơn, bầu trời trước mặt là mịt mờ mây xám.
Nụ hôn đầu của cô, tình yêu đầu tiên mà cô cam tâm tình nguyện trao cho một người, sao bỗng dưng lại hoá ra thành ngộ nhận?.
========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Chỉ Muốn Ngã Vào Lòng Anh 2. Vợ Nhỏ Nhút Nhát, Chồng À! Anh Đừng Qua Đây 3. Hoan Hoan Ái - Cách Yêu Của Chủ Tịch Phong 4. Chủ Tịch, Đừng Ép Người Quá Đáng! =====================================
"Kiều Trang, chị không ngờ em lại thương chị, thương bằng thứ tình cảm...sai trái đó..."
"Bây giờ thì chị đã ngờ chưa? Tôi thương chị, thương sai trái vậy đó, tôi đã nói ra rồi, còn chị...nực cười thay khi bao điều chị đối đãi với tôi đều đúc kết thành hai chữ hiểu lầm."
Đoạn, Kiều Trang ngửa mặt cười vang, cô tự chế giễu chính bản thân mình ngu ngơ khờ dại.
"Đúng là quả báo..." Nội tâm Kiều Trang dằn vặt.
Thu Phượng ngập ngừng, muốn tiến lên xoa dịu nhưng ngặt nỗi đôi chân không tài nào lê bước, đành đoạn đứng nhìn Kiều Trang cứ thế khuất biệt ngoài phố thị náo huyên.
...
Parker Minh lôi kéo Lê Duy đi mua thuốc lá, đứng trước chiếc tủ ngổn ngang tạp hóa của ông lão người Tàu, Parker Minh len lén liếc nhìn Lê Duy.
"Ê."
"Gì?"
"Anh cảm mến cô Dạ Lý gì đó hay sao mà nãy giờ tôi thấy anh ngóng lên phòng bệnh xá mãi vậy?"
Lê Duy cau mày, đằng sau tròng kiếng màu đen, hắn trừng mắt với Parker Minh.
"Tôi xem Dạ Lý như em gái ruột thịt của mình, đừng gán ghép mấy sự nhảm nhí ấy nữa đa."
Parker Minh nhún vai, hắn ngậm điếu thuốc trên môi, lại ngó cái bật lửa Lê Duy cầm trên tay.
"Châm dùm tôi điếu thuốc được không anh bạn?"
"Bật lửa của anh đâu? Mà tôi đã nói rồi, anh và tôi chẳng phải bạn bè chi hết."
Dẫu nói vậy nhưng Lê Duy vẫn đưa chiếc bật lửa cho Parker Minh, hắn ta cười cười trông hơi gượng gạo nhận lấy.
"Sao anh ghét tôi quá vậy? Tôi có làm chi không phải với anh đâu."
Hắn rít một hơi dài rồi phả ra làn khói mờ nhạt giữa không trung, mấy ngón tay vân vê chiếc cằm phúng phính râu ngó mắt ra phía đường lộ tựa hồ đang ngắm cảnh thị thành.
Lê Duy vừa đặt điếu thuốc lên môi, sau khi nghe Parker Minh nói vậy thì hơi bị xấu hổ, ho khan mấy tiếng, quả thật hắn và người đàn ông này chưa hề biết nhau để mà nhận định nên ghét bỏ hay không.
Giọng điệu có phần hoà nhã hơn, hắn đáp.
"Tôi có ghét chi anh đâu, chỉ là nhóm Dạ Lý gặp tai nạn, tự dưng như khổng như không xuất hiện anh bên cạnh. Mấy cô gái ấy nói hung nói dữ vậy thôi chứ vẫn mềm yếu lắm, đứa con gái nào chẳng vậy, nên là tôi nghi ngại anh không có ý tốt đẹp với họ."
Thì ra là vậy ư? Parker Minh cười xoà.
"Là họ vào nhà tôi gây hoạ đó chứ, vả lại tôi không phải loại người thừa nước đục thả câu. Thằng Minh này chỉ muốn được yên thân trong cái xó xỉnh của nó mà thôi."
"Ừ, tôi cũng có nghe Dạ Lý kể sơ qua về anh, không có ý ghét bỏ chi đâu, thôi thì anh bỏ lỗi cho thái độ bất nhã của tôi ban nãy."
Lê Duy là tuýp người tri thức, hắn đẹp mã và lịch lãm, cũng không ngại ngần cư xử lịch sự với bất cứ ai, bao gồm cả Parker Minh.
Hai người đàn ông vừa hút thuốc vừa tản bộ tán gẫu một vòng ngoài hàng rào bệnh xá. Lê Duy không biết mình đang đợi chờ điều gì, chỉ là hắn nghĩ Dạ Lý cần khoảng lặng riêng tư với cô người hầu lai Pháp đó, người mà đúng y như hắn đã mơ hồ đoán trước sẽ không mang lại may mắn gì cho Dạ Lý.
"Nãy tôi thấy anh đi gọi điện thuê ở khách sạn bên lộ, trông căng thẳng quá, có chuyện gì sao?"
Parker Minh hỏi dò.
"Còn có chuyện gì nữa ngoài giải quyết đám xe kéo ở rạp hát nhà anh."
Đoạn, Parker Minh ngạc nhiên chậm bước.
"Có bắt được chúng không?"
"Không, khi lính tới thì đã chẳng còn ai, nhưng sớm thôi rồi cũng sẽ bắt được, Lê Duy này là kẻ nào chứ?"
"Vậy Lê Duy anh là kẻ nào?"
Parker Minh phả ra làn khói thuốc, hỏi.
Chỉ thấy Lê Duy trả lời bằng giọng điệu hết sức tự hào nhưng thái độ thì buồn bã vô cùng trái ngược.
"Cha tôi là một thông ngôn làm việc cho chính quyền Pháp, ông rất có mặt mũi trong chuyện chính sự Nam Kỳ. Tôi đang chuẩn bị tiếp nối cái nghề nghiệp ấy đây, vậy nên cũng theo ông mà quen biết không ít những mối quan hệ với sĩ quan Pháp."
Đến đây, Parker Minh không tỏ ra ngạc nhiên, hắn chỉ cười cười, dường như cho có lệ.
"Gia thế mấy người hiển hách quá đa."
"Đều phải trả giá cả thôi."
Lê Duy vô thức cười nhạt.
"Vậy còn anh? Anh đang làm việc gì?"
Hắn đổi ngược chủ đề, hỏi lại Parker Minh.
Đáp lời, Parker hất mặt, giơ cánh tay cứng rắn gồng lên.
"Tôi là một thằng đấu đài chui, sao? Thấy có oai hay không?"
"Đấu đài chui"? Vậy, Parker Minh là một tên gần như du đãng, hắn dựa vào việc đánh nhau với người ta cho bọn nhà giàu cá cược để kiếm tiền.
Trên đời này quả có những sự hội ngộ thật lạ lùng thay.6