Nam Ai

Chương 19: Hồi 19: Ước hẹn đêm trăng rằm




Giờ khắc cứ liên tục nối đuôi nhau trôi chảy, rốt cuộc cũng đến đêm thực hiện giao hẹn khám phá rạp hát Célébrer bị bỏ hoang, nơi linh hồn đôi vợ chồng chủ cũ vẫn còn đang ám ảnh.

Lê Duy không xuất hiện, Dạ Lý chắc bẳm hắn đã vì chuyện nhà mà quên hẹn hoặc cố tình lờ đi, dẫu sao hắn cũng chỉ là một tên công tử nhát gan như bột, còn trông đợi gì hơn được nữa ngoài vẻ dáng vẻ đẹp mã nhưng nội tâm trống rỗng ấy?

Bốn người con gái ngồi trên hai chiếc xe kéo vượt màn đêm rời khỏi Sài Gòn hướng thẳng vùng ngoại ô tiến tới, nẻo đường họ qua sương khuya giăng lối, khí lạnh phảng phất không trung, trên bầu trời thăm thẳm treo cao lững lờ một vầng trăng sáng tỏ, thật đẹp nhưng cũng rọi xuống thứ ánh sáng huyền dị vô ngần.

Ánh trăng vàng phủ lên mái tóc Nam Sa như dát thêm cho nàng một lớp lân tinh, màu bạch kim muôn phần lấp lánh, Dạ Lý ở bên cạnh lén lút ngắm nhìn, nhìn đến mức ngẩn ngơ.

Chợt, chất giọng trầm khàn của gã phu xe cất lên thình lình đánh động Dạ Lý.

"Ra khỏi Sài Gòn rồi, ở đây đồng không mông quạnh, thưa các cô muốn đi đâu?"

Dạ Lý chỉnh sửa lại tấm khăn lụa khoác hờ trên vai, đáp.

"Tới rạp hát Célébrer."

"Hả?!!!"

Vừa nghe câu "rạp hát Célébrer" thì gã phu liền kinh hoàng tột độ, hắn dừng lại gấp gáp đến mức suýt chút Dạ Lý đã bị ngã nhào.

"Thánh thần thiên địa ơi! Sao các cô không nói sớm là tới đó? Thôi thôi tôi không đưa các cô tới chỗ quỷ quái đó được đâu!"

Gã phu kéo xe cho Kiều Trang và Thu Phượng cũng dừng lại, nghi hoặc hỏi đồng nghiệp.

"Mấy cô này đi đến rạp hát bị ma ám đó hả?!"

"Ừ ừ, không đưa được đâu, chúng ta còn phải giữ mạng nuôi vợ con nữa chứ."

Hai gã phu đều tán thành với nhau, nhất định không chịu kéo xe tới đó mặc cho Dạ Lý hứa hẹn sẽ trả gấp ba gấp bốn lần một cuốc.

Kiều Trang cau mày, nói thêm vào.

"Hai chú như thế này mà cũng sợ chuyện linh đàm quái dị đồn thổi đó nữa à? Cứ kéo xe đi rồi vợ con hai chú sẽ có cả tháng cơm ngon."

Gã phu giọng trầm khàn chấp tay xá cô lia lịa.

"Lạy cô, thà bây giờ quay về còn giữ được mạng, chứ tới đó rồi có khi cơm cúng còn chẳng được ăn."

Vốn dĩ Thu Phượng không tin chuyện ma quỷ hại người, nhưng trông thấy thái độ hoảng sợ quá khích của hai người đàn ông trung niên thì cũng lấy làm thắc mắc, cô hỏi.



"Cớ chi mà mấy chú sợ đến ngần ni? Đã có chuyện chi xảy ra với người đến đó rứa?"

"Thưa cô, hồi trước có mấy kẻ tò mò muốn đến ngó xem gương mặt của người vợ chủ rạp hát, dù bà ta đã trở thành oan hồn nhưng nghe nói vẫn còn đẹp lắm, mấy kẻ háo sắc đó không biết đã thấy cái chi mà sáng sớm hôm sau người ta đi buôn ngang qua chứng kiến cả bọn nằm lăn lê ngoài cổng rạp vừa khóc vừa cười, rốt cuộc tất cả đều hóa điên! Chẳng bao lâu đều cắn lưỡi tự tử trong nhà thương điên hết ráo...ớn lắm..."

Tuy chỉ là tường thuật lại mà hai gã phu đều đồng loạt rùng mình lạnh gáy, để tiếp lời bạn, gã còn lại cũng thêm vào.

"Mấy chuyện này không thể đùa bỡn được, thà tin là có chứ đừng giỡn ngươi. Để bọn tôi kéo xe đưa các cô về lại Sài Gòn, đừng tới đó kẻo mang tai họa!"

Nam Sa nghe xong cũng cảm thấy thấp thỏm bất an, nàng nắm tay Dạ Lý lay động khẽ hỏi.

"Bây giờ tính sao đây cô hai?"

Dạ Lý có sợ không? Hẳn là có, nhưng nhìn sang trông thấy vẻ mặt xấc xược tự tin của Kiều Trang như phổng như không thì bụng dạ ả sôi trào một cơn háo thắng, quyết tâm không thể để thua cho được.

"Chúng tôi không trở về, hai chú tiếp tục kéo xe thì sẽ có thêm tiền, không thì thôi."

"Chúng tôi không kéo!"

Hai gã phu dứt khoát, vậy là đành đoạn phải bước xuống xe, bốn người con gái ăn vận áo dài đầm váy vô cùng sang trọng vậy mà bây giờ lại phải đứng chơ vơ bên lề đường mòn nhìn theo bóng dáng hai chiếc xe đang dần dần khuất dạng.

"Chị chưa từng thấy trò nào chơi khôn như trò này."

Thu Phượng vén tóc cười cười, tà áo gấm của cô phất trong gió lộng.

"Không sao, em biết đường mà, chúng ta đi bộ một lát là tới."

"Có chắc là một lát không?"

Nhìn xuống đôi guốc hơi cao cao của mình và quãng đường xa xa phía trước chỉ toàn bóng cây sỏi đá, tự dưng Dạ Lý cảm thấy ngán ngược.

...

"Một lát" mà Kiều Trang nói hóa ra là gần cả tiếng đồng hồ cuốc bộ, nếu không nhờ đêm nay có trăng tròn vằng vặc tỏ soi thì lối đường hoang vu um tùm này chắc chắn không một ai dám bước ngang qua.

Nam Sa dìu Dạ Lý đi, tựa bên nàng khiến cho quãng đường khúc khuỷu này không còn quá khó khăn nữa, dưới ánh trăng trong in hình đôi bóng, tự dưng Dạ Lý thích lắm cái cảm giác dạo bước bên nhau thế này, nó thi vị đến nỗi ả mong ước đoạn đường hãy còn xa xôi.

"Ai cần chị dìu chứ, tránh ra đi!"

Là giọng Kiều Trang ở phía sau lưng, cô nàng lại ồn ào với Thu Phượng, hai người đó sao cứ cư xử với nhau lạ lùng như thế? Thôi thì Dạ Lý xin rút lại mong ước kia, lúc nào đó tản bộ chỉ nên có mỗi ả và Nam Sa là đủ.

Rốt cuộc sau một hồi lê bước thì cả bốn cũng đã đến được trước cổng rạp hát Célébrer, rạp hát ma ám nổi tiếng nhất Sài Gòn bấy giờ!

Đó là một rạp hát sao? Không còn nhìn ra nữa, nơi này chỉ như một đống phế tích mục nát hoang tàn, cổ quái và lạnh lẽo.

Rạp hát Célébrer sừng sững giữa đêm đen, bị vây quanh là những hàng cây mọc um tùm vô lối, những dây leo bện thành từng hàng như mấy con rắn lớn đang đeo bám trườn bò quanh khắp vách tường. Cái quang cảnh đổ nát này hoàng toàn khác xa so với nhiều năm về trước thời Célébrer vẫn còn hoàng kim, quả là sự đổi thay khiến cho người ta không khỏi sợ hãi lẫn chạnh lòng.

Nhìn vô phía cánh cổng đại sảnh, nó tựa như là một hố đen sâu hun hút tìm không thấy đáy, chẳng ai biết được có điều gì hay thứ gì đang chờ đợi đằng sau.

Cả bốn người con gái đều nuốt xuống một ngụm khí lạnh, tự mình đè nén, âm thầm trấn an bản thân.

"Nắm tay con."

Như thường lệ, Nam Sa vẫn là có khuynh hướng che chắn phía trước Dạ Lý, còn ả sẽ siết lấy tay nàng nép sát đằng sau.

"Hình như cô hai sợ rồi phải không?"

Kiều Trang trêu chọc.

"Sợ? Nếu tôi sợ thì đã không đến đây, nhưng tôi thích cùng Nam Sa thế này đấy, rồi sao?"



Dạ Lý hất mặt, càng áp sát Nam Sa hơn nữa, mùi thơm cố hữu vương trên tóc ả phảng phất trở về vấn vít chóp mũi khiến Nam Sa vô thức mỉm cười.

Tất nhiên, Kiều Trang giận đến sôi máu nhưng vẫn gắng gượng nặn ra nụ cười giả tạo để lấp đi cái nỗi ghen hờn.

Thu Phượng thì không rảnh rang để ý mấy trò con nít như vậy, cô chỉ tập trung quan sát địa thế nơi này, nhận thấy được dù đang ở bên ngoài nhưng nguy hiểm vẫn không ngừng rình tập chứ đừng nói chi đến cất bước vào trong. Giả như có bất trắc xảy ra ắt không dễ dàng chạy thoát, càng không có ai nghe thấy dẫu kêu cứu rách họng, đáng sợ hơn có khi chết mất xác trong đó cũng chẳng ai tìm ra, trò chơi này quá nguy hiểm mà phần thưởng đạt về thì mơ hồ nhảm nhí, chung quy chỉ để thỏa mãn háo thắng đôi bên, Thu Phượng không muốn dấn thân chút nào.

"Chúng ta trở về đi, nơi này rất nguy hiểm, chị nghiêm túc đấy."

"Chị rảnh rỗi vậy sao? Đi bộ cả quãng đến đây rồi giờ kêu về? Chị tự mà về."

Kiều Trang không đồng thuận.

"Em đừng trẻ con nữa, có biết hậu quả là chi rứa? Lỡ có chuyện gì chị không bảo vệ nổi em đâu."

Kiều Trang cười lạnh.

"Hừ, chị bảo vệ tôi? Tôi không cần!"

Lại sắp sửa tranh cãi, Dạ Lý không hơi đâu đứng xem diễn kịch, ả cùng Nam Sa nắm tay sánh bước đi thẳng vào bên trong.

Cánh cửa sắt hoen gỉ bị người đẩy ra tạo nên thanh âm cót két vang dậy tựa tiếng ai cười, một điệu cười quỷ quyệt xấu xa như chào đón những vị khách can đảm xấu số ghé thăm sau nhiều năm nó vùi mình trong u tịch.

Đại sảnh là một mớ hỗn độn với đất đá và trần vách xập xệ, nguồn sáng duy nhất soi tỏ cho họ chỉ có mỗi ánh trăng rọi xuyên qua khe nứt đổ chiếu vào bên trong, chính giữa sảnh có một quầy bán vé rất lớn chứng tỏ lượng vé năm xưa được phát hành vô cùng ăn khách, đáng tiếc bây giờ nó lại bị phong kín trong lớp bụi bẩn và tơ nhện giăng mắc.

"Chúng ta đến đó xem thử đi."

Dạ Lý nói với Nam Sa, tiếng âm vang trong không gian rộng lớn.

Hai người chậm rãi bước trên tấm thảm đỏ mục nát rách rưới dẫn đến chỗ quầy vé, hồi hộp liếc mắt ngó vào bên trong, chẳng còn gì cả, chỉ có bụi và bụi.

"Cô hai, nơi này rộng quá, người chủ cũ chắc chắn vô cùng giàu có."

Dạ Lý gật đầu.

"Ừm, giàu đến vậy mà lại tự sát vì tình, thật đáng thương."

Nam Sa vội che miệng Dạ Lý.

"Đừng, cô hai đừng nói người chết đáng thương, má con dặn nếu nói vậy là người ta thấy hợp sẽ đi theo luôn đó!"

Dạ Lý kéo tay Nam Sa xuống, nắm lấy vân vê mỉm cười, ả bông đùa.

"Bà chủ người Pháp xinh đẹp kia đi theo tao còn được chứ ông chủ đó thì thôi khỏi đi."

"Cô hai lại nói bậy rồi...đừng giỡn với người đã khuất như thế. Vả lại cô hai cũng có một người...à không..."

Nàng định nói gì đó rồi lại thôi, lặng lẽ dắt tay Dạ Lý đi tiếp.

Ả biết nàng vừa định nói gì, nhưng có lẽ trong lòng nàng vẫn cảm thấy dòng máu mình mang là tội lỗi sai trái. Thực tế khi người Pháp đô hộ An Nam thì không thiếu người kết duyên cùng quan chức Pháp sinh ra những đứa con lai, con lai không phải sai, nhưng với trường hợp của Nam Sa thì khác...tên người Pháp kia đã dẫn lính đến cướp phá đất đai ruộng vườn của bà con cơ khổ, bọn chúng là thù là nghịch, vậy mà má của Nam Sa lại nguyện trao thân, sinh ra đứa trẻ bị mặc định là con gái kẻ thù thử hỏi làm sao có ai ưa thích cho được?

Vậy nên nàng dần lớn lên với suy nghĩ sự tồn tại của mình là vết nhơ của má và nỗi oán hận của lối xóm bà con. Nàng không muốn làm người Pháp, nhưng nàng không tài nào chối bỏ được dòng máu lẫn ngoại hình quá đỗi khác biệt. Dẫu vậy, sâu thẳm cõi lòng Nam Sa vẫn tin một nửa trong mình vẫn là người phương Nam, thứ khiến nàng phần nào giống với mọi người xung quanh, phần nào thuộc về quê mẹ thân thương.

Dạ Lý Đan năm ngón tay vào lòng bàn tay nàng ấm áp, khẽ bảo.

"Người Pháp hay người Nam gì cũng được, mày vẫn thuộc về tao."

Nam Sa cười buồn, "Dạ." Một tiếng, nàng không biết "Thuộc về" mà Dạ Lý nói rốt cuộc là ý gì? À, phải rồi, người hầu thì phải thuộc về cô chủ, không đúng sao?



Chợt...

"Nam Sa, có tiếng nhạc, mày nghe thấy không?!"

Trái tim Dạ Lý thắt lại, ả thấp giọng.

"Dạ nghe, nó phát ra từ bên kia..."

Theo hướng tay Nam Sa chỉ, Dạ Lý trông thấy phía trên bức màn bạc màu có treo tấm bảng xiêu vẹo in mấy chữ "Lối Vào Sân Khấu."

Hai người đổ mồ hôi lạnh nhìn nhau, chẳng lẽ lời đồn thổi lại là sự thật? Bóng ma vợ chồng người chủ vẫn đeo bám rạp hát này suốt nhiều năm qua và sẽ xuất hiện khiêu vũ cùng nhau trong mỗi đêm trăng tròn?

"C..chúng ta làm sao đây cô hai??"

Nam Sa run giọng.

Dạ Lý hít vào một hơi thật sâu, sự tò mò đang xâm chiếm ả, ả muốn tận mắt kiểm chứng thực hư thế nào!

"Đi, chúng ta đi vào bên trong xem thử."

Nam Sa rất sợ, nhưng cô hai đã muốn xem thì làm sao nàng có thể lùi bước? Đành dắt dìu nhau vén qua bức màn bám bụi bước vào bên trong khán phòng, nơi có dựng một sân khấu rất lớn, nơi hai bóng ma sẽ xuất hiện cùng nhau!

...

Nói về phía Thu Phượng và Kiều Trang, hai người vẫn đứng ngoài cổng đấu khẩu nãy giờ, nói là đấu khẩu cũng không hẳn vì xem chừng chỉ có mỗi Kiều Trang là tức giận đến đỏ mặt, Thu Phượng vẫn trước sao y nguyên biểu cảm thanh tao dịu dàng, binh tới tướng ngăn không hề gấp gáp.

"Ahhhh!!!!!"

Chợt, có tiếng thét vang lên thất thanh từ bên trong vọng ra làm cả hai giật bắn mình.

"Đ..đó là tiếng của chị Dạ Lý..."

Kiều Trang lắp bắp.

"Chậc, có chuyện rồi, mau đi xem họ thế nào!"

Vậy là Thu Phượng cùng Kiều Trang cũng chạy thẳng một mạch vào bên trong rạp hát.

Không ai hay biết cánh cửa đại sảnh đang từ từ chậm rãi đóng lại, cái khóa theo cơn gió bấc thổi qua làm cho rơi xuống vô tình chốt lại.