*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Những đám mây mưa trôi về phía nam, cơn mưa chỉ kéo dài chưa đến nửa giờ, bầu trời lại sáng trở lại.
Hai bát cháo bí đỏ, một con cá vảy nướng, một đĩa trứng tôm chiên, món ăn của bệnh nhân do Giản Tiêu tự tay làm ở bếp khách sạn, Nguyệt Thời Ninh ăn hết sạch không còn một miếng.
"Chỗ này, anh làm sao có được gạo nếp thơm thế?" Đới Hoan Hoan thắc mắc.
"Có một nhà hàng Thái gần đây, tôi hỏi rồi mua từ bếp của họ."
"À, anh thật thông minh..." Đới Hoan Hoan nuốt nước bọt, vui vẻ được ăn một bát cháo bí đỏ, còn thêm một thìa si-rô phong làm món tráng miệng, ăn xong thì đặt máy tính bảng lên bàn cho Nguyệt Thời Ninh xem lịch, "Ngày 8 là trăng tròn, vì vậy "Nấc thang lên cung trăng" [1] dự kiến sẽ xuất hiện vào lúc 18:30 ngày mai, 19:30 ngày kia và 20:30 ngày mốt."
[1]
Staircase to the Moon - Khi bạn đến bãi biển Cable ở Broome tầm giữa tháng Ba và tháng Mười, bạn có thể chiêm ngưỡng hiện tượng thiên nhiên độc đáo "Nấc thang lên cung trăng". Ánh sáng của mặt trăng phản chiếu ra các bãi triều thủy triều của vịnh để hình thành ảo ảnh quang học nhìn từ xa giống như chiếc cầu thang bắc lên mặt trăng vô cùng đẹp và lạ mắt. Tham quan bãi biển Cable, du khách còn được trải nghiệm cảm giác cưỡi lạc đà nữa, trong ánh chiều buông, hình ảnh những con lạc đà thong dong rảo bước trên bờ cát trắng xóa, khung cảnh tựa như bức tranh sa mạc, đẹp không bút mực nào có thể diễn tả hết được. ( Nguồn ozgo.vn)
"Vậy hôm nay thì sao?"
"Hôm nay không có. Đạo diễn bảo em phải nghỉ ngơi cho tốt, trước tối mai phải chữa lành vết thương, cố gắng sớm một chút, đừng để chậm trễ việc quay." Cô nhìn anh một cái, "Anh Giản Tiêu cũng nên đi ngủ chút đi, từ tối qua đến giờ vẫn chưa nghỉ ngơi đàng hoàng đâu đấy."
"Được." Giản Tiêu đứng dậy, ngáp một cái, "Tôi ở phòng đối diện, có việc gì thì nhắn tin cho tôi."
"Vâng." Nguyệt Thời Ninh không giữ anh lại.
Hôm nay là thời gian đạo diễn cho cậu hồi phục thể lực, đạo đức nghề nghiệp của cậu vẫn phải tuân thủ, dù sao mặt trăng cũng chẳng đợi ai.
Cậu rất hiếm khi ăn no như vậy, toàn bộ máu trong người đều dồn về dạ dày, uống thuốc rồi trở lại giường liền cảm thấy buồn ngủ.
Khi nằm nghiêng, viền gối vẫn còn mùi nước hoa nhẹ nhàng, tối qua Giản Tiêu chắc chắn đã nằm ở đây rất lâu.
Cậu không kìm được cười ngớ ngẩn, quay lại đúng là một liều thuốc tốt... Cậu thậm chí không thể chờ nổi để khoe với ai đó.
Mơ màng bị Đới Hoan Hoan gọi dậy qua điện thoại, Nguyệt Thời Ninh duỗi người trong ánh hoàng hôn, toàn bộ cơn đau đã biến mất, từ bảy giờ tối qua liên tục ngủ đến giờ, hai mươi tiếng, tính ra ít nhất ba tháng rồi cậu chưa có kỳ nghỉ xa xỉ như vậy.
"Chị đang ở siêu thị." Đới Hoan Hoan nói, "Cách chỗ mình khá xa, một lúc nữa mới về được. Hai người ăn tối trước đi đừng đợi chị. Em có cần mua gì không? Chị có thể mang về."
"Chị đi bằng cách nào?" Nguyệt Thời Ninh giật mình, Tây Úc đất rộng người thưa lại không quen, trời sắp tối rồi, "Có an toàn không?"
"An toàn. Chị bên sản xuất thực sự không ăn nổi steak và pasta nữa, nghe nói siêu thị ở đây có hàng châu Á nên mượn xe đi mua mì ăn liền, chị cũng muốn mua nên đi cùng họ, mua xong thì về."
"Vậy... chị mua sữa và hạt chia giúp em nhé, nếu không có thì thay bằng yến mạch, để trong phòng làm bữa sáng." Nguyệt Thời Ninh cũng đã ngán bánh sừng bò và trứng chiên bơ của khách sạn rồi, lại không tiện hỏi người khác mượn bếp.
"Trái cây thì sao? Ở đây có đầy đủ và tươi mới, như việt quất, dâu tây, kiwi."
"Mua tất cả một ít đi ạ."
Trên đầu giường có một cốc nước lớn, dưới cốc còn có một tấm thẻ, Nguyệt Thời Ninh cầm lên, chữ viết tay tròn trịa: hope you feel better soon!
Dưới hàng chữ đó là nét bút của Giản Tiêu: Đầu bếp đưa tới, nói rằng mật ong Manuka có thể kháng viêm.
Dù có hơi cảm giác như "thuế IQ" [2], nhưng Nguyệt Thời Ninh vẫn không muốn phụ lòng tốt của người khác, uống một hơi hết sạch.
[2] Thuế IQ; bị mất tiền oan do thiếu khả năng xét đoán; hiểu biết
Cậu dựa vào đầu giường, gửi một tin nhắn thoại cho Giản Tiêu, đợi lâu rồi mà không thấy hồi âm, bèn tự mình khoác một chiếc áo sơ mi chống nắng rộng rãi, nằm lên chiếc ghế sofa ngắm cảnh ngoài ban công để ngắm biển, cũng tiện thể tận hưởng nửa tiếng đồng hồ cuối cùng của ánh nắng trong ngày.
Cậu co chân lên, ống quần short trượt xuống đến tận gốc đùi, lộ ra vết thương đã bớt sưng, trở thành những vết đỏ dài nhỏ đan xen quanh giữa đùi, cộng lại khoảng hai ba centimet chiều rộng, xung quanh lác đác vài nốt mẩn, không còn ghê gớm như trước nữa.
Tối mai lên hình, trang phục nửa dưới của cậu là một chiếc quần bơi tam giác màu đen, sẽ lộ hết cả chân ra, xem ra chỉ còn cách nhờ chuyên gia trang điểm tìm cách che đi.
Cậu không khỏi thở dài, khi đầu óc tỉnh táo lại, cậu đành phải đối mặt với vấn đề và suy nghĩ một cách bình tĩnh.
Cậu và Giản Tiêu sau này phải làm sao đây? Tất nhiên, họ có thể chọn cách để tình cảm chi phối, sống cho qua ngày, nhưng thực tế ngay trước mắt, trốn được một lúc nhưng không thể trốn mãi. Mới chỉ một tháng thôi mà đã khó chịu thế này, cậu thật sự không muốn một ngày nào đó lại mất người này lần nữa.
"Thở dài cái gì? Chân đau à?" Giản Tiêu xuất hiện phía sau cậu lúc nào không hay.
Nguyệt Thời Ninh ngửa đầu, mái tóc dài trượt khỏi lưng ghế, người ấy đang dùng khăn lau đầu.
Giản Tiêu ngồi xuống bên cạnh cậu, đưa tay lên trán cậu để thử nhiệt độ.
"Hết sốt rồi. Đầu cũng không còn choáng nữa." Nguyệt Thời Ninh kéo tay anh xuống khỏi trán, nắm lấy tay anh rồi lật xem mu bàn tay. Ông ngoại nói lúc trước anh bị ngã xe, xem ra đã lành hẳn rồi, "Em có chuyện muốn hỏi anh."
"Ừ."
"Anh... đến nhà ông bà ngoại của em làm gì..." Cậu không muốn tỏ ra quá gặng hỏi, nên chọn một câu không mấy liên quan để mở đầu.
"Bất chợt nổi hứng." Một giọt nước rơi xuống từ đuôi tóc lên đùi cậu, Giản Tiêu tùy ý kéo khăn trên đầu lau đi, mùi thảo mộc mát lạnh lan tỏa, Giản Tiêu ngước mắt nhìn cậu, dường như không hứng thú với những vòng vo đó, liền chuyển hướng câu chuyện thẳng vào mục tiêu, "Hơn nữa, anh đoán rằng hôm đó em còn rất nhiều điều chưa nói ra, nên muốn đến hỏi ngoại em."
"Nhưng ngoại nói rằng..."
"Ừ, không hỏi gì cả... Sau đó lại đổi ý, muốn đợi khi nào em có thể tin tưởng anh lại, thì nghe em tự nói." Giản Tiêu mỉm cười, "Dù sao chính anh cũng còn nhiều chuyện chưa cho em biết, lại còn lừa em, em không có cảm giác an toàn là chuyện bình thường. Vậy nên, bây giờ anh đến đây đặc biệt để tìm em, coi như tự cho mình thêm một cơ hội. Em muốn biết gì, anh sẽ thật thà nói hết."
Nguyệt Thời Ninh sững sờ, cậu không biết liệu các cặp tình nhân trên đời có phải ai cũng chu đáo rộng lượng như thế này không, hay là mình quá may mắn, rõ ràng là cậu đơn phương nói lời chia tay rồi hối hận, vậy mà Giản Tiêu lại gánh hết mọi trách nhiệm về phía mình.
"Không muốn biết sao?" Giản Tiêu bóp nhẹ ngón tay cậu.
"Muốn." Nguyệt Thời Ninh nằm ngang, gối đầu lên đùi anh, trong tích tắc trở về chiếc sofa ở nhà, "Vậy, sao ba mẹ anh lại thiên vị anh trai anh như vậy? Chỉ vì anh ấy phù hợp với mong đợi của họ hơn à?"
"Không hoàn toàn như thế. Thật ra, anh sinh ra là có mục đích." Giản Tiêu mở đầu bằng một câu khiến người ta bất ngờ, "Ban đầu ba mẹ anh chỉ muốn có một đứa con thôi."
Trong nhà ai cũng tưởng rằng Giản Tiêu bị giấu kín chuyện này, nhưng thật ra từ hồi cấp hai anh đã lén nghe được sự thật từ miệng dì.
"Khi anh trai anh tám tuổi, anh ấy bị chẩn đoán mắc chứng thiếu máu bất sản [3]. Mặc dù không gây tử vong trực tiếp, nhưng quá trình điều trị rất khổ sở, cứ sốt cao và nhiễm trùng tái đi tái lại, uống thuốc và truyền máu mãi mà chẳng thấy khá hơn. Bác sĩ nói rằng, điều trị bảo tồn không những không thể trị dứt bệnh, mà việc dùng thuốc lâu dài còn gây ra nhiều tác dụng phụ. Vì vậy, trong điều kiện kinh tế cho phép, bác sĩ khuyên nên sớm thực hiện phẫu thuật ghép tế bào gốc tạo máu để chữa tận gốc căn bệnh, giúp anh trai anh sớm được sống cuộc sống của người bình thường."
[3] Thiếu máu bất sản còn được gọi là thiếu máu suy tủy xương. Tủy xương là mô mềm nằm trong xương, có nhiệm vụ sản sinh các tế bào máu gồm hồng cầu, bạch cầu và tiểu cầu. Khi bị thiếu máu bất sản, tủy không thể tạo thêm tế bào máu, gây thiếu máu. Theo đó, chỉ số xét nghiệm của bệnh nhân thấp ở cả 3 dòng tế bào máu là hồng cầu, bạch cầu trung tính và tiểu cầu.
Nguyệt Thời Ninh kinh ngạc: "Vậy nên họ sinh anh là để..."
Giản Tiêu gật đầu: "Cấy ghép tốt nhất là chọn người hiến tặng có bộ gen giống hoàn toàn, nói nôm na là phải là anh chị em ruột cùng cha cùng mẹ để cung cấp tủy xương hoặc máu cuống rốn chứa tế bào gốc tạo máu. Tất nhiên, cũng có thể chọn cấy ghép từ cha mẹ không hoàn toàn giống nhau hoặc từ ngân hàng tủy xương, nhưng so với máu cuống rốn thì có nguy cơ xảy ra phản ứng miễn dịch GVHD [4] cao hơn, điều đó có nghĩa là cấy ghép sẽ dễ thất bại hơn. Vì vậy, ba mẹ anh đã suy đi tính lại, trong lúc làm xét nghiệm cho anh trai, họ quyết định tạo thêm một sự bảo đảm nữa, tranh thủ lúc còn đủ điều kiện sinh thêm một đứa con. Nếu chẳng may xét nghiệm không thành công, hoặc vài năm sau anh trai không may bị tái phát, ít nhất anh ấy còn có một người anh em ruột để cứu mạng."
[4] GVHD xảy ra khi các tế bào miễn dịch từ người hiến tặng (mảnh ghép) nhận ra bệnh nhân, các tế bào và mô bình thường (vật chủ) là ngoại lai và tấn công chúng. Các triệu chứng phản ứng miễn dịch phụ thuộc vào phần nào của cơ thể bị tổn thương. GVHD xảy ra ở khoảng 20-50% bệnh nhân sau ghép.
"...Nếu vậy, chính sự ra đời của anh đã cứu mạng anh trai anh, họ lại càng không nên..." Nguyệt Thời Ninh kích động ngồi dậy.
"Không phải." Giản Tiêu vỗ vỗ chân ra hiệu cậu nằm xuống, "Ba anh là người xét nghiệm thành công trước, ca phẫu thuật cũng rất thuận lợi, anh trai anh dần dần hồi phục, vì vậy, anh không được sử dụng."
Đến mùa xuân năm sau, sau một thời gian dài chuẩn bị, Văn Vũ Đường đã thành lập thương hiệu Jane Jewelry, cùng năm đó vào mùa hè, Giản Tiêu sinh non ngoài ý muốn khi bà đang trên đường công tác, tại một phòng khám tư ở Philippines.
Việc thành lập thương hiệu đồng nghĩa với việc Văn Vũ Đường và chồng càng bận rộn hơn, thời gian rảnh rỗi ít ỏi của họ phần lớn dành cho Văn Dật, quan tâm đến sức khỏe và việc học của anh, còn Giản Tiêu vốn dĩ khỏe mạnh thì hầu hết là do bảo mẫu trong nhà chăm sóc.
"Vậy nên, anh cũng coi như may mắn, chẳng phải trả giá gì mà sinh ra đã ngậm thìa vàng. Từ nhỏ đến giờ, về mặt vật chất, ba mẹ gần như luôn đáp ứng mọi yêu cầu của anh."
"Đáp ứng mọi yêu cầu, nhưng lại không nhớ sinh nhật anh sao..." Nguyệt Thời Ninh vẫn không thể hiểu được họ.
Giản Tiêu cười: "Họ bận quá, đôi khi bỏ bê gia đình cũng là điều bình thường. Huống chi anh từ nhỏ đã có những thứ mà phần lớn người khác không có, làm người thì không thể lúc nào cũng đòi hỏi mãi được."
"Nhưng họ chưa từng bỏ bê Văn Dật... Thế này là không công bằng..."
"Không giống nhau đâu, lúc đó họ còn trẻ, cũng không quá bận. Hơn nữa, anh trai anh hồi nhỏ chịu nhiều khổ cực, lại là đứa con đầu tiên của họ, còn xuất sắc như vậy, nếu là anh, anh cũng sẽ thiên vị anh ấy."
Nguyệt Thời Ninh ngẩn người, rồi bỗng nhiên lật người, vùi mặt vào bụng anh, vòng tay ôm lấy eo anh, giọng mũi trầm trầm: "Nhưng việc Văn Dật bị bệnh đâu phải lỗi của anh. Một khi đã quyết định sinh anh ra, họ không nên thiên vị như vậy."
"Ừm, trước đây anh cũng từng trách họ, nhưng rồi lớn lên mới hiểu, có những chuyện không cần phải tính toán làm gì, phí công mà chẳng có kết quả gì. Con người không phải là một cỗ máy chính xác, rất khó để đo đếm cảm xúc một cách hoàn hảo trước khi chia sẻ nó, cho nên thiên vị là bản tính của con người, chẳng có lý do gì cả, giống như có người thích đồ ngọt, có người lại thích một thành phố nào đó, và có người..."
"Em sẽ thiên vị anh." Nguyệt Thời Ninh ngắt lời anh, "Chỉ thiên vị anh thôi."
Giản Tiêu cảm thấy bụng dưới hơi nhồn nhột, cúi đầu nhìn thấy có người đang lén lút dùng áo chùi nước mắt, chùi đến mức tóc tai rối bù lên.
Anh dùng ngón tay chải tóc cho cậu, đã lâu không chạm vào tóc cậu, chất tóc có chút khô, chắc là do mấy ngày trước ngâm nước biển nhiều quá, có lẽ chăm chút một chút sẽ lại phục hồi mượt mà như trước.
"Thật ra, như thế cũng tốt." Anh nói, "Họ càng ít kỳ vọng ở anh, anh càng có thể làm chính mình. Chỉ cần anh sống khỏe mạnh, làm chiếc phao cứu sinh cho Văn Dật, đảm bảo lúc cần thiết có thể cứu mạng anh ấy, thì họ sẽ không làm khó anh nhiều. Vậy nên em không cần phải sợ, dù có biết chuyện của chúng ta, họ cùng lắm cũng chỉ đau khổ thất vọng một thời gian thôi, tuyệt đối sẽ không làm tổn thương anh, càng không thể làm tổn thương em." Giản Tiêu cười, trêu chọc cậu, "Cùng lắm là cắt đứt quan hệ với anh, khi đó anh sẽ không còn là cậu ấm nhà giàu mà em ghét nữa, lúc đó, đại minh tinh có muốn bao nuôi anh không?"
"Có... nhưng anh phải làm trợ lý cho em..." Nguyệt Thời Ninh hơi nghiêng đầu, lộ ra một bên mắt chớp chớp, ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt xanh thẳm, trong trẻo mà dịu dàng, dường như đã buông bỏ được điều gì đó.
"Được." Giản Tiêu cúi xuống hôn lên trán cậu, "Nhà anh là như thế, còn gì muốn biết nữa không?"
"Thật ra cũng không còn gì." Nguyệt Thời Ninh nhắm mắt suy nghĩ một lúc, "À, có chứ. Anh phát hiện ra giới tính của mình như thế nào?"
"Hồi lớp mười, mọi người bắt đầu có cảm giác rung động, những người nhát gan thì viết thư tình nặc danh, tặng bữa sáng hoặc đồ ăn vặt. Những người can đảm hơn thì bắt đầu yêu đương."
"Anh có nhận được thư tình không?"
"Có nhận được, cũng có bữa sáng, còn có cô gái đến xem anh chơi bóng rổ, tặng nước và khăn nữa, cũng có người tỏ tình với anh. Nhưng anh phát hiện mình chẳng có chút hứng thú nào với họ cả." Giản Tiêu nhún vai, "Khi đó anh cũng chưa hiểu rõ lắm, nhưng sau khi ra nước ngoài, tình cờ nhận được lời tỏ tình từ một nam sinh, tâm trạng rõ ràng khác hẳn, lúc đó anh mới biết mình thực ra là đồng tính."
"Vậy, anh đã từng yêu ai chưa?" Nguyệt Thời Ninh tò mò nhìn anh.
Giản Tiêu hơi sững lại, không chắc điều đó có được tính là yêu đương hay không. Anh không hay nhớ lại khoảng thời gian đó.
Nhưng Nguyệt Thời Ninh muốn biết, nói cho cậu cũng không sao: "Không thể gọi là yêu, nhưng anh đã từng rung động trước ai đó. Đáng tiếc, đó không phải là người tốt."