Timmy tiễn họ ra cửa, trước khi đi đột nhiên hỏi: "À, cuối tháng này tôi đi đến chỗ ông Tăng vài ngày, mọi người cùng bay chơi, cậu đi không?"
"Chưa chắc đã có thời gian."
"Nếu không có thời gian thì cuối tuần đi bay vài vòng cũng được mà, đâu có xa cậu. Vài hôm trước ông ấy còn lẩm bẩm với tôi, bảo muốn kéo cậu về làm huấn luyện viên ngôi sao đấy, không cần nhắc đến mấy cái cúp của cậu, chỉ cần treo hình lên cũng đủ thu hút một đống cô gái trẻ rồi." Timmy cao khoảng hơn 1m7, khoác vai Giản Tiêu thật không dễ dàng, thử vài lần không được đành thôi, "Vừa rồi còn có học viên nữ hỏi tôi cậu có nhận dạy riêng không, tôi cũng đau lòng từ chối hộ cậu rồi."
"Bay?" Nguyệt Thời Ninh nghe mà thấy khó hiểu.
"Dù lượn." Giản Tiêu giải thích, "Không phải dù nhảy từ máy bay." Anh dùng tay vẽ một đường cong trong không khí, "Bay hình vòng cung, người ngồi trong cái ghế treo phía dưới sẽ dựa vào luồng khí nóng tự nhiên để bay."
Nguyệt Thời Ninh ngạc nhiên nói: "Anh, anh biết bay à..."
"Anh...."
"Cậu không biết?" Timmy liền xen vào, "Cậu ấy chưa nói với cậu sao? Cũng phải thôi, Giản Tiêu của chúng ta khiêm tốn mà. Cậu ấy không chỉ biết bay đâu, còn từng đoạt giải vô địch giải mở rộng toàn Úc đấy, vốn dĩ là có cơ hội làm chuyên nghiệp, tiếc là bây giờ chỉ có thể ngồi văn phòng suốt ngày thôi." Timmy quay sang nhìn Giản Tiêu, vẻ mặt đầy tiếc nuối, "Này, cậu bây giờ không thấy nhàm chán sao? Trước kia cậu đâu có sợ mẹ như thế!"
Giản Tiêu cười nhẹ, không mấy để tâm, nhưng Nguyệt Thời Ninh lại không thể kìm được mà nhíu mày. Lời nói của Timmy có vẻ thân thiết nhưng lại cố tình làm tổn thương Giản Tiêu trước mặt người khác.
Có lẽ phản ứng không thích của cậu đã thể hiện rõ, Giản Tiêu nhẹ nhàng ôm eo kéo cậu ra ngoài, tiện thể quay đầu nói với Timmy: "Đi đây, đói rồi. Cho tôi mượn ô nhé."
"Hả? Ồ." Timmy đi tìm một chiếc ô lớn in logo câu lạc bộ, "Mưa to đấy, cậu vẫn định chạy xe à?"
Giản Tiêu nghĩ ngợi một lát: "Để xe lại đây đi, đợi mưa tạnh rồi quay lại lấy."
"Được thôi. Cậu ở lại mấy ngày thế? Có đi đâu không?"
Giản Tiêu không trả lời cụ thể, chỉ quay lưng vẫy tay: "Tối liên lạc sau."
Chỉ nghe thấy Timmy ở phía sau cười chửi một câu: "Lần nào cũng nói liên lạc sau! Tôi tin cậu mới lạ!"
Câu lạc bộ nằm ở vùng ngoại ô hẻo lánh, chiếc xe gần nhất vừa nhận chuyến, cách họ khoảng mười lăm phút. Hai người đứng sát nhau dưới chiếc ô xanh xám đơn giản chờ xe.
Nguyệt Thời Ninh đã quen với việc có người che ô cho mình. Trong các buổi chụp ngoại cảnh, ngoài việc đưa đón và sắp xếp bữa ăn, nhiệm vụ quan trọng nhất của Đái Hoan Hoan là che ô cho cậu. Cô gái cao 1m69, không phải thấp bé, nhưng việc che ô cho cậu vẫn hơi vất vả, lâu dần khiến cậu cảm thấy áy náy, luôn muốn nói một câu "Để em tự làm."
Nhưng Giản Tiêu thì khác, anh giữ vai rất thả lỏng, không cần phải cố sức nâng ô cao, trong trạng thái tự nhiên, tầm nhìn của họ gần như ngang bằng nhau.
Nhưng một chiếc ô đối với hai người đàn ông trưởng thành vẫn là quá nhỏ, họ đẩy qua đẩy lại mãi, kết quả là cả hai đều bị ướt một bên tay.
Giản Tiêu không nhịn được cười: "Giữa mùa hè, ướt một chút cũng chẳng sao."
"Thế thì che vào giữa đi, dù sao cũng ướt rồi." Nguyệt Thời Ninh ngây ngô dùng ánh mắt đo đạc diện tích hai người bị ướt ra khỏi ô.
Giản Tiêu không tranh cãi nữa, cúi đầu nghĩ ngợi rồi đứng xoay người lại, mở rộng một tay về phía cậu: "Thực ra không cần đâu."
Nếu hai người đứng đối diện nhau thì sẽ không bị ướt nữa.
Nguyệt Thời Ninh ngây người, cậu đã quen là người của công chúng, phản ứng đầu tiên là cảnh giác nhìn quanh, chợt nhận ra tối nay ông trời cũng ưu ái, ngoài vài chiếc xe chạy qua, tầm nhìn chỉ còn những hàng cây và bãi cỏ đung đưa trong mưa gió.
Nhưng... ôm nhau thế này có quá tình cảm không? Dù rằng các cặp đôi trẻ bây giờ thường như vậy, thản nhiên nắm tay, ôm hôn nhau nơi công cộng.
Cặp đôi... Cậu và Giản Tiêu được xem là một cặp đôi chứ? Vừa rồi quá bối rối, có phải cậu nên nói gì đó để xác nhận quan hệ không? Hay là, đã hôn rồi thì không cần phải theo thứ tự các bước nữa? Nhìn vào khuôn mặt ấy, cảnh hôn nhau vừa nãy lại tái hiện trong đầu, cậu chậm chạp bắt đầu cảm thấy xấu hổ.
"Không có ai đâu." Giản Tiêu bật cười, như đang cười cậu nhát gan.
Chậc, kích thích đúng lúc, Nguyệt Thời Ninh gần như không nghĩ ngợi gì, mở rộng vòng tay ôm lấy anh, vừa ôm vào đã cảm thấy mọi lo lắng đều tan biến.
Trên đầu là tiếng mưa rơi trên mặt ô rồi văng ngược lại, dồn dập nhưng không gây áp lực, ánh đèn xe chạy qua chiếu sáng những hạt mưa rơi từ đầu ô, lấp lánh như ngọc. Cậu không kìm được mà đưa tay hứng lấy.
Mùi ẩm ướt, cơ thể ấm áp, cái ôm khít khao không một kẽ hở.
Cậu rất thích trời mưa.
So với trước đây còn thích hơn.
Cậu nhớ lại lần đầu họ gặp nhau, cũng là vào một ngày mưa nào đó.
"Ăn gì đây? Đói rồi." Giản Tiêu hỏi.
"Anh ở đâu?" Trời bão không tiện đi nhiều nơi, "Chúng ta ăn gì đó gần chỗ anh ở luôn nhé?"
Giản Tiêu không nhớ tên đường, liền mở bản đồ cho cậu xem địa điểm.
Nguyệt Thời Ninh lướt qua thông tin trên bản đồ, phát hiện đó không phải là nhà nghỉ ven biển, cũng không phải khách sạn hạng sao, chỉ là một nhà nghỉ ven đường loại bình dân, hoàn toàn không có tên tuổi gì.
Hình ảnh chụp khá sơ sài, thảm trải sàn trông có vẻ bẩn, phòng cũng không lớn, chỉ có giường và một cái bàn, phòng tắm trông như đã lâu rồi không được bảo trì thay mới.
"... Nghỉ phép mà sao không chọn chỗ nào thoải mái một chút..." Nguyệt Thời Ninh cau mày, "Anh đặt mấy ngày rồi?"
"Hai ngày. Ngày mai anh về rồi."
Cậu vốn định khuyên Giản Tiêu hủy phòng, nhưng đột nhiên nhớ ra hiện đang là mùa du lịch cao điểm ở Hải Tịch, những phòng vừa đẹp vừa rẻ cần phải đặt trước hai, ba tháng, Giản Tiêu nảy ra ý đến tìm cậu vào phút chót, ngoài những loại phòng cao cấp mà người làm công không thể chi trả, có lẽ chỉ còn lại loại này.
Rõ ràng cậu nên cảm thấy áy náy, nhưng không hiểu sao lại muốn bật cười.
Giản Tiêu chạm vào chân cậu: "Điện thoại đang rung kìa."
"... Ừm." Nguyệt Thời Ninh lấy điện thoại của mình ra, là tin nhắn WeChat của ông ngoại cậu. Cậu ngạc nhiên, mở tin nhắn thoại áp vào tai, nụ cười dần dần biến mất, "Chết rồi, chết rồi."
"Sao vậy?" Giản Tiêu cũng theo đó mà căng thẳng.
"Tối qua em quên không nói với bà ngoại là em không về nhà ăn tối rồi. Họ đang hỏi em đến đâu rồi, có phải trời bão nên kẹt xe không... Hình như họ vẫn đang chờ em về ăn tối..."
Bữa cơm này đã được định sẵn từ tuần trước khi cậu về nhà. Sau khi thi xong, cậu sẽ ở lại một đêm, vì kỳ nghỉ hè sắp tới đã bị công việc chiếm hết, có lẽ phải hai tháng nữa cậu mới có thể gặp lại gia đình.
Nhưng cậu về nhà, vậy Giản Tiêu phải làm sao? Anh ấy đã cất công đến đây gặp cậu, chẳng lẽ lại bỏ mặc anh?
"Để anh đưa em về nhà trước. Sau đó chúng ta sẽ..."
"Anh có muốn đến nhà em ăn cơm không?" Nguyệt Thời Ninh đột nhiên lóe lên một ý tưởng.
Giản Tiêu ngạc nhiên: "Hả? Đến... đến nhà em á? Nhưng anh chưa báo trước..."
"Chỉ là dẫn bạn về nhà ăn cơm thôi mà, thêm một đôi đũa cũng không có gì đâu, không cần phải nói với họ điều gì khác đâu." Nguyệt Thời Ninh nhanh chóng quyết định, "Ăn xong nếu anh không muốn về khách sạn thì cứ ở lại nhà em, trong phòng làm việc có giường sofa, hoặc nếu không, anh có thể ngủ chung với em một đêm cũng được, đừng quay lại phòng đó nữa."
Nguyệt Thời Ninh bỗng nhiên vui mừng hẳn lên, dù sao ngoại trừ Trâu Nhất Hạo, cậu chưa bao giờ dẫn ai về nhà cả.
Trong lúc Giản Tiêu còn do dự, cậu đã gọi cho ông ngoại: "Alo, ông ngoại. Vâng, con đang chờ xe, còn lâu mới về đến nhà, hai người cứ ăn trước đừng chờ con. À, con mang một người bạn về nữa... Con nói này," giọng cậu đột nhiên cao lên tám quãng, đầy tự hào, "Con mang một người bạn về nhà, ông không nghe nhầm đâu! Đúng, chỉ một người thôi. Là con trai. Không cần đâu ạ, cứ ăn đơn giản thôi không cần thêm gì đâu. Vâng, tạm biệt ông."
Thấy cậu vui như vậy, Giản Tiêu cũng không phản đối nữa: "Nhà em gần siêu thị không?"
"Không cần đâu. Chỉ thêm một đôi đũa thôi, không cần khách sáo." Nguyệt Thời Ninh vui vẻ chỉ về phía xa, "Xe đến rồi kìa!"
Giản Tiêu nhất quyết không muốn tay không đến nhà nên trên đường đi hai người ghé qua siêu thị, mua một thùng sữa yến mạch và vài trái thanh long theo mùa làm quà.
Hai người về đến nhà đã hơn tám giờ tối, ông bà cậu chỉ uống mỗi người một bát cháo để lót dạ, các món chính vẫn còn nguyên, chờ họ về ăn cùng.
"Đây là Giản Tiêu." Nguyệt Thời Ninh đẩy anh vào cửa, rồi vội vàng lục tủ tìm đôi dép đi trong nhà hình cá mập đặt dưới chân anh.
Giản Tiêu hơi bối rối: "Ông ngoại, bà ngoại."
Bà ngoại chỉ mỉm cười mà không nói gì, còn ông ngoại thì hiếm thấy lại nhiệt tình đến vậy: "Ấy, vào đi, vào đi. Cái thằng này, sao mang bạn về nhà mà không báo trước để ông bà chuẩn bị. Mau rửa tay rồi vào ăn cơm, phòng vệ sinh ở bên này."
Khi Nguyệt Thời Ninh vào bếp múc cơm thì ngửi thấy mùi dầu mỡ chưa tan hết, cái chảo xào cũng chưa được rửa. Cậu đưa tay ra, đáy chảo vẫn còn chút hơi ấm, có vẻ như ông bà vẫn làm thêm món ăn.
Cậu bưng cơm lên bàn, ông ngoại đang đẩy đĩa tôm hấp đến trước mặt Giản Tiêu: "Cháu thử xem, đây là tôm ông mua ngoài chợ sáng nay, tươi lắm. Ông không biết cháu thích ăn gì, chỉ làm vài món đơn giản, ăn tạm vậy nhé."
"Cảm ơn ông ngoại. Cháu không kén ăn đâu ạ." Giản Tiêu cầm bát, nhận lấy món trứng xào khổ qua mà bà ngoại gắp cho, nhét vào miệng rồi khẽ cứng đờ, sau đó nuốt xuống một cách điềm tĩnh, "Bình thường cháu sống một mình, muốn ăn cơm nhà cũng không có ai nấu."
Ông ngoại gật gù: "Cháu không sống với bố mẹ sao? Thế thường ăn uống thế nào?"
Giản Tiêu thật thà đáp: "Cháu ăn sáng và trưa ở gần công ty, còn nếu tan làm muộn thì tiện đường mua về. Cuối tuần có thời gian thì cháu tự nấu."
"Hả? Nhưng người mẫu như các cháu không phải không được ăn ngoài quá nhiều sao? Ninh Ninh nó bảo đồ ăn ngoài toàn là đồ mặn, ăn vào dễ bị phù."
"Anh ấy không phải người mẫu." Nguyệt Thời Ninh giải thích.
"À, tại thấy cao với gầy nên ông cứ tưởng là đồng nghiệp của cháu." Ông ngoại ngạc nhiên, "Thế cháu làm nghề gì? Tốt nghiệp năm nào rồi?"
"Cháu tốt nghiệp được hơn hai năm rồi, hiện giờ cháu làm công việc hoạch định quảng cáo trong công ty." Giản Tiêu vừa nói vừa sợ sệt nhận lấy con tôm bà ngoại bóc sẵn đưa cho, "Bà ngoại, để cháu tự làm được rồi."
"Cháu làm ở Hải Tịch à?"
"Dạ không." Giản Tiêu nhẹ nhàng đặt đũa xuống, ngồi thẳng lưng hơn hơi xoay người về phía ông ngoại, càng lúc càng cẩn thận, "Mấy ngày nay cháu nghỉ phép qua đây đi biển chơi một chút, hai ngày nữa là cháu về lại công ty rồi."
"Ồ? Vậy cháu với Ninh Ninh là sao...?" Ông ngoại hỏi dở câu thì bị bà ngoại nhéo mạnh vào cánh tay, nhận ra mình hỏi hơi nhiều nên ông lập tức ngậm miệng lại.
Nguyệt Thời Ninh trong lòng thầm buồn cười, cậu vốn nghĩ Giản Tiêu đã đủ căng thẳng rồi, không ngờ ông ngoại còn căng thẳng hơn, sợ rằng bữa cơm sẽ bị im lặng mà lạnh nhạt.
Chỉ cần bàn ăn rơi vào yên lặng, ông bà cậu liền không hẹn mà cùng gắp đồ ăn cho vị khách duy nhất. Giản Tiêu không từ chối miếng nào, cố gắng trong suốt gần một tiếng đồng hồ, ăn sạch sẽ cả bàn đồ ăn, không lãng phí chút nào.
Khi đến phần ăn trái cây, Nguyệt Thời Ninh ngăn tay bà ngoại lại: "Anh ấy ăn nữa là căng bụng mất rồi."
Bà ngoại hơi ngẩn người, rồi cười mỉm gật đầu, quay sang đưa một miếng thanh long đã cắt sẵn cho ông ngoại, rồi chỉ vào phòng.
"Các cháu cứ tự nhiên chơi nhé, không cần để ý đến ông bà. Khăn tắm giặt sạch để trên giường rồi. Ông với bà xem tivi một lúc rồi cũng đi ngủ thôi. Hai đứa cũng nghỉ sớm đi nhé."
Sau khi chúc ngủ ngon, Nguyệt Thời Ninh dẫn Giản Tiêu đã căng bụng đến mức không nói nên lời vào phòng mình.
Giản Tiêu rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, ngồi phịch xuống bậu cửa sổ: "Anh no đến chết mất thôi."
"No mà còn ăn nhiều thế." Nguyệt Thời Ninh đưa cho anh một cái gối ôm lớn.
"Bà ngoại em tự tay bóc tôm mà." Giản Tiêu sờ sờ bụng mình, "À đúng rồi, bà ngoại em... vì bệnh nên không nói chuyện được hả?"
"Bà có thể nói, bà luyện dùng thực quản để phát âm." Nguyệt Thời Ninh ngồi xuống bên cạnh anh, "Nhưng giọng nói rất lạ, có lẽ bà sợ sẽ làm anh giật mình nên cả tối không nói gì cả." Cậu ngừng lại một chút, "Lần đầu tiên em dẫn bạn về nhà, họ đều rất căng thẳng. Đây cũng là lần đầu tiên em thấy ông ngoại nói nhiều như vậy. Sợ rằng không tiếp đón chu đáo, lại sợ nói nhiều quá sẽ làm anh thấy phiền, nên họ gắng sức quá."
Giản Tiêu ban đầu ngẩn ra, sau đó khẽ cười thành tiếng, đưa tay nắm lấy tay cậu đặt vào lòng bàn tay mình: "Nếu họ biết anh đối xử với em như vậy, có đuổi anh ra khỏi nhà không?"
"Không biết nữa." Nguyệt Thời Ninh suy nghĩ rồi lắc đầu, "Chắc là không đâu. Dù sao họ cũng rất thương em, điều họ lo lắng nhất là sau này họ không còn nữa, em phải sống cô đơn một mình. Cho nên, dù không hiểu mối quan hệ này, họ cũng sẽ không nỡ đuổi anh ra khỏi bên cạnh em đâu."
Giản Tiêu ngẩn người, nắm tay chặt hơn, rồi đưa trán chạm nhẹ vào thái dương cậu: "Ừm."