Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nấc Thang Lên Cung Trăng - Mật Nguyệt

Chương 20




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mặc dù không phải là tồi tệ, nhưng Giản Tiêu có tật cáu kỉnh khi mới thức dậy. Vì vậy, khi bị đánh thức bởi những rung động không rõ nguyên nhân, anh cảm thấy vô cùng khó chịu.

Anh quay đầu lại một cách bực bội, thấy một tấm lưng trần hiện ra trước mắt. Mái tóc rối bù rủ xuống vai, phản chiếu một lớp ánh sáng nhẹ nhàng màu vàng nhạt. Ngọn lửa giận trong lòng anh ngay lập tức tan biến.

Nguyệt Thời Ninh ôm một tấm chăn nhung màu kem mềm mại, ngồi bên mép giường, điện thoại áp vào tai. Giọng cậu vừa mới ngủ dậy nên có phần khô khan: "Chị Hoan Hoan... Em vừa dậy, vẫn chưa xem WeChat, chị đừng vội... Ừ, chị trang điểm đi, gặp nhau rồi nói. Bye."

Nguyệt Thời Ninh mò tay lên tủ đầu giường mở ngăn kéo, lấy ra một cặp kính gọng đen mảnh đeo lên, tiếp tục xem điện thoại.

Buổi sáng rất yên tĩnh, mùi hương nhè nhẹ của dừa và sữa lan tỏa từ chăn ga gối đệm. Giản Tiêu lặng lẽ xoay người, nửa khuôn mặt anh vùi trong chiếc gối mềm mại, nhìn bóng lưng cậu. Cậu đang cúi người, hai tay cầm điện thoại, khuỷu tay tựa trên đầu gối, xương sống nhô nhẹ lên ở giữa lưng rồi chìm xuống khi tới eo, tạo thành một đường lõm.

Cảm giác như đang mơ, Giản Tiêu không tự chủ được mà mỉm cười.

Không biết Nguyệt Thời Ninh đang xem gì, bất chợt cậu hít vào một hơi rồi ngồi thẳng dậy.

Anh giật mình, vội ngồi dậy hỏi: "Sao thế?"

Người kia cũng bị anh làm cho hoảng hốt, quay phắt lại, nhìn anh với vẻ mặt như chưa kịp tỉnh táo: "...Chào... chào buổi sáng..."

"Chào buổi sáng..." Giản Tiêu giơ tay lên vẫy vẫy trước mặt cậu, "Có chuyện gì xảy ra sao?"

Nguyệt Thời Ninh như chưa tỉnh ngủ, ngẩn ngơ, đôi mắt chớp chớp ngây thơ, không biết phải làm gì, như thể vừa bị một cú sốc lớn.

Hai người nhìn nhau vài giây, bỗng dưng trước mắt Giản Tiêu xoay tròn, mùi dừa thơm ngọt ngào bao bọc lấy anh. Nguyệt Thời Ninh bất ngờ lao vào lòng anh: "Giản Tiêu!" Giọng cậu tràn đầy phấn khích, mặt vùi vào chăn bên tai anh, cười khúc khích: "Sao mà sao băng linh nghiệm thế chứ!"

"...Hả?" Cú sốc quá lớn khiến Giản Tiêu không biết phải phản ứng thế nào. Một cánh tay anh vô thức ôm lấy cậu, cảm nhận làn da mềm mịn trơn láng.

"Quảng cáo đấy!"

Nguyệt Thời Ninh vui mừng quá, khuỷu tay cậu vô tình chạm vào khuyên rốn của anh khiến bụng dưới Giản Tiêu tê rần, đầu óc mơ màng, mất một lúc lâu mới lấy lại được bình tĩnh.

Cũng may là còn có hai lớp chăn mềm mại ngăn cách, cũng may là cơ thể họ chỉ chạm nhau ở một bên vai và cánh tay. Nhịp tim đập loạn xạ của Giản Tiêu giấu kín đến mức hoàn hảo, sự lúng túng của buổi sáng sớm cũng không bị phát hiện.

Giản Tiêu vén chăn ra khỏi mặt, cứng ngắc quay đầu lại, mũi anh gần như chạm vào tai của Nguyệt Thời Ninh. Anh không tự chủ được mà hít thở nhẹ nhàng hơn, lặng lẽ chờ đợi cơn bối rối mãnh liệt này qua đi: "Quảng cáo gì?"

"MarieEve."

"Cái thương hiệu của Pháp đó hả?" Giản Tiêu ngạc nhiên. MarieEve là một nhãn hiệu xa xỉ mới nổi, được thành lập vào những năm 30-40 của thế kỷ 20 tại Paris bởi hai chị em nhà thiết kế. Hồi trước, thương hiệu này từng suy tàn và gần như biến mất khỏi thị trường, nhưng sau đó đã được một nhà thiết kế mới vực dậy và đưa trở lại đỉnh cao. Trong những năm gần đây, thương hiệu này phát triển rất mạnh mẽ quyết tâm tấn công vào thị trường Trung Quốc. Chỉ trong vòng ba năm, họ đã mở thêm hàng chục cửa hàng trực tiếp tại các thành phố lớn. Công ty mẹ của họ còn thường xuyên nằm trong top 100 thương hiệu toàn cầu, sức ảnh hưởng vô cùng lớn.

"Đúng vậy, tôi cũng bất ngờ lắm." Nguyệt Thời Ninh cũng quay đầu nhìn anh. Mái tóc vàng nhạt phản chiếu ánh sáng sớm, lúm đồng tiền hiện rõ, đôi mắt cậu sáng lấp lánh. "Năm nay tôi mở màn cho buổi trình diễn xuân hè của họ, giám đốc sáng tạo hiện tại của họ rất thích tôi. Nhưng không phải làm đại diện thương hiệu, họ đang chuẩn bị ra mắt một loại nước hoa nhẹ nhàng mới, muốn tôi làm đại diện cho sản phẩm này. Hiện tại đang thảo luận với công ty, chắc chắn là tám chín phần rồi. Chị Hoan Hoan cũng vừa mới biết lịch trình của tôi có thay đổi, nếu không có gì bất ngờ, tháng này sẽ phải sắp xếp một hai ngày để quay quảng cáo."

Đôi mắt màu xanh lam của cậu thay đổi theo ánh sáng, dưới ánh bình minh trông như hai viên đá quý aquamarine trong trẻo.

Giản Tiêu nhìn nụ cười của cậu, dù đã bị ép đến gần biến dạng nhưng vẫn đẹp không thể nào tả xiết, anh đưa tay gạt những lọn tóc lòa xòa trước mắt cậu. Mái tóc của người này dường như đã dài hơn so với lần đầu họ gặp nhau: "Vui đến thế sao..."

"Ừ." Nguyệt Thời Ninh vì không chịu được ánh sáng chiếu thẳng nên nhắm mắt lại, lông mi cậu run rẩy vì phấn khích. "Không ngờ điều ước lại thành hiện thực nhanh như vậy... À đúng rồi, anh cũng phải chú ý đấy, không chừng người mà anh thích sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào."

Giản Tiêu như nghe thấy tiếng "bụp" phát ra từ một góc nào đó trong tim, như có thứ gì đó vừa nổ tung. Anh ngơ ngác đáp lại một tiếng, rồi nhìn Nguyệt Thời Ninh chống tay ngồi dậy, vui vẻ bước tới tủ quần áo, tiện tay khoác lên mình một chiếc áo phông trắng. Phía sau cổ áo in hình một khuôn mặt ma quái nhỏ xíu có hình trái tim.

Trong bếp, bát đĩa va chạm leng keng. Nguyệt Thời Ninh vừa nghêu ngao hát một bài hát vừa bước đi, nhân lúc rảnh cậu hỏi anh: "Ăn salad được không?"

"Tôi sao cũng được." Giản Tiêu chậm rãi rời khỏi chiếc giường mềm mại, đi vào nhà vệ sinh, mở vòi nước, cúi người hứng một vốc nước lạnh tạt lên mặt. Đợi đến khi cả tâm trạng lẫn cơ thể đều hoàn toàn bình tĩnh lại, anh vừa đánh răng vừa cầm lấy điện thoại.

Bảy giờ rưỡi, Văn Dật hẳn là đã dậy rồi.

Anh mở WeChat, gửi qua một tin nhắn:

—— Anh, các anh mấy giờ xuất phát?

Tin nhắn phản hồi rất nhanh:

—— Mười giờ.

Anh suy nghĩ một chút rồi hỏi tiếp:

—— Trước khi xuất phát, anh có thể dành cho em chút thời gian không? Chỉ cần mười lăm phút là đủ.

—— Mười lăm phút? Em không đi cùng bọn anh? Vẫn còn giận sao?

Văn Dật rõ ràng đã hiểu lầm chuyện gì đó, Giản Tiêu giải thích:

—— Không, em không giận. Em chỉ muốn bàn với anh về công việc thôi. Hôm qua em có gửi anh một bản báo cáo, anh xem chưa?

—— Tối qua anh đi xã giao về muộn, chỉ xem qua loa thôi.

Giản Tiêu vội trả lời:

—— Không sao, chỗ em cũng vừa có chút thay đổi. Gặp nhau nói sau nhé.

Nguyệt Thời Ninh tự pha cho mình một cốc cà phê Americano đá để giảm phù nề, rồi chuẩn bị cho Giản Tiêu một ly latte nóng hổi.

Vừa tắt bếp luộc trứng xong thì đột nhiên cửa chính bị đập ầm ầm.

Cậu liếc nhìn chuông cửa điện tử im lìm, nghi hoặc bước tới, áp mắt vào lỗ nhìn trộm để nhìn ra ngoài.

Nhìn rõ người tới, tâm trạng tốt của cậu lập tức rơi xuống đáy vực. Cậu không khỏi cau mày, đứng trước cửa do dự xem có nên giả vờ không có nhà hay không. Tuy nhiên, người ngoài cửa rõ ràng không có kiên nhẫn, vừa tiếp tục đập cửa vừa lớn tiếng hét: "Tôi biết cậu ở trong đó, mở cửa đi."

Sáng sớm, âm thanh làm phiền hàng xóm của Trâu Nhất Hạo vang vọng trong hành lang. Lo sợ ảnh hưởng đến hàng xóm xung quanh, Nguyệt Thời Ninh đành phải mở cửa, lạnh lùng hỏi: "Sao cậu vào được tòa nhà?"

Trâu Nhất Hạo đội ngược mũ bóng chày, nhai kẹo cao su: "Còn vào bằng cách nào nữa, chờ dưới nhà, thấy có người đi ra thì lẻn vào thôi, dù sao tôi bấm chuông cậu cũng chẳng mở."

Gã trưng ra vẻ mặt thản nhiên, nói xong liền đi thẳng vào phòng khách. Nguyệt Thời Ninh nhanh mắt nhanh tay, cánh tay cậu giơ ngang ra, chống vào tủ giày ngăn gã lại: "Hôm nay tôi không nghỉ, có lịch trình."

"Tôi biết. Cậu bận lắm, ngày nào cũng có lịch trình, người mẫu nam bận rộn nhất trong nước chính là Nguyệt Thời Ninh của chúng ta mà." Trâu Nhất Hạo liếc nhìn vào bên trong, thấy trên bàn ăn có hai cốc cà phê, "Ồ? Trong nhà có người à? Ai thế? Chẳng lẽ... tôi đến không đúng lúc?"

"Đúng vậy." Nguyệt Thời Ninh lười giải thích, "Tôi đang vội, ăn sáng xong còn phải đi làm."

Không hiểu sao, hôm nay Trâu Nhất Hạo lại tỏ ra đặc biệt hòa nhã, giọng điệu thậm chí còn có chút xu nịnh, như thể cố tình làm thân với cậu: "Thế để tôi giúp cậu làm bữa sáng nhé, ăn salad hay yến mạch với trứng ốp lết? Tôi đã bảo rồi, để mấy cô gái làm trợ lý sinh hoạt cho cậu là không hợp đâu, ra vào bất tiện lắm. Buổi sáng thời gian quý báu thế này mà còn phải tự mình làm bữa sáng... thật là..." Vừa nói, gã vừa cố đẩy cánh tay cậu ra để vào bếp.

"Trâu Nhất Hạo..." Cậu vẫn đứng yên bất động, quay đầu liếc nhìn về phía nhà vệ sinh, "Tôi thật sự có công việc."

"Tôi biết mà, Ninh Ninh, tôi không đến để gây rắc rối đâu." Trâu Nhất Hạo tháo mũ bóng chày ra, vuốt vuốt kiểu tóc đầu đinh dài của mình.

Nghe thấy biệt danh của mình, Nguyệt Thời Ninh nổi cả da gà. Ngoại trừ ông bà ngoại, không ai gọi cậu như vậy. Trâu Nhất Hạo trước giờ cũng không gọi như thế, ngại ghê tởm.

Hôm nay người này có vẻ quá bất thường, khiến Nguyệt Thời Ninh không khỏi nổi lên một cảm giác rùng mình vô cớ, đột nhiên cậu đoán ra gã đến đây vì chuyện gì.

"Tôi biết cậu đặc biệt bận rộn, nhìn thấy cậu càng ngày càng phát triển, tôi rất vui, thật đấy. Nhưng tôi cũng muốn làm việc chăm chỉ mà, cậu cho tôi quay lại được không? Chúng ta lại như trước đây, tôi làm tài xế, trợ lý cho cậu, cùng cậu chạy lịch trình, đi nước ngoài diễn. Đới Hoan Hoan sao có thể so sánh với tình cảm mười mấy năm của chúng ta chứ, đúng không? Mấy cô gái đó vai không thể gánh, tay không thể xách, lại còn tiểu thư yếu đuối. Chuyện trước đây là lỗi của tôi, sau này tôi sẽ không tái phạm nữa. Tôi quay lại sẽ làm việc chăm chỉ mà, được không?"

Gã nói rất chân thành, nhưng trong lòng Nguyệt Thời Ninh lại không có chút gợn sóng nào. Giữa họ sớm đã không thể quay về như trước nữa. Từ nhỏ đến lớn đã cãi nhau không ít, vốn dĩ chẳng có bao nhiêu sự ăn ý, sau này thậm chí đến cả niềm tin cũng không còn. Cậu thấy rằng Trâu Nhất Hạo tự chuốc lấy hậu quả, còn Trâu Nhất Hạo lại từ tận đáy lòng căm hận cậu, cho rằng tất cả đều là lỗi của cậu.

Nhưng Nguyệt Thời Ninh không muốn cãi nhau, nên cậu kiên nhẫn hỏi gã: "Trâu Nhất Hạo, cậu tự hỏi lòng mình xem, cậu thật sự muốn làm việc chăm chỉ sao?"

Ý cậu là muốn nhắc nhở đối phương đừng nghĩ cậu là kẻ ngốc, bớt làm bộ làm tịch giả dối đi. Nhưng không ngờ Trâu Nhất Hạo hoàn toàn không nghe ra: "Tất nhiên là thật rồi! Giờ tôi thiếu tiền đến mức nào cậu đâu có không biết! Hơn nữa tình cảnh của tôi bây giờ căn bản là không thể tìm được công việc khác..."

Nguyệt Thời Ninh thở dài, không muốn vòng vo thêm nữa: "... Mẹ cậu muốn cậu ở lại cửa hàng giúp đỡ, cậu không làm, lại còn cãi nhau với bà. Bà nhờ người đưa cậu vào siêu thị làm nhân viên sắp xếp hàng hóa, cậu cũng không làm. Bà ngoại tôi một đời mạnh mẽ, vì cậu mà đi nhờ vả, giới thiệu cậu vào nhà ăn của trường học, cậu cũng chẳng làm nổi một tuần rồi biến mất mà không thèm nói một câu. Giờ cậu lại đến đây nói với tôi là không tìm được việc làm nên mới phải nhờ đến tôi..." Cậu lắc đầu, "Thôi, nói những chuyện này chẳng có ý nghĩa gì. Tóm lại, công ty không thể nào cho phép cậu quay lại làm trợ lý cho tôi được. Đừng có nhắc chuyện ai coi thường ai nữa, tôi là người mẫu, dựa vào hình ảnh để kiếm cơm. Nếu bị truyền thông lợi dụng chuyện của cậu làm đề tài, công chúng chắc chắn sẽ không thể chấp nhận được."

Có lẽ là bị ánh mắt lạnh lùng của cậu làm đau, hoặc là bị tổn thương lòng tự trọng khi hạ mình nài nỉ mà bị từ chối, Trâu Nhất Hạo cau mày, cuối cùng không còn giả vờ là người đã hối cải nữa: "Nguyệt Thời Ninh, đừng lấy truyền thông ra làm cớ. Nói trắng ra, cậu vẫn là vì chính bản thân cậu thôi." Gã cười khẩy, "Ai mà quan tâm trợ lý của cậu là ai chứ? Cậu chẳng qua là thấy tôi đã ngồi tù, không xứng làm trợ lý cho cậu. Đúng rồi, cậu là ai chứ, là người mẫu nam Trung Quốc duy nhất trong top 50 bảng xếp hạng người mẫu nam MDC! Nhưng cậu cũng nên nghĩ mà xem! Cậu có được ngày hôm nay là nhờ ai!"

Lại bắt đầu rồi.

Nguyệt Thời Ninh xoa xoa trán: "Ừ, cậu muốn nói gì thì cứ nói. Tiếp tục lên mạng chửi tôi cũng được, tôi không có thời gian đôi co với cậu. Không tiễn." Cậu chỉ tay về phía cửa.

"Nhưng tôi thì có thừa thời gian đấy." Trâu Nhất Hạo dựa lưng vào tường, bám chặt lấy, "Hừ, tôi đã hạ mình cầu xin cậu, cậu lại lạnh lùng như vậy, thì đừng trách tôi..."

Cạch một tiếng, cánh cửa phòng vệ sinh yên tĩnh bấy lâu cuối cùng cũng được đẩy ra.

Giản Tiêu bước đến bên cạnh cậu, vẻ mặt lạnh tanh: "Tôi đã gọi bảo vệ."

Chú thích:

Đá aquamarine