Nặc Tàng

Chương 21: Phiên ngoại 1




Sắc trời có chút âm u, cũng không biết là vì sao, thời tiết âm u thế này đã kéo dài từ sáng sớm, cũng chưa từng chuyển biến tốt.

Tả Kiếm Minh đứng trước cửa sổ, nhẹ thở dài vì tâm tình không cách nào trầm tĩnh nổi. Y lại chọc giận người đó rồi, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, tất cả đã trở nên không còn bình thường.

Y luôn quá mức cẩn thận, quá thận trọng, quá thấp thỏm, tất cả chỉ vì y quá mức trân trọng mọi thứ. Nhưng y hiện tại lại phát hiện, bản thân càng cẩn thận, thì càng làm không tốt, người đó cũng vì vậy mà càng lúc càng bắt đầu không kiên nhẫn với mình.

Cũng đúng, bản thân đã vào tuổi nhi lập, mà hắn lại vẫn trẻ tuổi, đối với tư sắc vừa rầu vừa vô vị của y khó tránh cảm thấy chán ghét.

Cười khổ một chút, Tả Kiếm Minh đóng cửa sổ tới ngồi trước bàn, nhìn ly sứ bị nứt một đường trên bàn, không kìm được suy nghĩ xa xôi.

May mà đây là do Vân Cẩm Nghị đưa tới, thứ người đó đưa tới toàn là hàng thượng đẳng, nếu không với lực đạo của Thẩm Lam, chắc đã bị đánh nát bấy.

Bản thân y đã khiến hắn không kiên nhẫn tới mức độ này rồi sao?

Chỉ là sáng sớm khi thức dậy, y kìm lòng không đậu sờ lên chữ ‘Thẩm’ trên người hắn mà thôi, không ngờ được hành động vô ý của mình lại có thể xúc phạm hắn.

Hắn đã tròn một ngày không trở về, ngay cả cơm sáng cũng không ăn…

Đếm không rõ được ngày hôm nay đã than thở bao nhiêu lần, ngay cả bản thân còn tự chán ghét chính mình vô vị như thế, càng huống hồ là Thẩm Lam.

Nhưng nếu dễ chán ghét mình như vậy, lúc đầu tại sao phải cứng rắn bắt mình từ Phi Ngọc Đường về đây, còn trước mặt người Huyền Thiên giáo tuyên bố y là giáo chủ phu nhân của hắn… đáng thương bản thân y lúc đó thật sự tin Thẩm Lam yêu mình, cho nên mang theo cảm giác tự ti và hổ thẹn lưu lại bên cạnh hắn. Lúc đó y thật cho rằng Thẩm Lam không trách y, không tránh sai lầm tám năm trước của y.

Hiện tại ngay cả một tháng còn chưa tới, Thẩm Lam đã chán ghét y rõ ràng tới mức rất nhiều người đều có thể nhìn ra.

Y biết có rất nhiều hạ nhân đều đang thảo luận về vị ‘giáo chủ phu nhân’ chỉ nửa tháng đã bị thất sủng này, Ngô Uyên mỗi lần nhìn y, ánh mắt đều giống như có chuyện phải nói với y, y biết Ngô Uyên chỉ đang lo lắng cho mình.

Lòng phiền muộn tới phát hoảng, muốn làm chút gì đó phát tiết tâm tình rầu rĩ.

Cầm kiếm, đẩy cửa bước ra đình viện.

Tuốt bao kiếm, phất tay vũ kiếm, một thân bạch y phất phới theo gió. Cho dù người luyện khiến tâm tình đang khổ não, kiếm khí vẫn sắc bén như gió, mạnh mẽ hiên ngang. Gương mặt đoan chính vẫn đạm nhạt, khiến người ta không thể nhìn ra tâm tình thế nào, thân thể tiêm gầy khiến y phục trường bào tựa hồ phiêu lửng, mái tóc hắc ô có vài sợi không cẩn thận bung ra xõa trên bờ vai y.

Một tiểu nha đầu đi qua, không biết tại sao bị cảnh tượng này thu hút, ngay cả nước trà cũng quên rót. Trong thời tiết khiến tâm tình phiền não này, bạch y nhất vũ kiếm trong gió tựa như lại vạch ra cho nàng một phong cảnh khác.

Đột nhiên cảm thấy giáo chủ rất quá phận, Tả hữu sứ rõ ràng là người ưu tú như vậy a..

Đêm, bầu trời không trăng. Tả Kiếm Minh trải chăn xong, ngồi bên mép giường ngây ngẩn.

Hôm nay hắn sẽ trở về sao?

Lòng dang khổ sầu không thôi, cửa lại bị mở ra, Tả Kiếm Minh quay đầu qua nhìn, chính là Thẩm Lam.

Đứng lên đi về phía hắn, vội nói: “Giáo chủ, ngươi ăn cơm chưa?”

Thẩm Lam nhăn mày, hắn đã bảo Tả Kiếm Minh sửa miệng trực tiếp xưng hô danh tự của mình, Tả Kiếm Minh trong đa số tình huống bình thường sẽ gọi hắn như vậy, chỉ có khi bị hắn lãnh đạm sẽ không tự giác gọi hắn ‘giáo chủ’.

Lòng dâng lên hổ thẹn, kỳ thật hắn không muốn đối với y như vậy, chỉ là đại đa số tình huống hắn không thể khống chế tâm tình của bản thân.

Vươn tay kéo Tả Kiếm Minh vào lòng, đặt cằm lên vai y nhẹ cọ một chút: “Ta ăn rồi, còn ngươi đó, buổi tối có ăn uống đàng hoàng không?”

Chỉ một cử chỉ một câu nói như vậy, đã khiến Tả Kiếm Minh quên hết cảm thụ khổ sở khi bị lãnh đạm, trong lòng lại tạm thời dâng lên hơi ấm.

“Ta cũng ăn rồi, chỉ là cả ngày không thấy ngươi, cũng không biết ngươi đi đâu, có chút lo lắng.”

“Ngốc nghếch, lo cái gì chứ, hôm nay ta ra ngoài cho khuây khỏa mà thôi.”

Thẩm Lam vuốt mái tóc đen nhánh của người trong lòng, như có như không thở dài: “Gần đây ta tính khí không tốt lắm, không phải muốn cố ý tức giận với ngươi.”

“Không có gì, nếu ngươi tâm tình không tốt, phát tiết lên người ta cũng không sao cả.”

Y phục giải khai, Thẩm Lam ôm Tả Kiếm Minh lên giường, khi nhẹ khi nặng khẳng cắn lên môi y.

Tách hai chân Tả Kiếm Minh, bôi trơn, chen vào cứng rắn của mình, Thẩm Lam đầu tiên là đỉnh động dịu dàng, đợi khi đối phương thích ứng mới tăng thêm lực đạo.

“Ngô! Lam, Lam!” Tả Kiếm Minh ôm chặt thắt lưng đối phương, vô pháp khống chế hôn lên mắt Thẩm Lam, sống mũi cao thẳng, từng chút đi xuống, đến xương quai xanh của đối phương, đến bờ vai đối phương, cuối cùng hôn lên chữ ‘Thẩm’ vô cùng rõ ràng đó.

“A!” Thân trên đang nhấp nhô của Tả Kiếm Minh đột nhiên bị thô bạo ấn xuống giường, nhãn thần của Thẩm Lam lại trở về dáng vẻ khi hắn tức giận lúc sáng.

Lại đến rồi sao? Tả Kiếm Minh thắt lòng, đối với tính xấu gần đây lặp lại bất thường của Thẩm Lam, y đã rất quen thuộc.

Quả nhiên, Thẩm Lam hung hăng áp lên người y, thô bạo đỉnh động trong thân thể y, không giống như đang phát tiết ***, mà giống như đang phát tiết oán khí nồng đậm.

Cuộc tình ái tương tự như giày vò kết thúc, giữa hai chân Tả Kiếm Minh toàn là trọc dịch bết dính, toàn thân chua xót ngay cả khí lực ngồi dậy cũng không có. Thẩm Lam bình phục một chút, khi nhìn thấy một thân rõ ràng là bị mình thô bạo đối đãi mà lưu lại đầy vết tích, cảm giác hổ thẹn quen thuộc đó lại trào lên.

Mỗi lần đều như vậy… điều này khiến tâm tình của hắn càng phiền não bất kham.

Ôm chặt Tả Kiếm Minh vào lòng, bất kể trọc dịch giữa hai chân y liệu có làm bẩn thân thể của hai người không, cũng bất kể đối phương có thể hít thở thoải mái không, hắn chỉ sống chết ôm chặt, sau đó dùng chăn tơ tằm bao lấy thân thể hai người.

“Ngô…” Tả Kiếm Minh có chút khó chịu nhẹ rên rỉ một tiếng, vì quá mức mệt mỏi và buồn ngủ, cũng không còn tâm trạng để ý tới phương thức ôm khiến y khó chịu của đối phương.

…..

“Giáo chủ, đây là danh sách khách mời mà thuộc hạ đã liệt kê ra, thỉnh ngài quá mục.” Ngô Uyên dâng tờ giấy đã viết xong lên, còn một tháng nữa chính là sinh thần của giáo chủ, mỗi năm vào lúc này những chuyện thế này đều do hắn xử lý.

Thẩm Lam lười biếng nhận lấy liếc sơ qua rồi lại đưa cho Ngô Uyên, mỗi năm hầu như đều là những người này, không có gì đặc biệt đáng chú ý.

“Cứ chiếu theo danh sách này mà phát thư mời đi.”

“Vâng, thuộc hạ còn một chuyện muốn hỏi.” Ngô Uyên lúc này cố ý nhìn quanh bốn phía, lại nói: “Giáo chủ, thuộc hạ nhiều ngày không gặp hữu sứ, có thể nào cho y và thuộc hạ cùng lo liệu sinh thần của giáo chủ?”

Tuy địa vị thực tế của Tả Kiếm Minh hiện tại là giáo chủ phu nhân, nhưng chúng nhân của Huyền Thiên giáo vẫn như trước đây thân thiết gọi y là ‘hữu sứ’, Tả Kiếm Minh thích danh xưng này hơn những cái khác, Thẩm Lam cũng không có ý kiến gì mà chỉ trầm mặc.

Nghe Ngô Uyên nói như vậy, chân mày Thẩm Lam vô thức khiêu lên, tối qua làm Tả Kiếm Minh mệt chết rồi, khi hắn rời giường y còn đang ngủ, nên cũng không nhẫn tâm gọi y.

“Tại sao cứ muốn gọi y?”

Ngữ khí lãnh đạm lại mang theo chấp vấn khiến Ngô Uyên khẽ kinh ngạc, ngữ điệu này của giáo chủ lẽ nào là….

Thế là hắn vội đáp: “Thuộc hạ chỉ cảm thấy hữu sứ thích được làm việc phân ưu cho giáo chủ thôi, sợ y quá nhàn tản sẽ sinh rầu rĩ mới đề nghị như vậy.”

“Y ở bên cạnh ta thì sao có thể nhàn tới phát rầu? Lui xuống làm chuyện của ngươi đi!”

“Vâng, thuộc hạ cáo lui.”

Ngô Uyên lui ra cửa, biểu tình trên gương mặt cương nghị mang theo sự cổ quái không nói rõ. Loại dục vọng độc chiếm này của giáo chủ từ trước tới nay chưa thấy qua, thậm chí còn có chút chấp nhất. Sao hắn lại cảm thấy giáo chủ của thiên hạ đệ nhất đại giáo Huyền Thiên giáo thế nhưng lại trở nên có chút… vô lý om sòm?

Khi Tả Kiếm Minh tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao ba sào, bên cạnh không còn bóng dáng của Thẩm Lam, y rất ít khi dậy trễ, trừ khi là buổi tối bị chuyện đó tiêu hết tinh lực.

Hạ thể rất đau xót, nhưng lại không có cảm giác bết dính không thoải mái. Thẩm Lam hiện tại không cho phép bất cứ ai nhìn hoặc chạm vào thân thể của y, vừa nghĩ tới bộ dáng Thẩm Lam giúp y thanh tẩy hạ thể, hai má Tả Kiếm Minh bất giác nóng lên. Đơn giản ăn chút điểm tâm do hạ nhân mang lên, Tả Kiếm Minh liền đi vào trong giáo tìm Thẩm Lam.

Thẩm Lam lúc này đang xem sổ sách của người bên dưới trình lên. Tả Kiếm Minh thấy không tiện quấy nhiễu, liền nhẹ nhàng đi ra sau lưng hắn đợi hắn xem xong.

Trước khi người tiến vào Thẩm Lam sớm đã nghe ra tiếng bước chân của y, thấy sổ sách không có chỗ nào có vấn đề hắn liền ném cho thủ hạ: “Cầm về đi.”

Tả Kiếm Minh thấy hắn đã xong, mới đi tới cạnh hắn: “Gần đây chuyện trong giáo có phải rất bận rộn? Có chỗ nào cần dùng tới ta không?”

Tả Kiếm Minh phát hiện y đã rất lâu không làm được chuyện gì trong giáo với thân phận hữu sứ rồi.

“Không cần, ngươi cứ ngoan ngoãn đợi trong giáo, có chuyện gì thì tự có người khác làm.”

“Nhưng ta cũng__”

“Ta đã nói tự có người khác làm!”

Tả Kiếm Minh không nói tiếp nữa, y biết bản thân lại chọc đối phương nổi giận.

“Ta biết rồi, giáo chủ.” Nói rồi, quay người ly khai.

Nhìn thân ảnh đối phương biến mất, Thẩm Lam quét sạch mọi thứ trên thư án. Hắn lại không khống chế được tính khí của mình, lại phát hỏa với y.

Gần đây hắn thường xuyên vô duyên vô cớ phát hỏa, mà đối tượng phát hỏa đa phần đều là Tả Kiếm Minh. Hắn như vậy giống như mắc phải quái bệnh gì, thật giống một tên điên.

Trong một tháng này, Tả Kiếm Minh đều phải đối diện với một Thẩm Lam tính khí lúc tốt lúc xấu như vậy. Kỳ thật y có thể cảm giác được, mỗi lần Thẩm Lam phát giận với y xong đều rất hối hận, nhưng lần tiếp theo vẫn diễn ra cùng một tình huống. Nếu đây là dấu hiệu hắn đã cảm thấy phiền chán y, vậy thì y cũng nên rời khỏi hắn rồi.

Tả Kiếm Minh nghĩ như vậy, vị trí trái tim liền như bị người hung hăng cấu véo sinh đau.

Sinh thần của Thẩm Lam tới, phàm là người nhận được thiếp mời đều trong một ngày mang theo lễ vật tới nơi.

Thẩm Lam đứng ở đó, chào hỏi từng người tiến tới, mà Tả Kiếm Minh thân là giáo chủ phu nhân thì nhất định phải đứng bên cạnh hắn.

Trên từ triều đình quan viên, dưới đến giang hồ nhân sĩ, Tả Kiếm Minh sớm đã không nhớ nỗi ai với ai. Khi đầu óc y đang loạn hết lên, một giọng nói nam nhân nhã nhặn truyền vào tai.

“Thẩm Lam, đã lâu không gặp.”

Tả Kiếm Minh nghe tiếng nhìn sang, chỉ thấy một nam tử tinh tế đang đi về phía họ, không, đích xác mà nói là đi về phía Thẩm Lam.

Trong mắt nam tử đó hình như không có bất cứ ai, duy độc chỉ có một mình Thẩm Lam.

Tả Kiếm Minh không nói rõ được khi nhìn thấy nam tử này nhịp tim đập rối loạn trong lòng là dấu hiệu gì. Chân mày của nam tử và Thẩm Lam có mấy phần tương tự, nhưng Thẩm Lam là tuấn mỹ của nam tính, mà nam tử này lại có sự diễm lệ như nữ tử.

Thân hình tinh tế, dung mạo diễm lệ, so với nữ nhân thì còn hơi nhỉnh hơn một phần.

“Đã lâu không gặp.” Thẩm Lam đáp lại, quay đầu nhìn sang bên cạnh, vốn muốn giới thiệu vị biểu đệ nhỏ hơn mình vài tháng này cho Tả Kiếm Minh, nhưng khi nhìn thấy biểu tình ngây dại của đối phương thì chân mày hung hăng nhăn lại.

“Kiếm Minh.”

Tả Kiếm Minh hồi thần, lúc này mới phát hiện Thẩm Lam thần sắc không vui gọi y.

“Trên mặt biểu đệ của ta có nở hoa sao, ngươi nhìn chăm chăm người ta như vậy là vì cái gì?”

“Xin lỗi, là ta đường đột rồi, chỉ là cảm thấy biểu huynh đệ hai người các ngươi khá giống nhau.” Tả Kiếm Minh có chút quẫn bách, vừa rồi y ngây dại như vậy đích thật là thiếu lễ độ.

“Ha ha, không có gì, rất nhiều người khi thấy ta lần đầu tiên đều có biểu hiện như ngươi, ta đã quen rồi. Thẩm Lam, đừng để ý.” Nam tử mỉm cười nói.

Thẩm Lam đã phi thường không vui, ngữ khí cứng rắn nói: “Đổng Liên, đây là biểu tẩu của ngươi, phu nhân của ta.”

“Ta biết a.” Nam tử tên Đổng Liên nhìn cũng không thèm nhìn Tả Kiếm Minh một cái: “Ta cho là ngươi chỉ thích nữ nhân chứ, cho dù có lấy cũng chỉ lấy nữ nhân, không ngờ ngươi đối với một nam nhân thế nhưng cũng chân thật. Sớm biết thế này, ta sẽ không khiêm nhường rồi.”

Tả Kiếm Minh toàn thân nhẹ chấn động, lẽ nào Đổng Liên này… thích Thẩm Lam?