Na Tra Đồng Nhân Ký

Na Tra Đồng Nhân Ký - Chương 7: Uy hiếp Long Vương




Ngay vừa lúc chuỳ thủ giơ cao thì Lý Dực đã hô to một tiếng bảo dừng tay... rất may là vừa kịp lúc nếu không lão Tây Hải phen này chết chắc.

-"Ngao Bính, dẫu sao đây cũng là chuyện của ta! Không cần huynh phải ra tay!"

Lý Dực bật người dậy, khí khái mạnh mẽ khác hẳn bộ dáng yếu đuối lúc nãy rất nhiều...

Lập tức lấy hai món bảo bối kia của mình ra, nhanh chóng khống chế lão Tây Hải bằng Hỗn Thiên Lăng còn bản thân thì liên tục dùng Vòng Càn Khôn đánh liên tiếp vào đầu lão ấy

-"Cho lão chết... cho lão chết!"

Chỉ vài cú đánh cũng đã khiến lão Tây Hải hiện nguyên hình rồng, một con rồng có lông màu vàng chói mắt, cả thân mình thô cứng bởi lớp vảy... bốn chân cùng với móng vuốt sắc nhọn đang vùng vẫy, kêu gào...

Lão Tây Hải lượn cả thân rồng ra ngoài, tất nhiên là Lý Dực không chịu buông liền chộp lấy hai cái sừng to tướng trên đầu lão mà đu theo...

-"Na Tra, cẩn thận!"- Ngao Bính lo lắng phi người đuổi theo

Lão Tây Hải một phen gào thét rồi lao thẳng ra khỏi mặt nước, lượn mấy mươi vòng trên không trung khiến Lý Dực cảm giác như say xe vậy...

-"Lão già dê biến thái, còn cựa quậy nữa ta liền rút gân ngươi!"

Lý Dực xanh mặt hăm doạ, thật sự cảm giác của y bây giờ rất muốn nôn...

Lão Tây Hải nghe vậy cùng không khỏi sợ hãi mà đáp xuống bãi cát gần đó...

Cùng lúc này Ngao Bính cũng đã lên khỏi mặt nước, nhìn thấy lão Nhị Thúc của mình yếu ớt đáp xuống đất, còn Lý Dực thì loạng choạng không yên...

-"Na Tra, đệ không sao chứ?"- Ngao Bính chạy đến khẩn trương

Nhưng Lý Dực vô tình gạt tay hắn ra, phủi phủi vài cái rồi rời khỏi cái đầu rồng kia mà chậm rãi cất lời

-"Ta dĩ nhiên không sao!"

Thái độ cùng hành động của Lý Dực thật khiến Ngao Bính một phen suy nghĩ, tại sao y lại gạt tay hắn, tại sao có thái độ đó với hắn...

-"Tây Hải Long Vương, đây là cảnh cáo... nếu còn một lần nữa thì đừng trách bổn đại vương đây rút gân ngươi!"

Lý Dực hống hách quẹt mũi rồi nhìn sang Ngao Bính cười khẩy..

-"Ngươi nhìn cái gì? Nếu ngươi không làm xằng bậy với ta thì chuyện đâu có xảy ra cớ sự này!"

Thái độ Lý Dực lúc này thật vô cùng đáng ghét, nhưng lại khiến lòng Ngao Bính một phen khó chịu.

-"Na Tra, đệ..."- Ngao Bính không biết phải nói gì nữa

Nhìn Nhị Thúc của hắn đang thoi thóp rên hư hừ trong nguyên hình rồng kia thì hắn mới biết được nguyên lai tất cả là do hắn mà ra.

Nếu hắn không nổi tà niệm muốn chiếm lấy Na Tra như những kẻ khác thì đâu có xảy ra cớ sự này...

-"Na Tra, ngươi thật to gan... dám ăn cắp Long Châu Chấn Thuỷ của ta!"

Đông Hải Long Vương ồm ồm lên tiếng...

Thì ra lão đã phát hiện viên Long Châu mất rồi, nhưng không sao, bất quá thì y cũng đã có sẵn cho mình câu trả lời hợp lý rồi

Nhưng chỉ tội Ngao Bính, một biểu cảm ngu ngơ đến khờ khạo, nhìn người mà hắn yêu thích lại có tính tình xấu xa như thế, trong lòng bao nhiêu thứ đang dần sụp đổ.

-"Đông Hải Long Vương, ngài đừng nói thế! Ngài xem Tây Hải Long Vương đã cường bạo ta như thế, viên Long Châu cứ xem như là bồi thường danh dự cho ta!"

Lý Dực muốn bao nhiêu hư hỏng liền có bấy nhiêu hư hỏng, muốn có bao nhiêu ngỗ nghịch liền có bấy nhiêu ngỗ nghịch

Đông Hải tức giận, dâng sóng cao cuồn cuộn, khí thế ngập trời, hung hăng gầm lớn

-"Hỗn láo, trộm báu vật của ta lại còn ăn nói ngông cuồng như vậy sao?"

Lý Dực dường như hiểu được tiếp theo ông sẽ làm gì nhưng bất quá y sẽ không để lão có thể toại nguyện

Ngay lập tức, y cầm theo vòng Càn Không lộn vài vòng đến chỗ con rồng vàng thoi thóp kia...Hỗn Thiên Lăng còn đang quấn chặt nó, tất nhiên nó cũng chỉ có thể nằm yên đó ngoan ngoãn..

-"Đông Hải Long Vương, ngài muốn dâng nước nhấn chìm ải Trần Đường sao? Nếu ngài dám thì ta đây liền giết chết lão già này!"

Lý Dực khí thể cũng không nhỏ, tay cầm Vòng Càn Khôn giơ cao, chỉ cần Đông Hải Long Vương giáng đòn thì lập tức lão Tây Hải này cũng đừng mong kiếp này được sống.

-"Na Tra, ngươi dám..."- Đông Hải gầm lớn

-"Bổn đại vương sợ gì mà không dám, huống hồ con trai ngài vô lễ với ta trước, đệ đệ ngài cưỡng bức ta, nếu chuyện này đồn đãi khắp nơi... haaaa ta không biết sẽ có bao nhiêu thú vị a..."

Từng câu từng chữ của Lý Dực như đang dần giết chết tâm tư của Ngao Bính...

Đông Hải giận quá hoá thẹn, nhưng cuối cùng rồi cũng hạ thấp khí thế của mình, dẹp đi cơn sóng dữ mà bước lên bờ

Bộ dáng uy nghiêm, kiên nghị, chính trực của ông thấy thật khiến người ta ngưỡng mộ, phải chi Ngao Bính chỉ bằng một nửa ông thôi thì hay biết mấy...

-"Lý Tịnh thân là Tổng Binh ải Trần Đường vậy mà lại sinh ra thứ không biết phép tắc như thế này!"- Đông Hải tức giận mỉa mai

Lý Dực mặc dù biết rất rõ Lý Tịnh không phải cha ruột của mình nhưng dẫu sao khi xuyên đến đây y cũng đã dần thích nghi... nếu ai đó mắng nhiết cha mình thì cũng phải nên phản kháng lại chứ...

-"Kìa ngài Đông Hải, chuyện này giữa ta và ngài sao lại lôi cha ta vào?"-Lý Dực bất mãn...

Ngao Bính nãy giờ thất thần không nói được câu nào... tâm hắn đang vỡ vụn...

Lần đầu tiên hắn có tình cảm với một người và cũng là lần đầu tiên hắn vì một người mà đau lòng.

-"Ta nói gì sai sao? Cha nào thì con nấy!"

-"Long Vương, ta cấm ông xúc phạm cha ta!"

Lý Dực thật sự không hiểu lý do vì sao lại có thể khẩn trương như vậy được nữa, chẳng lẽ đâu đó trong người y còn linh hồn Na Tra hiện hữu?

Tuy vậy nhưng y vẫn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cố nhẹ giọng nhìn lão Tây Hải dưới chân mình thì thầm...

-"Tây Hải Long Vương, thật ngại quá... ta không thể để thanh danh cha ta bị lão già kia bôi nhọ, nếu lão ấy dám nói một câu ta liền đánh ngươi một cái!"

Đông Hải tuy mạnh miệng nhưng thấy tính mạng nhị đệ của mình bị đe doạ thì liền nhíu mày run sợ. Lão thật sự không thể tin được một thằng nhóc như y mà có thể làm ra những chuyện như thế này...

-"Ngao Bính, ngươi xem... ngươi dẫn cái thứ gì về?"- Đông Hải giận cá chém thớt

Nhưng cũng đúng thôi, ai bảo Ngao Bính hứa hẹn làm gì, lại còn dám giở trò dâm dê với y tất nhiên là phải đánh đổi chứ

-"Phụ vương, là lỗi của thần nhi..."- Ngao Bính thất thần

Ban đầu đáng lý ra Lý Dực hả hê lắm, nhưng khi nhìn bộ dáng của Ngao Bính thì thấy cũng có chút thương xót...

-"Ngươi... lần này ta phạt ngươi đến Thuỷ Tinh Cung đến khi nào viên Long Châu Chấn Thuỷ trở lại vị trí cũ!"

-"Phụ vương...."- Ngao Bính ra vẻ bất ngờ

Thật sự Thuỷ Tinh Cung là nơi như thế nào? Sao lại khiến Ngao Bính lộ ra thái độ kinh hãi đến vậy?

-"Không nói nhiều, hoạ do người gây ra thì liệu mà thu dọn. Còn không thì đừng trách ta!"

Nói rồi Đông Hải Long Vương hoá thân chìm dần xuống biển...

Ngao Bính bi thương nhìn Lý Dực, từng bước tiến lại gần...

Lý Dực cũng không muốn phiền phức nên lập tức nhảy xuống khỏi đầu rồng, lui về sau mấy bước như muốn tạo khoảng cách an toàn giữa y và Ngao Bính

-"Đệ yên tâm, ta sẽ không làm hại đệ nữa đâu... viên Long Châu đó xem như... ta bồi thường cho đệ!"

Ngao Bính nở một nụ cười mĩm rồi nhanh chóng thu lại, vẻ mặt đậm nét lạnh lùng... quỳ xuống chạm tay vào con rồng vàng kia rồi cùng nhau biến mất.

Chẳng hiểu sao Lý Dực lại cảm thấy vô cùng khó chịu, cứ như mình vừa làm việc ác vậy? Cắn rứt lương tâm vô cùng...

Nhớ lại nụ cười ban nãy của Ngao Bính, cùng lời nói như trăn trối đó, bỗng dưng lòng Lý Dực lại cảm thấy có chút thương xót

Nhưng suy đi nghĩ lại vẫn là y xứng đáng nhận được, bởi vì hai kẻ khốn kia dám có ý đồ xấu với y nên một viên long châu bồi thường thì có là bao.

Huống chi mất đi viên long châu cũng chẳng có gì đáng ngại, điều đáng ngại nhất chính là Định Hải Thần Châm... nó mà được giải phong ấn thì lúc đó ải Trần Đường mới thật sự lâm vào cảm nguy khốn...

Lý Dực cười gian một cái rồi lắc đầu chép miệng

-"Ta nhường lại cho ngươi đó nhé Tôn Ngộ Không!"

Thu lại pháp khí, Lý Dực lại tiếp tục lắc lư dọc theo bãi cát mà trở về Lý Phủ...

*****

Thạch Cơ đang cảm thấy trong lòng vô cùng bồn chồn, chẳng biết sao bởi vì từ trước đến nay hắn vốn là kẻ vô tình, nhưng hôm nay lại có cảm giác như thế chẳng lẽ hắn đã thật sự động tâm rồi sao?

Suốt cả ngày luẩn quẩn hình bóng Na Tra mà thôi, hắn nhớ y đến phát điên rồi

Hỏa Hồ từ bên ngoài hớt hãi chạy vào, trên tay còn cầm một cái hộp gỗ được phủ bằng vải gấm thô đầy hoa văn bên ngoài...

-"Thạch Cơ nương nương!"

-"Chẳng phải ta bảo ngươi theo bảo vệ Na Tra sao? Quay lại đây làm gì?"- Thạch Cơ tức giận

Hắn đang lo cho an nguy của y vậy mà giờ Hỏa Hồ lại xuất hiện ở đây, không biết Na Tra có bình an không...

-"Nương Nương, là đại vương bảo ta mang thứ này cho người!"- Hoả Hồ cúi đầu dâng hai tay

Thạch Cơ vừa nghe nói quà của Na Tra liền lập tức chộp lấy hộm gấm, vội vã bật chốt... mở nắp hộp ra...

Một tia sáng lấp lánh vô cùng đang soi rọi mọi thứ xung quanh, thứ ánh sáng vô cùng lợi hại này có thể khiến Thạch Cơ như đang được bồi thêm công lực, mấy trăm năm đạo hạnh cũng được nâng lên...

-"Long Châu Chấn Thuỷ!"- Thạch Cơ khẽ nói

Nhưng làm sao Na Tra lấy được thứ này, đây là báu vật của Đông Hải Long Vương làm sao có thể dễ dàng mang tặng cho người khác được chứ.

Miên man suy nghĩ, càng nghĩ càng lo... hắn nhịn không nỗi bèn gập nắp hộp lại, vẽ một vòng tròn Viên Quang để muốn xem tình hình của Na Tra hiện tại

Hình ảnh dần xuất hiện, một nam tử trẻ tuổi đang nhảy chân sáo, hát líu lo trên bãi cát trắng... nhưng bộ lam phục kia lại khiến Thạch Cơ vô cùng khó chịu. Dẫu sao hắn vẫn thích nhìn y mặc yếm hơn...

Chỉ cần như vậy thôi đã đủ rồi, nhìn thấy y bình yên đã đủ rồi... hắn liền thư thái cất đi viên Long Châu rồi ngã lưng ra sau...

-"Ta sẽ xem đây là lễ vật đính hôn của ta và Na Tra!"

Hoả Hồ biểu cảm không thể tin được nhìn Thạch Cơ, cư nhiên nương nương này đã ảo tưởng sức mạnh rất dữ dội...

Nhìn thấy cái phất tay của Thạch Cơ nên Hỏa Hồ liền lui bước ra khỏi đại điện Thạch Động..

*****

Lại nói về Lý Dực, từ lúc trở về nhà thì tâm tình lại vui hơn hẳn, nhìn thấy cả nhà ai nấy đều vui vẻ cộng thêm chiến lợi phẩm mà y vừa cướp cạn được thì còn gì vui hơn.

-"Na Tra, sao đệ cứ tủm tỉm suốt thế?"

Kim Tra đang ôm lấy Lý Dực từ phía sau, trong lớp chăn bông ấm áp...

-"Vì đệ vui!"- Lý Dực thản nhiên trả lời

Mặc dù từ lúc trở về y không hề nói rõ lý do nhưng cũng khó mà khiến hắn không hiểu lầm, từ chỗ Ngao Bính về mà còn hào hứng như vậy có lẽ nào...

Dường như Lý Dực có thể đọc được suy nghĩ của Kim Tra liền lên tiếng thanh minh

-"Nè nè, đừng có nghĩ bậy.... đệ với Ngao Bính không có gì đâu a..."

Có ma mới tin là không có gì, nhưng bất quá Kim Tra lại không nói thêm gì nữa, chỉ lặng lẽ dụi mũi vào cổ y hít sâu thư giãn...

Bây giờ trời cũng đã không còn sớm, nhưng hắn lại không muốn về phòng mình nên liền viện cớ sợ ma mà qua phòng Lý Dực. Lợi dụng mà sờ mó, hôn hít rồi ứ ừ chứ gì...

Nhưng dường như nhớ ra điều gì đó Lý Dực liền hỏi

-"Đại ca, huynh có biết gì về Thuỷ Tinh Cung không?"

Kim Tra trầm ngâm một lát mới ngẩn mặt lên nhìn Lý Dực, khẽ nhíu mày một cái...

-"Sao đệ lại hỏi vậy?"

-"À không, chỉ là... đệ nghe cái tên đó hay quá mà thôi!"- Lý Dực ấp úng

-"Theo ta biết thì Thuỷ Tinh Cung cách nơi đây rất xa, hoàn toàn biệt lập với các vùng biển khác...!"

Theo như lời Kim Tra nói thì Thuỷ Tinh Cung này thực chất là một căn phòng xám hối đúng nghĩa. Gọi Cung cho sang nhưng nó chỉ to bằng một căn phòng, nhìn sơ cũng thấy hết tất cả mọi thứ.

Nơi đây vô cùng lạnh lẽo bởi những khối băng chất thành tầng cao vút...

-"Như vậy chẳng phải sẽ rất lạnh sao?"- Lý Dực ngu ngơ hỏi

-"Thì đúng là rất lạnh, nhưng phàm những ai gây ra lỗi lầm nghiêm trọng lắm mới bị đày đến đó. Nơi đó thuộc quyền cai quản của Tứ Hải Long Vương."

Nếu vậy thì Ngao Bính sẽ phải ở đó chịu phạt sao? Nhưng trông hắn lại không có vẻ gì là tức giận mà trái lại còn rất đáng thương... thật sự Lý Dực cũng phái suy nghĩ không ít...

Bàn tay Kim Tra lại lần mò phía sau lớp áo của Lý Dực mà tìm kiếm thứ gì đó vì bị kích thích mà nhô lên.

Cái tên này thật là... cứ mỗi lúc gần y là lại như con thú động tình, không ngừng sờ mó.

Hình tượng đại ca nghiêm nghị, tuấn mỹ, băng lãnh phút chốc sụp đổ...

Nhưng lạ thật, từ sáng đến giờ không nhìn thấy Mộc Tra nhỉ...

-"À phải rồi, sáng giờ huynh có gặp nhị ca không?"

Kim Tra nghe đến đây thì động tác cũng ngưng bặc, có vẻ như khó chịu lắm khi nhắc đến.

Hắn lập tức rút tay lại, xoay người ngược hướng với Lý Dực như đang giận dỗi

-"Uy... sao vậy? Giận á?"- Lý Dực ngu ngơ

Nhưng đáp lại chỉ là một tiếng thở hắc của Kim Tra, có vẻ như hắn không hài lòng lắm với câu hỏi của y.

-"Xì, thích giận thì giận đi... đệ đi tìm nhị ca..."

Ngay lúc Lý Dực đặt chân xuống đất định mang giày vào chân thì đã bị Kim Tra lôi một phát trở lại bên giường...

-"Không cho đệ đi!"- Hắn nghiêm mặt

Quả thật chỉ có những lúc như thế mới thấy được dáng vẻ lãnh khốc của hắn...

-"Ai bảo huynh giận làm gì?"

-"Hừ, ta không giận. Chỉ là ta không thích đệ nhắc đến người khác khi bên ta!"

Lý Dực nghe đến đây liền bật cười, thì ra ông tướng này đang ghen. Nhưng thật ngu ngốc mà... sao lại đi ghen với đệ đệ mình cơ chứ.

-"Á... huynh là đang muốn chiếm hữu sao?"- Lý Dực chớp chớp mắt giả nai

Bỗng dưng Kim Tra hung hăng đặt xuống môi Lý Dực một nụ hôn đầy thô bạo, nhưng chỉ và vài giây đầu, chỉ chốc lát đã dần nhẹ nhàng, mềm mại, lôi cuốn Lý Dực vào dòng cảm xúc

Mắt y khép chặt, đê mê theo cái lưỡi điêu luyện của Kim Tra đến một lúc lâu mới cảm nhận được hắn dần dần tách ra mới nhẹ nhàng lim dim mở mắt...

-"Đệ vốn dĩ là của ta..."

Hắn dùng âm thanh mê hoặc nhất mà thì thầm bên tai y...

-"Vậy có phải huynh nên để đệ đến thăm nhị ca một lúc không? Chẳng phải huynh nói đệ là của huynh rồi sao?!"- Lý Dực đang cố lý sự

-"Ta không sợ đệ, ta sợ Mộc Tra hơn!"

Nói rồi hắn lật sấp Lý Dực lại, kéo nhẹ cái quần xuống đến vừa qua mông, bây giờ Kim Tra mới chậm rãi vạch hai cánh mông tròn lẳng đó ra, trước mắt hắn là một bông hoa cúc màu anh đào đẹp mắt vô cùng

-"Sao lại sợ Mộc Tra?"- Lý Dực ngượng ngùng nhưng lại thắc mắc vì sao Kim Tra lại nói vậy

Hắn đưa một ngón tay khẽ chạm vào bông hoa xinh đẹp đó, bỗng chốc nó nhíu lại giật mình... thật thú vị

-"Ta suy nghĩ lại rồi... ta vẫn là sợ đệ hơn!"

Câu nói này càng khiến Lý Dực đã ngốc nay càng ngốc hơn, Kim Tra này biết đầu óc đệ đệ mình đơn giản mà lại nói những câu đầy ẩn ý như thế...

-"Ưm... huynh nói vậy... là có ý gì?"

Chỉ thấy Kim Tra dần đưa lưỡi nhẹ lướt qua nơi đó, khiến Lý Dực một phen giật mình co thắt...

Càng lúc lưỡi càng bạo dạn hơn mà di chuyển mạnh hơn...

-"Ưm... đại ca..."

Lý Dực sung sướng đến mức phải rên rỉ... lần đầu tiên y được tận hưởng cái cảm giác kì lạ này...

Được một lúc, Kim Tra mới rời khỏi đó mà cười gian trá nhìn Lý Dực đầy tà niệm.

-"Đệ muốn đến thăm Mộc Tra?"- hắn thì thầm

Lý Dực gật gật nhẹ đầu...

-"Được, nhưng sau khi chúng ta cùng nhau tận hưởng xong đêm nay đã..".

Bây giờ đây ngay cả sức lực bước đi Lý Dực còn không có huống chi là đi tìm Mộc Tra, bây giờ đây y đang bị dục vọng chiếm hữu, chỉ mới có một hai lần mà y đã bắt đầu có cảm giác thích rồi

Thật sự bây giờ có đôi điều tác giả muốn khuyên các bạn, đừng bao giờ dại dột mà động đến những chuyện đồng tính. Gây nghiện còn hơn ma tuý nữa nhé. Như tác giả bây giờ là lún sâu rồi không bỏ được. Bạn trai tác giả không thích tác giả đọc truyện đam mỹ, thế là tác giả rất ngoan không đọc nữa. Mà chuyển hẳn sang viết luôn! Giống như hít không đủ phê phải chích mới đủ ?

Đêm đó là đêm thứ hai Kim Tra thao lộng cái cúc hoa xinh xinh của Lý Dực, càng dập càng mãnh liệt... những lời yêu thương từ miệng Kim Tra ngay lúc này thật sự là những chân ý mà bấy lâu nay hắn giấu sâu trong tâm...

Sau khi cả hai đều lên đến tận đỉnh thì Lý Dực cũng đã kiệt sức đến nỗi chỉ còn biết tựa vào lồng ngực Kim Tra mà thở đều...

Còn Kim Tra thì vô cùng hạnh phúc mà ôm lấy đệ đệ mình chìm vào giấc ngủ, bàn tay cả hai vẫn còn nắm lấy nhau...

Sáng hôm sau, khi gà vừa gáy sáng thì Lý Dực cũng vừa mở mắt, nhìn thấy Kim Tra đang nằm bên cạnh thì bỗng dưng y lại có cảm giác yên bình lắm...

Bàn tay y lại vô thức tiến đến muốn chạm vào mặt của hắn nhưng vừa kịp lúc hắn liền mở mắt ra... thật không thú vị chút nào...

-"Đại ca, sáng hảo a!"- Lý Dực tươi cười

Kim Tra cũng vì thế mà nở một nụ cười mãn nguyện, choàng tay ôm lấy Lý Dực vào lòng, hôn lên trán y nồng thắm rồi kéo đầu y vào lòng

-"Bảo bối, sáng hảo!"

Nhưng khi nhớ ra hôm nay là ngày mình phải trở về Thạch Động nhưng chưa kịp thăm Mộc Tra thì kiền nhảy xuống đất nhanh chóng mặc quần áo...

Kim Tra thấy vậy liền nhíu mày hỏi

-"Đệ đi đâu mà gấp vậy?"

-"Đệ muốn đến thăm nhị ca trước khi về lại Thạch Động!"

Lý Dực mặc lại y phục, nhưng đâu biết thái độ của Kim Tra biển đổi, hắn có vẻ đang vô cùng tức giận...

-"Đệ còn muốn trở lại Thạch Động?"- Hắn chụp tay Lý Dực xiết chặt

-"Đau quá, huynh điên sao?"- Lý Dực nhăn nhó

-"Đệ trả lời ta! Tại sao còn muốn trở lại đó?"- Kim Tra tức giận

-"Đệ đang theo Thạch Cơ học đạo, tất nhiên phải trở lại đó... huynh làm đệ đau quá!"

Kim Tra lập tức kéo Lý Dực xuống giường, bản thân hắn thì nằm đè lên người y... bắt đầu thô bạo cường bức

-"Kim Tra, huynh điên sao? Buông ra!"- Lý Dực vùng chống cự

-"Đúng! Ta điên rồi! Ta điên mới đi yêu đệ!"

Câu nói này của hắn thật khiến Lý Dực một phen suy nghĩ, chuyện hắn yêu y và chuyện y trở lại Thạch Động thì có liên quan gì chứ.

Nhưng bây giờ càng chống cự càng làm hắn tức giận hơn mà thôi, chi bằng y cố dịu giọng thuyết phục. Dẫu sao y cũng không nỡ dùng biện pháp mạnh.

-"Đại ca... thật sự thì tại sao huynh lại không muốn ta trở về đó? Huynh không muốn đệ học đạo sao?"- Lý Dực giả vờ ngu ngơ

-"Điều đó đáng lẽ đệ phải tự biết!"

-"Đệ không biết..."

Kim Tra hậm hực nhéo mũi Lý Dực một cái rõ đau, rồi mới tức giận nói.

-"Thạch Cơ là tà đạo, đệ học để làm gì?"

-"Huynh không nên nói vậy, tà đạo có cái hay của tà đạo, chẳng qua đệ muốn tìm hiểu sâu rộng về nó thôi. Cha chính vì sợ lời của Thái Ất chân nhân linh nghiệm nên không cho đệ học. Nay có Thạch Cơ nương nương tốt bụng thu nhận thì dại gì không học"

Lý Dực dùng lý lẽ vô cùng củ chuối của mình ra mà đôi co nhằm muốn đánh lạc hướng Kim Tra

-"Tốt bụng thu nhận hay là đánh đổi bằng thể xác?"

Lời nói của Kim Tra thật sự khiến Lý Dực tổn thương, rõ ràng là Thạch Cơ tốt bụng thu nhậm y nhưng vì hắn kìm chế quá tệ nên mới xảy ra cớ sự mà thôi. Nhưng dẫu sao người ta cũng dạy mình không ít, những lần đó xem như trả công đi.

-"Gì mà đánh đổi khó nghe vậy? Xem như là trả công cho hắn thôi!"

Càng nói Kim Tra càng nóng giận, hắn không nghĩ đệ đệ mình lại hư hỏng như vậy, lại còn không biết liêm sỉ.

-"Ta sẽ bảo cha cấm không cho đệ đi!"

-"Thử đi, nếu huynh dám thì từ nay về sau đừng mong ta một lần nhìn đến huynh!"- Lý Dực trừng mắt thách thức

Nhìn thái độ của Kim Tra thì Lý Dực cũng không nở nên đành bồi thêm một câu hứa hẹn

-"Đại ca, huynh đừng lo... đệ sẽ thường xuyên về thăm huynh mà ha..."- Lý Dực dùng mỹ nhân kế câu cổ Kim Tra an ủi

Được vài câu ngon ngọt là tâm tình hắn cũng dịu đi đôi phần, nhưng vẫn chưa vội nguôi ngoai...

-"Làm sao ta yên khi để đệ về bên đại ma đầu đó, bảo ta trơ mắt nhìn đệ mỗi ngày cùng hắn ân ái sao?"

Lời Kim Tra nói quả thật rất đáng thương, đàn ông mà... ai lại có thể chứng kiến người mình yêu cùng người khác hoan ái chứ...

-"Đó là sư phụ của đệ, dẫu ra sao thì cũng không hại đệ... huống chi huynh cũng nói đệ vỗn dĩ thuộc về huynh. Phàm những gì của huynh thì nó mãi mãi là của huynh thôi!"

Nghe những câu nói của Lý Dực có vẻ rất có lí, nhưng tạm thời Kim Tra vẫn chưa muốn để y rời đi, phải tranh thủ làm một lần trước khi cách xa chứ...

Nhưng ngay khi côn thịt đang đặt ở trước cửa hậu đình thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa

-"Tam thiếu gia, bên ngoài có Hoả Hồ công tử tự xưng là Hộ Pháp của Thạch Cơ nương nương đến tìm người."-Nha hoàn lễ phép bẩm báo

Lý Dực không ngờ Thạch Cơ nôn nóng đến mức mới sáng sớm mà đã cho Hoả Hồ đến đón y rồi. Nhưng đang trong tình thế này thì e là muốn đi cũng khó.

Vì Kim Tra vừa nghe đến đó là liền nhanh chóng tiến sâu vào trong, ý là muốn thông báo cho y biết muốn đi cũng phải đợi hắn ra cái đã

-"Ngươi bảo hắn... đợi ta... một lát..."- Lý Dực khó khăn cất lời

Đợi khi bóng nha hoàn mất hút thì lập tức Kim Tra liên tục thúc thật mãnh liệt vào trong, thật sự khiến Lý Đự vừa đau nhưng cũng có cảm giác sung sướng không kém...

-"Kim Tra....chết tiệt.... ưm... ưm... "

-"Dám mắng ta?"- Thế là Kim Tra lại càng lúc càng dữ dội hơi

Hắn cứ như thú đói lâu ngày không ngừng vùi dập y tơi bời, đến khi buông ra thì Lý Dực ngay cả đứng cũng không vững...

Thầm mắng tên khốn này không biết tinh lực ở đâu mà dồi dào thế không biết...

Nhưng rồi cuối cùng hắn cũng phải tự tay mặc lại y phục cho Lý Dực, bởi vì trông y như một cái xác chết đang nằm thở hổn hển...

Nhưng cho đến giờ vẫn chưa thăm được Mộc Tra, y cảm thấy thật có lỗi...

Bước ra bên ngoài, nhìn thấy cha mẹ mình đang ngồi tiếp chuyện cùng Hỏa Hồ thì Lý Dực vô cùng vui vẻ đi đến.

-"Cha, mẹ, sáng hảo!"- Lý Dực sà vào lòng Lý Tịnh

Hoả Hồ cũng đứng lên cung kính cúi chào, điều đó khiến Lý Tịnh cùng Ân Thập nương khá khó hiểu, sao hộ pháp lại phải kính cẩn với con mình thế nhỉ.

-"Na Tra, Hoả Hồ hộ pháp đã đợi con rất lâu rồi!"- Lý Tịnh đang ra vẻ không hài lòng...

-"Lý Tổng Binh, không sao đâu, ta chờ được mà!"- Hoả Hồ vội vã

Lý Dực nhe răng cười cười

-"À đúng rồi, nếu đã lỡ đợi rồi thì đợi thêm một lát nữa đi. Ta đến thăm nhị ca đã!"

-"Kìa Na Tra, con không cần đi, Mộc Tra đêm qua đã xin cha theo sư phụ của nó. Tạm thời sẽ không về nhà một thời gian!"- Lý Tịnh vội ngăn lại

Lý Dực cảm thấy thật kì lạ, bình thường có năn nỉ cỡ nào Mộc Tra cũng không chịu đi, nhưng sao lần này lại quyết định như thế? Thật quá kì lạ...

Nhưng nếu vậy thì y cũng đã an tâm hơn, ban đầu còn lo hắn bệnh nặng nhưng khi nghe Lý Tịnh nói vậy thì cũng phần nào nhẹ nhõm

-"Nếu vậy thì chúng ta đi!"

Lý Dực cùng Hỏa Hồ kẻ trước người sau hùng hổ bước đi ra cửa. Nhưng dẫu sao Lý Dực cũng phải nên biết lễ nghĩa một tí.

-"Cha, mẹ, Na Tra lần này rời đi sẽ rất lâu mới trở về, cha mẹ đừng quá lo lắng mà đi tìm... con sẽ thường xuyên báo tin về!"

Kim Tra từ bên trong chạy ngay ra, chụp lấy tay y tức giận hỏi..

-"Đệ vừa nói gì?"

Lý Dực thật sự bây giờ rất muốn khóc, tình cảnh này thật quá khó xử nên đành kéo Kim Tra qua một góc khuất thì thầm

-"Bình tĩnh đi, đệ chỉ nói vậy để cha mẹ yên lòng, nhất định đệ sẽ về sớm mà..."

Nói xong còn len lén hôn lên má của Kim Tra một cái đầy tinh nghịch cũng như một lời hứa hẹn...

-"Đệ mà dám gạt ta thì đừng mong có thể rời khỏi giường trong ba ngày!"

Lý Dực vội nuốt nước bọt, toát cả mồ hôi lạnh. Lời hăm doạ này còn đáng sợ hơn cả việc hắn đòi chém, đòi giết nữa

-"Đệ biết, đệ biết... đệ sẽ không dám!"

Nói rồi Lý Dực nhanh chân chạy đến chỗ Hoả Hồ mà ra lệnh cho hắn đi nhanh nhanh một chút. Rời khỏi đây sẽ không ai dám hăm doạ y nữa

******

-"Sư phụ, ta về rồi... ưm....ưm..."

.....

...