*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Từ từ...... Từ từ......”
Chu Tuân cùng Chu Hủ đứng ở thang máy. Ngón tay Chu Tuân đang muốn nhấn nút đóng cửa thì nghe được tiếng gọi hổn hển bên ngoài, ngón tay Chu Tuân đổi sang nút mở cửa, ấn vào, một nam sinh dáng người cao gầy vọt vào, trong tay cậu ta cầm không ít đồ vật, nhanh chóng nói một tiếng “Cám ơn.” với Chu Tuân.
“Không có gì.” Chu Tuân lên tiếng, hỏi: “Tầng mấy?”
“A?” Đối phương sửng sốt một chút, nhìn nhìn hàng phim tầng lầu: “Chính là tầng mười hai. Cám ơn.”
Hóa ra là cùng tầng, Chu Tuân không khỏi liếc mắt nhìn kỹ đối phương một cái, anh chuyển đến được hai tuần rồi, nếu như không đi làn thì là ở nhà, cho nên anh không có một chút ấn tượng nào với người hàng xóm này.
Thang máy đến nơi, Chu Tuân chờ đối phương đi ra ngoài mới bước ra, Chủ Hủ kéo cánh tay anh, vẫn luôn trộm ngắm nam sinh vừa bước ra ngoài kia.
Lúc hai người mở cửa phòng mới phát hiện nam sinh vừa rồi ở cách vách phongfg anh, chỉ là hơn vài bước mà thôi, đối phương thây anh nhìn qua liền chay nhanh mở cửa phòng, rồi lại kéo một đống đồ vật lớn vào.
Sau khi vào nhà, Chu Hủ vừa lấy gói khoai tây lát từ trong túi ra vừa ngạc nhiên thốt lên: “Anh, anh có phát hiện không, soái ca vừa rồi khẳng định là gay.”
Chu Tuân thực cạn lời với em gái mình: “Em liền biết cậu ta là gay?”
Chu Hủ: “Rada gay của anh không nhạy bằng em đâu, khó trách anh không tìm thấy bạn trai. Anh không phát hiện vừa rồi anh ta vẫn luôn ngắm anh từ trong gương sao? Nói không chừng là có ý tứ với anh đấy.”
Chu Tuân cạn lời.
“Là em vẫn luôn trộm ngắm người ta, bị người ta phát hiện nên cậu ta mới vẫn luôn nhìn em đi.” Chu Tuân nói.
“Thật là, sao anh lại trì độn như vậy, tuyệt đối là nhìn anh.” – Chu Hủ vẫn không phục lắm.
Chơi một hồi, Chu Tuân thấy không thể lấy đi di động Chu Hủ dính trên tay cô, liền nói: “Em cũng đừng luôn lướt Weibo, muốn ăn cái gì, anh gọi cơm hộp.”
Cô cũng không ngẩng đầu lên mà nói: “Tùy tiện đi.”
Chu Tuân gọi phần thức ăn gia đình, ngồi yên ở trước máy tính làm PPT, thức ăn nhanh chóng được đưa đến, Chu Tuân dọn xong chén đũa, Chu Hủ vẫ còn đang chơi di động. Chu Tuân đi qua, duỗi tay lấy di động của cô rồi ném vào ngăn kéo khóa lại, Chu Hủ bất mãn kêu to: ‘Làm gì vậy, trả điện thoại cho em!”
(*) PPT = PowerPoint: Một ứng dụng của cụ Microsoft, dùng để làm giáo án điện tử, slide thuyết trình, bla bla…
“Ăn cơm trước.” Chu Tuân trừng mắt liếc nhìn cô một cái.
Chu Hủ bất mãn, nhưng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đi ăn cơm.
Mới vừa ngồi xuống liền giống như cún con chuyển động mũi: “Thơm quá a.”
Cô nhìn về phía Chu Tuân ở phòng bếp.
Nhìn ra bên ngoài hai lần: “Bên này là phòng của soái ca kia đi. Phòng anh ta đang làm cái gì vậy, sao lại thơm như vậy? Cảm giác như là mùi của đầu cá ớt chuông.”
(**) Đầu cá ớt chuông (chop bell pepper fish head): Đây là một món ăn của tỉnh Hồ Nam –Trung Quốc. Món ăn được làm từ đầu cá mè hoa (hay còn gọi là cá mè trắng, cá trắm đen), ớt đỏ băm, xì dầu, gừng, hành tây, tỏi, và một ít gia vị hấp với nhau. Món ăn có màu đỏ tươi, thơm, mềm, hòa quyện đủ vị mặn và cay. (Theo mẹ Baidu)
“Mau tới ăn cơm.”
Chu Tuân bất mãn mà gọi cô.
Cô ngồi ở trước bàn nhìn thứcc ăn: “Anh, em muốn ăn đầu cá ớt chuông.”
Chu Tuân thực bực bội mà nói: “Không ăn thì đi ra ngoài ăn.”
Chu Hủ: “Anh không thương em.”
Chu Tuân: “......”
“Hiện tại đây là cái gì, mùi của tỏi phi.”
“Đây là đang làm sườn heo chua ngọt sao?”
“Thật chịu không nổi, đây là đang làm tôm nồi khô cay.”
(***) Tôm nồi khô cay: Một món ăn của Tứ Xuyên. Nguyên liêụ cùng cách làm có thể tham khảo thêm ở đây http://www.mama.cn/z/13572/
Chu Hủ vẫn luôn ở một bên nhắc mãi: “Sao chúng ta cứ ăn thức ăn phần vậy?”
Tuy rằng oán giận, thức ăn phần vẫn bị hai anh em ăn hết.
“Không ăn thức ăn phần thì đi về nhà ăn.” Chu Tuân nói lúc đi rửa chén.
Chu Tuân hai mươi chín tuổi, chưa lập gia đình. Bác sĩ phòng thí nghiệm của H đại.
Người tron nhà vẫn luôn bức hôn nên không thể không xuất quỹ, từ đây đành phải dọn ra ngoài ở.
Chu Hủ, 21 tuổi. Học sinh. Em gái Chu Tuân.
**
“Thức ăn cũng xào tốt lắm rồi, cậu đến đâu rồi?” Chu Ngưng nhìn nồi canh xương sườn đậu xanh, nói vào trong điện thoại.
Đối diện một cái giọng nam nói: “Xuống đến cao tốc thứ hai, hai phút liền đến.”
“Ừ, vậy là tốt rồi. Muốn uống rượu gì, em đi lấy trước.”
“Anh ăn cơm xong còn phải lái xe về công ty, không thể uống rượu. Em uống một mình đi!” – Triệu Khải Thịnh nói.
“Hôm nay thứ bảy, không phải nói chiều nay cùng nhau xem điện ảnh sao?” Chu Ngưng có chút thất vọng.
“Việc nhiều lắm! Em suốt ngày ở nhà nhàn rỗi, nào biết đâu rằng anh vất vả.” Triệu Khải Thịnh nói.
Chu Ngưng nghĩ thầm em nào có nhàn rỗi, chuyện để làm mỗi ngà cũng nhiều lắm mà.
Rốt cuộc vẫn không nói lời oán giận với hắn, để tránh lại cãi nhau.
Đến khi Triệu Khải Thịnh về nhà, hai người ăn một bữa cơm, Triệu Khải Thịnh nói: “Em vẫn không thể làm chính sự, làm nhiều đồ ăn như vậy, hai ngươi chúng ta làm sao ăn hết?”
Chu Ngưng nói: “Nghĩ cuối tuần có thời gian, liền làm nhiều một chút. Một tháng nay anh đều ăn ở công ty, lại tăng ca, vẫn luôn ăn cơm bên ngoài nên nghĩ cuối tuần làm nhiều thức ăn tẩm bổ cho anh thôi.”
Bô dáng nhíu mày ủy khuất của Chu Ngưng làm Triệu Khải Thịnh có chút áy náy, nói: “Bảo bối, là anh sai. Anh về công ty trước, nếu em muốn xem phim thì hẹn bạn đi!”
Chu Ngưng nói: “Cũng không có gì hay, buổi chiều em muốn đi thư viện đoc sách.”
Triệu Khải Thịnh đi rồi, Chu Ngưng nhìn cơm thừa canh cặn vẫn còn nguyên đầy bàn, tâm tình không khỏi phiền muộn mà thở dài.
Triệu Khải Thịnh là bạn thời cấp ba của cậu, hai người bên nhau lúc vào đại học, đến nay đã được sáu năm. Hiện giờ Triệu Khải Thịnh cùng mở một công ty nhỏ với nhà bạn, nhận thuê lập trình viên, ước chừng là có phương pháp của chính phủ nên kiếm được không ít tiền.
Chu Ngưng học ngôn ngữ, trước đây làm việc ở công ty quảng cáo nhưng có xích mích với ông chủ, cậu thật sự không nghĩ nhịn nên liền từ chức, hiện giờ sống nhàn nhã ở nhà bằng tiền dành dụm đã non nửa năm, đang muốn mở một phòng mỹ thực.
Tác giả có lời muốn nói: (Mình sẽ không edit lời tác giả)
......................
Vài lời trăn trối: Edit truyện này chỉ vì đồ ăn. Cho nên bạn nào đang giảm cân thì đừng nhảy hố!