Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70

Chương 152




Bỗng nhiên có người đi vào, Tạ Chiêu ôm Trình Dao Dao, Trình Dao Dao ngẩng đầu nhìn về phía cổng, bốn mắt nhìn nhau, tình cảnh lập tức xấu hổ.

Mẹ Bằng Bằng vội vàng quay người đi: “Khụ, tôi đến tìm bác gái, thuận tiện thăm bác Tạ. Bác Tạ ở nhà không?”

Trình Dao Dao dựa vào vai Tạ Chiêu, cô còn ngơ ngác chưa lấy lại tinh thần: “Bà nội đi đưa bánh rồi.”

Tạ Chiêu vội vào để Trình Dao Dao xuống, hắn sửa sang lại bím tóc rối loạn của cô, lúc này mới bình tĩnh chào mẹ Bằng Bằng: “Chị dâu vào ngồi đi. Bà nội sắp về rồi.”

Bây giờ mẹ Bằng Bằng mới xoay người lại, cô nhịn cười nói: “Không cần đâu. Tôi chỉ muốn mang một ít mứt mơ nhà mình làm cho nhà cậu thôi.”

Mẹ Bằng Bằng lấy mứt mơ từ trong giỏ xách ra, cô đưa xong lập tức muốn đi về. Trình Dao Dao vội vàng kéo cô lại: “Chị dâu mau ngồi xuống đi. Uống chén trà, nhà chúng em vừa làm bánh khúc, chị ăn thử đi.”

Trình Dao Dao mời mẹ Bằng Bằng vào nhà ngồi, bản thân cũng trốn vào phòng bếp pha trà.

Mẹ Bằng Bằng nhìn bóng lưng duyên dáng của Trình Dao Dao, cô nhịn cười nhìn mặt Tạ Chiêu: “Thể nào lúc trước chị giới thiệu cô gái tốt cho cậu mà cậu không nhìn một cái.”

Tạ Chiêu nói: “Em ấy tốt nhất.”

“Vâng, vâng, vâng.” Mẹ Bằng Bằng bật cười: “Một cô gái xinh đẹp như vậy vì cậu mà ở lại nông thôn, chị dâu nhìn cũng thấy đau lòng. Tạ Tam, mau kết hôn đi.”

Tạ Chiêu ho nhẹ, lúc này đến lượt hắn xấu hổ: “Không phải vừa…”

“Chị biết, chị là người từng trải! Trước kia lúc mới kết hôn với anh cậu, cũng như thế…này!” Mẹ Bằng Bằng tỏ vẻ “Chị hiểu mà!”, cô nói đến mức mặt Tạ Chiêu bốc khói.

Trình Dao Dao bê một cái khay nhỏ đi từ phòng bếp lên, hắn lập tức nhanh chân nhận khay đặt lên bàn.

Trêи khay gỗ nhỏ đựng một chén trà gạo nóng hổi, một đĩa bánh khúc màu xanh và một đôi đũa tre.

Mẹ Bằng Bằng uống một hớp trà gạo thơm ngào ngạt, dạ dày ấm áp hơn nhiều, cô ăn bánh khúc nhân đậu: “Người đẹp làm bánh cũng đẹp, tôi không nỡ ăn!”

Trình Dao Dao lặng lẽ nháy mắt với Tạ Chiêu, Tạ Chiêu vội vàng đi ngoài thu dọn giá đỡ bị Cường Cường làm hỏng. Trình Dao Dao ngồi nói chuyện phiếm với mẹ Bằng Bằng: “Đây bánh khúc nhân đậu đỏ. Còn một loại nhân mặn, tý nữa chị mang mấy cái về cho Bằng Bằng ăn.”

Mẹ Bằng Bằng ăn thử một miếng bánh khúc, cô lập tức khen không dứt miệng, cô còn nắm tay Trình Dao Dao nói: “Dao Dao, lần trước là chị dâu sai. Chị dâu tưởng cô đi Thượng Hải không về nữa, nhìn Tạ Tam như thế anh chị đều đau lòng, lúc đó mới… Ôi, tôi thật sự không biết người bà mối kia giới thiệu chính là con gái nhà bí thư chi bộ. Cô đừng tức giận với tôi.”

Mẹ Bằng Bằng vừa nói vừa đánh giá sắc mặt của Trình Dao Dao. Đây là cô gái xinh đẹp nổi tiếng mười dặm tám thôn, tính tình của cô cũng nổi tiếng như vẻ đẹp của cô vậy.

Mặt Trình Dao Dao không có biểu tình gì, đôi mắt hoa đào nhìn lướt qua chỗ Tạ Chiêu, cô cảm thấy Trình Dao Dao có thể lập tức đứng dậy như gặp phải địch.

Tim mẹ Bằng Bằng nhảy đến cổ, cô nghe Trình Dao Dao nói: “Chị dâu cũng chỉ muốn tốt cho Tạ Chiêu, tôi không tức giận đâu.”

Mẹ Bằng Bằng thở phào, lúc này cô mới cười nói: “Tôi biết Dao Dao là cô gái hiểu chuyện mà. Tạ Tam có thể lấy được cô, đó là phúc của cậu ấy! Càng nhìn hai người tôi càng thấy hợp!”

Tạ Chiêu là ân nhân cứu mạng của nhà cô, mẹ Bằng Bằng thật sự đặt chuyện của Tạ Tam ở trong lòng. Kết quả chuyện tốt biến thành chuyện xấu, nếu Trình Dao Dao hận cô, không cho Tạ Chiêu qua lại với nhà cô, vậy cô xấu hổ chết mất thôi.

Trong lòng mẹ Bằng Bằng thở phào, sau đó cô lại quan tâm đến chuyện kết hôn của Tạ Chiêu và Trình Dao Dao, cô hỏi hai người bao giờ kết hôn, nói vài câu thì bà Tạ và Tạ Phi về.

Mẹ Bằng Bằng cười nói: “Bác Tạ, đây là Tiểu Phi đúng không? Từ huyện về à? Công việc tốt không?”

Bà Tạ cười trò chuyện với mẹ Bằng Bằng, Trình Dao Dao vội vàng chạy ra ngoài, cô và Tạ Phi trốn trong phòng bếp.

Bên ngoài, mẹ Bằng Bằng và bà Tạ nói chuyện một lúc lâu, nói mấy ngày nữa thôn bọn họ lại mở phiên chợ, cô mời bà Tạ đi dạo chơi với cô. Bà Tạ đáp ứng, lúc này cô mới cầm bốn cái bánh khúc lưu luyến đi thăm người thân.

Bà Tạ ngồi trong sân nói: “Mẹ Bằng Bằng đi rồi.”

Lúc này Trình Dao Dao và Tạ Phi mới ra ngoài.

Bà Tạ tức giận: “Càng lớn càng không có phép tắc, người ta tới làm khách, hai cháu lại trốn đi! May mà mẹ Bằng Bằng không phải là người ngoài.”

Tạ Phi ngoan ngoãn cúi đầu nhận sai, Trình Dao Dao cũng cúi thấp đầu.

Mẹ Bằng Bằng rất tốt nhưng lại có bệnh chung giống phụ nữ đã lấy chồng ở niên đại này, rất thích làm mai cho người ta. Ngay cả Tạ Phi cũng nhớ tới, lần trước đặc biệt đến nói cho bà Tạ biết ở thôn cô có một chàng trai rất tốt, bộ dáng nghiêm chỉnh, có thể giới thiệu cho Tiểu Phi, cô nói đến mức Tạ Phi vừa thấy cô liền chạy mất.

Bà Tạ cười nhéo mặt Trình Dao Dao: “Không phải mẹ Bằng Bằng chỉ hỏi bao giờ cháu kết hôn thôi sao? Bình thường thì thoải mái, bây giờ cũng biết thẹn thùng rồi?”

Trình Dao Dao lẩm bẩm: “Cháu kết hôn hay không liên quan gì đến chị ấy, lúc nào cũng thúc giục, cháu cũng không vội.”

Bà Tạ nhìn sắc mặt không thay đổi của Tạ Chiêu, bà cố ý nói: “Cháu không vội? Cháu không muốn kết hôn với Chiêu ca nhi sao?”

Trình Dao Dao hất cằm lên: “Cháu không muốn đó!”

Bỗng nhiên Tạ Chiêu đứng dậy: “Em Dao Dao!”

Trình Dao Dao giật mình: “Sao vậy?”

“Em nói thật sao?” Hô hấp của Tạ Chiêu dồn dập, hắn trừng mắt nhìn cô giống như con sói bị chọc giận. Nếu không phải có bà Tạ và Tạ Phi ở đây, chỉ sợ hắn sẽ nhào lên dạy dỗ cô một trận.

Đương nhiên không phải rồi! Nhưng ở trước mặt bà Tạ và Tạ Phi, Trình Dao Dao không nói ra miệng được, hơn nữa Tạ Chiêu còn hung dữ như vậy, cô trốn sau lưng bà Tạ: “Ba nội, bà nhìn Tạ Chiêu trừng mắt với cháu kìa!”

“Được rồi! Dao Dao nói đùa thôi, nhìn cháu gấp gáp chưa này.” Bà Tạ vội vàng vỗ Tạ Chiêu: “Đừng dọa Dao Dao!”

Trêи trán Tạ Chiêu nổi gân xanh, hô hấp dồn dập, trêи mặt không giấu nổi… sự tủi thân? Hắn quay người đi thẳng ra ngoài.

Trình Dao Dao cảm thấy mình hoa mắt rồi, thế mà cô có thể nhìn thấy cảm xúc đó trêи gương mặt lạnh lùng của Tạ Chiêu.

Kết quả sau khi ăn cơm tối xong Tạ Chiêu cũng không nói gì. Trình Dao Dao chủ động gắp một miếng thịt gà cho hắn, đôi mắt hẹp dài nhìn Trình Dao Dao, sau đó ăn thịt gà nhưng cũng không gắp lại gì cho cô! Hắn cúi đầu ăn cơm tiếp.

Vẻ mặt của Trình Dao Dao lập tức giống như Cường Cường bị giẫm phải đuôi.

Bà Tạ đập Tạ Chiêu: “Đúng là đồ cứng đầu! Dao Dao, chúng ta không để ý tới nó nữa, được không?”

Trình Dao Dao tủi thân trừng Tạ Chiêu, cô nói “Cháu ăn no rồi!” rồi đứng dậy.

Tốc độ ăn cơm của Tạ Chiêu chậm lại, hắn vẫn không nói gì, ăn xong thì đặt bát xuống rồi đi ra ngoài.

Bà Tạ tức giận vỗ bàn: “Thật sự là đôi oan gia mà!”

Tạ Phi vội vàng khuyên bà Tạ: “Bà nội, bà đừng để ý. Anh cháu và chị Dao Dao sẽ tốt ngay thôi, ở trước mặt chúng ta nên anh cháu ngại không dỗ chị Dao Dao đó.”

Bà Tạ nghe xong cũng cảm thấy có lý, lúc này bà mới hết giận. Buổi tối, bà Tạ gọi Tạ Phi đến phòng mình ngủ, lần đầu tiên Tạ Phi vào huyện làm việc, bà Tạ có một bụng kinh nghiệm muốn dặn dò cô.

Tạ Chiêu không nói gì xách nước tắm cho Trình Dao Dao, không nói gì đốt đèn lên, sau khó lại không nói gì… Trình Dao Dao đẩy hắn ra ngoài, bên trong còn truyền đến tiếng khóa trái cửa.

Tạ Chiêu im lặng đứng cạnh cửa, hắn ép buộc mình không được nghe động tĩnh mập mờ làm người khác mơ màng ở bên trong.

Hôm nay Trình Dao Dao tắm hơi lâu, lâu đến mức Tạ Chiêu nhịn không được gõ cửa, hắn thấp giọng gọi: “Dao Dao?”

“Dao Dao? Tắm xong chưa?”

Trong giọng nói của Tạ Chiêu lộ ra sự lo lắng: “Em Dao Dao? Không trả lời anh đi vào đó.”

Vẫn không có tiếng gì.

Tạ Chiêu nhăn mày, hắn đẩy cửa, cửa khép hờ vừa đẩy liền mở ra.

Đèn dầu trong phòng mờ nhạt chiếu lên hoa văn trêи mặt tường lát gạch xanh, nước trong bồn hơi xao động, quần áo Trình Dao Dao vẫn còn ở trêи ghế nhưng không thấy người đâu.

Tạ Chiêu lập tức đi vào phòng, trong phòng tràn ngập mùi hương hoa đào ngọt ngào giống như bước vào một giấc mộng ướt át. Nhiệt độ nước trong bồn tắm quá cao làm yết hầu Tạ Chiêu cháy bóng, hắn giơ ngọn nến trong tay lên, ánh sáng mờ nhạt chậm rãi chiếu sáng mỗi góc trong căn phòng.

Phòng chứa đồ trống rỗng, trêи tường treo áo mưa và dược liệu, trong phòng tràn ngập hơi nóng bốc lên từ bồn tắm, đồ lót trêи ghế rơi lả tả, Trình Dao Dao giống như yêu tinh trong truyền thuyết biến mất không thấy đâu. Vừa suy nghĩ như vậy, trái tim của Tạ Chiêu lập tức đau xót giống như hắn bị rơi xuống vực sâu…

“Phù” một cái, ánh nến trong tay lay động dập tắt.

Ý cười giảo hoạt của Trình Dao Dao còn chưa đạt đến đáy mắt thì bị Tạ Chiêu đẩy mạnh lên ván cửa: “Á! Đau, đau, đau, đừng ôm chặt như vậy… Tạ Chiêu…”

Sau một loạt tiếng động xột xoạt, Trình Dao Dao nói: “Không phải anh không để ý đến em sao? Thả em ra.”

Tạ Chiêu vùi mặt vào cổ Trình Dao Dao, hai tay thì ôm chặt người cô, mái tóc ngắn cọ qua da làm cô hơi ngứa. Trình Dao Dao đang cười thì cảm giác cổ ẩm ướt, cô lập tức luống cuống: “Không phải em chỉ đùa một chút thôi sao, anh đừng khóc mà… Tạ Chiêu?”

Trình Dao Dao ôm Tạ Chiêu, cô học bộ dáng Tạ Chiêu thường dỗ mình, một tay vỗ nhè nhẹ lưng Tạ Chiêu: “Ngoan, em chỉ muốn trốn sau cửa đùa anh thôi, anh thật sự sợ à?”

“Hay là… Hay là lúc tối em làm anh đau lòng?”

“Em nói đùa thôi, em sẽ kết hôn với anh!”

Tạ Chiêu nhẹ nhàng động đậy. Trình Dao Dao thở phào, cô cố gắng dỗ hắn: “Anh nói một câu đi, nếu anh không nói em sẽ khóc đấy!”

Tạ Chiêu thở nhẹ, cuối cùng mở miệng nói: “Nói lại lần nữa.”

Trình Dao Dao thử nói lại: “Em sẽ khóc đấy?”

Cánh tay Tạ Chiêu xiết chặt: “Trước câu đấy.”

Lỗ tai Trình Dao Dao ở trong bóng tối đỏ ửng, cô nói nhỏ: “Em… Em sẽ kết hôn với anh.”

Tiếng nói của Tạ Chiêu rất thấp, còn hơi khàn khàn: “Lúc nào?”

Trình Dao Dao nghe giọng nói khàn khàn của hắn thì nghĩ hắn sợ phát khóc rồi? Cô dịu dàng hứa hẹn: “Chỉ cần kết hôn với anh, lúc nào cũng được.”

Trong bóng tối, Trình Dao Dao không thấy rõ mặt Tạ Chiêu, cô chỉ nghe thấy hơi thở của hắn bỗng nhiên nặng nề, cánh tay ôm cô cũng cứng rắn, nóng hổi như sắt thép.

Giọng nói lúc đầu của Tạ Chiêu lạnh lùng cứng như đá, bây giờ lại nóng bỏng: “Nếu anh nói bây giờ thì sao?”

Trình Dao Dao không nói gì.

Tạ Chiêu không thúc giục cô, hắn kiên nhẫn chờ đợi. Hắn là một thợ săn ưu tú nhất, hắn có đủ sự kiên nhẫn.

Một lúc lâu sau, cũng có thể chỉ là một lúc, Trình Dao Dao nhỏ giọng lầu bầu câu gì đó.

Tạ Chiêu hỏi: “Ừm?”

Bỗng nhiên Trình Dao Dao giậm chân, cô tức giận nói: “Em nói được! Anh cao hứng chưa?”

Tạ Chiêu không nói gì.



Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng ồn, gà trong lồng kêu cục tác cục tác. Tiếng gà trống kêu to nhất.

Trình Dao Dao đẩy Tạ Chiêu ra: “Bên ngoài có tiếng gì vậy?”

Loảng xoảng, là tiếng vật nặng rơi xuống. Tạ Chiêu đốt đèn dầu, trong phòng sáng lên.

Gương mặt Tạ Chiêu vẫn đẹp trai như thường, làm gì thấy bộ dáng đau lòng khóc lóc chứ! Lúc này Trình Dao Dao mới biết mình bị lừa, cô đang muốn ồn ào thì bên ngoài lại vang lên âm thanh loảng xoảng.

Trình Dao Dao nói: “Có phải là trộm không? Hay là chồn lại tới?”

Tạ Chiêu trấn an cô : « Đừng động đậy, anh đi ra xem ! »

Tạ Chiêu đẩy cửa đi ra ngoài, Trình Dao Dao không đợi ở đây được, cô cũng vội vàng mặc áo khoác, sau đó cầm đèn dầu đi theo. Cô thấy bà Tạ và Tạ Phi cầm đèn dầu đi ra, bà Tạ khẩn trương nói : « Xảy ra chuyện gì vậy ? Làm sao rồi ? »

Tạ Chiêu nói : « Bà đừng sợ, cháu ra sân xem thế nào. »

Ở thời điểm này, trong nhà có một người đàn ông mạnh mẽ luôn làm phụ nữ yên tâm hơn. Bà Tạ và Tạ Phi cũng bình tĩnh lại, Trình Dao Dao chạy đến bên người bà Tạ: “Bà nội! Có phải trộm vào nhà không ? »

Bà Tạ vội vàng kéo Trình Dao Dao và Tạ Phi về phía sau: “Chiêu ca nhi ở đây, bà nội cũng ở đây, đừng sợ!”

Ba người cầm đèn dầu nhìn Tạ Chiêu đi ra sân, bà Tạ nói : « Chiêu ca nhi, cẩn thận ! »

Tạ Chiêu vừa soi đèn pin vừa nhặt một cây gậy lên, hắn nhìn xung quanh sân, cuối cùng dừng lại ở trêи lồng gà. Gà trong lồng vẫn kêu ầm ầm giống như có đồ vật gì đó làm bọn nó sợ hãi, chậu nhôm đặt trêи lồng gà bị rơi xuống đất, vừa rồi tiếng loảng xoảng kia phát ra từ nó.

Không phải là con chồn lần trước chứ ? Tạ Chiêu xiết chặt cây gậy, hắn chậm rãi đi đến cạnh lồng gà, đèn pin vừa chiếu đến, một con vật màu cam chạy ầm ầm trong lồng gà.

Không phải là con chồn đuôi to mà là một con mèo mập. Cả người Cường Cường dính đầy lông gà, nó đang đánh nhau với gà trống trong lồng.

Đàn gà mai chen chúc một chỗ kêu cục tác, con gà trống cực kỳ khỏe, nó nhào đến mổ Cường Cường làm Cường Cường kêu thảm thiết.

Tạ Chiêu vội vàng tóm Cường Cường ra, mèo con co lại thành một quả bóng, lỗ tai cũng cụp sát vào đầu. Tạ Chiêu sờ đầu nó, trêи đầu trọc một mảng, lông màu vàng cam xinh đẹp cũng rối tung lên như chổi lông gà.

Trình Dao Dao, bà Tạ và Tạ Phi đều chạy ra xem: “Sao lại là Cường Cường?”

Tạ Chiêu đưa Cường Cường cho Trình Dao Dao, hắn soi đèn pin kiểm tra kỹ lại. Hắn phát hiện cửa nhỏ ở sân sau khép hờ, trêи cái khóa cắm một sợi dây kẽm, khóa đã bị mở ra.

Nửa dấu chân đầy bùn in đậm ở cửa sân.

Rõ ràng người này vừa nhón chân đi vào thì đúng lúc thấy Cường Cường náo loạn nên bị dọa chạy mất.

Ánh mắt Tạ Chiêu run lên, dám thò tay vào nhà hắn, định hướng về tiền ? Hay hướng về người ? Chỉ cần suy nghĩ một chút, cả người Tạ Chiêu nổi lên sự tàn bạo, lạnh lẽo.

Chờ Tạ Chiêu khóa cửa lại, sau đó đánh dấu ký hiệu rồi quay lại nhà thì bà Tạ đi ngủ rồi.

Trình Dao Dao vừa thấy Tạ Chiêu lập tức lo lắng hỏi : « Thế nào ? Có sao không ? »

Giọng nói của Tạ Chiêu bình tĩnh : «Không sao. Đừng sợ. »

Lúc này Trình Dao Dao mới thở phào, cô cúi đầu chê cười Cường Cường: “Ai bảo mày làm vậy, bắt nạt vợ người ta nên bị đánh đúng không ? »

Cường Cường uốn éo trong ngực Trình Dao Dao, tai cụp xuống, nó lấy móng vuốt che mặt.

Tạ Phi đồng tình nói : « Cường Cường đáng thương quá, đừng nói nó. »

Trình Dao Dao nói: “Nó đáng thương chỗ nào chứ. Gần đây ngày nào nó cũng đuổi gà làm gà mái không đẻ được trứng. »

Cường Cường kêu « meo meo » nhảy xuống đất, nó cụp cái đuôi nhỏ lặng lẽ đi ra, chân trước hơi khập khiễng, lúc đi đường như cái hót rác nhỏ, đi một tý lại vấp.

Ba người Trình Dao Dao: “…!!!”

Tạ Chiêu vội vàng ôm Cường Cường, mọi người cẩn thận kiểm tra một lượt cho nó, đệm thịt nhỏ ở chân trước không sao cả, không biết bị thương ở đâu. Tạ Chiêu tạm thời ôm nó, hắn còn cho nó ăn hai con cá khô.

Tạ Phi ngáp một cái: “Trước kia Cường Cường rất ngoan. Sao bỗng nhiên nghịch ngợm vậy?”

Tạ Chiêu suy nghĩ: “Mùa xuân đến rồi.”

“Mùa xuân?” Trình Dao Dao phản ứng kịp: “Cường Cường động ɖu͙ƈ rồi?!” Gần đây Cường Cường thường đuổi gà vào ban ngày, ban đêm thì chạy khắp nơi kêu meo meo, dáng vẻ thừ tinh thần và thể lực, đây không phải là biểu hiện động ɖu͙ƈ sao?”

Trình Dao Dao dùng từ thẳng thắn làm Tạ Chiêu nghẹn họng, Tạ Phi che mặt kêu lên: “Chị Dao Dao, chị nói cái gì đó?”

Trình Dao Dao nhận ra mình đã nói cái gì, đời trước cô nói quen miệng rồi mà: “Được rồi, được rồi, chị đổi từ khác. Cường Cường nên triệt sản thôi.”

Tạ Chiêu và Tạ Phi nghi hoặc: “Triệt sản?”

Tay Trình Dao Dao làm động tác chém đứt, mặt cô tràn đầy sự hung ác: “Răng rắc. Hiểu không?”

Tạ Phi ngây thơ lắc đầu. Đũng quần Tạ Chiêu xiết chặt, hắn đưa Tạ Phi về phòng rồi dắt Trình Dao Dao nói: “Đi ngủ thôi.”

Trình Dao Dao ngáp một cái, cô ngoan ngoãn đi theo Tạ Chiêu về phòng ngủ. Cô chỉ nói như vậy thôi, niên đại này không có bác sĩ thú y, họ không biết cách triệt sản cho sủng vật, cô ngủ một giấc dậy lập tức quên mất, chuông nhỏ của Cường Cường tạm thời được bảo vệ.