Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70

Chương 142




Vừa mới lên tiếng, Tạ Chiêu đã xuất hiện ở cửa ra vào, hôm nay hắn mặc một cái áo len màu đen làm nổi bật thân hình thẳng tắp như cây thông: “Em Dao Dao tỉnh rồi?”

Trình Dao Dao cuốn chăn xoay người, gương mặt ngủ đến ửng đỏ, ánh mắt cô như say: “Mấy giờ rồi?”

“Vẫn còn sớm.” Tạ Chiêu nói: “Buồn ngủ thì ngủ thêm một lúc nữa đi.”

Trình Dao Dao hoang mang nhìn Tạ Chiêu: “Anh đứng trước làm gì vậy?”

Hôm nay Tạ Chiêu thành thật đứng ngoài cửa, hắn nghe vậy thì liếc qua hướng sân nhỏ, Trình Dao Dao hiểu rõ, cô xoay người ngồi dậy.

Bà Tạ chạy tới cửa hỏi Tạ Chiêu: “Dao Dao vẫn đang ngủ à?”

Tạ Chiêu nói: “Dậy rồi ạ.”

Bà Tạ không tin đi vào phong xem, Trình Dao Dao đang ngoan ngoãn xỏ tay vào áo lông. Bà Tạ đẩy Tạ Chiêu ra: “Đi đi, cửa phòng con gái là chỗ để cháu đứng à! Dao Dao dậy đi, tý nữa còn phải tiếp đón khách khứa nữa. Cháu biết bày bánh kẹo như nào mới đẹp không, bà nội không biết!”

Nghe bà nội vậy, tinh thần của Trình Dao Dao lập tức tỉnh táo, cô vội vàng tìm quần áo: “Chờ cháu, cháu biết, cháu biết!”

Chờ bà Tạ ra ngoài, Tạ Chiêu mới ôm quần áo trở lại. Đây là mấy bộ quần áo Trình Dao Dao tìm khắp nơi không thấy, tất cả được sấy khô ấm áp, dưới trời mùa đông ở phía Nam lạnh buốt không có lò sưởi, quần áo ấm đến mức làm người ta muốn khóc.

Trình Dao Dao liếc mắt đưa tình nhìn Tạ Chiêu. Tạ Chiêu che mắt cô lại, hắn lạnh nhạt nói: “Làm nũng cũng vô dụng, dậy đi.”

Tạ Chiêu đi ra ngoài phòng Trình Dao Dao, không biết Cường Cường ở đâu chui ra. Nó ăn no nê, không có việc gì làm lại ôm chân Tạ Chiêu cào xé, cái năng nanh cắn ống quần hắn không thả.

Sáng sớm mùng 2 Tạ Chiêu đã bị cắn, mặt hắn không biểu tình kéo mèo mập ra ném lên nóc nhà. Cường Cường mập mạp xoay mấy vòng trêи không trung sau đó giẫm nát một miếng ngói mới đứng vững trêи nóc nhà, nó cong lưng nhìn Tạ Chiêu kêu meo meo.

Bà Tạ chạy ra cho hắn ăn một đạp: “Cháu lại trêu nó! Cường Cường xuống đây, xuống bà cho thịt ăn.”

Cường Cường đứng trêи nóc nhà gào thét nửa ngày, đến khi bà Tạ lấy nửa quả trứng gà ra mới bất đắc dĩ đi xuống, nhưng nó không xuống được, Tạ Chiêu phải bắc thang đón nó.

Hôm nay là mùng 2 Tết, không phải làm theo quy củ “không được ăn đồ mặn vào bữa sáng” như mùng 1, bà Tạ nấu một nồi cháo trắng vừa thơm vừa mềm, một đĩa thịt khô xào ớt xanh, một đĩa rau xào thập cẩm, một đĩa trứng rán.

Người một nhà ăn quanh bàn ăn sáng, hôm nay mọi người đều mặc quần áo mới, Tạ Chiêu mặc bộ quần áo mới Trình Dao Dao chọn cho hắn, tóc cắt ngắn, bộ dáng đẹp trai làm người khác không dời nổi mắt.

Ba người nhìn Tạ Chiêu từ trêи xuống dưới, họ còn trao đổi ánh mắt, cười nói thầm thì, dù Tạ Chiêu là người không chuyện không sợ cũng phải cứng ngắc.

Tạ Chiêu ăn xong bát cháo sau đó đặt bát xuống nói: “Cháu đến nhà đại đội trưởng.”

Bà Tạ nói: “Nhớ cầm bánh kẹo và rượu ở trêи bàn đi đấy.”

Tạ Chiêu đáp ứng, xách đồ đi ra ngoài. Bà Tạ cười không ngừng, bà nhìn Tạ Phi và Trình Dao Dao nói: “Bị chúng ta nhìn nên xấu hổ đấy.”

Ánh mắt Tạ Phi sáng long lanh: “Anh em mặc bộ quần áo này đẹp trai quá!”

“Đương nhiên rồi, chị chọn cho anh ấy đó!” Trình Dao Dao đắc ý hất cằm lên.

Bà Tạ cười nói: “Bà thấy nhà người khác cũng ăn xong rồi đấy. Chúng ta dọn dẹp đi, mang bánh kẹo và hạt dưa bày ra, sau đó mở cổng chính!”

Những gia đình khác ở thôn Điềm Thủy không ăn sáng phong phú bằng Tạ gia nhưng cũng có thức ăn mặn, trêи bàn sẽ có một đĩa trứng xào rau hẹ hoặc một nồi sủi cảo còn dư lại tối qua cũng coi như một món thịt.

Ăn sáng xong, mọi người vui vẻ đi ra ngoài la cà chúc Tết. Ngày mùng 2 không có nhiều quy củ như vậy, mọi người tùy ý đi chúc Tết nhà người thân, thông gia hay hàng xóm đều được, không biết hôm nay vô tình hay cố ý, mọi người đều đến nhà họ Tạ góp vui.

Cổng Tạ gia mở rộng, nền đất lát gạch xanh và sư tử đá bị vỡ cũng được lau sạch bóng loáng. Đi vào trong sân, người trong thôn đều hâm mộ nhìn giếng nước ngọt, bên cạnh vườn rau trồng một cây hương thung, vườn rau xanh um tươi tốt, mười mấy con gà ở trong lồng, sân nhỏ được quét dọn sạch sẽ không nhuốm bụi, nền đất còn sạch hơn mấy căn phòng của gia đình khác ở trong thôn.

Lại đi tiếp vào trong, nóc nhà cao cao, xà nhà làm bằng cây nhãn bừng bừng khí thế, trong phòng chính có một cái bàn vuông, trêи bàn đặt 5,6 cái đĩa đựng bánh ngọt trứng gà, bánh mật ong (Honey Mito), đậu phộng, hạt dưa và kẹo đường thập cẩm. Ngoài ra còn có một khay đựng chén và đường viên, có thể thấy sự chân thành tiếp đãi của chủ nhà.

Bánh mật ongBà Tạ cầm một bình nước sôi đi ra thì thấy một đống người đang đứng ở cửa thò đầu nhìn, bà cười chào hỏi: “Chúc mừng năm mới.”

“Bác Tạ, chúc mừng năm mới, chúc mừng năm mới!” Mặc kệ quan hệ lúc trước thế nào, bây giờ Tạ gia càng ngày càng tốt hơn, Tạ Chiêu thì lái máy kéo, người trong thôn đều muốn giữ gìn quan hệ với người Tạ gia.

Bà Tạ vừa cười vừa mời mọi người vào: “Mọi người mau vào nhà đi, uống trà nhé?”

Nhà địa chủ đối với người trong thôn cực kỳ thần bí, họ luôn có cảm giác chùn bước. Mọi người nắm chặt vạt áo, cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, mọi người đứng ở cửa không có ý đi vào, họ chỉ cười: “Nghe nói thanh niên trí thức Trình về rồi?”

“Đúng vậy.” Trình Dao Dao bê một đĩa bánh đi ra từ phòng bếp. Da trắng, môi đỏ, mắt hoa đào làm mắt đám người thôn Điềm Thủy tỏa sáng.

Mọi người mồm năm miệng mười chào hỏi: “Thật sự về rồi! Ai cũng nói thanh niên trí thức Trình, thanh niên trí thức tiểu Trình và thanh niên trí thức Thẩm đi Thượng Hải không quay về nữa…”

“Ôi trời, sao thanh niên trí thức Trình có thể giống bọn họ được chứ?”

“Đúng vậy, đúng vậy.”

Bọn họ vừa nói mập mờ vừa nhìn nhau nở nụ cười hiểu rõ. Trình Dao Dao định tham gia náo nhiệt thì bà Tạ vội vàng bê bánh kẹo lên: “Dao Dao, mau mời mọi người vào ăn bánh kẹo đi.”

Mọi người xấu hổ không ăn, nhưng bọn trẻ con lại nhìn chằm chằm.

Trình Dao Dao cười ngoắc tay với nhóm Thiết Đản, Cẩu Đản và Lâm Vi Dân: “Sao vậy, chị mới ra ngoài mấy tháng, các em không thích chị nữa à?”

“Chị Dao Dao!” Thiết Đản là người đầu tiên bước chân ngắn chạy vào, mấy đứa trẻ khác cũng nhao nhao chạy đến cạnh Trình Dao Dao, mặt bọn nhỏ sùng bái nhìn cô.

Bọn nó đã thành lập tình bạn thắm thiết, vững vàng với chị Dao Dao từ trước rồi, bọn nó coi chị như công chúa. Chị Dao Dao vẫn xinh đẹp như vậy, giống như tiên nữ, trêи người cũng thơm thơm. Chị Dao Dao còn cho bọn nó kẹo đường!

Trình Dao Dao lấy bánh kẹo phát cho mỗi đứa một nắm. Người trong thôn thường cho một nắm kẹo, nhìn thì nhiều nhưng thực ra có rất ít, nhiều nhất cũng chỉ có hai viên kẹo, bình thường mỗi đứa bé được một viên đường, còn là loại đường hoa quả rẻ nhất cung tiêu xã. Bánh kẹo ở Tạ gia là loại kẹo thập cẩm cao cấp mua trong cung tiêu xã, có rất nhiều loại kẹo trộn lẫn với nhau, mùi vị gì cũng có, bọn nhỏ giống như được rút thăm trúng thưởng vậy. Trình Dao Dao cho rất nhiều kẹo, một nắm có 5,6 viên kẹo, cô còn nhét kẹo vào trong túi của Thiết Đản.

Mẹ của Thiết Đản và Cẩu Đản – Triệu Hồng Hà ngượng ngùng nói: “Thiết Đản, Cẩu Đản, không được cầm nhiều như vậy!”

Trình Dao Dao cười nói: “Không sao đâu, quan hệ của chúng tôi rất tốt, đúng không nào?”

“Đúng ạ! Chúng em thích chị Dao Dao nhất!” Bọn nhỏ đồng thanh nói.

Bà Tạ vui vẻ, bà lại bê thêm bánh ngọt ra cho bọn nhỏ.

Bánh ngọt là đồ quý giá, có thể thấy Tạ gia tiếp đãi khách khứa rất tốt. Mấy người phụ nữ khác thấy con nhà mình ăn kẹo và bánh ngọt của nhà người ta, mọi người xấu hổ đi vào.

Chờ vào trong nhà, trong miệng dĩ nhiên toàn nói lời hay: “Sân vườn được thu dọn sạch sẽ quá! Cô nhìn nền gạch này xem, còn sạch hơn giường nhà tôi!”

Lúc trước Tạ gia còn thịnh vượng, nhà ở của Tạ gia không phải chỉ có tòa nhà nhỏ này mà là lấy tòa nhà này làm trung tâm cộng thêm mấy căn nhà trước và sau dài đến đầu ngõ hẻm. Đứa ở, người làm và bảo người trông coi tổng cộng có 20, 30 hộ gia đình, tất cả đều ở trong hai dãy nhà dài đến đầu ngõ hẻm.

Tòa nhà bây giờ là nội viện của ông chủ. Xuất thân của ông Tạ là nông dân nên ông không có quá nhiều quy củ. Mấy người con trai của ông đều được đến trường lớp, họ học các kiến thức về đổi mới dân chủ nên họ cũng không có nhiều quy củ như gia đình giàu có khác. Nhưng dù sao trong nhà vẫn có phụ nữ, lúc nhóm tá điền họ Lâm mang lương thực và thịt rừng đến thì chỉ được đi vào phòng bếp nhà họ Tạ.

Lúc trước khi cải cách ruộng đất và xét nhà tịch thu tài sản, phần lớn người có tuổi đều nhớ tới điều tốt của ông Tạ, họ bảo con cháu nhà mình không được đến cướp đoạt. Nhưng vẫn có người bị xúi giục và những người có lòng tham đến cửa cướp đoạt, đập hết đồ.

Mấy người phụ nữ ngồi đây chưa từng trải qua chuyện này. Ấn tượng của họ về nhà địa chủ đều do tưởng tượng, suy đoán hoặc nghe các truyền thuyết truyền miệng trong sân Tạ gia chôn rất nhiều hũ vàng.

Hôm nay, tòa nhà địa chủ thần bí mở rộng cửa đón chào bọn họ.

Mọi người không nhịn được nhìn khắp nơi, họ cảm thấy nóc nhà địa chủ rất cao, trêи xà nhà khắc hình con dơi, hoa mẫu đơn và rất nhiều hoa văn tinh xảo xinh đẹp. Có một số người tò mò nhìn lên cột nhà, quả nhiên bên trêи lưu lại rất nhiều dấu vết ngổng ngang rối loạn, có người dùng giấy nhám (giấy để đánh bóng gỗ) mài bóng loáng nhưng vẫn nhìn thấy mờ mờ.

Trình Dao Dao nhìn họ, cô biết mấy người phụ nữ này đang tìm kiếm dấu vết tiền vàng. Năm đó chữ trêи cây cột được viết bằng sơn vàng nhưng bị người cạo lấy đi rồi.

Buồn cười nhất là mấy người kia không biết nhìn hàng, họ thấy trêи cột viết chữ màu vàng thì cho rằng đó là vàng thật, nhưng họ lại không biết những hoa văn khắc trêи cửa sổ và xà nhà mới là đồ đáng tiền.

Mặc dù mọi người đều cực kỳ tò mò với tòa nhà này nhưng cũng chỉ xem phòng bếp, sân và lồng gà, trong đó có một người phụ nữ béo tròn đẩy cửa phòng Trình Dao Dao ra, tiếng cửa sột soạt kêu vang.

May mà bà Tạ đã dặn dò từ trước, mọi người đều khóa cửa phòng lại. Trương Ái Hoa không thực hiện được ý đồ, mấy người phụ nữ khác nhìn bà với ánh mắt khác thường nhưng bà không thèm để ý nhếch miệng cười.

Em dâu của bà – Lưu Mẫn vội nói: “Đấy là phòng của thanh niên trí thức Trình, phòng con gái sao có thể tùy tiện xem được.”

Trương Ái Hoa xem thường: “Ôi trời, ban ngày ban mặt khóa cửa lại làm gì?”

Vợ Lâm Quý nói nhanh: “Không khóa chẳng lẽ để bà vào lục à?”

Tất cả mọi người cười rộ lên. Vợ chồng con trai cả nhà Lâm Võ Hưng mới mất, hai người con dâu này chiếm hết đồ của phòng lớn, sau đó còn xúi giục bà Lâm ngược đãi mấy đứa con phòng lớn, mấy chuyện này đều truyền khắp thôn rồi. Lúc trước bà Lâm thường mắng Tạ Chiêu là đồ chó con nhà địa chủ, không hiểu sao hai chị em dâu này có thể mặt dày đi vào nhà họ Tạ như vậy.

Bà Tạ vẫn cười tiếp đón mọi người: “Mau ngồi xuống đi, uống trà ăn kẹo đường, cả năm đều thuận lợi.”

Bên trong lọ thủy tinh đựng rất nhiều viên đường trắng như tuyết, bà Tạ dùng đũa gắp kẹo đường cho vào mấy cái cốc thủy tinh, mỗi cốc một viên, sau đó bà đổ nước trà nóng hổi vào cốc, viên đường xoay tròn trong nước dần dần thu nhỏ lại, tan ra.

Đây là truyền thống của thôn Điềm Thủy, đầu năm đến nhà khác chúc Tết, chủ nhà phải pha nước trà đường tiếp đãi. Phần lớn người trong thôn đều dùng đường thô tiếp đãi khách, có nhà thì dùng đường Cuba, đường tan ra trộn lẫn với trà tạo thành màu đỏ thẫm, dưới đáy cốc còn lắng đọng một ít bột phấn, mùi vị chát chát ngòn ngọt. Nhà nghèo thì dùng đường hóa học tiếp đãi. Tạ gia hào phóng thật, đường trắng sáng long lanh, đây là loại đường cao cấp nhất đó.

Trong cốc trà có một viên đường nhỏ, nước sôi nóng hổi bốc lên, hương vị ngọt ngào, mùi thơm của đường thấm vào ruột gan, vị giác trêи đầu lưỡi lập tức tỉnh lại.

Tạ gia không có đủ cốc, bà Tạ lấy bát gốm ra dùng, mấy người phụ nữ cũng không chê, ai cũng cầm cốc nước trà đường uống ngon lành.

Uống trà xong thì cắn hạt dưa, hai đĩa bánh kẹo đã chia cho bọn trẻ rồi, bọn họ không động vào nữa. Chỉ có một mình Trương Ái Hoa vừa ăn bánh ngọt vừa ăn bánh trứng gà, bà còn gọi đám trẻ nhà mình: “Mau đến đây, cảm ơn bà cho mấy đứa bánh ngọt đi!”

Mấy đứa trẻ nhà Lâm Võ Hưng lập tức chạy đến, trẻ con phòng thứ hai và phòng thứ ba có mặt đủ. Con trai Lưu Mẫn – Lâm Chí Hàng la hét: “Con muốn ăn bánh ngọt, con muốn ăn bánh ngọt!”

“Tham ăn lắm vào! Đừng hỏi mẹ, đây là bánh ngọt của bà Tạ!” Lưu Mẫn cố ý trách con trai.

Mấy người phụ nữ khác đều khinh thường. Ở niên đại này, người trong thôn tuy nghèo nhưng cách dạy con đều rất nghiêm, đòi ăn đồ của người khác là hành động không có giáo ɖu͙ƈ. Trương Ái Hoa nhét đầy bánh ngọt vào trong túi của đám trẻ, mồm Lưu Mẫn oán trách nhưng không ngăn cản động tác lấy bánh ngọt của con trai.

Mấy đứa trẻ khác đều chú ý đến bên này, trong mắt bọn nhỏ hâm mộ nhưng không có ai đến lấy bánh ngọt. Chỉ có Thiết Đản nhỏ tuổi nhất lảo đảo chạy đến chỗ mẹ bé ngậm ngón tay nhìn Lâm Chí Hàng lấy bánh ngọt.

Lâm Chí Hàng còn đắc ý giơ bánh ngọt trong tay thằng bé ra cho bé nhìn.

Triệu Hồng Hà ôm Thiết Đản vào trong ngực, trong lòng vừa tức giận vừa thương con trai của mình.

Trình Dao Dao bê nước nóng từ trong phòng bếp ra thì thấy một màn này. Người phụ nữ đang lấy bánh ngọt cho con nhà mình là hai người con dâu nhà Lâm Võ Hưng đúng không? Cô lại nhìn sang mấy đứa trẻ hay chơi với mình đang đứng bên cạnh gương mắt nhìn.

Trương Ái Hoa nhét một cái bánh ngọt trứng gà vào trong túi con trai, và hận cái túi này quá nhỏ: “Có bánh mật ong nữa sao? Ôi trời, nhìn đi, tôi chưa từng thấy loại bánh ngọt trong tay Dao Dao đâu!”

Tay Trương Ái Hoa không sạch sẽ vồ bánh ngọt trong đĩa Trình Dao Dao cầm, bỗng nhiên bà vồ hụt.

Trình Dao Dao tránh tay Trương Ái Hoa, cô cười nhẹ nhàng gọi Thiết Đản: “Thiết Đản, ăn đi.”

“Chị Dao Dao.” Thiết Đản nhìn gương mặt xinh đẹp của Trình Dao Dao, bé cao hứng kêu to nhưng cũng không dám lấy bánh ngọt.

Trương Ái Hoa đang muốn lấy bánh trứng gà thì bị Trình Dao Dao linh hoạt bê đi, cô để trước mặt Thiết Đản: “Em thích ăn bánh trứng gà sao?”

Thiết Đản quay đầu nhìn mẹ mình. Triệu Hồng Hà cười: “Chị Dao Dao cho con, con cầm đi.”

Thiết Đản do dự một lúc, bé lấy một cái bánh ngọt trứng gà. Trình Dao Dao cười nói: “Sao chỉ lấy một cái thôi vậy?”

Thiết Đản nghiêm túc nói: “Mẹ dạy em, em phải biết lễ phép. Đến nhà người khác không được lấy bánh ngọt ăn! Em ăn một cái là đủ rồi!”

Giọng nói trẻ con trong veo, mặt Lưu Mẫn không dễ nhìn rồi.

Trình Dao Dao cầm bánh ngọt vẫy tay với bọn nhỏ, bọn nhỏ lập tức chạy tới gọi “Chị Dao Dao” không ngừng. Lúc trước Trình Dao Dao đi cắt cỏ heo thường mang bánh ngọt cho bọn nhỏ ăn, bọn nhỏ đều hiểu rõ quy củ, đám trẻ ngoan ngoãn chờ Trình Dao Dao cho bánh, sau khi cầm bánh vẫn không quên nói “Cảm ơn”.

Trương Ái Hoa đẩy con trai mình: “Nhanh lên, đi lấy bánh ngọt chỗ chị Dao Dao đi!”

Mấy đứa trẻ nhà họ Lâm chạy đến chỗ Trình Dao Dao, bọn nhỏ đẩy mấy cô bé đang xếp hàng ra ồn ào nói: “Em muốn bánh ngọt! Cho em bánh ngọt!”

Đôi mắt hoa đào của Trình Dao Dao bốc lửa, cô còn chưa nổi giận thì Cẩu Đản và Lâm Vi Dân đã hung dữ nói: “Sao lại nói chuyện như thế với chị Dao Dao? Mày muốn ăn đòn phải không?”

Cẩu Đản và Lâm Vi Dân là vương của đám trẻ trong thôn, mấy đứa bé Lâm Chí Hàng sợ bị đánh, bọn nó lập tức ỉu xìu. Mấy người phụ nữ không để ý tới, họ đều âm thầm cảm thấy con nhà mình lúc này phải hung dữ mới tốt.

Con trai mình bị bắt nạt, Trương Ái Hoa làm như không thấy, bà bóc kẹo ăn, sau đó vui mừng nói: “Kẹo ngon quá đi, nhưng chỉ khi có chuyện vui mới được ăn!”

Bà Tạ cười ha hả: “Cũng gọi là có chuyện vui đi. Dao Dao và Chiêu ca nhi nhà bà đính hôn.”

Trời ạ! Đây là chuyện vui lớn đó chứ! Trình Dao Dao phát bánh mật ong xong, sau đó dẫn bọn nhỏ ra sân chơi, bộ dáng thẹn thùng xấu hổ.

Tiếng bàn luận ầm ầm của mấy người phụ nữ suýt lật ngược nóc nhà của Tạ gia lên. Thân phận của hai người này kém nhau xa! Cô gái xinh đẹp ở Thượng Hải thật sự muốn kết hôn với đồ chó con nhà địa chủ sao? Cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, mặt mũi chấn động, nhưng họ không cảm thấy bất ngờ lắm. Dù sao bàn về tướng mạo và nhân phẩm, hai người đúng là trời sinh một đôi.

Mấy người Triệu Hồng Hà có quan hệ tốt với Trình Dao Dao đều chúc mừng: “Thật sự là chuyện vui lớn nha!”

“Quyết định lúc nào vậy ạ?”

“Sao không kết hôn luôn đi, thừa dịp ăn Tết náo nhiệt hơn!”

“Nhà thanh niên trí thức Trình biết không?”

Mấy người phụ nữ có sự nhiệt tình vượt mức bình thường đối với chuyện kết hôn này, mọi người ồn ào chúc mừng bà Tạ, họ thăm dò tình hình, ý muốn moi thêm thông tin chi tiết để truyền ra ngoài.

Bà Tạ cười hớn hở nói chuyện kín kẽ không có một lỗ hổng nào: “… Hai đứa còn nhỏ mà. Đính hôn trước, chờ hai năm nữa kết hôn cũng không muộn.”

Trong lòng mọi người đều cảm thán người Tạ gia thấu tình đạt lý. Một con Phượng Hoàng vàng tốt như thế, nhà người khác ước gì có thể lập tức đem gạo nấu thành cơm, người Tạ gia lại chịu chờ. Nhưng cũng có người ghen ăn tức ở giễu cợt người Tạ gia làm việc lề mề, sớm muộn gì cũng lấy giỏ trúc mà múc nước, công dã tràng.

(Lấy giỏ trúc mà múc nước: Giỏ trúc không kín, múc bao nhiêu nước cũng chảy ra hết.

Công dã tràng: Cố gắng đến mấy cũng vô ích.)

Một người phụ nữ nói: “Thôn chúng ta có mấy thanh niên trí thức bỏ đi rồi. Nếu thanh niên trí thức Trình học theo bọn họ…”

Lưu Mẫn cười nói: “Sợ cái gì. Tạ Tam đẹp trai như này, còn sợ không có cô gái nào chịu cưới sao? Nghe nói hôm qua có bà mối đến cửa đó.”

Đám người ngầm hiểu nhìn nhau. Con gái bí thư chi bộ quấn quýt mê mẩn Tạ Tam, chuyện này không phải là tin tức gì mới ở trong thôn. Nhà bí thư chi bộ tìm bà mối tới cửa nhưng bị từ chối, sau đó lại tìm một bà mối khác ở bên ngoài tới, ai ngờ chạm mặt Trình Dao Dao. Trong thôn truyền ầm lên, họ nói Trình Dao Dao đuổi bà mối ra ngoài, Lâm Lộ Lộ ở trong nhà khóc muốn chết, nhà bí thư chi bộ ầm ĩ không vui.

Trương Ái Hoa nhếch miệng cười: “Không phải là Lâm Lộ Lộ sao! Cô ta quấn quýt say mê Tạ Tam không phải ngày một ngày hai.”

Đám người liên tục ho khan. Hóng hớt thì hóng hớt, bên trong chỗ này có người thân, họ hàng nhà bí thư chi bộ đấy, lời này truyền vào tai vợ bí thư chi bộ, bà ta sẽ xử lý họ thế nào? Trình Dao Dao nghe thấy thì chạy đến cạnh bà Tạ, đôi mắt hoa đào trừng hai chị em dâu Trương Ái Hoa.

Bà Tạ đè tay Trình Dao Dao lại, bà nói: “Mọi người nghe lời đồn ở đâu ra vậy?”

Trương Ái Hoa nhìn về phía Lưu Mẫn.

Mọi người cũng nhìn theo. Trong lòng Lưu Mẫn mắng đồ ngu ngốc nhà mình, trêи mặt bình tĩnh cười nói: “Trong thôn đều nói như vậy. Nếu không có chuyện này, người ta cũng không nói linh tinh đâu?”

“Nói vớ vẩn!” Bà Tạ đặt cốc xuống, bà hỏi Lưu Mẫn: “Thanh danh con gái nhà người ta có thể tùy tiện bôi nhọ sao? Lúc trước nhà bí thư chi bộ nói đùa chuyện này với nhà tôi, nhưng tuổi tác của hai đứa nhỏ không hợp nên thôi. Hôm qua người đến nhà tôi là họ hàng thân thích ở ngoài thôn, sao lại liên quan đến chuyện con gái nhà bí thư chi bộ rồi? Nếu lời này do cô nói ra, cô phải đến nhà bí thư chi bộ với tôi!”

Lần đầu tiên Trình Dao Dao thấy vẻ mặt hung dữ của bà Tạ, cô cảm thấy lúc trước bà Tạ đối xử rất hiền từ với mình. Khí thế của địa chủ không phải dùng để trưng cho đẹp, Trương Ái Hoa và Lưu Mẫn sợ gần chết.

Hai người cũng không sợ bà Tạ đánh mình, nhưng hai người sợ bà Tạ thật sự đến nhà bí thư chi bộ tố cáo họ. Vợ bí thư chi bộ không phải là đèn đã cạn dầu, bà là người bao che nhất. Lưu Mẫn và Trương Ái Hoa không dám ở lại nữa, hai người xám xịt đi về, họ còn dắt theo mấy đứa trẻ sống chết không chịu về kia.

“Hừ! Đúng là không biết xấu hổ mà.” Vợ Lâm Quý nhổ nước bọt về phía hai người họ. Cô là họ hàng nhà bí thư chi bộ, Trương Ái Hoa và Lưu Mẫn làm cô tức điên, may mà bác Tạ quay lại. Vợ Lâm Quý cảm kϊƈɦ nói: “Bác Tạ, may mà có bác nói chuyện giúp Lộ Lộ nhà chúng cháu, nếu không trong thôn sẽ tin lời con mụ kia rồi!”

Lời này của vợ Lâm Quý có ý riêng, những người khác cũng rối rít nói: “Đúng đấy, điều kiện của Lộ Lộ rất tốt, cả nhà Lâm Võ Hưng đúng là xấu xa mà!”

Trong lòng mọi người đều biết rõ bà Tạ chỉ nói giúp nhà bí thư chi bộ mà thôi. Nếu nói về tuổi tác, Lâm Lộ Lộ và Trình Dao Dao bằng tuổi nhau, Tạ Chiêu cũng chỉ hơn Lâm Lộ 2 tuổi thôi, vậy thì có gì mà không hợp tuổi chứ. Nhưng thời đại này cấm các hủ tục mê tín dị đoan, đã nói “Bát Tự không hợp” thì đành cho qua thôi.

Hai người phụ nữ đáng ghét đi rồi, bầu không khí lập tức dễ chịu hơn. Bà Tạ là người lớn tuổi, vừa có kiến thức vừa ôn hòa, bà ngồi nói chuyện thoải mái với mấy người phụ nữ. Sân vườn Tạ gia sạch sẽ, rộng rãi, ngồi trong phòng khách cũng có thể phơi nắng, mọi người vừa cắn hạt dưa vừa uống trà, thực sự rất thoải mái.

Trình Dao Dao không có kiên nhẫn ngồi nói chuyện phiếm với họ, cô dẫn bọn nhỏ ra sân làm việc. Trong sân phơi mấy chục cân bắp ngô, bây giờ có nhiều nhân công nhỏ như vậy, không dùng thì phí. Bọn nhỏ nghiêm túc giúp Trình Dao Dao tách hạt ngô, bộ dáng ngoan ngoãn hiểu chuyện kia làm mấy bà mẹ mở rộng tầm mắt.

“Thằng nhóc nghịch ngợm nhà tôi ý, ở nhà muốn nó làm ít việc mà nó làm như đòi mạng nó vậy. Thế mà nó nghe lời thanh niên trí thức Trình như này đây!”

“Còn không phải sao, mùa hè năm ngoái đi theo thanh niên trí thức Trình cắt cỏ heo, còn học được thêm mấy chữ đấy!”

Bạ Tạ vui vẻ nghe đám người khen Trình Dao Dao, trêи mặt tràn cực kỳ tự hào.

Những hạt bắp ngô này được giữ lại để xay làm bột. Trình Dao Dao tách hạt ngô to, chắc nịch ra một bên, còn hạt nhỏ, xẹp lép thì cho vào bát nhỏ làm thức ăn cho gà.

Bọn nhỏ tranh nhau biểu hiện trước mặt Trình Dao Dao, hiệu suất làm việc tăng cao. Có bọn nhỏ giúp đỡ, hạt ngô được tách rất nhanh. Thời gian cũng đến 11 giờ rồi, mấy người phụ nữ đứng dậy dẫn mấy đứa bé lưu luyến không muốn về chào tạm biệt: “Nên về nhà nấu cơm rồi.”

Bà Tạ cũng không giữ lại, bà và Trình Dao Dao đưa mọi người ra cổng: “Có rảnh thì đến đây chơi nhé.”

Vợ Lâm Quý cười nói: “Dạ! Sân vườn nhà bác thoải mái như vậy, bác không mời cháu cũng muốn tới thường xuyên!”

Mấy người cười vang, mọi người tản ra đi về nhà của mình.

Bà Tạ đấm eo quay vào nhà, Tạ Phi đỡ bà: “Lâu rồi không tiếp đãi khách, bà mệt muốn chết rồi.”

Trình Dao Dao vẫn đứng ở cổng, cô nhìn chằm chằm cây hoa quế đối diện cười: “Trốn bao lâu rồi, còn không ra đi.”