Mỹ Nhân Trong Ngực

Chương 4: Từ hôn thành công




“Mẫu thân, nếu là trước kia, chuyện này đương nhiên có thể được, bây giờ chỉ sợ là không thể thôi!” Đại tẩu của Tô Thanh Uyển, Võ thị ngăn lời Triệu phu nhân lại, liếc mắt nhìn Tô Thanh Uyển một cái rồi mới nói: “Mấy ngày nay Dương đại lang cùng Vi tuyết nương thân mật quấn quít, dấu răng trên cánh tay hắn ta, không biết là của người nào cắn nữa.” Nàng ta nói xong, thấy nét mặt của Tô Thanh Uyển vẫn như thường, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục nói: “Nhắc đến cái cô Vi tuyết nương kia cũng không phải kẻ dễ trêu vào, bây giờ tiểu cô muốn từ hôn, chỉ sợ ngày sau sẽ khó sống. Nếu bây giờ đã hạ quyết tâm sẽ từ hôn, muốn có một kế sách vẹn toàn thì không nên nói thêm nhiều nữa.”

Nhà mẹ đẻ của Võ thị có chút qua lại với Vi gia, chuyện của Vi gia cũng biết không ít, nghe Võ thị nói vậy, Triệu phu nhân liền gật đầu nói: “Đã thế, chúng ta liền qua đó thương lượng một phen thôi!”

Lại nói Lã phu nhân nổi giận đùng đùng về nhà, trực tiếp tiến vào phòng Dương Trị, thấy hắn vẫn còn đang ngủ say liền đến gần giữ chặt tay áo hắn, vén mạnh lên lộ ra quá nửa bắp tay, trên đó có một dấu răng thật sâu, mặc dù đã bôi thuốc mỡ nhưng vẫn còn mơ hồ lộ ra tia máu, giống như mới bị người cắn chưa bao lâu, không khỏi sợ run người, lay Dương Trị dậy, mắng ầm ĩ: “Ta nuôi con mười tám năm còn không nỡ đánh con nửa cái, con lại chẳng tiếc da tiếc thịt để kẻ khác cắn một miếng thế này. Con mau nói cho ta biết, là kẻ nào không biết xấu hổ cắn con như thế, để xem ta có cắn lại nàng ta rớt mất cả miếng thịt không?” Nói rồi bà ta nghiến răng nghiến lợi, nhìn nét mặt Dương Trị quát tiếp: “Nói mau, hôm nay con mà không nói ra, tự ta sẽ tìm người tra xét, nhất định phải đánh cho ả ta rụng hết răng mới được.”

“Nương, người suy nghĩ nhiều rồi.” Dương Trị còn có chút mơ hồ, kéo tay áo che lại cánh tay của mình, thấy Lã phu nhân không chịu bỏ qua, chẳng còn cách nào đành nói thật: “Là Tuyết nương cắn.”

Tuyết nương trong miệng Dương Trị chính là tiểu nữ nhi nhà họ Vi, Vi Tuyết Nhi. Hồi tháng ba Dương Trị đỗ tiến sĩ, lúc cưỡi ngựa đi lại trên đường phố làm không ít cô nương mê mẩn, Vi Tuyết Nhi ở trên lầu thấy hắn cũng động lòng, nghe nói hắn đã có hôn ước nhưng vẫn không từ bỏ ý định, hẹn gặp vài lần, si mê càng lâu.

Sáng ngày hôm qua Dương Trị nhận được bái thiếp hẹn gặp của Vi Tuyết Nhi, vốn định coi như không thấy, ai biết lúc tối tới gặp Tô Thanh Uyển lại bị nàng cự tuyệt, dưới cơn giận dữ liền tới chỗ Vi Tuyết Nhi. Hai người thân thiết một hồi, Vi Tuyết Nhi vén tay áo Dương Trị lên, thấy một dấu răng, tưởng do Tô Thanh Uyển cắn liền lập tức giữ chặt tay Dương Trị, hung hăng cắn đúng chỗ đó thêm lần nữa, đến khi Dương Trị đau kêu lên thành tiếng, nàng ta mới buông ra, hừ hừ nói: “Cũng không phải chỉ mỗi nàng ta có răng.”

Nghe Dương Trị nói dấu răng trên cánh tay là do Vi Tuyết Nhi cắn, Lã phu nhân liền tắt tiếng ngay lập tức. Bác của Vi Tuyết Nhi tiến cung vài năm nay, được Đương Kim Thánh Thượng yêu thích, sủng ái có thừa, cả nhà Vi gia không ngừng được ân điển, nếu kết thân cùng Vi gia, từ nay về sau cũng là hoàng thân quốc thích, vinh quang đến cỡ nào chứ! Hơn nữa, nếu Tô gia tố cáo ra bên ngoài chuyện vết răng trên cánh tay Dương Trị là do cô nương thanh lâu cắn, chắc chắn sẽ đắc tội Vi Tuyết Nhi, tiền đồ của Tô lão gia chỉ sợ sẽ đi đến đường cùng. Nghĩ đến đây, trên mặt Lã phu nhân liền nở nụ cười, mở miệng nói: “Nương thấy con đã nhiều ngày nay không đến Tô phủ hỏi thăm, sợ con với Thanh nương có hiềm khích, một lòng suy nghĩ cho con nên sáng sớm đã chuẩn bị lễ vật đến Tô phủ, muốn tạo ấn tượng tốt với mẫu thân của Thanh nương. Ai biết Thanh nương lại lạnh lùng với ta, sau đó Triệu phu nhân nói vài câu khiến ta thấy lạ, bà ấy nói con đã đính ước cùng cô nương thanh lâu khác, Thanh nương không chịu nổi việc này, la hét muốn từ hôn!”

Tô gia muốn từ hôn? Dương Trị nghe thấy lời Lã phu nhân nói, vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ, Tô gia muốn đính hôn liền đính hôn, muốn từ hôn liền từ hôn, coi Dương Trị hắn là kẻ nào chứ? Nhớ ngày đó dáng vẻ Tô lão gia thưởng thức hắn như vậy, lôi kéo hắn vừa khoe vừa khen, còn lộ ra ý tứ muốn kết thân hai nhà, khi ấy hắn còn chưa có công danh cho mình, mẫu thân liền lợi dụng chuyện này, coi đó như một mối hôn nhân tốt, sai người đến cầu thân, không bao lâu sau liền đính ước. Bây giờ hắn còn chưa có ghét bỏ Tô gia thì thôi, Tô gia dám chủ động đưa ra lời từ hôn trước?

Lã phu nhân thấy sắc mặc Dương Trị tái xanh, không kêu một tiếng, liền thêm mắm dặm muối nói: “Con à, con có công danh, lại được Thánh Thượng coi trọng, muốn cho con làm quận mã, con lại nể tình xưa, không muốn khiến Thanh nương chậm trễ cho nên mới không nhắc tới chuyện từ hôn, không ngờ Thanh nương đã ghét bỏ con rồi. Đấy là do nàng ta có mắt không tròng, chúng ta không cần chấp nhặt cùng nàng ta nữa. Nàng ta nói muốn từ hôn thì từ hôn đi! Chỉ sợ tương lai nàng ta hối hận lại dây dưa tới cửa làm phiền thôi.”

Chỉ có ta không cần đến nàng, sao đến phiên nàng không cần ta được chứ? Dương Trị suýt chút nữa tức bể phổi. Phát cáu một lúc hắn mới chậm rãi hiểu rõ, chả trách mười mấy ngày nay nàng không để ý tới ta, thì ra đã sớm có dụng ý khác. Có lẽ nàng đã biết chuyện giữa ta và Tuyết nương, sợ Tuyết nương sẽ gây khó dễ cho Tô gia cho nên mới tự mình đưa ra lời từ hôn. Nhưng mà nếu mình bị Tô gia chủ động từ hôn, làm sao còn ngẩng mặt lên với đám bằng hữu xưa nay được nữa? Đứng trước Tuyết nương còn có thể không sợ hãi được sao? Chỉ cần một câu ngươi là kẻ Tô Thanh Uyển vứt bỏ, hắn liền ăn đủ. Không được, cho dù muốn từ hôn cũng không thể dùng cách này để làm được.

Dương Trị nhớ đến chuyện tối qua mình nhìn thấy Tô Thanh Uyển, không khỏi càng thêm phiền chán. Trong lòng hắn mơ hồ cảm thấy, Tô Thanh Uyển hình như có chút khác biệt so với mọi ngày. Rốt cuộc là khác biệt chỗ nào đây? Đúng rồi, ánh mắt vẫn luôn đưa tình nhìn mình trước nay, tối qua lại trở nên lạnh lùng hiếm thấy. Hơn mười ngày không gặp, nàng đã thay đổi rồi sao?

Mọi chuyện chỉ sợ không đơn giản như vậy. Dương Trị nhảy xuống đất, không muốn nhiều lời với Lã phu nhân, đi rửa mặt chải đầu, thay quần áo xong liền ra khỏi cửa. Vừa đi đến Tô gia, hắn liền cố gắng kiềm chế tính nết, tới chỗ Triệu phu nhân thỉnh an trước, sau đó nói: “Bá mẫu, con nghe thấy gia mẫu trong nhà nói Thanh nương muốn từ hôn cùng con, không biết con đã có chỗ nào không đúng khiến Thanh nương tức giận? Nay con muốn đến gặp Thanh nương, mong có một lời giải thích rõ ràng.”

Triệu phu nhân lạnh lùng nhìn Dương Trị, thấy hắn mặc áo bào màu xanh lục có vân mây, bên hông thắt một đai lưng màu nhạt, lộ ra túi thơm và ngọc bội, dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, anh tuấn bất phàm, cử chỉ nho nhã lễ độ, khiến bà không có cách nào nói ra lời cự tuyệt, đành phải nói: “Thanh nương ở phía sau tiếp khách, cậu đi vào đi!” Lúc đầu Thanh nương ái mộ Dương Trị như thế, nay đã hạ quyết tâm muốn từ hôn, dù gì cũng phải đích thân gặp mặt nói rõ cùng Dương Trị một lần, đỡ việc về sau dây dưa không dứt.

Triệu phu nhân không ngăn cản, Dương Trị liền quen đường đi đến phía sau đại sảnh, quả nhiên thấy Tô Thanh Uyển mặc một chiếc váy dài màu tím nhạt, váy buông quét đất, áo choàng trên vai cũng rũ xuống xung quanh, nàng cúi đầu ngồi trên ghế, nghe được tiếng bước chân của hắn cũng không ngẩng đầu. Ngày trước, chỉ cần nghe thấy tiếng bước chân hắn, nàng liền lập tức nhảy dựng lên, có một lần váy còn bị vướng vào bên ghế khiến nàng ngã lộn nhào. Nay lại…Bước chân của Dương Trị không khỏi càng thêm nặng nề, nhịn lửa giận đầy bụng, dừng chân lại cất tiếng: “Thanh nương, nghe nói muội muốn từ hôn?”

Đến nhanh thật! Tô Thanh Uyển hít sâu một hơi, đứng lên, mỉm cười thê lương, bình tĩnh nhìn Dương Trị nói: “Chẳng lẽ đại lang không muốn cùng ta từ hôn?”

Tầm mắt Dương Trị dừng lại trên phần cổ dài trắng muốt của Tô Thanh Uyển, hơi hoảng hốt vài phần. Ngày trước chuyện hôn nhân này là do Tô lão gia cứng rắn đưa cho hắn, lại thêm Tô Thanh Uyển quấn quít si mê nên hắn mới nảy sinh tâm lý kháng cự, luôn thầm nghĩ bảo trì khoảng cách với Tô Thanh Uyển, nhưng chuyện từ hôn thật sự chưa bao giờ nghĩ tới.

Dương Trị là kẻ mạnh vì gạo bạo vì tiền, rất được yêu thích trong chốn quan lại, trong vòng ba năm không ngừng thăng tiến, còn Tô lão gia vẫn dậm chân tại chỗ như xưa. Nay muốn từ hôn cùng với hắn cần phải giữ tốt hòa khí, tránh lưu lại hậu họa về sau. Tô Thanh Uyển làm đúng theo lời lúc trước đã thương lượng cùng với Triệu phu nhân, che mặt nói: “Đại lang, mẫu thân của chàng không thích ta, chuyện này chàng cũng biết. Nay chuyện từ hôn đã truyền ra bên ngoài, không còn đường lui lại. Nếu bây giờ không từ hôn, chỉ sợ tương lai trong nhà bất ổn sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của chàng.”

Dương Trị thấy Tô Thanh Uyển khôi phục lại ngữ khí mềm mại ngày xưa, cảm thấy lòng mình mềm nhũn, cơn giận ngập trời lập tức tiêu bớt một nửa, có điều cứ thế từ hôn khiến hắn không cam lòng, một lúc lâu sau mới nói: “Muội thật sự không hối hận? Nếu từ hôn, muội muốn tìm một mối hôn sự khác tốt hơn, chỉ sợ sẽ gặp nhiều trắc trở.”

“Nếu đại lang thật lòng yêu thương nhung nhớ đến tình nghĩa ngày xưa, chuyện từ hôn hy vọng hãy làm trong lặng lẽ, đừng buông lời xấu xí.” Lúc này Triệu phu nhân đi vào bên trong, đứng nói: “Thanh nương nhà chúng ta đã gần cập kê, lúc này muốn tìm một mối hôn sự tốt như đại lang e là không dễ. Nhưng đại lang không giống thế, không có Thanh nương nhà chúng ta, vẫn có thể cưới những cô nương tốt hơn về làm vợ.”

Triệu phu nhân đang nói chuyện ở chỗ này, bên kia Lã phu nhân đã tìm ra canh thiếp, tìm người đi mời bà mối làm chứng ngày ấy, hấp tấp đi về phía Tô phủ.

Một nơi khác, Võ thị nghe lời Triệu phu nhân dặn dò, nhân lúc ra ngoài đến tìm Tô lão gia, kể hết chuyện Lã phu nhân tới cửa gây rắc rối ngày trước. Đến khi Tô lão gia vội vàng chạy về nhà, Triệu phu nhân đã bàn bạc việc từ hôn thỏa đáng xong xuôi cùng Dương Trị, sẽ nói với bên ngoài là thầy tướng số ngày trước làm việc không tốt, lúc hợp bát tự có chút sai lầm, nay đúng dịp Tô Thanh Uyển bệnh còn chưa chuyển biến tốt, mời thầy tướng số khác đến so bát tự hai người mới biết thì ra hai người không hề thích hợp, chẳng còn cách nào khác đành phải từ hôn.

Tới chập tối, chàng con rể tương lai mà Tô lão gia vẫn luôn khen ngợi trở thành người qua đường.

Chuyện từ hôn lo liệu thỏa đáng xong, Tô Thanh Uyển trở lại trong phòng, vùi đầu vào trong chăn, nửa ngày không nhúc nhích. Đến khi Chu di tới vén chăn lên mới thấy nét mặt nàng vui mừng, nước mắt chảy ra làm chăn ướt một mảnh.

“Thanh nương, bằng tài mạo của con, tự nhiên sẽ có thể tìm được một mối hôn sự khác tốt hơn, đừng nên đau buồn quá.” Chu di ôm Tô Thanh Uyển vào trong ngực, an ủi nói. “Mặc dù Dương đại lang cũng tốt, nhưng mẫu thân hắn lại như thế, lúc này không từ hôn, tương lai con sẽ phải chịu khổ.”

Tô Thanh Uyển còn chưa kịp trả lời, tiểu nha đầu Giáng Tử đã tiến vào nói: “Thanh nương, đại phu nhân và nhị phu nhân đưa hai vị tiểu nương tử đến thăm!”

Đại phu nhân và nhị phu nhân trong lời Giáng Tử chính là hai vị bá nương Tôn phu nhân và Mạnh phu nhân của Tô Thanh Uyển. Tô lão thái gia có ba người con trai, ngoại trừ phụ thân Tô Thanh Uyển năm vừa rồi ra làm quan, có được công danh bổng lộc thì con lớn và con thứ vẫn là thương nhân. Theo đó, Tôn phu nhân và Mạnh phu nhân chẳng qua cũng chỉ là vợ của thương nhân, gặp em dâu là Triệu phu nhân vẫn luôn cảm thấy kém bà một bậc. Khi Tô lão gia định ra hôn sự cho Tô Thanh Uyển, khoe khắp chốn xung quanh, các nàng cũng hận không thể tìm cho con gái mình một chàng rể làm quan như thế. Hôm nay bỗng nghe tin Tô Thanh Uyển từ hôn cùng Dương Trị, họ không khỏi kinh ngạc vạn phần, vội vàng dẫn theo con gái mình đến thăm.

Tô Thanh Uyển nghe tin Tôn phu nhân và Mạnh phu nhân đã tới, biết họ đến để chế giễu mình, nàng liền gạt nước mắt, dặn dò Giáng Tử: “Lấy chiếc váy mới của ta ra đây, hộp son mới cũng đem ra nốt.” Ba năm kia nàng đã sống uổng phí, sao còn để họ đến chế nhạo mình được?

Tôn phu nhân vừa vào đại sảnh đã lớn tiếng nói: “Thanh nương đáng thương, sao lại bị từ hôn như vậy? Về sau muốn tìm hôn sự khác, người ta đều sẽ hỏi vì sao lúc trước bị từ hôn. Nếu không ổn, khéo lại lan truyền ra phá hủy thanh danh mất. Chuyện này phải làm thế nào đây?”

“Sáng nay lúc ở nhà ta còn nói, Thanh nương tìm được quý tế* cũng là phúc khí. Ta còn dặn Vận nương rảnh rỗi sang chơi với Thanh nương nhiều hơn một chút, sau này không chừng nhờ Thanh nương dẫn dắt, có thể tìm được một mối hôn nhân tốt cũng nên! Ai ngờ Thanh nương lại bị từ hôn!” Mạnh phu nhân còn chưa kịp uống ngụm trà nào cũng đã lớn tiếng nói cùng: “Còn không biết bây giờ Thanh nương đã khóc đến cỡ nào rồi, Vận nương à, con mau vào phòng khuyên giải an ủi vài câu đi.”

(*quý tế: người chồng tốt, chàng rể hiền)

Triệu phu nhân nhíu mày, vừa ngẩng đầu liền thấy Tô Thanh Uyển ăn mặc chỉnh tề, khéo léo dịu dàng bước tới, bà liền lập tức thở phào nhẹ nhõm.