Mỹ Nhân Trà Xanh Quá Mê Người

Chương 4: Hết giận




Tôi trực tiếp đi tắm, mặc bộ đồ ngủ và lao vào chiếc chăn bông mềm mại.

Mệt mỏi về thể chất là thứ yếu, chủ yếu là mệt mỏi về tinh thần.

Sao tôi lại vướng vào tên ôn thần kia chứ?

Tôi không đặt báo thức.

Khi tỉnh dậy, mở mắt ra đã thấy Hứa Tử Hàng mang cháo đến. Y yên lặng ngồi bên giường, lấy khăn tắm lau nhẹ tóc cho tôi.

Thằng nhóc này dù làm gì cũng rất nghiêm túc, lúc làm việc tỉ mỉ trông càng đáng yêu.

Tôi nhớ lại lần đầu tiên làm tình với y, điều này khiến tôi không nhịn được cười, vòng tay cổ y rồi lười biếng chào hỏi: “… Tiểu Hàng.”

Có lẽ là do vừa mới ngủ dậy nên giọng nói còn hơi khàn khàn.

Hứa Tử Hàng cúi đầu, yết hầu của y khẽ nhúc nhích. Đôi mắt trong veo của y phản chiếu hình bóng của tôi, lời nói mang theo vài phần quở trách: "Sao lúc nào anh cũng ngủ mà chưa lau khô tóc thế? Nếu bị cảm lạnh sẽ rất đau đầu."

Lúc lải nhải thì bớt dễ thương rồi.

Tôi hôn lên yết hầu của y, nằm lại trên giường, mở miệng: “A—”

Hứa Tử Hàng bất lực nhìn tôi, lấy cái bát trên bàn đầu giường, bắt đầu thổi từng muỗng cháo và đút cho tôi.

Cháo đặc và ngọt đi vào dạ dày, an ủi cơ thể và tinh thần rất tốt. Tôi khẽ nheo mắt, để những ngón tay y lướt qua mái tóc vẫn chưa khô của tôi.

“Anh kêu meo meo được không?” Thằng nhóc này vô cớ bật ra một câu như vậy, khiến tôi lại mở to mắt.

Tôi tức giận gõ đầu y: “Gần đây anh xem phim khiêu dâm gì vậy?”

Hứa Tử Hàng mím môi: “Anh đã hứa sẽ chỉ giáo cho em, hơn nữa em rất hứng thú với những sinh vật như mèo, vậy em nghĩ chủ đề có thể là... "

Tôi ngắt lời y: "Hôm nay không làm, hoãn lại đến ngày mốt."

"Hả?" Hứa Tử Hàng sững sờ một lúc.

Chà, đây thực sự là một điều mới lạ.

Kể từ khi mối quan hệ bao nuôi được bắt đầu, nếu tôi có hẹn y đến nhà thì chỉ đơn giản là một lời mời làm tình. Tìm truyện hay tại — TRUМtr цyeИ.vN —

Lúc đầu, thằng nhóc này không thích ứng với phong cách quá suồng sã của tôi, cũng chưa từng ôm hôn đồng giới, mỗi lần tới mặt đều đỏ bừng, vẻ mặt giống như một cô gái nhỏ bị cưỡng bức.

Ngay cả khi tôi mới là người bị y đè dưới người.

Còn bây giờ...

Cơ mà cương rất nhanh.

Rõ ràng hồi nãy tôi vừa quỳ xuống đất khẩu giao cho y.

Tôi thò bắp chân ra khỏi chăn bông, bàn chân mỏng manh của tôi tùy ý đè lên cái đũng quần đang căng phồng của y, tôi cong mắt cười: “Mai anh có việc quan trọng phải đi ra ngoài, nên tối nay không làm được.”

“Nhưng trên người anh... ” Hứa Tử Hàng cau mày.

“Lấy khăn nóng xoa bóp cho anh thôi.” Tôi nhướng mi dài không thay đổi sắc mặt, dùng ngón chân kéo khóa quần y xuống, “Tối hôm qua anh định tìm em trong quán bar mà không thấy, nên anh buồn rầu uống chút rượu. Lúc say khướt có ôm hôn ai đó, chỉ hôn thôi chứ không làm gì. Anh chỉ muốn làm chuyện đó với Tiểu Hàng thôi, không có hứng thú với người khác.”

Tai y lại đỏ lên.

Chắc cũng xem như là hết giận, phải không?

Thấy Hứa Tử Hàng vào phòng tắm chuẩn bị khăn nóng, tôi cố nén cười, nhàm chán cầm điện thoại đọc tin nhắn WeChat.

Chà, địa điểm hẹn hò mà Úy Hạo chọn cho ngày mai là một quán cà phê? Anh ấy mê cà phê từ khi nào?

Và tên của quán cà phê cũng quen tai một cách kỳ lạ.

"bridge"

...Tôi luôn có cảm giác như đã nghe ai đó nói rồi.

Nhưng có chỗ ngồi là được, Nhiếp Văn Châu chẳng biết nhẹ nhàng gì cả, trong thời gian ngắn eo của tôi không chịu nổi bất cứ va chạm mạnh nào nữa.

Tôi đang tìm kiếm quán cà phê này trên trang web, thì Hứa Tử Hàng quay trở lại.

Y vô tình lướt qua màn hình của tôi và mím môi ngượng nghịu: "Em... Em tưởng anh quên rồi... Ngày mai em sẽ rời quán bar và đến quán cà phê này làm việc. Vậy điều quan trọng mà anh nói, là tới chỗ em làm sao?"

Tôi đơ người vài giây, sau đó gật đầu với một nụ cười cứng nhắc: "... tất nhiên."