"Hai mươi năm rồi...hai mươi năm rồi..." Hốt Tất Liệt hướng đôi mắt mờ mịt hoen lệ của mình nhìn về phía Thuyết Hoan.
Thân thể nàng bất giác lại trở nên run rẩy, không dám tin vào điều kỳ diệu thê lương mà số phận đang bày ra trước mặt.
"Tham kiến hãn vương, vạn tuế...vạn vạn tuế..." Thuyết Hoan quỳ xuống, giọng lạc đi vì nghẹn, không thể nào gọi nổi hai tiếng "hãn phụ".
Hốt Tất Liệt bám vào cánh tay của Xảo Khanh để cho nàng dìu bước đến bên cạnh Thuyết Hoan. Hắn khó nhọc khom người thấp xuống muốn đỡ Thuyết Hoan đứng dậy nhưng nàng chỉ nhẹ nhàng tránh né cánh tay vừa vươn ra ấy.
"Vẫn còn hận ta sao?" Hốt Tất Liệt hỏi.
"Tiện dân không dám".
"Tiện dân? Xưng hô như vậy là còn oán trách ta rồi..." Hốt Tất Liệt bật cười cay đắng, tràng cười kéo theo tiếng ho dài khiến hắn gần như suýt đứt thở.
Thuyết Hoan vẫn quỳ, tay siết chặt vào vạt áo đến mức đau buốt.
Không gian căn lều bỗng chốc chìm vào thinh lặng chỉ còn ngoài kia là tiếng giông tố vẫn đang cuồng nộ thét gào.
Mất một lúc sau, tựa như là đã trôi qua hàng vạn thiên niên kỷ, rốt cuộc An Tư lại là người lên tiếng trước: "Thật ra, suốt thời gian qua Hoan nhi vẫn luôn thương nhớ về quê nhà, thưa hãn vương".
Bấy giờ, Hốt Tất Liệt mới chuyển dời tầm mắt sang nàng, hắn hơi nhíu mi để nhìn cho rõ, rốt cuộc nữ nhân này lại khiến cho hắn kinh ngạc: "An Tư công chúa ư? Con vẫn luôn bên cạnh Hoan nhi suốt ngần ấy năm à?..."
An Tư mỉm cười gật đầu: "Vâng, con là thật lòng thật dạ với Hoan nhi".
Hốt Tất Liệt liệt nghe lời này thì bèn gật gù, lại cười một cách rất vui vẻ, cười đến nỗi ứa ra nước mắt: "Tốt, con thật lòng thật dạ với Hoan nhi, như vậy rất tốt...ta..."
"Chuyện ngày xưa, thù nên giải không nên kết, con đã sớm buông bỏ rồi". An Tư như ngầm hiểu ý Hốt Tất Liệt, liền nói lời này để trấn an hắn, cũng lại kéo Thuyết Hoan đứng dậy, sờ nhẹ lên gò má nàng ấy, nói tiếp: "Nàng cũng không thể cứ quỳ như vậy suốt cả đêm được".
Hôm đó, ngồi vây quanh bếp lửa trong một đêm bão bùng có những gương mặt cũ và cũng có cả hai người mới là Như Nhật và Xảo Khanh, thời gian chậm rãi trôi, không khí khó xử bao trùm.
"Thời gian qua các con sống có tốt không?" Hốt Tất Liệt hỏi An Tư.
"Tâu hãn vương, chúng con đã ngao du khắp sơn cùng thủy tận, mỏi gối thì trở về vui thú điền viên, không tước không vị nhưng thanh thản lắm".
Không tước không vị nhưng thanh thản lắm? Đây chẳng phải là điều mà thuở thiếu thời Hốt Tất Liệt đã từng mơ tưởng hay sao?
"Rốt cuộc chuyện này là sao vậy ạ?..." Như Nhật mờ mịt như kẻ mù lòa lần mò trong bóng tối, nãy giờ vẫn không hiểu gì cả.
"Những người này là ai vậy nghĩa phụ?" Xảo Khanh cũng cảm thấy khó hiểu không kém.
Chuyện xưa dài dòng, muốn kể cũng không biết phải kể từ đâu, mà có những chuyện tốt nhất nên để nó được cuốn trôi theo cơn gió. Nhưng hai đứa trẻ này vẫn còn nhỏ, bản tính tò mò không thể tránh khỏi, cứ muốn truy cầu một câu trả lời.
Rốt cuộc, Lam Tuyền và Ngoạ Tuyết Tử mới kéo tay cả hai sang một góc khác để kể lại những gì đã qua, và giải thích cho Như Nhật biết lý do vì sao không bao giờ được trở về Mông Cổ.
Ở bên này, Hốt Tất Liệt và Thuyết Hoan ngồi ở đối diện nhau, cả hai đều đồng thời cúi mặt, giấu đi tâm tư khó tỏ bày của mình.
Nay, hắn đã già rồi, thời gian của hắn không còn nhiều nữa, tranh giành đấu đá suốt nửa cuộc đời rốt cuộc không lưu lại được một chút thâm tình. Chinh phạt khắp Á Âu nhưng mái nhà của hắn lại tan hoang lạnh lẽo, con cái của hắn đứa thì chết, đứa thì bị chính hắn đuổi đi, đứa lại luôn chực chờ đoạt lấy ngai vàng.
Là một người cha thất bại, hắn còn có thể đòi hỏi phút cuối đời được hài nữ nhìn nhận chăng?
An Tư âm thầm quan sát Hốt Tất Liệt, hãn vương năm nay đã già đi rất nhiều, bớt đi oai phong lẫm liệt, hắn bây giờ giống như một lão nhân gia ngồi ở nhà chờ con cháu về sum họp đoàn viên hơn là một bậc quân chủ.
Vẫn là nàng mềm yếu, bèn lay lay cánh tay của Thuyết Hoan, ghé bên tai mà thì thầm nói: "Đó là hãn phụ của nàng, xin hãy bao dung cho người như là nàng đã từng tha thứ cho thiếp".
Thuyết Hoan ngỡ ngàng nhìn An Tư, một lời này dường như ngay lập tức đã cảnh tỉnh nàng.
Đúng vậy, nàng có thể tha thứ cho An Tư vậy thì tại sao lại không thể bao dung cho chính hãn phụ của mình?
Nhưng mà...Hạnh cô cô...
"Hãn vương...à không...hãn phụ..." Thuyết Hoan ấp úng.
Nghe được tiếng kêu này Hốt Tất Liệt cứ như là không tin nổi tai mình, tròn xoe mắt ngạc nhiên nhìn nàng.
"C..con vừa gọi ta là gì?..."
Thuyết Hoan buồn bã gượng cười, đáp: "Hãn phụ, là nhi thần bất hiếu, không trọn đạo làm con, để tuổi già của người cô độc".
Hốt Tất Liệt run run nâng tay quẹt ngang mắt giấu đi hàng lệ: "Là ta đã đuổi con đi, ta mới là kẻ đã luôn sai trái từ đầu".
"Con tuy không phải nam nhân nhưng đích thực vẫn là con gái của người, Hoan nhi chưa từng lãng quên dòng máu Mông Cổ chảy trong huyết quản, chưa từng quên người..." Thuyết Hoan bật khóc.
"Con ngoan, đừng khóc, đừng khóc mà..." Hốt Tất Liệt vươn tay ra muốn ôm lấy Thuyết Hoan, mà Thuyết Hoan cũng không còn ngần ngại lập tức lao tới vùi vào trong lòng hắn ôm chặt.
40 tuổi rồi, 40 tuổi rồi nàng mới có được thứ gọi là phụ tử tình thâm.
Tất cả uất ức suốt thời niên thiếu, máu và lệ từng đổ ra, phút chốc đều được xoá nhòa trong dĩ vãng, chỉ còn lại đây là nàng và phụ thân của nàng mà thôi.
An Tư rưng rưng, âm thầm lui về ngồi bên cạnh Như Nhật để chừa lại không gian cho hai người kia.
"Tiểu mẫu thân, thì ra...hai người là công chúa, lại có câu chuyện buồn như vậy". Như Nhật thương cảm, tựa đầu lên vai An Tư.
"Công chúa cái gì, đều đã qua rồi. Ta còn chưa hỏi tội con vì sao dám bỏ nhà đi xa như vậy đấy!" An Tư ấn nhẹ lên trán Như Nhật.
Nàng cười khì khì, đáp: "Nhưng nhờ con bỏ đi mới có dịp để đại mẫu thân và ngoại tổ đoàn viên, không phải sao? Người nên khen thưởng con a!"
"Còn nói nữa..." An Tư véo má nàng.
Xảo Khanh sau khi nghe hết câu chuyện thì đã rơi vào trầm tư, thì ra đứa con gái mà nghĩa phụ vẫn luôn ngày đêm mong ngóng là vị phu nhân ngồi ở đằng kia, thì ra một người tốt như nghĩa phụ lại từng rất trọng nam khinh nữ, đối với Xảo Khanh, nàng công nương được cưng chiều như châu ngọc thì chuyện này quả là có chút bất ngờ.
Ngoạ Tuyết Tử kể xong một lượt, mỏi mệt vươn vai ngáp dài, nói: "Ngày hôm nay khúc mắc giữa phụ tử họ đã được hoá giải, xem ra câu chuyện về Trấn Nam Vương và Hoàng quốc muội cũng đã có được một cái kết đẹp rồi".
Lam Tuyền ngồi bên cạnh nhấp ngụm rượu, tiếp lời: "Nhưng thiên hạ này còn lắm kẻ hữu tình, biết đâu lại có thêm câu chuyện mới?"
Dứt lời liền ẩn ý nhìn sang Xảo Khanh và Như Nhật cong môi cười.
Vừa đúng lúc đó, Xảo Khanh cũng bắt được ánh mắt của Lam Tuyền nên liền bối rối đính chính: "Không, không có nha! Ch..chuyện này thì liên quan gì đến ta? Ngươi nhìn ta làm cái gì?"
Như Nhật trông thấy nàng phản ứng như thế thì bất giác phì cười: "Có ai đánh đâu mà ngươi cứ tự khai mãi, hay là chính ngươi cũng để ý ta?"
"Ngươi...ngươi...!"
Xảo Khanh nói không lại bèn chạy tới nũng nịu bên Hốt Tất Liệt cầu viện. Hắn thấy nàng đã lớn đến chừng này còn mang tính trẻ con thì cũng nhịn không được mà cười theo mọi người, vuốt vuốt tóc Xảo Khanh nói: "Nào, hãy chào thập hoàng tỷ của con đi, hoàng tỷ của con biết mình có tiểu muội sẽ rất vui đấy".
Song, Hốt Tất Liệt lại nhìn sang Thuyết Hoan, nói thêm: "Xảo Khanh là nghĩa nữ của ta nhưng tình thương như cốt nhục, là tiểu hoàng muội của con đấy Hoan nhi".
Thuyết Hoan biết lý do vì sao Hốt Tất Liệt lại nhận Xảo Khanh làm nghĩa nữ, hắn là vì muốn chuộc lại tội lỗi đã hủy hoại cuộc đời của Thuyết Hoan, muốn trở lại thành một nam nhân có tấm lòng rộng lượng, chứ không phải một kẻ trọng nam khinh nữ như suốt ngần ấy năm hoang đàng.
"Bái kiến thập hoàng tỷ! Tỷ trở về thì tốt rồi, từ nay hãn phụ sẽ vui vẻ trở lại, mà ta cũng không cần phải ở giữa một đám huynh trưởng toàn là nam nhân kia nữa". Xảo Khanh tươi cười, mắt long lanh nhìn Thuyết Hoan.
"Đáp lễ thập nhất hoàng muội, ta rất mừng vì suốt thời gian qua muội đã ở bên cạnh hãn phụ, xin đa tạ! Nhưng mà..."
Ngập ngừng giây lát Thuyết Hoan mới nói tiếp: "Ta sẽ không ở lại Mông Cổ đâu".
"V..vì sao?..." Xảo Khanh kinh ngạc.
"Vì ta đã có mái nhà của mình rồi". Thuyết Hoan mỉm cười nắm lấy tay An Tư và Như Nhật.
Hốt Tất Liệt không đành lòng nhưng đại bàng đã lớn thì phải để nó mặc sức vẫy vùng giữa thinh không, hắn đã ép buộc nàng quá nhiều, nhiều đến mức hiện tại hắn chỉ có thể để nàng rời đi, bay đến khoảng trời riêng thuộc về nàng.
"Chúng ta là người Mông Cổ, đi khắp bốn phương trời thì quê nhà vẫn luôn ở trong tim. A Lý Bất Ca thúc phụ đã từng nói với con như vậy".
"A Lý Bất Ca..." Hốt Tất Liệt nghe đến cái tên này thì lại trầm ngâm, mãi một lúc lâu sau mới khẽ cười, bật ra lời nói: "A Lý Bất Ca là tiểu hoàng đệ mà ta từng thương yêu nhất, không biết không hay lại đánh rơi mất tình huynh đệ này ở ngã rẽ nào đó trên đường đời. Khi ta về với tổ phụ, gặp lại hắn, hi vọng hắn sẽ tha thứ cho ta".
"Thúc phụ vẫn luôn thương yêu người".
Hốt Tất Liệt gật đầu: "Gia đình thì nên như vậy".
Nói đoạn, hắn bèn kéo Như Nhật lại gần xoa đầu: "Khi trở về nhà cũng đừng quên ngoại tổ, ta ở Mông Cổ chờ các con, rảnh rỗi hãy quay về đây với ta nhé, ta sẽ đãi cháu thêm vài bữa ngon lành nữa". Hốt Tất Liệt nháy mắt với Như Nhật, suốt nhiều năm như vậy, rốt cuộc bây giờ hắn mới có thể cảm nhận được hơi ấm này.
...
Sáng sớm hôm sau, trước khi trở về Trung Nguyên thì Thuyết Hoan đã sơn lại bia mộ của mẫu phi và Hạnh cô cô, nàng một mình quỳ ở đó rất lâu rất lâu trước khi nén nỗi ưu sầu mà dứt khoát đứng dậy.
"Ta có lỗi với họ, ở nơi này thủ lăng mộ của họ, hi vọng hai tiểu bằng hữu năm nào sẽ đồng ý tha thứ cho ta".
Thuyết Hoan và Hốt Tất Liệt lặng yên nhìn vào hai tấm bia viết mấy dòng chữ đỏ đề danh Y Vi và A La Mạc Hạnh.
"Họ sẽ tha thứ cho người".
Hốt Tất Liệt cười nhẹ, khẽ gật.
"Hãn phụ bảo trọng long thể, Hoan nhi phải đi rồi, ít lâu sẽ lại về đây vấn an người".
"Nhớ dẫn cả An Tư và Như Nhật đi nữa, đầy đủ một nhà thì mới là đoàn viên". Hốt Tất Liệt ngập ngừng nâng tay sờ lên gò má nàng.
Chiều hôm đó, Thuyết Hoan và An Tư đưa Như Nhật trở về Trung Nguyên, ngồi trên xe ngựa bỏ lại sau lưng là bóng dáng già nua của Hốt Tất Liệt vẫn dõi mắt trông theo giữa thảo nguyên rộng lớn.
Khi đã khuất xa, bấy giờ nàng mới ôm mặt bật khóc nức nở như là một đứa trẻ, như là Hoan nhi của những ngày rất xa xưa nay mới lại trở về.
...
Một năm sau, thiên hạ bố cáo Hốt Tất Liệt băng hà, lập miếu hiệu Nguyên Thế Tổ...hưởng thọ 76 tuổi.
Sau khi băng hà ngai vàng được trao lại cho cháu trai mặc dù có con cái rất nhiều, việc này đã trở thành một trong số những chuyện lạ lùng về cuộc đời truyền kỳ của hắn.
Ngày bố cáo, dưới cổng thành Hàng Châu có hai nữ nhân một quỳ một đứng suốt ba ngày ba đêm cũng nhất quyết không suy suyễn mặc cho mưa tuôn nắng đổ.
Sau ba ngày, gia trang rộng lớn nhất thành Hàng Châu đột nhiên bị bỏ hoang không còn chút dấu tích của người nào từng sinh sống.
Một thời gian sau, trong nhân gian lại bắt đầu truyền tai nhau về hai nữ Bồ Tát đi đến đâu sẽ giúp đỡ bách tính nghèo khổ đến đó, giảm trừ nạn đói, tế trợ nạn dân, không ai biết về thân phận thật sự của hai nàng, chỉ là có những kẻ từng đi khắp thiên sơn vạn thủy nói rằng hữu duyên gặp gỡ được họ cảm thấy hai người này không phải thuộc về Hán tộc, có lẽ là từ một đất nước nào đó gần biên giới đến đây. Lại có kẻ khác thì nói họ chính là Bồ tát hạ phàm cứu khổ cứu nạn.
Bấy giờ, Thuyết Hoan và An Tư đang ngồi ăn bánh ngọt uống trà bên một quán nhỏ ven đường, vô tình nghe thấy câu chuyện truyền miệng mà bàn bên cạnh đang đàm luận, bất giác không khỏi nhìn nhau lắc đầu khẽ cười.
An Tư ôm cún bông, thuận tay lấy một miếng bánh nhỏ cho vào miệng, hỏi Thuyết Hoan: "Như Nhật lại về Mông Cổ nữa rồi?"
Thuyết Hoan nhấp ngụm trà gừng, đáp: "Hôm qua vừa nhận được thư của Xảo Khanh thì đã vội vàng chạy đi mất".
"Quả là tuổi trẻ..." An Tư cảm thán.
"Sao vậy? Nàng là đang luyến tiếc thanh xuân đó à?" Thuyết Hoan nắm lấy bàn tay An Tư khẽ xoa.
"Thanh Xuân có nàng, thử hỏi thiếp còn gì để luyến tiếc?" Nàng cầm tay Thuyết Hoan áp lên gò má mình cảm nhận làn hơi ấm thân thuộc.
Buổi sớm còn uống trà ở phương Bắc, buổi chiều đã phi ngựa trở về phương Nam. Thiên hạ này bao la rộng lớn, nơi đâu cũng đều hữu tình, chỉ sợ nhân sinh không có can đảm nắm giữ.
Trang sử khép lại tại đây, cùng với dòng chảy bất tận của thời gian âu cũng là để góp thêm một chút hồng nhan son phấn, mặc cho hậu thế kết tội, chỉ nguyện giữ chặt lấy hôm nay.
_END_