Ngậm ngùi từ giã Lam Tuyền và Ngọa Tuyết Tử tại cổng thành Hàng Châu, ba người ngồi trên lưng ngựa men theo lối mòn tìm đến nơi đã hẹn tụ hội cùng đoàn xa mã của Ô Mã Nhi, mất chừng đâu hơn một ngày thì tam quân nhất tề tương họp.
Việc đầu tiên Thuyết Hoan làm khi trở về đó chính là truyền Toa Đô đến nhận chỉ thị.
Lúc ấy, nàng nhàn nhạt thốt ra mấy câu nhẹ nhàng nhưng đủ khiến kinh hãi người nghe, rằng.
- Gia tộc họ Khúc ở thành Hàng Châu, ngoại trừ vị tiểu thư vừa tổ chức tung tú cầu chiêu phu thì còn lại tru di hết cho ta!
Toa Đô nhất thời ngơ ngẩn.
- Vương tử! Diệt cả một tộc vô nguyên vô cớ không phải là chuyện nhỏ. Tại sao ngài lại muốn đồ sát cả nhà họ Khúc chứ?
Trong lòng Toa Đô vốn biết tâm tính nàng chẳng phải dã man, càng không bao giờ ỷ thế hiếp người, nay tự dưng lại ra sắc lệnh tru di một tộc thì quả là kỳ quái khiến hắn không khỏi ngạc nhiên.
- Bọn chúng là loạn thần tặc tử dám buông lời vô nghì ngạo mạn tự xưng vương pháp, ở dưới chân thiên tử lại hoành hành ngang tàng. Ta thân là đương kim cửu hoàng tử sao có thể khoanh tay đứng nhìn!
Nghe đến đây, ánh mắt Toa Đô cũng phừng phừng lửa giận, cả đời hắn căm ghét nhất là gian thần phản trắc! Lại cộng thêm thập công chúa Thuyết Hoan đã ban ra thánh lệnh thì càng khó thể bất tuân.
- Vậy vương tử muốn tru di họ theo phương cách nào?
Thuyết Hoan nhàn nhã lắc lắc chén rượu trong tay, đáp.
- Diệt một tộc bình định cả trăm dân! Làm sao cho đủ thê thảm để những kẻ khác lấy đó làm gương xương máu. Nhớ nói cho bọn chúng biết lý do vì sao mình chết, không khéo xuống Âm Tào phải làm ma hồ đồ.
Toa Đô cung kính cúi đầu tiếp nhận chỉ chị, vừa định quay đi thì hắn đành khựng lại khi nhớ chực ra "Nhớ nói cho chúng biết lý do vì sao mình chết."
Vậy, lý do vì sao bọn họ chết là cái gì? Toa Đô còn chưa hỏi qua, bèn trở gót ngược lại hì hì gãi đầu.
- Ngài còn chưa nói ta biết lý do vì sao bọn họ phải chết a!
Phải, đúng là nàng chưa nói!
Nhếch môi bày vẻ khinh miệt khi nghĩ tới Khúc gia ấy, nàng cao giọng đáp lời.
- Nói với bọn chúng rằng vương pháp không phải là bọn chúng, mà vương pháp chính là trấn nam vương, là cửu hoàng tử Thoát Hoan này! Bây giờ cửu hoàng tử cảm thấy hưng phấn muốn ban chết cho cả tộc, đây chính là vương pháp của ta.
Tới đây, Toa Đô cũng cảm thấy bị kích thích bởi chính sự ngông cuồng của tiểu vương nhà mình.
- Vậy còn ở phía thành chủ Hàng Châu thì sao vương tử? Hắn chắc chắn nhúng tay vào.
- Ngươi nghĩ ta là ai mà phải để tâm hạ quan như hắn nhúng tay hay không? Nhưng thôi thì cũng hãy gửi một công văn, kẻo hắn lại khó xử với A Lý Bất Ca. Tờ công văn đề rằng "Khúc gia mạo phạm vương tôn, được cửu hoàng tử ban chết!" Chỉ cần nói vậy hắn cũng tự giác biết điều rồi.
Lời vừa ban ra, lập tức Toa Đô liền điều động binh đội của mình thực hiện. Nếu Ô Mã Nhi Âu chinh Á chiến gây khiếp đảm ngoại bang thì ở tại Trung Nguyên này Toa Đô mới chính là mãnh hổ.
Một thời gian sau, khi cả đoàn xa mã tới được Ải Nam Quan, nơi mà giờ đây đã chịu sự kiểm soát gắt gao của Nguyên quốc thì tin tức về Khúc gia cũng truyền đến.
Tiểu Thi.
- Diệt...diệt tộc?
An Tư.
- Hoan nhi, đâu cần phải đến mức đó!
Đáp lại, chỉ thấy nàng vân đạm phong khinh tiếp tục dán mắt vào bức ngôn đồ.
- Bọn chúng hồ ngôn loạn ngữ coi thường quốc pháp vương lệ, nếu không răn đe ắt chẳng thể phục chúng.
An Tư bất mãn.
- Ngài răn đe? Răn đe hay là vì ghen tuông? Đó là cả một gia tộc đấy, Hoan nhi!
- Vì cả hai.
An Tư ngẩn người, "Càng đến gần Đại Việt, nàng ấy càng tàn nhẫn..."
...
Khi vượt Ải Nam Quan, lại đi thuyền trở về doanh trại, chẳng bao lâu đã cập bến, vừa lúc đó Thuyết Hoan cũng rời đi mất biệt, nàng cùng đám người Toa Đô, Ô Mã Nhi và Hữu Thừa, Khoan Triệt tụ hội, tiếp tục nặng lòng chuyện binh cơ. Bỏ lại An Tư trong những ngày này thường xuyên chìm vào cô độc chốn khuê phòng, chỉ có Tiểu Thi hoặc giả đôi lúc là Hạnh cô ghé qua bầu bạn, cứ vậy...nàng ấy hằng ngày đều phải đối diện với sự lẻ loi và nỗi bất an cho nước nhà vô cùng tận.
Trong lòng mỗi người, Thuyết Hoan và An Tư đều thấu tỏ, khi nàng đã trở lại Đại Việt thì cũng là lúc binh tướng An Nam đã phải khôi phục lực lượng hoàn toàn. Trận chiến kế sẽ là chân chính sinh tử, quyết định thành bại cả một cơ đồ đại nghiệp, là còn hay mất, là thắng hay thua, tương lai không dựa vào thiên mệnh nữa, mà kết quả sẽ được viết bằng chính máu thịt của tướng sĩ đôi bên!
Mỗi đêm, những lần Thuyết Hoan có mặt ở tư phòng càng thêm ít ỏi, vậy nên lại càng thuận tiện hơn cho An Tư gửi mật báo về nơi thuyền ngự.
Có điều nàng ấy không hề biết được, lần nào ở ngoài duyệt binh trông thấy bồ câu truyền tin bay qua, rõ ràng có thể nhất tiễn hạ điêu nhưng Thuyết Hoan lại không làm vậy, vẫn lẳng lặng nhìn theo bóng nó bay xa. Có lẽ nàng vẫn luôn tin rằng An Tư sẽ không phản bội, những mật tin truyền về cũng chỉ vừa đủ để đôi bên ngang tài ngang sức quyết chiến công bằng, lúc đó nàng vẫn tin như vậy...
...
Tháng ngày kế tiếp những trận chiến lớn nhỏ cứ đều đều nổ ra, hai bên giằng co kịch liệt, quả nhiên quân binh Đại Việt cũng chẳng phải hạng tầm thường, cùng mấy vạn Nguyên binh đối đầu trực diện, đã đánh đến mức sắp dồn nhau vào tình cảnh long trời lỡ đất, đồ thán sinh linh.
Dù chiến sự hung hiểm vô cùng, nhưng Thuyết Hoan lại cực kỳ phấn khích tận hưởng cảm giác đối đầu cùng Đại Việt, cụ thể là Trần Quốc Tuấn! Kiếp đời của một danh tướng có chuyện gì là lấy làm hoạt đắc nhất? Phải chăng trăm trận trăm thắng hay sử sách lưu danh? Không phải vậy, mà là tìm được đối thủ tương xứng, tìm thấy cái thú vui trong việc phân định cao thấp chiến lược giữa hai con người đều hùng tâm xuất chúng!
Và hiện tại, sau khi Trần Bình Trọng đã chết thì Thuyết Hoan lại tìm được một đối thủ ngang tầm như vậy. Có điều nàng cùng Trần Quốc Tuấn không nặng tình tri kỷ như với Bình Trọng, mà ngược lại chính là cừu nhân chân chính, quyết tâm dùng thực lực của mình để triệt hạ đối phương đến mức một mất một còn.
Trong những ngày chiến trận liên miên này, Thuyết Hoan ít khi ngủ ở tư phòng, hoặc giả có trở về ngơi nghỉ thì cũng đã là tận khuya, cùng với An Tư chẳng mấy khi thân cận như trước.
Cho đến một đêm nọ...
Nàng lê bước chân lảo đảo vào phòng, môi mắt tái nhợt, mờ mịt đi như có tầng sa sương giăng phủ đôi mi khiến cho An Tư hoảng hốt, vội vàng buông bỏ gương lược lao tới đỡ lấy.
- Hoan nhi! Có chuyện gì vậy!? Sao lại ra nông nỗi này???
Nàng để cho An Tư dìu dặt đi tới bên giường, nặng nề ngồi xuống rồi mới chỉ vào vai, bảo.
- Bị thương rồi.
An Tư cả kinh, vừa hấp tấp vừa cẩn trọng cởi xuống vai áo nàng xem xét. Quả nhiên trên da thịt là một lớp băng trắng còn đang hằn huyết đỏ, chắc chắn lớp băng này là do Hạnh cô cô băng bó.
- Tại sao lại như vậy!? Không phải nàng là vương tử thì chỉ cần ở doanh trại sắp bày chiến lược hay sao? Tại sao lại để bị thương như vậy...?
- Haha! Chẳng phải bổn vương trọng thương, thậm chí mất mạng thì nàng sẽ càng hoan hỷ hay sao? Đại Việt của nàng sẽ chiến thắng tuyệt đối!
- Đừng ăn nói kiểu đó...không phải như nàng nghĩ đâu...
Đúng vậy, An Tư biết mình rất mong cầu Đại Việt toàn thắng, nhưng nàng cũng chẳng hy vọng Thuyết Hoan tử thương.
Trông thấy vẻ mặt phút chốc u ám của An Tư, nàng khó lòng lạnh nhạt, bèn dùng một tay ôm đối phương vào lòng thỏ thẻ.
- Xin lỗi tiểu nữ tặc, nhưng chúng ta đã đi đến thời điểm này rồi, sinh tử khó tránh. Ta biết nếu Nguyên Mông chiến thắng thì nàng sẽ đau lòng, Hoan nhi...không muốn nàng đau lòng, chỉ mong nàng mãi mãi là một tiểu công chúa vô tư bên cạnh ta. Nhưng ngược lại Đại Việt toàn thắng thì nàng nghĩ xem Trần Hoảng và Trần Quốc Tuấn có tha mạng cho ta hay không? Dù kết quả là gì thì cũng nên chuẩn bị tinh thần đi là vừa.
An Tư sao mà cảm thấy ghét cay ghét đắng bộ dáng lý trí này của Thuyết Hoan quá, lần nào nàng trở nên lý trí cũng sẽ gây cho bản thân lẫn An Tư thương tổn, nàng ấy thà rằng hãy cứ là một Hoan nhi hữu tình vấn vương yêu hận...còn hơn lại trở nên lý trí đến lạnh lùng.
Bấy lâu, An Tư vẫn đang oán trách mình sao quá xấu xa, bản thân không trao cho người ta thân thể, ngược lại còn cướp đi tiết hạnh của Thuyết Hoan, một chân đạp hai thuyền làm nội gián, đem bí mật cả đời của nàng tiết lộ với hoàng gia, lỡ như mai này xảy ra bất trắc, An Tư tự hỏi có gánh nổi tội lỗi này hay không? Có sống nổi khi trên đời này đã thiếu vắng Thuyết Hoan hay không? Hay là...sống chẳng vẹn uyên ương, thì cùng nhau thác xuống Âm Tuyền làm một đôi ma nữ tình lữ, lúc đó An Tư nghĩ mình sẽ có đủ can đảm, cũng không cần ngần ngại luân thường, dùng hết thân tâm hoàn trả trọn vẹn cho Hoan nhi.
Tựa sát vào lòng người ấy, bên tai lắng nghe nhịp tim thầm thì, nó như muốn nói rằng Hoan nhi yêu An Tiểu Tư nhiều lắm, trân quý An Tiểu Tư biết mấy, cầu xin An Tư công chúa đừng đoạn tình tuyệt nghĩa, đừng gây nên chuyện khiến hối hận thiên thu!
"Hoan nhi, thiếp biết phải làm sao bây giờ? Nợ nước tình nhà nặng oằng vai, thiếp không thể lừa được bản thân khi đã trót yêu nàng rồi, yêu một nữ nhân mất rồi. Giá như chỉ là thế tục, An Tư nguyện từ bỏ thân phận công chúa tôn quý, trở thành An Tiểu Tư cùng nàng thoái ẩn đến non nước Hàng Châu sống đời tự tại, dùng hết chân thành kiếp này bồi tạ nàng, bất kể nam nhân hay nữ tử...chỉ cần là Hoan nhi mà thôi...chỉ cần là Hoan nhi...! Nhưng cục diện hôm nay quá đỗi ngang trái, thiếp nào thể sống cho mình khi dòng máu Đại Việt vẫn chảy trong tim, thân thiếp đâu là của thiếp...mà nó chính là của giang sơn gấm vóc tạo thành, là của hồn thiêng sông núi, là của muôn dân trăm họ. Hoan nhi...nếu lỡ ông trời có bày cuộc chia ly, chuyện duy nhất thiếp có thể vì nàng mà làm đó chính là sống đồng sàng đồng tịch, chết đồng quách đồng quan, xin nàng hãy hiểu cho An Tư..."
Một giọt nước mắt rơi xuống, thấm vào lòng người, thấm vào cả giang sơn.