Mỹ Nhân Tâm Kế

Chương 48: Hồi 48: Đã là vương phi




Đêm nay chăn gối cũng nhuốm màu hỷ cưới, rõ ràng là long phụng hòa minh, cớ sao bây giờ lại ẩn ẩn mưu toan như vậy?

Mỗi khắc trôi qua đều như có chiếc rìu bổ xuống lồng tim An Tư khiến nàng thêm phần căng thẳng, đối diện trước đôi mắt phủ sương sa của Thuyết Hoan lại càng khó kiềm chế hổ thẹn dâng trào, nhưng hiện giờ An Tư công chúa đã đi tới bước đường không thể quay đầu nữa rồi.

- Để thiếp giúp nàng...

Vân vê vạt áo, An Tư muốn nhanh chóng một chút cởi xuống tất cả, muốn nhanh chóng một chút kết thúc tất cả chuyện này. Theo như kế hoạch, lúc nàng ấy thổi tắt bạch lạp cũng là khi Trần Thánh Tông hành động, nhưng điều lạ lùng là tại sao đã cởi đến trung y, bạch lạp cũng khéo léo thổi tắt rồi nhưng cư nhiên bên ngoài không hề có động tĩnh.

- Sao nàng thẩn thờ như vậy? Có phải cả ngày rất mệt rồi không?

- À ừm...phải, thiếp có chút mệt.

An Tư giả vờ nũng nịu ngã vào lòng nàng, lo ngại bên ngoài đã xảy ra chuyện không như ý làm gián đoạn kế hoạch.

Quả nhiên...

Ở một diễn biến khác, Trần Nhân Tông-Trần Khâm đang níu tay thái thượng hoàng lại, hắn đang kịch liệt mong phụ hoàng kịp thời dừng ngay ý định đầy rủi ro này, và cũng vì phần nào không nỡ.

- Phụ hoàng! Chuyện này không ổn đâu, lỡ như Hốt Tất Liệt quay sang trút giận lên Đại Việt thì tình hình càng tồi tệ hơn nữa, vả lại đường đường chúng ta là con dân Lạc Hồng sao có thể hạ kế tiểu nhân đến mức này!

- Ngươi thì biết cái gì, đây gọi là binh bất yếm trá! Không lẽ ngươi thật sự muốn dâng hoàng cô của mình cho ả ta à, đồ rồ dại này!!!

Trần Khâm đau lòng, nằng nặc giữ tay thái thượng hoàng van cầu.

- Không phải hoàng nhi muốn dâng hoàng cô cho người đó, nhưng phụ hoàng nhớ lại đi...người đó từng hứa với hoàng cô sẽ cho quân binh ta có thời gian khôi phục và quyết chiến một trận sinh tử công bằng, lời hứa còn kia vẫn chưa hề sai phạm. Đại Việt ta cũng đang dần khôi phục rồi, cớ gì phải bày ra kế sạch hèn hạ này chứ!? Dù sao đó cũng chỉ là một nữ tử...phụ hoàng làm vậy sẽ hại chết nàng ấy đó!

- Nàng ấy?

Trần Thánh Tông nghi hoặc, được một lúc trầm ngâm thì hắn cười phá lên chua chát.

- Nghịch tử ngươi lo sợ ả tiện nhân ngoại xâm ấy mất mạng, vậy còn hoàng cô cùng chung huyết thống của ngươi chịu nhục ở trại giặc thì sao? Ngươi có giây khắc nào nghĩ đến hoàng cô của mình hay chưa? Thân là đương kim hoàng thượng lại hồ ngôn loạn ngữ như vậy, ta thật thất vọng khi sinh ra nghịch tử như ngươi mà!!!

Vứt bỏ ngoài tai bao lời nài nỉ, Trần Thánh Tông vẫn nhất mực muốn tìm tới Hốt Tất Liệt đánh động. Hoàn cảnh hiểm nguy, lý trí hay con tim đều rên xiết, Trần Khâm đành cả gan một chiêu đánh ngất thái thượng hoàng, hòng cứu vãn tình thế.

...

Bấy giờ, lại lần nữa nằm dưới thân Thuyết Hoan, An Tư biết rằng người bên ngoài vì lý do nào đó đã phải dừng hành động, không hiểu sao lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nguyện cầu một đêm này yên bình trôi qua.

- Từ nãy đến giờ nàng thả hồn đi đâu vậy?

Nàng nhíu mày khó hiểu nhìn An Tư.

Đáp lại, nàng ấy diễn rất tròn vai, vòng tay qua cổ ôm lấy nàng đầy thân mật, lời oanh tiếng ngọc thỏ thẻ bên tai.

- Người ta hồi hộp thôi, không được sao hửm?



"Không đúng...có điều gì đó không đúng...!"

Nhìn sâu vào ánh mắt An Tư, phản chiếu trong đó là nhân ảnh chính mình, nhưng có điều gì đó rất mơ hồ kỳ quặc đang len lỏi giữa cả hai, một cảm giác xa lạ sai trái đầy khó chịu. Dường như đôi mắt ấy đã thiếu đi một phần tình, một phần tình rất sâu nặng, ngược lại nó đã có thêm mấy phần ưu lãnh tuyệt vọng.

Đây không phải điều nàng mong muốn!

Nàng biết mình không thể làm như vậy ngay lúc này...

- Đi ngủ thôi, ta mệt rồi.

Xoay người nằm sang bên cạnh An Tư trong sự ngỡ ngàng của nàng ấy, tim nàng đau như dao cắt, nàng không muốn phải thừa nhận điều mơ hồ đó, nhưng...đôi mắt của người đang yêu là thứ khó lòng làm giả được, chỉ là lại để nàng nhìn ra vào ngay thời khắc này.

Hiện giờ chỉ cho rằng An Tư còn chưa hoàn toàn sẵn sàng với thân phận nữ nhân của mình, nhưng nếu để nàng biết An Tư chẳng những chưa sẵn sàng mà còn rắp tâm phản trắc thì không rõ nội liễm sẽ bùng phát đến mức nào...

- Hoan nhi, ta không phải có ý làm nàng mất vui...

An Tư ngồi dậy chủ động cởi đi đai lưng nhưng liền bị nàng ngăn lại.

- Ngủ đi thôi, ta ôm nàng ngủ là được.

Bốn mắt nhìn nhau, tình vốn sâu tựa biển bây giờ lại thành ra thứ gì vậy chứ?

...

Hôm sau, tờ mờ sáng Hốt Tất Liệt đã cho người truyền chỉ đuổi khéo hoàng gia họ Trần về lại cố quốc, thương cho ba tỷ muội Hoa Dung, Thụy Bảo, An Tư còn chưa trùng phùng được lâu đã phải chia lìa, lần này rời nhau không biết phải mất thêm bao lâu mới có thể tương hội.

Buổi trưa hôm đó nàng cùng An Tư được truyền vào cung dùng gia yến với Hốt Tất Liệt và các hoàng thân, đây là yến tiệc đầu tiên An Tư xuất hiện với tư cách vương phi của trấn nam vương. Nàng ấy vẫn chọn bạch y khoác lên thân mình, vừa thanh tao lại thuần khiết, làm tôn lên khí chất ưu lan nhược thủy bẩm sinh.

Tiếp nhận từng lời chúc phúc tán tụng, hai người vẫn dùng lễ đối đãi với nhau, bề ngoài nhìn vào quả là một đôi tiên đồng ngọc nữ nhất cử hảo hợp, nhưng bên trong chỉ có họ là hiểu bản thân đang trở nên gượng gạo với đối phương như thế nào.

Kết thúc gia yến, Hốt Tất Liệt quay sang nói chuyện với nàng, còn cẩn trọng nhắc nhở một câu dùng tiếng Mông Cổ mà nói, tuyệt đối không được dịch lại cho An Tư nghe.

Nội dung cuộc đối thoại dĩ nhiên về việc chiến sự ở Đại Việt, Hốt Tất Liệt cho rằng thời gian qua đã quá phí phạm, muốn nàng tranh thủ quay lại với binh cơ, lần này phải nhất tề thu nạp giang sơn Nam quốc vào trong lòng bàn tay mình.

Nàng biết, rốt cuộc cũng đã đến lúc quay lại đất nước đó, quê hương đó của An Tư, và lần này chắc chắn sẽ không tránh khỏi một trận đại chiến kinh động thiên địa!

...

Rồi ngày rời khỏi Mông Cổ cũng tới, lần này Hốt Tất Liệt không ra tiễn quân, trước đó chỉ cho truyền riêng mỗi Hạnh cô cô vào Thiên điện tiếp kiến, cũng chẳng biết hai người đã nói với nhau những gì, chỉ là khi Hạnh cô cô xuất hiện thái độ đã trở nên ưu thương biết mấy.

Suốt khoảng thời gian này nàng cùng An Tư dư thừa khách khí lại thiếu mất thân tình vốn có, từ lúc rời khỏi biên giới Mông Cổ tâm trạng nàng lại càng đa đoan, dường như đã trở về với hình tượng Thoát Hoan ban đầu. Cho đến một chiều hoàng hôn nọ, An Tư đã bất ngờ chủ động hướng nàng nói chuyện.

- Hay là chúng ta khoan hãy về Đại Việt, loanh quanh Trung Nguyên dạo chơi thêm một thời gian đi?



- Nàng còn lo đám người Trần Nhân Tông chưa chuẩn bị xong à?

- Không...không phải ý đó, ta là muốn...chúng mình bù đắp lại khoảng thời gian lúc vừa đến nơi này.

Gấp sách nhìn An Tư, với biểu cảm kia xem ra nàng ấy không hề nói dối, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi dường như nàng đã lại trông thấy tiểu nữ tặc ngày nào.

- Ừ cũng được, nhưng chỉ 3 ngày thôi.

- Được a! Đúng là chỉ có Hoan nhi tốt với ta nhất!

An Tư nhích đến ôm lấy cánh tay nàng, rất muốn đáp lại nàng ấy, nhưng xem chừng vẫn còn gì đó ngăn trở giữa cả hai.

Đến tối, phân phó sự vụ cần thiết cho Toa Đô và Ô Mã Nhi xong, cũng dặn dò Hạnh cô cô chút việc thì nàng trở về cổ xa mã của mình mang theo tay nải cùng An Tư và Tiểu Thi tách đoàn rời đi mặc kệ lời can ngăn của Ô Mã Nhi rằng đơn độc phiêu bạt cùng An Tư công chúa ngoại bang là điều vô cùng nguy hiểm, nhưng lúc đó nàng đã phản bác "Nàng ấy bây giờ là vương phi của ta, không phải công chúa ngoại bang nữa!"

Cứ vậy, ba người dắt ngựa rời đi, lúc này chính nàng cũng tự cảm khái bản thân thông minh, may là ở tại Mông Cổ đã chỉ dạy hai nữ nhân kia phương pháp cưỡi ngựa thuần mã, nếu không bây giờ du ngoạn bằng mỗi đôi chân ắt cũng chua cay lê thê lắm.

...

Đốt đuốc rong ngựa, vừa đi vừa nói về các địa phương đẹp đẽ ở Trung Nguyên không biết không hay cũng tới khuya muộn, may mắn ba người tìm thấy một trấn nhỏ, tiến vào quán trọ duy nhất ở đây hỏi lão bản thuê một gian phòng ba giường thì bị ông ta cười cho một trận, lão đầu khúc khích nói.

- Ba vị khách quan nhìn xem nơi này nghèo nàn nhỏ bé như vậy, ta kiếm đâu ra gian phòng lớn cho cả ba người chứ?

Lại hướng nàng cười mà như không cười, nửa trêu nửa thật rằng.

- Vị quan nhân này, chi bằng thuê ba phòng trọ của lão phu, quy ra giá cả có khi còn rẻ hơn một gian như ngài nói đấy, vả lại...hm...cũng tránh được hai vị phu nhân soi mói lẫn nhau.

Lời vừa dứt liền khiến cho nàng trợn tròn mắt, có chăng cũng bởi y phục cung nữ nhất đẳng của Tiểu Thi sang trọng hơn bình thường nên mới khiến bá tánh tưởng nhầm là phu nhân của nàng, thiệt tình...hiểu lầm thất thiệt quá mà...

- Ông ta nói gì vậy Hoan nhi?

- À thì...tưởng lầm Tiểu Thi là nhị phu nhân của ta thôi, không sao.

Nghe vậy, Tiểu Thi há hốc miệng, bất mãn.

- Gì mà không sao!? Ta rõ ràng là một cô nương chưa chồng, sao lại bị nhận nhầm là nhị phu nhân chứ, lão đầu này mù rồi sao!

Nói qua nói lại, chủ quán trọ không hiểu Việt ngữ càng trở nên mù mịt, mất kiên nhẫn quát.

- Ba người giỡn chơi à!? Thuê hay không thì nói một tiếng để người ta còn làm ăn!!!

Nàng đang nói với Tiểu Thi thì dừng lại, hướng cho lão bản một tia nhìn sắc lẹm lạnh thấu khiến lão liền nín bặt cụp đuôi gượng cười giả lả.

Cuối cùng, họ thuê hai căn phòng, dù An Tư nói rằng để nàng một mình có chút không yên tâm, mà để Tiểu Thi đơn lẻ cũng càng không thấy an toàn. Nhưng dẫu sao đây cũng thuộc địa phận Nguyên triều, là thiên hạ của nàng, làm gì có chuyện bất trắc xảy ra, vậy nên đã để An Tư cùng Tiểu Thi chung phòng, riêng mình thì ở ngay sát bên cách mỗi tấm vách.

Thế là cuộc hành trình du ngoạn Trung Nguyên bù đắp ngày tháng vừa qua cũng chính thức bắt đầu từ đây!