Mỹ Nhân Tâm Kế

Chương 3: Hồi 3: Cao kế của thỏ đế




Đã hơn nửa năm trôi qua, nàng cùng binh tướng đã không ngừng miệt mài khổ luyện, bỏ ra biết bao mồ hôi nước mắt chỉ để tàn sát xưng bá một phương, đối với nàng mà nói không hề có ý nghĩa gì cả. Thế nhưng cuộc viễn chinh lần này lại là trận chiến thực sự đầu tiên trong đời, giá như nàng là thân nam tử thì hẳn đây nhất định được xem là cột mốc quan trọng vô cùng:

- Vương tử thẩn thờ điều gì đó?

Ô Mã Nhi không biết không hay từ lúc nào đã đến ngồi bên cạnh nàng, đột nhiên nghe tiếng hỏi không khỏi khiến nàng giật mình:

- À...Ô Mã tướng quân đó à? Bổn vương có thẩn thờ gì đâu, chỉ là đang ngẫm nghĩ thêm về chiến lược.

Ô Mã Nhi bật cười thành tiếng, chỉ tay ra phía các tướng sĩ đang duyệt binh ngoài xa rồi lại nói:

- Vương tử không cần nói dối qua mặt hạ thần, suốt hơn nửa năm nay, tài năng thiên phú gì vương tử cũng đều phô bày ra cả, quả thật thiếu niên xuất anh hùng khiến hạ thần cũng lấy làm kinh ngạc. Nhưng đáng tiếc... vương tử lại là một kẻ nhát gan!

- Ô Mã tướng quân! Mong người cẩn trọng ngôn từ, đây chính là trấn Nam vương.

Tả phó tướng Toa Đô đến bên nhắc nhở, thế nhưng Ô Mã Nhi chỉ nhún vai ra chiều vô tội, nói tiếp:

- Ô Mã Nhi ta có sao nói vậy, không sợ cường quyền, nếu vương tử nghe không thuận tai thì cứ đem ta ra trảm thủ! Nhưng quả thật vương tử mưu lược hơn người, tài điều binh khiển tướng không chê vào đâu được, thế mà chỉ tiếc tâm tư quá ư yếu mềm như loài thỏ nhỏ, viễn chinh sát phạt mà toàn chọn cách tiết giảm thương vong cho kẻ thù, vậy chẳng khác nào nhát gan thỏ đế, e sợ vấy máu sa trường...hahaha...!!!

Toa Đô cả kinh, không kịp ngăn những gì Ô Mã Nhi thốt ra, chỉ có thể há miệng ngây người nhìn nàng. Đáp lại sự coi thường ra mặt của Ô Mã Nhi, nàng chỉ cười nhạt phủi phủi vạt áo đứng dậy, rồi bằng một ánh mắt lạnh đến thấu xương khiến cả Toa Đô lẫn Ô Mã Nhi đều khựng lại, nàng cất giọng:

- Ô Mã tướng quân cho rằng bổn vương là thỏ đế, còn bản thân ngươi trước giờ đều tự xưng mãnh hổ sa trường. Thế nhưng mãnh hổ như tướng quân bây giờ cũng chỉ là thuộc hạ của thỏ đế mà thôi! Thỏ đế sai đi Đông thì liền bò lết qua Đông, thỏ đế sai đi Tây thì liền chạy thục mạng qua Tây, hm...bổn vương nói vậy có phải không, Ô Mã tướng quân?

Nàng nhướn mày như đó đã là điều tất nhiên hiển hiện. Ô Mã Nhi nghe xong thì liền giận đến mặt mày đỏ lửng đỏ lơ, nhưng cũng chẳng dám nói thêm. Nàng vờ như quay lưng đi, rồi lại liền xoay về:

- À mà Ô Mã tướng quân, ngươi mau đi lấy cho bổn vương một bình rượu sữa ngựa, ta khát rồi.

- Gì!? Vương tử khát thì sai nô tì đi lấy rượu, ta thân là hữu phó tướng kim bài ngự ban, sao lại phải đi lấy rượu!?

- Ngươi phải đi lấy rượu là vì bổn vương ra lệnh cho ngươi đi lấy rượu, một kim bài ngự ban của ngươi có bằng ngọc thạch ấn soái trong tay ta không?

Ô Mã Nhi trừng mắt rồi lại cụp xuống, hừ lạnh một tiếng, gượng ép đi lấy rượu sữa ngựa mang đến. Trong lòng nàng vô cùng hả dạ, nhưng ngoài mặt vẫn giữ nguyên thái độ lạnh lùng:

- ...hm...tự dưng ta hết khát rồi, vậy phiền Ô Mã tướng quân mang rượu đặt về chỗ cũ.

Nàng nhún vai bắt chước bộ dạng lúc nãy của Ô Mã Nhi khi hắn mỉa mai mình, Toa Đô đứng ngay cạnh bên cố gắng nén cười nãy giờ, nhưng khi nghe nàng kêu Ô Mã Nhi phải đem rượu đặt trở về vị trí cũ thì đã nhịn không nổi nữa mà cười ra thành tiếng:

- Vương tử đang đùa ta đó à!!!?

Nàng lại nhún vai thêm lần nữa, mắt vẫn nhìn thẳng vào Ô Mã Nhi. Hắn cũng không muốn dây dưa thêm để làm trò cười cho đám nô tì và Toa Đô nên đã hậm hực làm theo lời nàng rồi liền rất nhanh lẻn đi mất dạng. Thấy hắn đi khuất, lúc này nàng mới nhếch môi tạo thành nụ cười, ý lạnh mới tan đi ít phần, quay lưng trở về lều trướng.

Một màn kịch hay tất thảy đều thu vào tầm mắt hãn vương Hốt Tất Liệt, ông ta khẽ cười, thầm khen hoàng nhi mình giảo hoạt, cả Ô Mã Nhi, Âu chinh Á chiến cũng bị trêu đùa đến phát hoả. Bình thường thấy nàng trầm tư lẳng lặng, không ngờ cũng có thể tinh ranh, biết cách bắt nạt người khác như vậy.

•••

Bên trong lều trướng, nàng đơn độc đứng yên như tượng ở giữa lều, đôi mắt sâu thẳm thâm trầm, chân mày nhíu lại. Dường như có ngọn lửa nào đó từ sâu thẳm trong nàng đang bừng bừng trỗi dậy, hai tiếng "thỏ đế" vang vọng mãi bên tai khiến nàng như muốn phát điên lên được.

Có lẽ với hãn phụ, nàng chính là một hoàng nhi đã gánh vác trọng trách thiên thu đại nghiệp từ thuở mới chào đời, một hoàng nhi mà ông tin tưởng trân quý nhất, một hoàng nhi luôn luôn ngoan ngoãn làm theo mọi sự ông an bày, một hoàng nhi khiến ông...tự hào...

Có lẽ với Hạnh cô cô, nàng chính là nỗi day dứt hối hận từ sâu thẳm tâm tư. Nàng biết mỗi khi nhìn nàng, Hạnh cô cô đều sẽ nhớ đến thân huynh - Thoát Hoan thật sự, đứa trẻ xấu số mà cô cô không thể làm tròn trách nhiệm bảo vệ chở che, nàng cũng biết Hạnh cô cô vẫn luôn cảm thấy có lỗi khi chỉ vì để giữ mạng cho nàng mà phải đưa ra kế sách bắt nàng từ Thuyết Hoan trở thành Thoát Hoan, bắt nàng từ một cô nương mà phải nỗ lực sống đời nam tử, nàng biết...Hạnh cô cô chưa bao giờ yên lòng...

Có lẽ với muôn dân triều thần, nàng chính là cửu hoàng tử điện hạ cao cao tại thượng đầy khí chất, lãnh đạm mà thu hút, là trấn Nam vương Thoát Hoan oai phong lẫm liệt, nhân trung chi long...



Thế nhưng...

...chỉ có nàng mới biết...

...bản thân là loại người gì...

...

Chính bản thân nàng cũng không biết không hay từ lúc nào trái tim đã trở nên điên cuồng thấy rõ. Bị đứng giữa sự toi rèn của hãn phụ và con người thanh bạch thuần túy chính mình khiến nàng đôi khi không thể kiểm soát được bản thân.

Bình thường, như những gì mọi người trông thấy, nàng trầm mặc lãnh đạm, tư chất thiện lương, thường giúp đỡ lê dân bá tánh, chẳng ham thích chiến chinh. Thế nhưng chỉ nàng mới rõ, mỗi khi có ai đó hay một sự việc nào đó khiến cho máu nóng trong nàng nổi lên thì đầu óc sẽ chỉ toàn hiện ra cảnh chém giết cuồng loạn, âu cũng là do tâm lý đã từng nhiều lần chịu đả kích quá nặng nề.

Nàng sợ... thật sự vẫn luôn khiếp sợ mặt tối này của mình...

...

- Người đâu, mau truyền Toa Đô, Ô Mã Nhi đến đây!

...

Vừa bước vào lều trướng, Toa Đô cùng Ô Mã Nhi đã trông thấy nàng đang chống một tay xuống bàn, cúi đầu quan sát sơ đồ địa hình An Nam một cách vô cùng nghiêm túc, Ô Mã Nhi định cất tiếng trêu chọc nhưng Toa Đô đã kịp lắc đầu ra hiệu cho hắn im lặng:

- Đến rồi thì mau tới đây thảo luận, không lẽ còn đợi bổn vương ra thỉnh?

Nàng vẫn giữ y nguyên tư thế chống tay xuống bàn, nhưng ánh mắt tựa có tia lửa lại liếc lên, hướng phía Toa Đô, Ô Mã Nhi mà nhìn. Cả hai vị phó tướng trông thấy phong thái nàng như vậy thì không khỏi lấy làm ngạc nhiên, nếu bình thường ví nàng như tảng băng lạnh lẽo thì bây giờ lại tựa ngọn lửa mãnh liệt bức người. Cả hai không ai bảo ai, đồng loạt cùng bước tới đứng hai bên trái phải nàng, thế nhưng mắt họ lại không nhìn sơ đồ phía dưới bàn mà lại cứ chăm chăm nhìn nàng:

- Đừng tưởng hai người các ngươi là danh tướng mà bổn vương không dám móc đôi mắt hai ngươi ra đấy nhé.

Lời nói tàn độc như vậy là lần đầu tiên Toa Đô và Ô Mã Nhi được nghe phát ra từ cửa miệng nàng:

- À... không biết vương tử cho truyền chúng hạ thần đến đây là có điều chi sai bảo?

Toa Đô muốn phá vỡ không khí căng thẳng không đáng có này nên chủ động cất lời. Nàng rời bàn sơ đồ, dời chân đến bên trường kĩ có trải tấm da hổ lớn mà lười biếng ngả người, với giọng điệu khinh khỉnh, nàng hỏi:

- Hoàng đế An Nam đời này là kẻ nào? Tên gì?

Toa Đô nhìn Ô Mã Nhi, rồi hắn đáp lời nàng:

- Thưa vương tử, là Trần Nhân Tông - Trần Khâm, hắn tự xưng Hiếu Hoàng.

Nàng nhếch môi cười, xoay xoay chiếc nhẫn bạc khắc Phạn ngữ đeo nơi ngón tay cái:

- Trước đây không lâu Mông Nguyên từng viễn chinh Chiêm Thành, tuy đã khiến bọn chúng đến giờ vẫn tổn thất nặng nề, nơm nớp lo sợ nhưng lại chẳng phải toàn thắng, đúng không?

Toa Đô bộ dạng trầm ngâm, lần viễn chinh Chiêm Thành là do một tay hắn thống lĩnh, lợi ích mang về thì nhiều nhưng lại không hề chiếm được Chiêm Thành, khiến nơi đó vẫn luôn là cái gai trong mắt hắn, giờ nghe hỏi tới thì bực dọc vô cùng:

- Vâng, là vậy.

Còn tưởng sẽ bị khiển trách, thế nhưng nàng lại cười, điệu cười này chứa đựng đầy tâm cơ:

- Thế thì chuẩn bị đi, chúng ta sẽ lên đường đi chiếm Chiêm Thành.

Ô Mã Nhi nhìn nàng khó hiểu:



- Chẳng phải chúng ta được lệnh viễn chinh An Nam hay sao vương tử? Sao giờ lại là Chiêm Thành?

Nàng thản nhiên rót rượu uống:

- Ô Mã Nhi ơi Ô Mã Nhi, nói ngươi hữu dũng vô mưu cũng chẳng sai. Hm...nói đúng hơn thì bây giờ bổn vương muốn chuẩn bị một đoàn tùy tùng lên đường đi sứ sang An Nam, thương nghị về vấn đề mượn đường để chúng ta đánh Chiêm Thành.

Ô Mã Nhi mặt cứ ngây ra, nhìn là biết não vẫn chưa thông hiểu được. Toa Đô vuốt cằm suy nghĩ giây lát rồi vỗ tay cái bốp, gương mặt tươi cười mừng rỡ như vừa tìm ra chân lý cuộc đời:

- Ý vương tử có phải chúng ta mượn cớ đi sứ mà xâm chiếm An Nam!?

Ô Mã Nhi lúc này dường như mới hiểu ra kế sách, cũng mừng rỡ vỗ tay tán thưởng, nàng tiện tay rót hai chén rượu đẩy về phía nhị vị phó tướng rồi nói:

- Xưa nay hai nước thương nghị không giết sứ giả, chi bằng chúng ta giả làm sứ thần cùng đoàn tùy tùng Mông Nguyên sang gặp hoàng đế An Nam thương nghị, rồi sẽ không tốn một binh một tướng nào vẫn có thể vượt qua biên giới, thẳng tiến Thăng Long thành! Chuyến đi đầu sẽ có ta đi cùng các danh tướng, sau đó chúng ta không nhanh không chậm đưa quân vào An Nam dần dần, đến khi có đủ quân lực sẽ bất ngờ công đánh Thăng Long thành khiến bọn chúng trở tay không kịp. Còn ngoài biên giới, số binh tướng khác của ta khi nhận được tín hiệu cũng sẽ tấn công đánh thẳng vào! Nội công ngoại kích, lần này chắc chắn An Nam sẽ thuộc về thiên triều Mông Nguyên!!!

Nàng nâng chén rượu của mình lên, tựa như kính nhị vị phó tướng. Toa Đô và Ô Mã Nhi thấy vậy cũng liền nâng chén rượu kính nàng, đoạn cả ba ngửa cổ uống cạn một hơi:

- Quả là cao kế! Vương tử nghĩ ra kế sách này đúng là lưỡng toàn kì mỹ, một lần có thể gom trọn cả non nước An Nam!

Ô Mã Nhi giọng điệu có phần thán phục, hướng nàng mà nói. Toa Đô cạnh bên cũng lấy làm vui vẻ sảng khoái, vỗ vai Ô Mã Nhi mà trêu:

- Ngươi thấy chưa, còn dám nói vương tử nhát gan hay không? Vương tử của chúng ta chỉ là thấy chưa tới lúc quan trọng nên chưa trổ tài thôi, còn bây giờ ngươi xem... không hổ danh đương kim cửu hoàng điện hạ - Thoát Hoan trấn Nam vương, ai như con cọp to con ú ù nhà ngươi...haha...

- Ê cái tên chết bằm kia! Gia gia còn chưa xử tội ngươi vì đã dám cười cợt ta đấy, giờ lại còn nói gia gia ngươi ú ù à, có phải chán sống rồi không!!?

Toa Đô vờ chạy tới quỳ dưới chân nàng mà hướng phía Ô Mã Nhi bĩu môi:

- Vương tử, rõ ràng ngài cũng thấy hắn ú ù có phải không?

- Kế sách đã đưa ra, hai ngươi mau triển khai đi.

Thấy mặt nàng lạnh lại, Toa Đô thôi không đùa nữa, đứng lên đi đến cạnh Ô Mã Nhi, nàng nhìn Toa Đô rồi căn dặn:

- Việc của ngươi là chuẩn bị tùy tùng xe ngựa giả trang làm sao cho giống một đoàn đi sứ, hiểu không, Toa Đô!?

Toa Đô nghiêm chỉnh gật đầu dứt khoát:

- Vâng, thưa vương tử!

Nàng lại nhìn sang Ô Mã Nhi:

- Còn ngươi mau chuẩn bị khí giới vũ trang cho cẩn thận, cũng đừng mang nhiều quá, quân ta sẽ còn sang tiếp, mang nhiều quá không khéo lại giống đi buôn vũ khí chứ không phải đi sứ thì phiền phức lắm, biết chưa, ú ù!?

- Vâng, thưa... vương...tử...? À... thứ lỗi, có phải hạ thần nghe lầm không? Ngài vừa gọi hạ thần là...?

Nàng thản nhiên nhún vai, đáp:

- ... biết chưa, ú ù!?

Mặt Ô Mã Nhi tối sầm, gật gật đầu rồi nhanh chân bước ra khỏi lều trướng đi làm việc của mình, Toa Đô vừa ôm bụng cười ngặt nghẽo vừa nối gót theo sau.

Quyết định này của nàng là sai hay đúng đây? Viễn chinh là điều hãn phụ an bày không thể nào thay đổi được, thế nhưng nàng được quyền chọn cách nhẹ nhàng hay cuồng bạo đối với An Nam kia mà. Ấy vậy mà chỉ trong một lúc nóng giận nhất thời, nàng để cho tâm ma ngự trị, kế sách đặt ra tuy hay nhưng sẽ khiến máu đổ thành sông, thây chất thành núi, liệu...có đáng hay không?