Mỹ Nhân Tâm Kế

Chương 27: Hồi 27: Ái hận tương kích




Đang lúc hai nàng cùng chìm đắm vào nụ hôn nồng nhiệt thì bỗng đâu cửa phòng bật mở, là Toa Đô vô ý vô tứ này cư nhiên lại gây ra tình huống muôn phần khó xử, vậy mà hắn vẫn là ngô nghê không biết bản thân đã gây họa mất rồi, còn ở đó xấu xa che miệng cười nói lời trêu ghẹo.

- Ui chao! Mạt tướng phá hỏng đại sự của vương tử mất rồi, hề hề...tội đáng muôn chết, tội đáng muôn chết. Mạt tướng lập tức lui ra ngay, không làm phiền vương tử sủng hạnh mỹ nhân nữa a!

Dứt lời còn làm điệu bộ giả vờ lui gót, ấy thế nhưng hắn vẫn là đứng trơ ra đó xem kịch.

Gương mặt An Tư lúc này đỏ bừng gay gắt, lập tức xoay đi dùng cún bông che lấy dung nhan nguyệt thẹn của mình. Đáng lẽ trông được biểu cảm xấu hổ đáng yêu đến ngần này của An Tư sẽ khiến nàng tâm tình hoạt đắc, phấn khởi buông ra vài câu trêu đùa để làm hồng thêm đôi má giai nhân, nhưng không phải lúc này, không phải bây giờ...khi chính bản thân nàng đã bị hoảng sợ đến tột cùng, cũng như thất vọng đến tột cùng về mình trước ánh mắt cả kinh của Hạnh cô cô.

...

Trước mũi thuyền rẽ sóng giữa hoàng hôn, cảnh sắc đẹp đẽ đến nao lòng, nàng lại chẳng còn tâm tư thưởng lãm khi đứng trước nàng bây giờ là Hạnh cô cô và Ô Mã Nhi, hai con người vốn từ lâu đã biết nàng là thân phận nữ tử, lại cũng chính họ lúc này phát giác nàng cùng một nữ nhân khác trao hôn.

- Đó! Hạnh cô thấy chưa, ta đã nói hồ ly tinh kia là yêu nghiệt quyến rũ vương tử mà, làm ra chuyện bại hoại như vậy!

Ô Mã Nhi gay gắt nói.

Hạnh cô cô nhíu chặt đôi mày, hỏi nàng.

- An Tư công chúa vẫn không biết người là nữ tử phải không?

Nàng rụt rè, đáp.

- Vâng...cô cô...

- Nhưng người biết bản thân là nữ tử phải không?

Lời này tuy đã thấp giọng nhưng vẫn là không giấu được sự tức giận ẩn sâu.

- Vâng...

- Vậy tại sao người lại hôn An Tư công chúa? Người có biết như thế này chính là trái đạo luân thường hay không? Hơn nữa An Tư công chúa không hề biết người là nhi nữ, nếu nàng ấy biết...Hoan nhi...nếu nàng ấy biết sẽ cảm thấy kinh tởm người ra sao? Người đã lường trước được chưa!?

Đây có lẽ là lần đầu tiên Hạnh cô cô nặng lời với nàng đến thế, nhưng điều này cũng là hợp lý mà thôi, nàng đã quá hồ đồ rồi...

Ô Mã Nhi phẫn nộ đấm mạnh vào cột cờ bên cạnh làm nó rung rinh.

- Vương tử người bị cái gì vậy hả!? Có hôn cũng nên hôn mạt tướng, sao lại đi hôn ả ca kỹ dị chủng đó chứ!!!

Đồng loạt, nàng cùng Hạnh cô cô ngẩn người nhìn Ô Mã Nhi khiến hắn đột nhiên cảm thấy vô cùng ngại ngùng, gãi gãi đầu.

Hạnh cô cô lườm hắn.

- Xin lỗi tướng quân, nhưng cả ngài cũng không có cơ hội đó đâu, đừng viển vông rồi cư xử vô lễ nữa.



- Cô...!!!

Chẳng hiểu sao Ô Mã Nhi võ tướng trên chiến trường hét ra khói lửa như hắn mà năm lần bảy lượt đều bị Hạnh cô cô này giáo huấn, lần trước thì bị ăn tát, lần này lại bị nói thẳng mặt, ấy vậy mà chính hắn cũng không dám quát nạt hơn thua, chả hiểu được...

Đôi khi Ô Mã Nhi mơ hồ cảm thấy người nữ nhân này vô cùng đáng sợ.

- Hạnh cô cô...cô nói đúng, An Tư không biết con là thân phận nhi nữ vì vậy mới nảy sinh cảm tình, còn con...có lẽ do phẫn nam trang quá lâu mà đã hiểu lầm về cảm xúc với nàng ấy rồi, vốn dĩ ít nhất chỉ nên xem nhau là bằng hữu, tỷ muội. Nhưng con không thể ngó lơ với An Tư được, nàng ấy thiệt thòi nhiều như vậy...nếu ở đây còn bị bỏ mặc thì...chẳng phải rất đáng thương hay sao?

- Chậc, vậy người định thế nào? Thú nhận thân phận với An Tư công chúa? Để nàng ấy gửi mật thư về cho quân Đại Việt? Để quân Đại Việt nắm được điểm yếu? Để sự tình bại lộ, khả hãn phát giác? Để tất cả kết thúc bằng cái chết của người? Biết bao năm qua ta cố công bảo hộ người an toàn để giờ đổ sông đổ biển sao? Người có mệnh hệ nào, Hạnh cô cô này chết xuống cửu tuyền cũng không dám nhìn mặt nương nương, Hoan nhi hiểu không?

- Hai người lo nghĩ làm gì? Để Ô Mã Nhi này vào đó chém chết con ả nha đầu ngoại bang dị chủng kia là được rồi, không cần thiết mất thời gian!

Đồng loạt cả nàng lẫn Hạnh cô cô đều lên tiếng.

- Cấm ngươi!!

- Không được!

Ô Mã Nhi thườn thượt ngao ngán.

- Thế này cũng không được, thế kia cũng cấm đoán, vậy hai người muốn gì đây? Ta không muốn vương tử...à không...thập công chúa bị xử trảm đâu.

Hạnh cô cô lắc đầu thở dài.

- Cứ từ từ, trước mắt Hoan nhi nên phân định rõ ràng cảm xúc của mình, đây là lòng thương xót, không phải kiểu tình cảm kia đâu, đừng nhầm lẫn nữa. Càng nên giữ khoảng cách nhất định, đừng để An Tư công chúa hiểu lầm rồi tự mình đa tình thêm nữa. Cả Ô Mã tướng quân...

- Gì? Gì có ta trong đó nữa?

Hạnh cô cô nghiêm nghị nhìn hắn.

- Ngài bớt nuông chiều cảm xúc đi, tình cảm của ngài không phải sai trái, nhưng nếu vì không biết kiềm chế mà gây rắc rối cho Hoan nhi thì vô cùng sai trái rồi! Đừng tưởng việc ngài làm không ai biết, dù Hoan nhi không là vương tử thì cũng là công chúa đương triều, còn ngài một thân đại tướng quân, hy vọng từ nay Ô Mã tướng quân kiềm chế một chút, lấy lễ làm đầu.

Ô Mã Nhi cùng nàng nhất tề nhìn nhau, bị giáo huấn như vậy lại không cách nào chống chế, bởi lẽ tất cả đều là đúng đắn, chỉ vì lợi ích và an toàn của Hoan nhi nàng. Như vậy, Ô Mã Nhi cũng hiểu chuyện gật đầu, không phàn nàn phản đối Hạnh cô cô, cả nàng cũng một tiếng "Vâng" chấp thuận cùng An Tư giữ khoảng cách.

...

Trong tư phòng của Tiểu Thi.

- Công chúa ơi là công chúa, dù biết nhiệm vụ của chúng ta là phải lấy lòng Thoát Hoan đại vương, nhưng kế hoạch này đã bị hắn vạch trần rồi mà, hắn cũng không phải thèm muốn thân thể người, không cần phải dùng sắc đẹp khuyến dụ Thoát Hoan nữa. Vậy thì tại sao...tại sao người lại còn hôn hắn chứ...?

Tiểu Thi bất mãn.



- Đó là Hoan nhi...và chuyện này cũng hề không gây tổn hại gì đến quân dân Đại Việt chúng ta cả, đây là chuyện riêng của ta.

- Không phải đâu, lỡ như hắn ngược lại lợi dụng công chúa để tìm hiểu quân tình phía ta thì sao?

An Tư khẽ cười cốc đầu Tiểu Thi.

- Muội nghĩ ta ngốc đến mức để Hoan nhi lợi dụng như vậy hay sao? Người yêu Hoan nhi chính là An Tiểu Tư, nhưng giữa hai đầu chiến tuyến ta vẫn không hề quên mình là một hoàng quốc muội, vả lại...Hoan nhi là thiếu niên anh hùng, trước giờ vẫn chưa từng dựa vào ta mà tìm hiểu quân cơ Đại Việt, rất có khí khái.

Tiểu Thi trầm ngâm.

- Nhưng công chúa có cảm tình với Thoát Hoan, nô tỳ cảm thấy giống như chúng ta đang phản bội nước nhà vậy...

An Tư dụi má vào cún bông trong tay.

- Tiểu Thi, yêu hận phải rõ ràng, An Tiểu Tư yêu vẫn sẽ yêu Hoan nhi, nhưng An Tư hoàng quốc muội hận vẫn sẽ hận Thoát Hoan trấn nam vương. Muội không hiểu được, giữa ta và người ấy, tuy không ai nói ra nhưng tự chúng ta đều thấu tỏ, ngày nào hai nước vẫn chưa hòa bình lui binh thì ngày đó trong ba phần tình vẫn sẽ còn bảy phần giữ gìn trọng trách đôi bên.

- Công chúa, càng lúc người càng thay đổi rồi, cẩn trọng suy xét như vậy thật khác với người ngày xưa vô ưu vô niệm, tùy hứng tùy tâm...

An Tư khẽ cười buồn.

- Muội thật nghĩ ta chỉ là một bình hoa ngọc ngà biết đi hay sao? Giữa loạn thế, nếu cứ mãi vô ưu sẽ chỉ gây thêm gánh nặng cho hoàng gia, hơn hết ta chưa từng quên vì sao mình lại có mặt ở đây.

Tiểu Thi gật đầu như thể đã hiểu, tuy nhiên trong lòng nàng ấy vẫn không ngừng bất an về cái gọi là yêu hận phân minh này của An Tư, chợt nhận ra hình như bản thân đã không còn hiểu được vị tiểu chủ vốn tính đơn thuần này nữa rồi.

- Được rồi, chuyện ta căn dặn, muội đã chuẩn bị xong chưa?

- Vâng, đã xong cả rồi công chúa.

Tiểu Thi ngó nghiêng nghe ngóng một chút rồi mới đi tới góc tủ, từ đó lấy ra chiếc lồng bồ câu, lại bắt con bồ câu trắng mang ra để An Tư buộc cuộn giấy nhỏ đã chuẩn bị sẵn vào chân nó.

- Như thế này có ổn không công chúa?

- Không sao đâu, cứ thả nó bay đi đưa tin đến thuyền ngự, thời gian tới ta ở Mông Nguyên sẽ khó lòng truyền tin. Coi như đây là mật thư cuối cùng trong tháng này đi, lưỡng cung sẽ biết sắp xếp.

Phòng Tiểu Thi nằm ở cuối khoang, vừa mở cửa sổ ra liền thấy sông nước mênh mông, rất thuận tiện để lúc này thả bay bồ câu, chưa kể tối trời như vậy càng tránh được tầm nhìn của quân lính, giảm bớt rủi ro bị phát giác. Tiểu Thi cùng An Tư nhìn con bồ câu trắng bay xa rồi dần khuất biệt mấy màn mây đen, như bao lần âm thầm nguyện ước nó có thể an toàn đưa thư đến với lưỡng cung cùng quan tướng Đại Việt.

...

Ngồi một mình trước bàn thức ăn đầy ắp thơm ngon, Toa Đô cắn đũa rớt rớt nước mắt, chiếc bụng đói meo đang réo rắt nãy giờ, thế mà mỡ treo miệng mèo, mèo nhìn thấy, ngửi thấy lại chẳng được ăn làm hắn sầu não vô cùng.

- Hic...vương tử...công chúa...hai người đâu rồi còn chưa chịu ra dùng bữa để ta được ăn nữa, Đô Đô sắp đói chết rồi đây này...

Ài, tuy Toa Đô không hay không biết, nhưng đây coi như là quả báo cho sự tự tiện vô ý của hắn đi? Vì một cái mở cửa không đúng lúc mà gây nên họa, giờ không ai còn tâm trạng ăn uống, hắn lại không dám ăn trước vương tử của mình, xem ra tối nay Toa Đô phải chết đói trước bàn thức ăn ê hề ngay trước mặt rồi, đáng thương ghê.