Mỹ Nhân Sườn Xám

Chương 4: Cảm Giác Kì Lạ




“Tôi muốn xem camera của tòa nhà B.”

Tống Quân Nham gõ nhẹ lên cửa sổ phòng bảo vệ, xuất trình thẻ cảnh sát nói rõ mục đích đến, không hề dông dài.

Nét mặt lão Lâm phòng bảo vệ có chút ngạc nhiên, liếc nhìn Cố Khinh Thiển.

Tống Quân Nham từ túi áo lấy ra một cái USB: “Sao chép cho tôi.”

Lão Lâm gật đầu, vùi đầu vào làm ngay.

Tống Quân Nham lùi về sau mấy bước, ngửa đầu quan sát tòa nhà.

Anh có một loại cảm giác, là trực giác của một cảnh sát –

Rất có khả năng kẻ quấy rối Cố Khinh Thiển là người sống ở đây.

Tiểu khu này theo kiểu căn hộ chung cư, toàn khu có bốn tòa nhà nhưng chỉ có một lối ra vào.

Ở cửa ra vào đã có phòng bảo vệ, từ chùm chìa khóa Cố Khinh Thiển đang giữ thì có thể thấy muốn vào các tòa nhà hay thang máy phải có thẻ cảm ứng, còn tới cửa căn hộ lại có hơn hai ổ khóa.

Một nơi ở như vậy không dễ dàng xâm nhập từ bên ngoài, nghi phạm nếu không phải đang sống trong tòa nhà này thì cũng có quen biết với cư dân ở đây.

Phạm vi đã thu hẹp, nhưng…

Hành động của họ rất có thể sẽ bị camera thu lại.

Tống Quân Nham giả vờ ôm eo cô, trước khi cô cau mày phản kháng, anh thì thầm vào tai cô, “Đừng cử động, người kia rất có thể là cư dân ở đây.”

Cố Khinh Thiển nghe vậy, cả người lập tức cứng đờ.

Vừa ý thức được rất có thể kẻ quấy rối mình là người sống trong tiểu khu này, cô mím đôi môi đỏ mọng, quét mắt nhìn quanh, luôn cảm thấy mỗi người đi ngang qua đều nhìn mình bằng ánh mắt kỳ quái.

Cô run rẩy hỏi: “Vậy, bây giờ… nên làm thế nào?”

“Giả vờ làm bạn bè, dẫn tôi lên nhà.”

Tống Quân Nham đã nhận lại USB được phòng bảo vệ sao chép dữ liệu camera, đi theo Cố Khinh Thiển lên nhà.

Nhà cô nằm ở hướng tây, cụ thể là tòa nhà C của tiểu khu.

Cô lấy thẻ cảm ứng ra, quẹt mở cửa sắt của tòa nhà, vào thang máy, mở khóa rồi ấn nút lên tầng 12.

Cửa thang máy vừa đóng lại, cô nóng lòng hỏi, “Cảnh sát Tống, anh nói phạm nhân rất có khả năng là người sống ở đây sao?”

Tống Quân Nham liếc nhìn camera, đặt ngón tay ngay giữa môi, ra hiệu giữ im lặng, tỏ ý “tai vách mạch rừng”.

Cố Khinh Khiển đành nén lại cơn hoảng loạn trong lòng, hít sâu một hơi, ép buộc bản thân bình tĩnh lại.

Cửa thang máy vừa mở ra, cô lập tức lao ra ngoài, mở hai lớp khóa cửa nhà ra, chạy ngay vào nhà.

Trở về nơi quen thuộc, tâm trạng dần bình tĩnh lại nhưng thân thể vẫn còn run rẩy.

Mặc dù tính tình của cô không được tốt, nhưng chưa từng xảy ra tranh chấp mâu thuẫn với ai, tại sao chuyện này lại xảy ra với cô…

Nhất là loại thù địch trong bóng tối này càng khiến người ta lo ngại hơn.

Tống Quân Nham nán lại bên ngoài, ngửa đầu lên liếc nhìn mấy lần mới bước vào trong.



Anh đóng hai lớp cửa lại, nhưng không khóa, vừa ngước mắt lướt nhìn thì có chút sửng sốt, “…Cô kết hôn rồi?”

Chưa kể bàn ghế trong phòng khách được trang trí bằng vải thêu màu đỏ cổ xưa, trên tủ tivi đặt các vật trang trí bằng gỗ, chạm ngọc và đồ đồng, mà trên bức tường phía sau ghế gỗ còn treo một chiếc quạt màu đỏ, bức tranh thêu hình uyên ương chơi đùa dưới nước, ngoài ra còn có những bức ảnh như được chụp trên phim âm bản cũ, đều là những hình ảnh ghi lại quá trình làm sườn xám.

Đây là những thứ tuyệt đối không thể xuất hiện trong nhà một cô gái hai mươi bảy tuổi còn độc thân.

“Tôi còn độc thân.”

Cố Khinh Thiển thật muốn cắn lưỡi.

Cô giải thích rõ ràng như vậy làm gì?

Nhìn những đồ vật quen thuộc trong căn phòng này, Tống Quân Nham giật giật khóe miệng, biểu cảm phức tạp.

Nháy mắt ý thức được bản thân đang phản ứng quá khích, anh ho khẽ một tiếng, nói ra suy luận của mình về án thư quấy rối.

Cố Khinh Thiển càng nghe sắc mặt càng trở nên tái nhợt, dạ dày vốn cả ngày chưa ăn gì bỗng đau thắt dữ dội, trong lòng có một loại kích động muốn bắt lấy tên biến thái kinh tởm kia đạp mạnh cho mấy phát.

“Tôi vừa mới nhìn qua, camera ở tầng lầu này bị phá hư rồi.”

Tống Quân Nham nhìn thẳng vào mắt cô, nói: “Có lẽ tên đó đã sớm theo dõi cô.”

Cố Khinh Thiển lạnh tóc gáy, cô cắn môi, “Tôi…sẽ tranh thủ tìm chỗ khác để chuyển đi.”

Tống Quân Nham không phải có ý này, nhưng anh không biết nói thế nào, gãi gãi đầu, hỏi: “Cô ở chỗ này bao lâu rồi?”

“Hơn năm năm rồi.”

“Có ai biết cô ở đây không?”

“Trợ lý của tôi.” Cố Khinh Thiển sợ anh hiểu lầm, bổ sung thêm, “Là một nữ sinh đại học.”

“Hết rồi?” Anh cau mày.

Cô khẽ gật đầu.

Tống Quân Nham thật không thể tưởng tượng được, sao lại có người sống mà hệt như không khí, cứ như không tồn tại vậy.

Anh lại hỏi: “Năm năm này những người theo đuổi cô, người ngưỡng mộ hay giao thiệp bình thường với cô, có ai để lại cho cô ấn tượng sâu sắc không?”

Cố Khinh Thiển khẽ cau mày.

Sau khi tốt nghiệp trung học, gương mặt của cô ngày càng phát triển theo chiều hướng ‘quyến rũ’, vóc dàng cũng càng lúc càng cân đối, những người theo đuổi cô chưa bao giờ dứt, mà nói đến ấn tượng sâu sắc…

“Có một vài người…liệu có phải là bọn họ không?”

“Cố gắng liệt kê chi tiết xem.”

Cố Khinh Thiển lập tức đồng ý, cầm lấy bút viết ra mấy cái tên.

“Trước tiên đừng ứt dây động rừng, nếu đã xác định hung thủ có khả năng đang lẩn trốn trong tiểu khu, thà bẫy hắn ở đây còn hơn để hắn chạy lòng vòng theo cô…”

Tống Quân Nham tranh thủ suy nghĩ biện pháp ứng phó, rồi thoáng khựng lại, hỏi, “Bình thường cô sẽ rời khỏi nhà nhiều ngày trong tình huống nào?”

“Nếu thiếu vải để may đồ hoặc khách hàng có thay đổi tạm thời gì đó, thường tôi sẽ đi công tác mấy ngày.”



“Vậy cô dùng danh nghĩa đi công tác đến khách sạn ở vài ngày, tôi sẽ cử người đến đây để canh gác.”

Hình như cũng chỉ có thể như vậy.

Nguy hiểm ngay trước mắt, cô chỉ có thể thuận theo, bất luận là cảnh sát Tống có đề nghị điều gì cô cũng sẽ đồng ý.

Viết danh sách xong, Tống Quân Nham chụp ảnh lại rồi gửi cho Hách Tân để điều tra.

Anh ngồi thẳng lưng trên ghế gỗ, mặc cho cô đang bận sửa soạn hành lí cũng không nhìn ngang ngó dọc.

Ở trong phòng bếp, Cố Khinh Thiển nhìn chằm chằm mấy hộp mỳ cay trong tủ, bụng réo ùng ục. Cô khẽ liếm môi, ló đầu ra, “Cảnh sát Tống, anh có đói bụng không… có muốn ăn chút gì không?”

“Tôi không đói.” Tống Quân Nham vẫn ngồi yên tại chỗ.

Cố Khinh Thiển đành mím môi, rót cho anh ly nước lọc rồi xoay người bỏ hết mấy hộp mì cay vào vali.

Đồ đạc của cô rất nhiều, đa số đều là quần áo thay giặt, đồ dùng hằng ngày và vải vóc dụng cụ, nhét đầy vào hai cái vali to, còn vài món lặt vặt thì bỏ đại vào trong túi.

Lúc Cố Khinh Thiển kéo vali ra cửa, cả người đã nhễ nhại mồ hôi.

Cô rất muốn tắm để thay một bộ quần áo sạch sẽ, nhưng riêng việc thu dọn hành lý đã bắt người ta đợi mấy tiếng đồng hồ, không thể nán thêm được nữa.

Tống Quân Nham đứng trước mặt cô, xắn tay áo lên, mặt không biến sắc cầm ba kiện hành lý nặng gần tám mươi ký đi ra cửa.

Cô vốn không hề thấp, nhưng người đàn ông trước mặt như một bức tường thành cao lớn, cô chỉ có thể ngẩng đầu nhìn bóng lưng của anh.

Cánh tay anh hiện lên đường cong cơ bắp chắc khỏe, làn da màu lúa mạch gợi cảm khiến cô không tự chủ được mà nuốt một ngụm nước bọt.

Dù sao Tống Quân Nham cũng là cảnh sát, Cố Khinh Thiển cũng không thể vứt hết cho anh, bèn chủ động giành lấy túi đồ, theo chân anh xuống lầu.

Suốt đường đi không ai nói gì với nhau, sau khi sắp xếp hành lý xong, anh kêu cô ngồi vào vị trí phó lái.

Cố Khinh Thiển có chút e dè, nhưng nhanh chóng ý thức được đây chỉ là hành động che mắt người khác của Tống Quân Nham, bèn lập tức phối hợp.

Xe không ngừng vòng vèo, đi hơn nửa thành phố, cuối cùng dừng lại trước một khách sạn.

Tống Quân Nham nói: “Đây là khách sạn do bạn học tôi mở, tôi sẽ nhờ bọn họ chú ý đến khách trọ nhiều hơn, ngoài ra tôi cũng sẽ cử người đến đây tuần tra, cô cứ yên tâm ở lại đây.”

Cố Khinh Thiển liếc mắt đánh giá, cảm thấy khách sạn này cũng khá sạch sẽ, bèn tháo dây an toàn, vòng ra cốp xe muốn lấy hành lý ra.

Nhưng hành lý quá nặng, cô kéo mãi mà nó cũng không động đậy.

Người đàn ông bước tới giúp cô lấy hành lý ra, bàn tay to dày đầy vết vết chai vô tình chạm vào mu bàn tay cô, một dòng điện từ đầu ngón tay chạy dọc vào cơ thể.

“Hưm…” Một âm thanh bất giác thốt ra.

Tống Quân Nham có chút sửng sốt, nghi hoặc nhìn cô một cái.

Cố Khinh Thiển không biết tại sao mình lại phát ra âm thanh đó, cô cảm thấy xấu hổ, cắn môi quay đầu đi, làm bộ như không có gì xảy ra cầm lấy hành lí.

Tống Quân Nham có điện thoại, anh bắt máy, vừa nghe điện thoại vừa giúp cô lấy hành lý ra.

Cô khẽ mím môi, thấp giọng nói: “Cảnh sát Tống, cảm ơn anh… để tôi làm tiếp là được rồi…”

Tống Quân Nham vừa nhận được nhiệm vụ mới, anh nhìn cô, cảm thấy không còn vấn đề gì nữa thì rời đi.

Cố Khinh Thiển lúc này mới cảm thấy như đã trút được gánh nặng, đi vào khách sạn làm thủ tục nhận phòng.