Mỹ Nhân Sao Chổi

Chương 39




Edit: Bàn

Các khách quý dưới tầng vẫn đang cố gắng thu hút Trùng tộc mới ra đời kia, loại khao khát bất chấp tính mạng này thay vì nói là bị giá trị của một con Trùng tộc nhỏ tuổi hấp dẫn, thì chẳng bằng nói bọn họ đã rơi vào một cơn cuồng loạn mù quáng nào đó. Trạng thái tinh thần của những người này không bình thường. Là do Trùng tử làm sao?

Ban tổ chức hội đấu giá Hoa Hồng cuối cùng cũng phản ừng lại, nhanh chóng có an ninh mang theo một chiếc rương sắt chạm trổ rộng 1m đến phòng đấu giá. Trên chiếc rương chạm trổ kia khắc 6 cánh chim thiên sứ, người chủ trì đã sợ đến run rẩy cả người kinh hồn bạt vía gào thét với bọn họ: "Nhanh lên, nhanh lên! Ném nó vào!!"

Lối đi cho khách quý bị chặn kín, trên cánh cửa sắt không biết hạ xuống từ lúc nào có khắc bụi gai cùng hoa hồng. Anye thử dùng sương mù ăn mòn cửa sắt, nhưng cánh cửa này đặc ruột, cực kỳ nặng, trong chốc lát khó có thể mở ra. Thanh Trường Dạ nhân cơ hội quan sát bốn phía, có một chiếc camera giám sát vẫn luôn sáng đèn, ở góc độ Anye không nhìn thấy, Thanh Trường Dạ ra hiệu bằng môi với nó.

A?

Đèn đỏ chứng minh camera đang hoạt động tắt rồi lại sáng. Ở đầu bên kia có người điều khiển nó! Không thể nghi ngờ là A. Bọn họ có thể tìm ra hắn ở buổi đấu giá, cũng đã thăm dò đại thể hành trình của hắn, A chưa bao giờ làm việc mà không có chuẩn bị, anh ta cực kỳ soi mói, thích tính ra tỉ lệ khả thi của kế hoạch, nếu không nắm chắc, A sẽ không tuỳ tiện hành động. Cửa sắt đóng có khi là chính bọn họ hạ xuống, tiếp theo chỉ cần quay lại Alfonso dùng vảy cá khôi phục gân cốt là có thể chạy trốn. Thanh Trường Dạ thở phào nhẹ nhõm, Anye vào lúc này như cảm nhận được cái gì, bỗng nhiên quay đầu lại. Thanh Trường Dạ lập tức nói: "Anh, bọn họ đang làm gì thế?"

Anye lướt qua hắn nhìn về phía phòng đấu giá hoa lệ, những người đó dùng lồng pha lệ đặc chủng bao lại quả trứng Trùng kia, ánh mắt lạnh lẽo như bò sát giống như kim loại lạnh như băng, y không nhìn nhầm, con súc sinh trong vỏ quả đúng là nhìn Thanh Trường Dạ. Gần 10 nhân viên an ninh bị thương, tay cụt chân cụt rơi đầy đất, người có thể làm việc là nơi này chứng minh sức mạnh đứng đầu trong xã hội đen Hierro, con non bên trong kia lại có sức mạnh cường đại như vậy, nếu để nó lớn thêm 10 năm sẽ biến thành loại quái vật thế nào? Đáng tiếc, đoán chừng nó không có cơ hội này.

Các nhân viên an ninh ném cả chiếc hộp pha lê cùng với sinh vật bên trong vào trong rương sắt, chất lỏng trong rương văng ra. Bảo an vô tình bị văng phải chịu đựng đau đớn da thịt ăn mòn không nói tiếng nào, tay chân người kia mất hết độ ẩm với tốc độ mắt thường có thể thấy, trở nên cháy đen. Nhận thấy sương mù uốn lượn và âm thanh ăn mòn nhỏ, Thanh Trường Dạ nhíu mày. Một rương đầy acid sulfuric đặc?

"Hội đấu giá Hoa Hồng thường dùng cách đó để xử lý vật đấu giá hung bạo," Anye kéo cửa ra, tinh hạm đang chờ bên ngoài thấy vậy lập tức nổ máy: "Đi thôi Thanh Thanh, tên nhóc kia chắc là chết rồi."

Thanh Trường Dạ được Anye ôm lên phi hành khí, cuối cùng khi nhìn về phía phòng đấu giá, nhân viên an ninh đã vây quanh cái rương sắt chứa đầy acid sulfuric đặc kia, người chủ trì thoát chết đang điên cuồng nhấn máy truyền tin. Trong nháy mắt có nhiều khách VIP chết ở hội đấu giá Hoa Hồng như vậy, có thể hình dung ra trách nhiệm và áp lực đối với ban tổ chức. Người chủ trì không ngừng nhận điện, lần đầu tiên gã nhận được nhiều cuộc gọi của các nhân vật lớn đến thế, phần lớn là của người đứng ra tổ chức hội đấu giá.

"Vâng, thưa ngài, chúng tôi tạm thời đã kiểm soát được tình hình, dùng mọi cách xử lý quả trứng Trùng bạo phát kia, nó cực kỳ an phận ở trong máng Thiên Sứ, không không không, nó không thể nào gây thêm phiền phức cho ngài nữa, nó đã chết cực kỳ, cực kỳ sạch sẽ."

Một tiếng kêu thê lương thảm thiết khiến người chủ trì quay đầu lại, vốn gần 10 nhân viên an ninh chẳng biết từ bao giờ chỉ còn dư lại một người, không kịp quan sát tử trạng người xung quanh, người chủ trì chỉ cảm thấy có thứ gì thẳng tắp cắm vào đầu, những câu hỏi ở đầu bên kia máy truyền tin dần trở thành tiếng gào thét. Trong ký ức cuối cùng, gã nhìn thấy quả trứng Trùng bị acid sulfuric ăn mòn gồ ghề lồi lõm, bàn tay nhỏ bé trắng như không có màu máu từ trong vết nứt lộ ra năm ngón tay. Đó là màu trắng nhất gã từng thấy trong đời, giống như ánh trăng trắng bệch trên ngọn cây mâm xôi đen, gã không dám chắc có phải vì acid sulfuric đặc đã ăn mòn làn da nguyên bản của Trùng tộc không, người chủ trì nhanh chóng không còn hô hấp.

Thảm hoạ xảy ra ở hội đấu giá không quá ảnh hưởng đến Thanh Trường Dạ. Toàn bộ sự chú ý của hắn đặt vào việc chạy trốn. Hắn không sợ hãi thi thể và người chết, như thể hắn đã quen nhìn thấy những thứ này, hắn đoán nghề nghiệp kiếp trước của hắn có thể liên quan đến việc này. Có thể thấy Anye không thích phản ứng của Trùng tử lắm, ngày hôm đó trở lại Alfonso đã 2 giờ sáng, lúc Anye đưa hắn đi tắm rửa, y đẩy hắn trên bồn rửa mặt, Thanh Trường Dạ không ngừng run rẩy, cuối cùng hồn bay phách lạc nằm bò bên cạnh gương. Sau khi nước ấm rửa sạch mọi dấu tích, Nữ vu mang hắn lên giường.

Hắn từng nghe người ta nói, hoạt động thường xuyên sẽ khiến người trở nên mệt mỏi, nhưng mị cốt lại không như vậy, người thể chất mị cốt tựa như hoa chớm nở, số lần càng nhiều, hoa nở ra càng kiều mị, giờ hắn nhạy cảm đến mức không muốn có bất kỳ tiếp xúc tay chân nào với Anye. Lúc Anye nắm tay hắn, Thanh Trường Dạ theo bản năng co rúm lại. Anye tưởng hắn chỉ đang xấu hổ, cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên trán hắn.

"Thanh Thanh giận rồi à?"

"..."

"Lúc nãy ở trong phòng tắm là anh sai," Sợi tóc đen của Nữ vu rũ xuống bên mặt, khuôn mặt tích tụ băng sương kia lúc này dịu dàng mỉm cười, diễm lệ như mặt trời mới mọc: "Lúc em tè ra quần, anh không nên cười nhạo em, lần sau không thế nữa."

Không có lần sau đâu.

Thanh Trường Dạ giang hai cánh tay ôm hắn một cái, để giả bộ ngốc bạch ngọt, hắn còn cố tình cạ cạ cổ Anye, đối phương lại thở hổn hển, có chút thô bạo cọ xát môi hắn.

"Thanh Thanh à, em xem xem, nhìn trông thanh thuần thế này, mà sao lột lớp da ra bên trong lại như vậy..."

Anye giống như không tìm được tính từ, trực tiếp hôn thẳng hắn, Thanh Trường Dạ không phản kháng, hắn rũ mắt xuống, dáng vẻ mỹ nhân ngoan ngoãn nghe lời luôn khiến người ta động lòng, huống hồ y còn yêu hắn như vậy. Gáy và lưng Thanh Trường Dạ nối liền một đường, rất gầy, kết hợp với một cặp xương bươm bướm cực kỳ tinh xảo tựa như rặng núi màu trắng. Anye rất thích con bướm sinh ra sau lưng thanh niên này, đôi khi y không nhịn được bắt lấy cánh bướm, những lúc đó, y đều có thể thấy cảnh đẹp mà con bướm kia đau khổ giãy dụa, đong đưa hai cánh, cuối cùng ngã vào tay y.

Natasha ngoài am hiểu dùng sắc đẹp mê hoặc người, còn có một tuyệt chiêu đặc biệt mà nhân viên tình báo không thể thiếu. Cô biết cải trang, hiệu quả gần như y đúc. Ngoài giá trị vũ lực của cô ra thì thứ A kính nể nhất cũng là cái này, Thanh Trường Dạ biết cô sẽ uống nước thuốc khi đóng vai người khác để đạt được hiệu quả thay đổi cả chiều cao và hình thể một cách hoàn mỹ. Hôm nay tinh đạo đưa món cho hắn có vẻ hơi kỳ quái, theo yêu cầu của Nữ vu, tinh đạo đưa thức ăn cho Thanh Trường Dạ từ trước đến giờ không thể ngẩng đầu nhìn hắn, mà cô gái đi vào hôm nay lại liên tục nhìn hắn cười. Hắn có ấn tượng với cô bé này, chân dài da nâu, bốt cao gót màu trắng, trước kia khi cô bé nhìn hắn vẫn là dáng vẻ lạnh lùng, hôm nay nhiệt tình như vậy thực sự khác thường. Ngoài cửa phòng vẫn còn ba gã tinh đạo đang coi chừng, nếu như bên trong xảy ra chuyện gì, sẽ lập tức có người xông vào. Sau khi cô gái đút hắn mấy ngụm nước trái cây, bỗng nhiên hỏi: "Tiên sinh, ngài cần tôi tìm giúp ngài cái gì?"

Thanh Trường Dạ cũng phản ứng lại ngay: "Ngăn tủ thứ hai."

Cánh tay nhỏ của cô gái duỗi một cái, lấy ra từ trong tủ đầu giường một miếng vảy cá đỏ tươi toả sáng lấp lánh. Thị lực của tinh đạo canh giữ bên ngoài cực kỳ tốt, thấy cô lấy ra một món đồ chơi như thế đều thở phào nhẹ nhõm, miếng cắt mỏng kia rõ ràng chỉ là đồ trang sức. Ngay lúc nhóm tinh đạo nhìn nhau cười cảm thán người yêu boss nuôi kỹ tính như con gái, một tiếng nhỏ vang lên khiến mọi người chú ý, thân hình cô gái che chắn Thanh Trường Dạ, nhưng không chắn được âm thanh, rõ ràng là tiếng xiềng xích mở ra. Dị năng nhanh chóng trở về thân thể hán, Thanh Trường Dạ lắc lư cổ tay nhiều ngày bị khoá một chút. Nhờ có Anye bình thường xoa bóp giúp hắn, nếu không cơ bắp của hắn giờ có lẽ đã teo nhỏ lại rồi. Nói là xoa bóp, cuối cùng đối phương đều đè hắn xuống giường. Natasha vén váy lên, trên đùi màu socola buộc ba cái dao găm cùng một khẩu súng, cô không chĩa họng súng về phía ba tinh đạo ngoài cửa, mặc dù về mặt thiện xạ cô không tồi, nhưng lấy một địch ba vẫn hơi khó, cô trực tiếp nhắm súng ngay huyệt thái dương của Thanh Trường Dạ.

"Các chàng trai," Natasha mỉm cười quyến rũ: "Hoặc là để bọn tôi đi, hoặc là tôi bắn nổ đầu hắn."

Tay cầm súng của tinh đạo đối diện không hề nhúc nhích, rõ ràng cảm thấy bọn họ là cùng một phe. Natasha thấp giọng thì thầm một câu chịu đựng, cô trở tay lấy dao găm từ bắp đùi, lưỡi dao sắc bén lưu lại trên mặt Thanh Trường Dạ một vệt máu không sâu không cạn, tinh đạo đối diện trợn to hai mắt. Vì nhiều ngày không thấy ánh sáng, làn da vốn trắng nõn của Thanh Trường Dạ trong suốt như mỡ dê, đường mảnh mảnh đỏ ửng chảy xuống trên gò má của thanh niên, tựa như mai đỏ trong tuyết, chẳng trách Anye lại mê muội người này, dáng vẻ vô lực phản kháng đẹp đến nỗi say lòng người. Natasha như một tên lưu manh liếm liếm mặt Thanh Trường Dạ: "Nữ vu nuôi bảo bối tốt thật đấy, da dẻ mềm mịn quá, tôi cũng chẳng đành lòng."

Thanh Trường Dạ lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt rõ ràng đang nói cô cố tình, Natasha lại hôn hắn một cái, nhưng dao lại từ khuôn mặt chuyển thẳng đến cổ, mũi dao cùng da thịt dính sát nhau không một kẽ hở, vùng da xung quanh chìm sâu vào bóng tối. Nhân lúc sự chú ý của mọi người đều ở trên mũi dao, Natasha phát động dị năng không gian cắt đứt cổ họng bọn họ.

"Xuống dưới, Tiểu Dạ!"

Natasha đưa khẩu súng cho hắn, đồng thời bảo hắn nắm chặt vảy cá, dị năng trên đó làm vết máu trên mặt hắn nhanh chóng hồi phục lại. May mắn là hai bên đều không nổ súng, động tĩnh gây ra không lớn, trong thời gian ngắn sẽ không có ai qua đây kiểm tra. Thanh Trường Dạ vừa muốn nhảy xuống theo bệ cửa sổ, tinh đạo tuần tra phía dưới và hắn bốn mắt nhìn nhau. Người trước nhíu mày xoay người nhảy xuống khỏi bệ cửa, tên tinh đạo kia biết thân phận hắn, chỉ sợ hắn nhảy xuống như vậy sẽ xảy ra chuyện, vừa kêu to vừa làm đệm thịt cho hắn. Thanh Trường Dạ rút sạch gần như toàn bộ thời gian của đối phương, lúc tinh đạo trợn mắt trắng thì để lại 20 giờ cuối cùng. Gã vừa kêu như vậy, đương nhiên sẽ dẫn người qua đây, Thanh Trường Dạ giấu súng ra đằng sau, làm tư thế đầu hàng, dựa lưng lại gần tinh hạm và kẹp khẩu súng ở giữa hắn và tinh hạm. Hắn đứng trên tấm nền kéo dài [1], bình thường đây là nơi dùng để đỗ phi hành khí, đợi tinh đạo lái phi hành khí đối diện lại gần, hắn liền rụt người xuống tiếp lấy khẩu súng rơi xuống, đùng đùng vài phát bắn phế chân người kia. Natasha cũng nhảy xuống từ trên tầng, cô kéo xuống tóc dài màu đậm dùng nguỵ trang, những lọn tóc vàng chói lọi tỏa sáng lấp lánh. Natasha vươn tay định vặn chìa khoá khởi động phi hành khí, nhưng vì hệ thống nhận diện vân tay kích hoạt cảnh báo, tay cô bị điện giật tê rần. Thanh Trường Dạ kéo tay phải của tinh đạo bị hắn bắn trúng chân qua, vừa lấy thời gian để chắc chắn gã không thể chống cự, vừa dùng vân tay của tinh đạo để khởi động phi hành khí.

[1]: Đại loại nó là cái này các bác ạ, gắn thêm vào nền đất để làm chỗ đậu ấy.

"Không cần nam thần nữa?" Hắn cười cô.

"Không cần nữa," Natasha liếm môi hồi tưởng lại, cô móc ra một cái ổ cứng mini cắm vào khe nhỏ trong buồng lái phi hành khí: "Cục cưng Tiểu Dạ vẫn quan trọng hơn."

"A đâu?"

"Làm công việc hậu trường của ổng." Natasha chỉ chỉ ổ cứng: "Ổng nói chỉ cần cắm cái này vào, phi hành khí sẽ đưa chúng ta đi tuyến đường an toàn nhất."

Hai người không biết lái phi hành khí liếc nhau, cảm thấy A suy nghĩ thật chu đáo. Lửa đạn từ đằng sau xẹt qua mặt bọn họ, thấy chiếc phi hành khí đen tuyền, ánh mắt Thanh Trường Dạ nghiêm lại. Hắn nhận ra thứ này, chiếc phi hành khí này gần như là một Alfonso phiên bản thu nhỏ, nghe nói khi nhóm kỹ sư thiết kế Alfonso cũng đã cố tình chế tạo ra một chiếc phi hành khí để phối cùng. Thanh Trường Dạ há miệng: "A đã thiết kế chương trình né tránh chưa?"

"..." Natasha biến sắc, Thanh Trường Dạ vừa định an ủi cô bị bắn rơi thì vẫn có cách khác chạy, trên khuôn mặt trắng nõn của cô đột nhiên đổ mồ hôi lạnh, thấy cô co người lại, Thanh Trường Dạ túm lấy cánh tay cô: "Ba?"

Cô không nói gì. Thân thể cô gái xinh đẹp run không ngừng, mái tóc dài vàng kim phủ sau lưng giống như dòng sông bốn bề sóng dậy, Thanh Trường Dạ thấy cô túm lấy tay mình như nắm ngọn cỏ cứu mạng, chậc một tiếng: "Lúc cô ra ngoài có mang theo tuyết không?"

"Tuyết" là cách nói tương đối uyển chuyển, trong tiếng lóng chính là chỉ ma tuý, đây là Natasha dạy cho bọn họ. Cơn nghiện ma tuý của Natasha cứ phải đúng lúc này mà phát tác, thấy cô lắc đầu, Thanh Trường Dạ vỗ vỗ đầu cô như dạy dỗ thiếu nữ vị thành niên: "Vẫn hít à?"

"Đừng nói... cái này nữa...!" Natasha cố sức bóp tay hắn: "Anh cứ kệ tôi, chạy nhanh chút... Phi hành khí sớm muộn gì cũng sẽ bị bắn hạ, anh nhảy xuống, phía dưới là sông..."

"Cô biết nam thần của cô xử lý người làm trái lời hắn thế nào không? Nhân trệ [2] bày trong phòng thẩm vấn của hắn không dưới ba bộ đâu."

[2]: Ờm không biết đã bác nào biết chưa nhưng nhân trệ là ý chỉ người bị chặt hết tay chân nhét vào chum nhé

Thấy mặt cô càng trắng hơn, Thanh Trường Dạ dịu dàng cười cười: "Con trai làm sao bỏ ba lại được, đúng không?"

Hắn không phải không để ý đến bất kỳ ai, người đầu tiên đối xử tử tế với hắn sau khi tỉnh lại là A. Nhưng A là một tên geek chỉ sống trong thế giới của bản thân, A vốn không hiểu cũng chẳng thích việc giao tiếp. Từng có một thời gian hắn và A ở chung với nhau, cực kỳ khó xử. Là Natasha dẫn hắn vào thế giới này, mặc dù cô cũng được A nhặt về, và bọn họ còn không biết rõ về cô gái trông như thiên sứ này, nhưng Thanh Trường Dạ vẫn đón nhận cô và A từ đáy lòng.

"Tôi bị bắt thì chỉ là lên giường thôi, lần sau chạy lại cũng được." Thanh Trường Dạ nhấn tắt động cơ: "Nhưng có một điểm cô nói rất đúng, ở dưới là sông, chúng ta cùng nhảy xuống, lát nữa tôi đẩy cô đi xa một chút, tôi giữ chân Anye, cô chạy nhanh vào."

"Nghĩ hay lắm." Giọng nam hơi khàn cắt ngang cuộc đối thoại của bọn họ, gương mặt Nữ vu đẹp đến nỗi khiến người sợ hãi, phi hành khí đen tuyền gần ngay gang tấc lặng im như ma quỷ không một tiếng động. Thanh Trường Dạ theo bản năng bảo vệ Natasha ở sau lưng, hắn thản nhiên nhìn Anye ở đối diện: "Anh à."

Hắn rõ ràng đã nhớ hết, vậy mà lại dám dùng cách gọi thân mật quyến rũ như vậy gọi y. Anye nhíu nhíu mày, nhưng đóm lửa trong lòng lại đang bốc lên, Thanh Trường Dạ như đã biết y đang nghĩ gì, dùng kiểu ngữ điệu hắn hiểu rõ nhất không hoảng không loạn nói: "Anh phải phạt Thanh Thanh sao?"

Hắn nói những lời cực kỳ tương phản với hình tượng và phong cách này tạo nên tác động rất phi thường, Natasha cảm giác mình cũng sắp phun máu mũi. Nếu không phải do cơn nghiện phát tác, có khi bây giờ cô đã đột phá giới hạn để đè Thanh Trường Dạ rồi. Rõ ràng Anye cũng rất dính chiêu này, y ngoắc ngoắc tay với Thanh Trường Dạ: "Đúng rồi, anh phải phạt em thật nặng, lại đây."

Thanh Trường Dạ động đậy chân, ngay lúc hắn định bước lên phi hành khí của Anye, bỗng nhiên nhận ra vẻ mặt Anye có phần sai, cặp mắt đen đậm kia... quá rỗng, trống không rỗng tuếch. Hắn lập tức đẩy Natasha xuống khỏi phi hành khí, chiếc phi hành khí bọn họ đang đứng bỗng nổ tung, Anye nắm chặt tay hắn, hợp kim nổ sượt qua bên cạnh hắn cực nhanh, những mảnh vụn nhỏ di chuyển với tốc độ cao này có thể dễ dàng đục hắn thành tổ ong. Sương mù đen kịt bao phủ thân thể hắn, mảnh vụn tan trong dị năng của Anye như bốc hơi. Sau khi sương mù tản đi, hắn không thấy bóng dáng Natasha nữa. Ánh mắt Thanh Trường Dạ tối sầm lại, cho dù là Natasha gặp phải tình huống này cũng là lành ít dữ nhiều, huống hồ cô còn đang lên cơn nghiện. Không kịp nghĩ tiếp tình huống của cô, Anye cắn gáy hắn đè xuống.

Thực sự quá tệ. Hắn bị Anye làm đến bừa bãi lộn xộn, lúc bị ném về giường, lần đầu tiên hắn sợ đến muốn chạy, Anye vừa kéo hắn về vừa dùng xiềng xích quấn lên người hắn. Bốn cái xiềng xích khoá chặt toàn bộ bắp chân xinh đẹp của thanh niên, tựa như thứ bị khoá là một con mãnh thú điên cuồng. Thanh Trường Dạ ban đầu còn có thể thử tác động đến Anye, càng về sau hắn chỉ biết khóc, khóc đến suy sụp rồi thì chỉ còn nôn khan, hắn hôn mê bất tỉnh, rồi lại bị ép tỉnh lại. Anye tựa như muốn phát tiết mọi tâm tình ra ngoài, không biết qua bao lâu, khi nước mắt hắn cạn khô, xương cốt đều sắp tàn, Anye ôm hắn đến bên một cái quan tài.

Hắn bị thả vào. Đó là một cái quan tài màu đen tinh xảo, vật liệu gỗ tản ra mùi hương tao nhã, kinh khủng nhất là kích cỡ quan tài vừa khít người hắn, giống như là đã đặt làm cho hắn từ lâu rồi. Hắn mắt mở trừng trừng nhìn Anye dùng xiềng xích trói hai tay hắn, sau đó là chân, Anye thuận tay ném ổ khoá vào trong.

Người nọ từ trên cao nhìn xuống quan sát hắn, lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy sợ hãi tận xương.

"Anh định... làm cái gì?"

Giọng Thanh Trường Dạ rất khàn, rất trầm, nghe có phần thảm thương. Hắn đã kêu quá lâu.

"Thanh Thanh," Anye vuốt ve mặt hắn, sau đó không hề lưu luyến đứng dậy, trên đầu ngón tay trắng gầy của y có thêm một chai nước thuốc, Anye vặn nắp thuốc phép ra: "Con người không thể chống lại vận mệnh, đúng không?"

"Không... Không! Chờ đã!!! Anye!!!!"

Hắn không ngờ lần này mình chạy sẽ khiến Anye mất luôn lý trí, đối phương quá để ý tới hắn, hắn ỷ vào tình cảm của Anye nên mới có thể không kiêng nể gì mà để Natasha đi trước, nhưng cũng vì yêu mến quá nhiều, một khi lòng tin của Anye với hắn cạn hết, thì rất có khả năng làm ra việc vượt xa giới hạn của người bình thường. Anye nhỏ thuốc lên mặt hắn, thuốc phép màu hồng, bốc lên mùi hương cực kỳ quyến rũ: "Mùi này hẳn không xa lạ gì với em? Carrie cũng biết làm loại thuốc phép nhắm vào thể chất đặc thù này. Anh bỏ thêm chút đồ, nó có thể giúp em chống đỡ đến 300 năm sau, em ngày nào cũng phải nhớ đến anh như cách anh nhớ em."

"Đừng như vậy!" Thanh Trường Dạ muốn lấy lại sự tỉnh táo, nhưng thần kinh lại trở nên yếu ớt sau thời gian dài mệt mỏi và tác dụng của thuốc phép: "... Chúng ta nói chuyện..."

"Nhưng anh không muốn tin tưởng em nữa, trên đời anh hận nhất người khác lừa anh, biết vì sao không? Bởi vì ấy, trò lừa của em khiến anh sinh ra nhân cách thứ hai, ngày nào cậu bé mặc váy cũng ở trong phòng xưng tội Vatican chờ một người xuất hiện, thẳng đến khi người kia không đến nữa. Nó quá yếu đuối, cái gì nó cũng không lấy được, nó chỉ có thể tạo ra một nhân cách thứ hai để chống đỡ bản thân. Kẻ yếu đuối không xứng được yêu, hắn yêu sẽ khiến bản thân bất hạnh, người bị hắn yêu cũng sẽ bất hạnh. Đáng tiếc đã qua bao năm như vậy," Anye bỗng nhiên cười cười, không phải nụ cười tối tăm, oán hận, mà là như một cây hoa lê, run rẩy nở hoa ở đầu cành, chỉ hơi không để ý liền tàn úa chẳng còn lại gì: "Chỉ cần đối mặt với em, thì anh nhất định là một kẻ yếu đuối."

"Mỗi một ngày anh đều sẽ nhớ đến em, cưng à. Không cần biết em có muốn hay không, chúng đều sẽ khiến em mong ngóng anh."

Nước thuốc màu hồng rơi từng giọt từng giọt xuống người thanh niên, Nữ vu ở bên trên quan tài khẽ nhếch khoé môi, y vẫn đẹp mắt như vậy, lúc cười chói loá như mặt trời. Quan tài dần khép lại, trước mắt Thanh Trường Dạ hoàn toàn mơ hồ, cậu bé sống trong chén Tiệc Thánh kia giờ này phút này đang làm gì? Đã bao lâu hắn không tới thăm nó? Hình như sau khi hắn và Anye ở chung một chỗ thì quên sạch cái chén kia, nó bị hắn nhét bừa vào một góc, tựa như lần đầu tiên nhìn thấy nó bị vứt trong phòng kho ở Vatican khi trước. Ánh nắng vàng sau giờ trưa như lụa mỏng từ từ hạ xuống, nhưng trước sau không chiếu tới phòng giam chật hẹp tối tăm. Đó là một câu bé đẹp như con gái, nho nhỏ, toàn thân đều là vết máu, cậu bé có một khuôn mặt yếu ớt, không ai biết một đứa bé như thế có thể chịu đựng bóng tối nặng nề như vậy. Mẹ của nó, tuổi thơ của nó, khuôn mặt xấu xí của những nhân vật to lớn kia trong Vatican, cậu bé cứ mang theo những gánh nặng ấy trong lòng, mãi cho đến một ngày đột nhiên không chịu được nữa ngã xuống. Đó có lẽ là lúc Anye yếu ớt trong đời, hắn men theo con đường kia loạng choạng đi vào lòng y, rồi sau khi đạt được mục đích liền không chút do dự quay người bỏ đi.

Thì ra Anye có nhân cách thứ hai là vì hắn... Hắn quả nhiên là một tên rất rất xấu xa.

"Anh yêu em." Hắn nghe thấy tiếng của người kia.

"Ba trăm năm sau gặp lại."

_______

Bye bye Anye baby chờ chục chương nữa gặp lại nhíe ('▽'ʃ♡ƪ)

Bé huyễn thú chuẩn bị comeback oy hí hí ^o^/