Vương công công nhịn không được muốn cười, lại cảm thấy thời cơ không hợp, quay đầu sang chỗ khác cố nghẹn.
Tuân Nghiệp lại hơi hơi thu lại nụ cười, trong mắt người ngoài là mẹ ruột nâng mặt con trai nhưng trong mắt chàng lại không giống thế chút nào.
Tống Hoài cũng không kém Minh Nhiễm bao nhiêu tuổi, hai người đứng cùng một chỗ, càng nhìn càng cảm thấy chói mắt.
Vương công công đứng bên cạnh còn đang cười, chàng nhẹ nhàng lướt nhìn hai cái, tức khắc làm cho ông quay lại vẻ mặt bình thường.
Bên này lại không có tiếng động, Minh Nhiễm vẫn còn nhìn sâu vào Tống Hoài, khóe môi nhếch lên, cố nặn ra một nụ cười từ ái.
Tống Hoài khó lòng chịu nổi, trợn trừng mắt liếc một cái rồi nhìn chăm chú vào mấy con chim nhạn đang chao nghiêng phía chân trời.
Tỉnh lại trong phủ Thượng thư, ánh mắt đầu tiên y nhìn thấy chính là Nhị tiểu thư.
Nàng ta đứng trước cửa sổ, mặc một bộ váy dài thêu hình hai đóa hoa sen, nghiêng người ngoảnh đầu nhìn lại, gió xuân man mác, duyên dáng yêu kiều, thướt tha.
Y không có nghĩ gì khác, chỉ cảm thấy người này dịu dàng tới tận xương tủy, khiến người ta nhịn không được muốn thân cận.
Sau đó nữa thì nghe được Vụ Thanh Vụ Tâm nói y là được Nhị tiểu thư nhặt về từ trên đường.
Tuy đã quên hết chuyện năm xưa nhưng y không phải đứa ngốc, cũng biết đó là ơn cứu mạng, cũng mong có thể báo đáp một chút.
Trong những ngày mất trí nhớ đó, ngoài việc y giúp Nhị tiểu thư làm một vài việc mà không dễ để người khác làm ra, những lúc rảnh rỗi thì thường ngồi trên nóc nhà, thẫn thờ. Y đã từng vô số lần nghĩ lại xem lúc trước rốt cuộc là y làm gì, trong nhà có những ai, có huynh đệ tỷ muội nào không? Có bạn bè nào không? Bọn họ trông như thế nào?
Có phải là cũng có một người cha, một nương, bọn có có phải cũng đều đối xử với y như cách Minh Thượng thư đại nhân và phu nhân đối xử với Nhị tiểu thư không, hết lòng cưng chiều, tương thân với y.
Y nghĩ rất nhiều giả thiết, nhiều đến chính y cũng không thể đếm hết nổi…..
Rồi đến hôn này, có người nhìn khá giống y, vừa nhìn là biết đó là mẹ ruột của y tới rồi.
Người này mặc một bộ trường bào màu trắng, ôm kiếm đứng trên tường, bay bay như tiên trên trời, lạnh lùng như gió tuyết, nhìn từ xa, đúng là phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong.
Chắc chắn võ công cực cao, trường kiếm trong tay nàng còn chưa ra khỏi vỏ, y vẫn cảm nhận được sự lãnh lệ bị ngăn lại trong đó.
Người như vậy là cha hoặc là nương y, cho dù trên mặt không thể hiện ra, trong nội tâm cũng có chút phấn chấn là điều tất nhiên.
Nhưng mà á, y quả nhiên là quá trẻ người non dạ, chưa bao giờ nghĩ tới…..
Vị này đầu óc có vấn đề đó!
Nhìn đi! Mở to hai mắt ra mà nhìn đi! Biểu cảm này, động tác này, giọng điệu này, là người bình thường có thể làm ra được sao?!
Tống Hoài rất là khổ sở.
Cái này không giống với trong tưởng tượng xíu xíu nào hết á…..
Minh Nhiễm thực sự không thể nhìn ra ý tưởng sâu trong nội tâm y thông qua hai mắt trừng lớn như viên châu của y được, chẳng qua mẫu tử liền tâm, kinh hãi và kích động là không thể nào tránh được.
Nàng đã nói xong câu, “Con trai, nương rất yêu con”, hệ thống còn chưa có thông báo nhiệm vụ đã hoàn thành.
Minh Nhiễm có hơi nghi ngờ.
Chẳng lẽ còn chưa đủ thành ý, chân thành à? Hay là có chỗ nào làm sai rồi?
Nàng giật giật môi, đang muốn lên tiếng, Trình thị từ chính viện tăng hết tốc độ cũng xông vào viện, bà ta nhìn mấy cái lỗ cực lớn trên tường, một góc xà nhà bị thủng, rồi lại nhìn về phía Minh Từ đang trắng mặt, chật vật hết sức.
“Làm sao thế này? Sao lại như vậy?”
Trình thị cả kinh cất cao giọng trong sân viện yên tĩnh có vẻ vang dội khác thường.
Minh Nhiễm bị lời nói đột nhiên của bà ta làm cho quên hết những lời định nói, nâng cái tay ngứa ngáy lên, lại tung một chưởng lên tường, bức tường bị oanh tạc liên tục chịu không nổi, đổ mất một nửa.
Ầm ầm một tiếng, chấn động bên tai.
Trình thị bị dọa cho thét chói tai, hai mắt lật ngược, hôn mê luôn, ngã vào lòng Đào Ngọc, Đào Diệp, mí mắt nhắm tịt.
Chỉ là thân là tuyệt thế cao thủ, bây giờ hai mắt của Minh Nhiễm không chỉ là hai mắt, nó còn được khai quang.
Tiện tay liếc một cái thì thấy rõ ràng dưới mí mắt nhắm chặt của Tô Triết Nghị kia có hai hạt châu rơi ra, tay giấu dưới tay áo cũng run rẩy.
Minh Nhiễm: “……”
Tôi nói chứ mẹ ruột à, bà đúng là con ma lanh lợi không chịu nổi ấy.
Trình thị giả bộ bất tỉnh giả rất thật, mà Minh Từ tuy là đã ổn định tâm trạng nhưng biểu cảm cũng vặn vẹo, cứng đờ hết cả ra.
Đây là viện của nàng ta, đổ cũng là đồ của nàng ta, cộng thêm bình phong lưu li mới rồi, trong lòng nàng ta cứ lành lạnh hết cả người.
Đương nhiên, nếu chỉ tổn thất mất thứ tài vật bên ngoài ấy thì cũng thôi đi, thân là ái nữ của Minh Thượng thư, biểu tiểu thư phủ Hộ Quốc đại tướng quân, thứ tốt thấy nhiều rồi, những thứ đó vẫn nằm trong phạm vi chấp nhận được.
Nàng ta lo lắng chính là việc hôm nay bị truyền ra, vì sai lầm của nàng ta mà mẫu thân bị Tống Hàm Sinh tới cửa tìm con trai dọa cho hôn mê, nếu mà rơi vào tai người khác, không biết là mất mặt tới mức độ nào đây.
Tay Minh Từ chống lên bàn ta nắm chặt, hít sâu một hơi, nói: “Các hạ nếu là tới tìm người, hành sự như vậy không khỏi không thỏa đáng đấy!”
Minh Nhiễm không tiếp lời nàng ta.
Nhị tỷ tỷ này của nàng không phải là kẻ ngu xuẩn, ai biết sau lời nói đó có thứ gì đang chờ chứ.
Nàng nhếch nhếch mi, nâng lên tay.
Đang chuẩn bị oanh tạc cái nữa thì giọng nói của Thất Thất vang lên trong đầu.
“Chúc mừng người chơi hoàn thành nhiệm vụ sắm vai nhân vật vòng này, trò chơi kết thúc, trò chơi chuẩn bị thoát ra, rất cảm ơn ngài đã tham dự, xin hãy tiếp tục cố gắng nha.”
Nó mới dứt lời, trước mặt Minh Nhiễm lóe ánh sáng trắng, quay về lại giường nhỏ trong tiểu viện, nàng mở to mắt, ngồi dậy, nhìn nhìn hai tay mình, lại chậm rãi buông xuống.
Hỏi Thất Thất: “Nửa ngày không có phản ứng, sao đột nhiên lại xông ra thế?”
Thất Thất trả lời: “Là như thế này, không phải mới rồi người chơi chơi rất vui vẻ sao, Tống Hàm Sinh bảo để cho bạn chơi đi, kết quả một câu của Nhị tỷ bạn chọc cho nàng ấy không vui, thế là đổi lại.”
Minh Nhiễm nghe thế lập tức xuống giường xỏ giày, định đi qua hóng hớt.
Từ đây qua đó có một đoạn đường ngắn, Thất Thất còn tri kỷ phát trực tiếp hiện trường cho nàng coi, trên đường có thể vừa đi vừa xem.
Tuân Nghiệp nhìn người trong viện biến mất thay bằng Tống Hàm Sinh, cũng không có vội rời đi, dù sao theo như quan hệ của nàng với người trong Minh phủ, tám chín phần mười là sẽ đi qua, không cần chàng phải đi thêm một chuyến nữa.
Chàng dợm bước lui lui ra cửa.
Mà Tống Hàm Sinh đổi về thì liếc xéo Minh Từ đang mặc váy hoa sen xanh đậm bên cạnh bàn đá.
Thanh lệ tựa lan, tú mỹ như quế, thực sự yểu điệu đẹp đẽ.
Tiểu cô nương xinh đẹp trong mắt nàng ấy, độ thiện cảm ban đầu luôn rất cao. Minh gia nhị cô nương này trông xinh đẹp như thế, thế mà lần đầu lại khiến nàng ấy không vui.
Nàng ấy sống ba mươi mấy năm, mười ba tuổi sư phụ mất đi, một người xách theo một cây kiếm vào nam ra bắc, lưu lạc giang hồ, gặp người, chuyện trải qua cũng quá nhiều rồi.
Nếu nói cô nương này không có tâm tư gì, nàng ấy không tin.
Có tâm tư không phải là chuyện xấu gì nhưng mà tâm tư mà sai lệch vị trí thì lại thú vị rồi.
Tống Hàm Sinh hừ lạnh một tiếng, mũi chân nhún nhẹ, nhảy vọt lên không, đột nhiên duỗi tay, tung một chưởng.
Loảng xoảng…… Thùng thùng rầm rầm loảng xoảng……
Dưới ánh mắt kinh sợ khủng hoảng của mọi người, nóc nhà phía sau đứt đoạn, sập hết sạch, gỗ vụn bay tứ tung, trên quần áo của Minh Từ, Minh Thượng thư đều bị vụn gỗ cắt vào không ít.
Khác hẳn với Minh Nhiễm chơi đùa cho vui, một chưởng này dùng hết công lực, công khai trình diễn sức mạnh không thể chống đỡ của cao thủ đệ nhất giang hồ.
Minh Từ trừng lớn mắt, chấn kinh ngay tại chỗ, lần đầu tiên nảy sinh kinh sợ, hàm răng nhẹ run lập cập.
Tống Hoài cảm kích Minh Từ thật, hai tháng nay thiện cảm càng nảy sinh thêm nhiều, lập tức nhăn chặt mày, nói với Tống Hàm Sinh: “Bà làm gì đấy!”
Tống Hàm Sinh tát lên đầu y một cái, chỉ muốn bẻ đầu nó ra thôi. Nàng ấy lạnh giọng nói với Minh Từ: “Ngươi cứu con trai ta một mạng, Tống Hàm Sinh ta cảm tạ ngươi trước.”
Nói rồi nàng ấy móc một chồng ngân phiếu trong tay áo ra, nhẹ nhàng ném, chồng ngân phiếu kia dường như hiểu ý người mà vững vàng đáp xuống bàn đá cạnh Minh Từ.
“Đây là tạ lễ.”
Chồng ngân phiếu kia rất dày, số lượng khả quan lắm, móng tay Minh Từ cạnh bàn nhẹ cào cào lên mặt đá, Tống Hàm Sinh lại mở miệng: “Nói cảm tạ xong rồi, giờ nói sang chuyện khác.”
Sắc mặt nàng ấy trầm xuống, “Minh nhị cô nương, lấy khế ước bán thân của con ta ra đây!”
Tống Hàm Sinh không giả ngầu nòi, lúc nghiêm trang lên khí thế cũng làm cho người ta sợ hãi không thôi.
Biểu cảm của Minh Từ biến hóa mấy lần, rũ mắt nhỏ giọng nói: “Không ở chỗ ta đây.”
Hạ nhân trong phủ đều có ký khế ước bán thân, hôm đó nàng ta muốn giữ A Phù ở lại trong phủ, không thể không có thân phận được.
Sợ không giải thích rõ với mấu thân được, nàng ta kêu Vụ Thanh dẫn người đi tìm quản gia, ký tên ở chỗ quản gia. Trong lúc vô đình để lẫn vào đám hạ nhân mới mua vào phủ, cùng nhau đưa tới tay Trình thị.
Thật ra nàng ta cũng không muốn xem người ta như nô tài mà sai sử, chỉ là võ nghệ của A Phù, có vài việc không dễ làm, cho y đi làm thì rất tiện, nàng ta chỉ muốn danh chính ngôn thuận giữ người lại bên cạnh, làm gì cũng dễ.
Việc Tống Hàm Sinh tìm tới đã sớm nằm trong dự liệu, nàng ta đã tính toán xong cả rồi. Mấy ngày nay nàng ta cũng đang nghĩ cách đòi khế ước bán mình của A Phù ở chỗ Trình thị tới xé đi.
Như thế thì, Tống Hàm Sinh có tới cửa cũng sẽ không giận chó đánh mèo nàng ta cái gì được, nàng ta chính là ân nhân cứu mạng của A Phù, chỉ thế mà thôi.
Chỉ là kế hoạch không theo kịp thay đổi, bởi vì chuyện của thế tử Cảnh vương chiếm nhiều tâm tư của nàng ta, nàng ta còn chưa kịp lấy khế ước bán mình ở chỗ Trình thị về.
Tống Hàm Sinh nhướng mày ồ một tiếng, trong lòng Trình thị đang giả bộ bất tỉnh tức giận lắm. Cuối cùng cũng yếu ớt tỉnh lại, đẩy Đào Diệp ra, kêu nàng ta nhanh chóng chạy tới chính viện lấy đồ ra.
Tống Hàm Sinh cầm được tờ giấy có ấn dấu vân tay kia, nháy mắt bóp thành tro tàn, lưu loát tung bay đầy đất.
“Nhị cô nương trạch tâm nhân hậu, cứu mạng người. Hai tháng nay ta chạy mấy chuyến tới huyện nha kinh thành, cô nương giữ người lại sao không nhớ phải báo lại cái tên cho quan phủ lưu lại?”
Minh Từ không nói gì, Tống Hàm Sinh cũng không nói gì, chỉ cười lạnh một tiếng, có chút mỉa mai.
Im lặng là vàng.
Tống Hàm Sinh chất vấn liên tiếp làm hai hàm răng Minh Từ nhẹ run run.
Tống Hoài lại không đành lòng thấy ân nhân của mình rơi vào hoàn cảnh như vậy, mở miệng nói: “Nhị tiểu thư vốn có ý tốt, sao ngươi có thế….”
Còn chưa nói xong, âm thanh đột nhiên im bặt.
Tống Hàm Sinh thu tay điểm á huyệt y lại, lại nhìn xuống Minh Từ liếc mắt một cái, xách Tống Hoài vác lên vai, xoay người lướt qua tường.
Thôi, cho dù thế nào, cái người tên Minh Từ tốt xấu gì cũng cứu tiểu tử này một mạng.
Tống Hàm Sinh nghĩ như vậy, khó tránh khỏi trừng mắt nhìn con trai mình một cái, ngu xuẩn, thế này là bảo người tới lừa ngươi đi mà!
Đúng là không giống nàng ấy chút nào, chắc chắn là giống cha nó không biết mặt mũi ra sao kia.
Tống Hoài: “……” Trừng cái gì mà trừng!
Tống Hàm Sinh bay qua tường đáp xuống đất, rồi lại bay lên, khóe mắt nhìn thoáng qua một người.
Trâm bạch ngọc như ý khắc hoa, bộ diêu ngọc hoa sen, váy dài đỏ, đúng là như trăng rằm tháng giêng, như sông mùa xuân.
Vinh quang rực rỡ.
Trên đời này, cô nương xinh đẹp là bảo vật, vừa xinh đẹp lại vừa hợp mắt thế kia, thế thì là trân quý rồi!
Tống Hàm Sinh sửng sốt một chút, buông nhi tử đang vác trên xuống, trường kiếm trong tay chuyển động, dắt sau người.
Minh Nhiễm vừa tới bên này, vừa tới cửa viện, còn chưa kịp nhìn vào trong.
Phía sau đã truyền đến động tĩnh.
Tống Hàm Sinh cố tình tìm một vị trí gió thổi tới, gió thổi áo bay, phong độ nhẹ nhàng.
Nàng ấy nhìn Minh Nhiễm, chậm rãi nói: “Vị muội muội này dường như ta từng gặp qua rồi.”
“……???” Lời này sao quen tai vậy nhỉ?
Minh Nhiễm tỉnh thần lai, khóe miệng kéo lên, nhìn về phía người mặc y phục trắng kia.
Nàng nhìn nhìn, trên cổ vị tỷ tỷ này không có đeo ngọc.