Mỹ Nhân Ngốc Luôn Muốn Làm Sư Tôn

Chương 26




"Kẻ đó... có phải là ma tộc không?"

Hoa nương tử giật mình, một lúc lâu sau mới cất giọng khàn đặc: "Ta... ta không biết."

Mạnh Hồi Thanh: "Không biết ư?"

Hoa nương tử: "Ta thật sự không biết. Lúc đó, ta vừa cứu được âm hồn của những hài tử ấy, bản thân đã bị thương nặng. Chính kẻ đó đi ngang qua, trao cho ta một đóa bách hợp, bảo rằng nếu để bản thể ta hòa quyện với nó, sẽ có thể nuôi dưỡng âm hồn của lũ nhỏ."

"Chỉ là, hắn nói sau một giáp, khi hồn phách của những hài tử này đã được chữa lành, hắn sẽ đến để mang chúng đi." (60 năm theo lịch cổ TQ)

"Lúc ấy ta không còn cách nào khác, đành phải giả vờ đồng ý, cứu bọn nhỏ trước rồi tính sau. Ta nghĩ, đợi sau này khi âm hồn của chúng được tu bổ xong, ta sẽ nuốt lời, đưa chúng đi đầu thai."

"Nhưng kẻ đó rất lợi hại, đã bố trí cấm chế xung quanh bọn ta, khiến bọn ta không thể rời khỏi Thẩm Phương Viên này. Ta vốn đã chuẩn bị, nếu hắn thật sự đến, ta sẽ liều mạng một phen, quyết không giao bọn nhỏ cho hắn."

"Còn về ma khí mà ngươi nói, ta thật sự không biết."

Hoa nương tử từ tốn kể lại, Huyền Diệu nhìn thần sắc của nàng, không giống như đang giả vờ. Chắc hẳn nàng thật sự không biết chuyện ma khí. Hắn cúi mắt nhìn kỹ bản thể bách hợp của Hoa nương tử, sau đó lòng bàn tay khẽ lật, một mảnh vỡ nhỏ nhiễm ma khí lặng lẽ rơi vào tay hắn mà không ai để ý.

Mạnh Hồi Thanh lấy lệnh bài thành hoàng từ trong tay áo ra đặt vào tay Hoa nương tử: "Nương tử đừng để bị lừa nữa, hãy cầm lệnh bài này đi tìm Thành hoàng gia. Có nó, những kẻ canh gác ở miếu Thành hoàng sẽ không làm hại nàng đâu. Nhiều âm hồn hài tử như vậy, Thành hoàng gia nhất định sẽ lo liệu."

Hoa nương tử nâng niu lệnh bài thành hoàng trong tay, vừa sợ hãi vừa cảm kích, run rẩy thi lễ rồi dẫn âm hồn của bọn nhỏ biến mất.

Mạnh Hồi Thanh quay đầu nhìn lại Thẩm Phương Viên nơi làn khói đen đã tan hết, phủi phủi tay thở dài: "Haiz, cứ tưởng có thể hoàn thành nhiệm vụ, xem ra năm mươi lạng bạc và công đức này đúng là không có duyên với ta rồi."

Huyền Diệu tưởng y đang buồn bã, định nói vài câu an ủi, nhưng nghĩ mãi cũng chẳng nghĩ ra lời nào thích hợp, cuối cùng đành cất giọng khô khan: "Lần sau vẫn còn cơ hội mà."

Mạnh Hồi Thanh cũng hiểu đạo lý này, gật gật đầu, vừa định mở miệng nói gì đó, ngẩng lên nhìn thấy khuôn mặt bình thản không gợn sóng của Huyền Diệu, trong đầu chợt nhớ lại câu nói "Ồn ào quá" của hắn.

Mạnh Hồi Thanh lập tức ngậm miệng lại, vẻ mặt vốn đã không vui giờ càng trở nên khó coi hơn. Y cắn môi, khẽ hừ một tiếng, không nói thêm lời nào, xoay người bỏ đi.

Huyền Diệu đứng sững tại chỗ, vô thức đưa tay ra kéo, nhưng chỉ chạm được vào đuôi một chút, cảm giác mềm mại lông xù nhanh chóng tuột khỏi tay hắn.

Vẫn còn giận.

Gần đây, hình như hắn luôn chọc giận con hồ ly tinh này.

Huyền Diệu nhìn bóng lưng Mạnh Hồi Thanh bỏ đi không quay đầu lại, nỗi bực bội và tàn bạo vốn đã được đè nén trong lòng lại trỗi dậy.

Hắn nắm chặt mảnh vỡ trong tay, ánh mắt đầy vẻ âm trầm.

Trên phố xá, người đông như mắc cửi. Mạnh Hồi Thanh thu hết tai và đuôi, giả làm một công tử phong lưu tuấn tú của nhân gian, hứng thú dạo qua các quầy hàng.

Cách hơn chục người, Huyền Diệu lặng lẽ đi theo sau Mạnh Hồi Thanh.

"Công tử, xem thử chuỗi hạt này, làm bằng bạch ngọc, mềm mại mát tay lắm..."

"Công tử, xem thử trâm cài tóc này, làm bằng bạc nguyên chất, chạm khắc hoa bách hợp, rất hợp với công tử đấy..."

Mạnh Hồi Thanh thong thả dạo quanh, thấy gì thú vị thì cầm lên xem. Những người bán hàng rất nhiệt tình, thấy y dung mạo xinh đẹp, quần áo sang trọng, càng không ngừng giới thiệu.

"Công tử, xem thử chiếc gương đồng nhỏ này, chạm khắc tinh xảo, sáng bóng có thể soi mặt..." Một người bán hàng khác thấy ánh mắt Mạnh Hồi Thanh dừng lại ở chiếc gương đồng nhỏ lâu hơn, liền nhanh nhạy giới thiệu.

"Ừm, để ta xem nào..."

Mạnh Hồi Thanh cầm lấy chiếc gương đồng nhỏ bằng bàn tay. Gương đồng mài rất sáng bóng, phản chiếu khuôn mặt y rõ mồn một. Chỉ cần đổi góc nhìn một chút, trong gương đã hiện lên một chút bóng dáng nhỏ bé của Huyền Diệu.

Khoảng cách hơi xa, nhưng Mạnh Hồi Thanh vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt không cảm xúc của Huyền Diệu, và đôi mày hơi nhíu lại.

"Hừ, vẫn còn theo ta..." Mạnh Hồi Thanh lẩm bẩm, rồi lại nghiêng nghiêng một chút. Thế là bóng dáng Huyền Diệu trong gương càng rõ ràng hơn.

Đột nhiên, Huyền Diệu trong gương ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng về phía này. Trong thoáng chốc, Mạnh Hồi Thanh đã chạm mắt với Huyền Diệu trong gương, tim y đột ngột đập mạnh, vô thức đặt gương xuống quầy hàng.

"Sao thế, công tử không thích chiếc gương này sao?" Người bán hàng hỏi.

Mạnh Hồi Thanh ấn ngực, gượng cười: "Không có gì."

Trời ơi, Mạnh Hồi Thanh cảm thấy ánh mắt của Huyền Diệu vừa rồi trong gương có chút đáng sợ, chẳng lẽ hắn phát hiện ra y đang lén nhìn trộm sao?

Không thể nào, y đã rất cẩn thận mà. Hơn nữa, chỉ là thoáng nhìn thôi, hẳn là không bị phát hiện đâu nhỉ.

Mạnh Hồi Thanh hơi bối rối, đặt gương xuống rồi đi sang quầy hàng khác.

Huyền Diệu chậm rãi đi tới, cầm lấy chiếc gương nhỏ mà Mạnh Hồi Thanh vừa xem, mím môi.

"Công tử, công tử, xem thử trâm cài tóc này, làm bằng bạch ngọc và mã não, rất hợp với công tử đấy!"

Mạnh Hồi Thanh bị thu hút, đó là một cây trâm bạch ngọc đơn giản, đầu trâm chạm khắc vân mây, tuy hơi thô ráp, chất bạch ngọc cũng không quá trong suốt, nhưng ở đầu trâm có đính một viên mã não đỏ tươi to bằng giọt nước.

Khẽ lắc nhẹ, viên mã não đỏ thắm ấy theo động tác mà đung đưa, rực rỡ chói mắt, khiến cây trâm bạch ngọc bình thường trở nên linh động hơn nhiều.

"Đẹp thật." Mạnh Hồi Thanh không nhịn được buông lời khen ngợi, y vốn thích những thứ lấp lánh, viên mã não đỏ xinh đẹp này khiến y yêu thích không rời.

Người bán hàng thấy y thích, cười nói: "Công tử quả nhiên có con mắt tinh tường, cây trâm này kiểu dáng độc đáo, cả con phố này, chỉ có quầy của ta mới có một cây duy nhất!"

Mạnh Hồi Thanh: "Bao nhiêu tiền?"

Người bán hàng giơ năm ngón tay lên lắc lắc: "Nói thật không dối, chỉ có năm lạng bạc thôi."

"Năm lạng!"

Mạnh Hồi Thanh lập tức cảm thấy nản lòng, chất bạch ngọc của cây trâm này rất bình thường, chạm khắc cũng không đẹp, chỉ có viên mã não đỏ kia là có chút tinh xảo.

Nhưng chút tinh xảo đó cũng đâu đáng giá năm lạng bạc! Tuy y có kim nguyên bảo của Thất ca cho, cũng có bạc bán rau trước đây, nhưng mà...

Mạnh Hồi Thanh bóp bóp ngón tay, đặt cây trâm ngọc lại: "Thôi vậy."

Thấy Mạnh Hồi Thanh bỏ đi, người bán hàng gấp gáp gọi với theo: "Công tử, giá cả còn thương lượng được mà! Nếu công tử thành tâm muốn, còn có thể bàn bạc..."

"Vừa rồi y xem cái này phải không?"

Cây trâm bạch ngọc lại được một bàn tay có các khớp xương rõ ràng cầm lên, người bán hàng mừng rỡ, vội vàng đáp: "Phải phải phải."

Huyền Diệu lắc lắc cây trâm, hiểu được vì sao Mạnh Hồi Thanh lại thích nó.

Mạnh Hồi Thanh định dạo thêm một lúc nữa, nhưng khi lén quay đầu lại, Huyền Diệu vốn đi theo sau y không xa không gần bỗng biến mất.

Y lo lắng nhìn quanh một hồi lâu, cũng không thấy bóng dáng Huyền Diệu đâu.

"Đồ cá thối!" Mạnh Hồi Thanh dậm chân, tức giận bỏ đi.

Không hoàn thành việc của Thành hoàng gia, tên đồ đệ thối tha cũng biến mất, Mạnh Hồi Thanh không còn tâm trạng dạo phố vui chơi nữa, giận dữ trở về Tiểu Đào Sơn.

Đến khi trời tối, Huyền Diệu mới vội vã trở về. Chỉ là khi đến trước hang hồ ly, hắn có chút do dự.

Mạnh Hồi Thanh vẫn còn giận hắn.

Nhận thức này khiến Huyền Diệu sinh ra chút e ngại, khi ý thức được điều này, hắn càng thêm bực bội. Đường đường là Chiến thần, vậy mà lại do dự trước một con hồ ly tinh.

Trong hang hồ ly đang thắp nến, ánh sáng vàng cam ấm áp tỏa ra từ bên trong.

Trải qua những ngày này, lại bị Thiên Túc Trùng cắn một phát trúng kịch độc, vừa hoảng sợ vừa chạy nhảy, quả thật đã mệt lả.

Mạnh Hồi Thanh cởi áo, đá văng giày, vừa leo lên giường của mình thì cảm thấy có gì đó không đúng.

Y vỗ đầu: "Sao lại quên mất chuyện này!"

Năm lớp đệm mềm mới là thứ Mạnh Hồi Thanh thích nhất, đã chia hai lớp cho đồ đệ, vốn định ở nhân gian mua thêm hai tấm nữa, kết quả vì giận dỗi Huyền Diệu mà quên béng mất chuyện này.

"Đồ hay quên." Mạnh Hồi Thanh vỗ vỗ đệm, nghiêng người nhìn sang bên cạnh giường đá.

Chiếc giường gỗ đơn sơ ghép từ vài tấm ván, thậm chí không có chân giường đàng hoàng, chỉ kê vài cái ghế đẩu, ủ rũ bị chiếc giường đá lớn đẩy vào góc.

Trên đó trải hai lớp đệm mềm, không có gối, trơ trụi, trông không được chút nào.

Hơi, tội nghiệp.

Người ngoài hang không hề ẩn giấu khí tức, Huyền Diệu về lúc nào, đứng ngoài cửa hang bao lâu, Mạnh Hồi Thanh đều biết rõ.

Nằm trên giường đá của mình, dù rất mệt mỏi, nhưng Mạnh Hồi Thanh cứ trằn trọc, không sao ngủ được. Trong đầu toàn là hình ảnh Huyền Diệu đứng cô đơn ngoài hang, như đang tố cáo sự nhẫn tâm của y.

Đêm nay gió có vẻ khá lớn, ngay cả trong hang cũng có thể nghe thấy tiếng gió ù ù bên ngoài. Có lẽ nửa đêm sẽ mưa, những giọt mưa lạnh lẽo rơi xuống người, cảm giác ướt át lông tơ rất khó chịu.

Mạnh Hồi Thanh có kinh nghiệm, y không thích nước. Chắc hẳn đồ đệ cũng vậy.

Đệm mềm dưới thân cũng không thoải mái, dù lật qua lật lại thế nào cũng cảm nhận được sự lạnh lẽo và cứng rắn của giường đá.

Quả nhiên, hai hoặc ba lớp đệm là không đủ, chỉ có năm lớp mới là thoải mái nhất.

Trở mình hết lần này đến lần khác, Mạnh Hồi Thanh không chịu nổi nữa, bật dậy, lắc đầu mạnh mẽ: "Thật đáng ghét."

Huyền Diệu vốn định đợi Mạnh Hồi Thanh ngủ rồi mới vào, như vậy không phải đối mặt, sẽ không kích động hồ ly tinh tránh được việc y lại nổi giận.

Nhưng mà, ngọn nến trong hang vẫn cứ sáng mãi không tắt. Mơ hồ còn có tiếng lầm bầm vọng ra, chỉ là nghe không rõ lắm.

Đột nhiên, từ trong hang vọng ra một tiếng: "Đồ cá thối, em còn không vào, lại muốn ngủ ở vườn rau à?"

Thân thể Huyền Diệu căng thẳng cả ngày bỗng chốc thả lỏng, hắn vô thức thở ra một hơi, khóe môi cong lên, chậm rãi bước vào.

Hang hồ ly không lớn, mọi thứ đều thu vào tầm mắt.

Huyền Diệu chỉ thấy ở góc vốn chật chội, chiếc giường gỗ đơn sơ mà chính hắn đã vác về đã biến mất.

Mạnh Hồi Thanh nằm nghiêng trên chiếc giường đá lớn, mặt hơi căng, vỗ vỗ giường: "Mau lên ngủ đi."

Huyền Diệu từ từ, bước từng bước một đến bên giường.

"Chậm chạp quá..." Mạnh Hồi Thanh sốt ruột nhích vào trong một chút, nhường chỗ cho Huyền Diệu.

Mạnh Hồi Thanh quay mặt đi, giọng hơi ngột ngạt: "Ta vẫn thích năm lớp đệm mềm, không muốn chia cho em."

Huyền Diệu khẽ đáp: "Được."

Mạnh Hồi Thanh lại nói: "Ta chưa tha thứ cho em đâu, đồ đệ ngỗ nghịch."

Huyền Diệu: "Được, vậy đừng tha thứ."

Mạnh Hồi Thanh cúi đầu, lồng ngực phập phồng, lại nổi giận.

"Đồ cá thối, em..."

Lời chưa dứt, một tia sáng đỏ bỗng lóe lên trước mắt Mạnh Hồi Thanh. Một cây trâm cài tóc xinh đẹp nằm trong lòng bàn tay Huyền Diệu, trên đó đính một viên ngọc đỏ thắm như giọt nước.

Huyền Diệu: "Cho ngươi đấy."