Mỹ Nhân Ngốc Luôn Muốn Làm Sư Tôn

Chương 1




"Cá nướng... sống rồi!"

Mạnh Hồi Thanh mở to mắt, nhìn chằm chằm vào vật dài đen thui trước mặt còn to hơn cả mình, bật ra một tiếng kêu kinh ngạc chói tai.

Thứ chỉ có thể nhận ra hình dáng của một con cá này, toàn thân đen kịt, còn tỏa ra mùi thơm cháy khét. Chỉ là, nó đang cố gắng chớp chớp mắt. Nếu không phải đôi mắt còn hơi ướt át, khi chuyển động có chút ánh sáng lấp lánh, Mạnh Hồi Thanh có lẽ đã không phát hiện ra.

Nhìn kỹ hơn, dường như dưới lớp da ngoài bị nướng đen kịt, có vài chỗ còn lấp lánh ánh vàng.

Thật là phiền não, quả thực rất phiền não.

Mạnh Hồi Thanh chống cằm, ba cái đuôi đỏ rực, lông xù xù phía sau cũng đang vẫy qua vẫy lại bực bội.

Miếng cá nướng đến miệng rồi còn mất, nghĩ thế nào cũng thấy thất vọng...

Đêm nay, Mạnh Hồi Thanh vốn đang ngủ ngon lành trong hang cáo của mình, bỗng bị một tiếng động lớn đánh thức. Khi y đến vườn rau nhà mình, liền thấy một cái hố to, trong hố là con cá nướng đen thui này.

Y nghĩ, đã là của trên trời rơi xuống, không ăn thì phí.

Thế nên y đã tốn không ít sức lực, "hổn ha hổn hển" kéo về nhà, ai ngờ chưa kịp động đũa thì cá đã sống lại.

Tuy là hồ ly tinh, nhưng y tu luyện chính đạo, không bao giờ vô cớ sát sinh. Giờ cá đã sống, lại bị y mang về nhà, dù thế nào cũng không thể thấy chết mà không cứu. Y đành tạm thời lấy chút nước, cho cá vào ngâm.

"Gặp được ta, coi như ngươi may mắn đấy." Mạnh Hồi Thanh đưa một ngón tay trắng ngà, chọc chọc vào đầu cá, "Yên tâm, ta không ăn ngươi đâu."

Con cá lúc này không cử động, cũng không biết có hiểu hay không.

Nguyên hình của Mạnh Hồi Thanh là cáo đỏ ba đuôi. Sau khi khai linh trí, y đã ẩn mình tu luyện trên núi Tiểu Đào vài trăm năm, giờ cũng coi như có chút đạo hạnh.

Y ngồi xếp bằng, nhắm mắt lại, muốn dùng linh thức để dò xét tình trạng thương tích của con cá.

Nào ngờ, linh thức của y vừa mới đi vào thức hải của cá, đã bị một kết giới mạnh mẽ cứng rắn ngăn cản. Linh lực của kết giới rất mạnh mẽ, Mạnh Hồi Thanh không hề phòng bị, bất ngờ bị linh lực tấn công.

"Phụt..."

Mạnh Hồi Thanh phun ra một ngụm máu tươi, phát ra một tiếng kêu đau đớn.

"Ngươi... ngươi là gì vậy?"

Mạnh Hồi Thanh giật mình, kết giới thức hải của con cá này lợi hại như vậy, chẳng lẽ là vị tiên quân thần quan nào trên thiên đình sao?

Nhưng mà, chưa từng nghe nói trên Cửu Trùng Thiên hiện nay, có vị tiên quân thần quan nào tu thành thân cá cả.

Mạnh Hồi Thanh lau đi vết máu ở khóe môi, ánh mắt phức tạp nhìn con cá lớn trong chậu tắm của mình, bất giác nhớ lại, mấy ngày trước Thổ Địa Gia Gia có nói về chuyện Ma giới và Thần giới đang giao chiến bên ngoài Cửu Trùng Thiên.

Chẳng lẽ là, lửa cháy cửa thành, cá trong ao cũng bị vạ lây? Có phải là tiên cá do vị tiên quân thần quan nào nuôi, bị lửa chiến tranh lan đến, rơi xuống đây?

Chắc là vậy rồi.

Nghĩ đến đây, Mạnh Hồi Thanh không khỏi có chút ghen tị với con cá. Y khổ tu nhiều năm, ngay cả chức tiểu địa tiên nhỏ bé của vùng núi Tiểu Đào cũng chưa thi đỗ được, còn nó sinh ra đã là tiên cá, vận may tốt hơn y nhiều.

"Được rồi, đã không thể dò xét thức hải, ta chỉ có thể chữa trị vết thương ngoài da cho ngươi thôi. Chờ ngươi khỏe lại, nếu chủ nhân của ngươi đến tìm, để tỏ lòng cảm tạ có thể cho ta một ít tiên quả tiên tửu chứa đầy linh lực, vậy cũng tốt rồi."

Nói xong, Mạnh Hồi Thanh cẩn thận nhìn những vết thương ghê rợn dưới lớp da đen kịt của con cá lớn, nơi da thịt bị lật lên, lộ ra phần thịt bên trong đỏ tươi, cắn chặt răng, rồi xoay người đi ra ngoài.

Khi Huyền Diệu mơ màng tỉnh dậy, ánh mắt hắn lập tức nhìn thấy nam nhân vô cùng xinh đẹp đang nằm sấp ngủ bên cạnh.

Làn da trắng như tuyết, dung mạo như hoa, dù đang nhắm mắt nhưng đường nét của lông mày và mắt tinh xảo, môi đỏ mọng ướt át, còn hơi cong lên, nhìn thế nào cũng là một vẻ đẹp yêu kiều mị hoặc.

Huyền Diệu lập tức không thích, hắn ghét nhất là những khuôn mặt yêu mị kiểu này. Trên Cửu Trùng Thiên, trong điện Chiến Thần của hắn, đừng nói là tiên quân thần quan, ngay cả tiên thị cũng đều đoan trang nghiêm túc, chưa từng có ai như vậy.

Nếu không nhìn nhầm, nguyên hình của nam nhân này, chắc là một con hồ ly đỏ bình thường. Hồ ly hoang dã vốn yêu kiều phóng đãng nhất, chỉ biết làm những chuyện mê hoặc lòng người.

Hơn nữa, nếu không nhớ nhầm, đêm qua tên hồ ly tinh này còn muốn ăn thịt hắn.

Đúng lúc này, Mạnh Hồi Thanh vẫn đang nằm sấp bên mép chậu tắm bỗng tỉnh giấc. Y chậm rãi mở mắt, lại đưa tay dụi dụi khóe mắt.

Huyền Diệu nhìn thấy hàng mi dài cong vút kia như hai chiếc quạt nhỏ, phe phẩy, phe phẩy, một đôi mắt hồ ly dài và tinh ranh, đồng tử màu hổ phách sáng long lanh, đuôi mắt hơi xếch lên cũng ửng lên một màu đỏ nhạt.

Trên nền làn da trắng như tuyết, càng thêm nổi bật.

Bộ dạng phô trương này, đúng là hồ ly tinh.

"Oa, nước linh tuyền này thật sự có tác dụng! Không uổng công ta nửa đêm vác từ đỉnh núi xuống."

Mạnh Hồi Thanh thấy con cá trong chậu tắm đã không còn là bộ dạng đen thui như đêm qua, nhiều chỗ đã lộ ra những vảy cá lấp lánh ánh vàng, những vết thương ghê rợn kia cũng đã lành lặn không ít. Tuy vẫn trong tình trạng thảm hại, nhưng so với đêm qua, đã không còn đáng sợ như vậy nữa.

Trông đã có chút phong thái của tiên cá rồi.

Mạnh Hồi Thanh hớn hở: "Ngươi có linh trí không? Ngươi biết nói chuyện không? Ngươi là tiên cá của vị tiên quân thần quan nào trên thiên đình vậy? Bây giờ ngươi cảm thấy thế nào? Còn chỗ nào đau không?"

Một loạt câu hỏi ném tới, Huyền Diệu chỉ thấy đầu choáng mắt hoa, ồn ào không chịu nổi. Trên Cửu Trùng Thiên, làm gì có hồ ly tinh nào lắm mồm như vậy.

Huyền Diệu bị ồn đến đau đầu, không muốn để ý đến y.

Mạnh Hồi Thanh thấy cá không có phản ứng, nghi hoặc hỏi: "Ngươi không hiểu? Cũng không biết nói chuyện? Vẫn chưa khai linh trí sao?"

Mạnh Hồi Thanh chỉ là một hồ ly tinh nhỏ tu luyện được vài trăm năm, vị thần tiên to lớn và lợi hại nhất mà y từng gặp, cũng chỉ là Thổ Địa Gia Gia cai quản núi Tiểu Đào mà thôi.

Nếu lúc này Thổ Địa Gia Gia có mặt ở đây, chắc chắn ông ấy sẽ nhận ra, linh khí trên thân con cá vàng này cực kỳ xuất chúng, hơn nữa còn có huyết mạch vô cùng mạnh mẽ. Dù không biết lai lịch, cũng biết nó tuyệt đối không phải là tiên cá bình thường.

Nhưng ông ấy không có ở đây, nên Mạnh Hồi Thanh chưa từng trải qua nhiều, không nhận ra huyết mạch và linh lực của cá vàng, chỉ có thể tiếc nuối chọc chọc đầu cá: "Được rồi, tuy ngươi chưa khai linh trí, nhưng ta đã cứu ngươi, sẽ không ăn thịt ngươi nữa đâu."

Mạnh Hồi Thanh đưa tay thăm dò nước linh tuyền trong chậu tắm, cảm nhận được linh lực trong nước suối đã rất yếu, bèn nói: "Ngươi cứ ở đây nghỉ ngơi, ta sẽ lên đỉnh núi lấy thêm nước linh tuyền mới xuống."

"Những vết thương ngoài da này của ngươi, khoảng bảy ngày nữa ngâm mình, chắc sẽ hoàn toàn lành hẳn."

Nói xong, Mạnh Hồi Thanh xoay người rời đi.

Huyền Diệu chắc chắn Mạnh Hồi Thanh đã đi khỏi, thân thể cứng đờ mới thả lỏng đôi chút, vẫy vẫy đuôi, lại lắc lắc đầu.

Hồ ly tinh hoang dã này thật sự quá phóng túng, không có chút lễ nghi, dám dùng ngón tay chọc đầu hắn!

Huyền Diệu hơi tức giận, nhưng những gì tên hồ ly tinh nói cũng không sai, y đã cứu mình, coi như có ân; hơn nữa đạo hành của tên hồ ly tinh còn nông cạn, không nhận ra thân phận của mình cũng là chuyện bình thường.

Thôi vậy, không biết thì không có tội.

Huyền Diệu nghĩ một cách độ lượng, chờ mình trở về Cửu Trùng Thiên, sẽ thưởng cho y ít tiên tửu tiên quả, linh dược pháp khí, để tạ ơn vậy.

Huyền Diệu nhắm mắt lại, linh lực toàn thân bắt đầu vận chuyển.

Nhưng mà, linh lực trì trệ, thức hải khô cạn. Qua một lúc, Huyền Diệu chợt nhận ra, mình vẫn còn là thân cá, thậm chí ngay cả việc hóa hình đơn giản nhất cũng không làm được.

Huyền Diệu lúc này mới nhận thức được sự nghiêm trọng của vấn đề.

Hắn, đường đường là Chiến Thần Huyền Diệu của Cửu Trùng Thiên, Kim Long sinh ra từ linh khí khi thiên địa mới khai, lại bị giam cầm linh lực, biến thành một con cá.