Mỹ Nhân Ngây Thơ

Mỹ Nhân Ngây Thơ - Chương 3




Trời thu về đêm mang đến cho người ta cảm giác lạnh lẽo, từng đợt ve kêu không ngừng, trăng sao ảm đạm. Lửa trại trước cửa thành sáng rực, trên con đường nhỏ có hai bóng dáng cưỡi ngựa phi như bay đến, chính là Tạ Thiếu Ly và Triệu Anh đi săn trở về.

Trên lưng ngựa của Triệu Anh treo rải rác một con hoẵng và vài con thỏ rừng, gà rừng. Hắn đung đưa roi ngựa, thờ ơ mà hắng lên một điệu nhạc, có vài phần ngưỡng mộ mà nhìn về phía con nai màu vàng có bộ sừng rất đẹp kia trên lưng ngựa Tạ Thiếu Ly. Con thú quý hiếm này bị Tạ Thiếu Ly nhanh một bước săn mất rồi.

Triệu Anh thừa nhận bản thân tài nghệ không bằng người ta, nhưng vẫn không cam tâm, đặc biệt là nhìn thấy Tạ Thiếu Ly tuy là đứng đầu nhưng vẫn giả vờ bày ra bộ dáng phong khinh vân đạm không hề để ý kia khiến hắn càng hận đến nghiến răng.

“Ta nói này Tạ Thiếu Ly huynh hay là huynh tặng ta con nai này đi, vừa đúng lúc ta muốn làm một đôi găng tay mới.” Triệu Anh ỷ vào mình với Tạ Thiếu Ly quan hệ tốt liền không biết xấu hổ mà mở miệng xin.

Tạ Thiếu Ly mắt cũng không thèm nâng, nhìn thẳng về phía cửa thành: “Không được.”

“Nhỏ mọn.” Đáp án như trong ý liệu, Triệu Anh “hứ” một tiếng, cây roi trong tay nhấc lên đánh xuống, không hài lòng oán trách: “Nếu như không phải vợ nhỏ của huynh vướng tay thì ta đã thắng huynh rồi...”

Lời còn chưa dứt, cả hai vị thiếu niên liền ngẩng cả người.

Cây roi của Triệu Anh dừng trong không trung, một lúc lâu liền cứng ngắc cười nói: “Lâm Tư Niệm cô ta chắc sẽ không còn ở trong rừng... đâu nhỉ?”

Giọng nói của hắn càng lúc càng nhỏ. Tạ Thiếu Ly chợt ghìm lấy dây cường, quay đầu chạy trở về.

“Này, đợi ta với. Huynh nói xem đây có gì to tát đâu... Đừng lo lắng quá, công phu của Lâm Tư Niệm không tệ, nói không chừng cô ta sớm đã xuống núi tự mình về rồi!”

Nghe vậy, Tạ Thiếu Ly không những không thở phào nhẹ nhõm mà lông mày càng nhíu lại càng chặt. Lâm Tư Niệm chỉ có kiếm thuật tốt, khinh công hoàn toàn không biết gì, cành cây đó cách mặt đất cũng phải bốn trượng, nàng căng bản không thể xuống được!

Tính toán thời gian, Lâm Tư Niệm không ăn không uống mà mắc kẹt ở trên cây cũng đã hơn ba canh giờ rồi.

Triệu Anh ở đằng sau liều mạng gọi, Tạ Thiếu Ly bất chấp mà vỗ mông ngựa, một hơi không nghỉ mà chạy vào khu rừng u ám, sương mù lúc ẩn lúc hiện kia.

Còn chưa đợi vó ngựa hoàn toàn dừng lại, Tạ Thiếu Ly liền vội vã tung người xuống ngựa, cả người tiện thể lăn một vòng dưới mặt đầy đầy lá rụng, vừa đứng dậy liền chạy đến hướng cây tùng kia.

Triệu Anh nhìn thấy Tạ Thiếu Ly cả người tán loạn, không khỏi hét lên: “Trời tối như vậy, huynh có thể thấy được cái quỷ gì chứ! Gọi đi, gọi tên cô ta! Cô ta nghe thấy tự nhiên sẽ đáp lại chúng ta thôi!”

Lúc này Tạ Thiếu Ly mới phát hiện bản thân đã quen biết Lâm Tư Niệm mấy tháng nay nhưng chưa lần nào gọi qua tên của nàng.

Y thử há miệng, hầu kết lại như có vật gì chặn lại, gọi như thế nào cũng không phát ra âm thanh, chỉ có thể mờ mịt nhìn Triệu Anh, trong mắt dường như nổi lên vài tầng thủy quang, giống như ánh trăng trong trẻo treo ở trên mặt hồ.

Triệu Anh nhìn thấy bộ dáng hồn bay phách lạc này của y liền biết y thực sự đang rất lo lắng, không tranh cãi với y nữa, gằng cổ giúp Tạ Thiếu Ly gọi tên của Lâm Tư Niệm.

Gọi rất lâu nhưng cũng chỉ có những tiếng hô của Triệu Anh phá âm vọng lại, hoàn toàn không nghe thấy phản hồi của Lâm Tư Niệm. Bọn họ tìm đường nửa canh giờ chỉ tìm thấy con ngựa đang nhàn nhã ăn cỏ trong rừng sâu.

Không có ngựa, Lâm Tư Niệm không thể trở về được, nàng nhất định vẫn còn trong rừng, trời đã tối như vậy nàng nhất định rất sợ hãi.

Tại sao lại không trả lời? Là đang ngủ, tức giận hay là... bị thương?

Không biết đã qua bao lâu, Tạ Thiếu Ly cuối cùng cũng tìm thấy cây tùng quen thuộc kia. Y mừng rỡ chạy đến nhưng sau khi nhìn thấy cành cây đứt gãy giữa nền đất liền sững người.

Tạ Thiếu Ly cắn môi, ánh mắt đỏ ngầu một quyền đấm lên thân cây khô khốc làm cho lá cây rụng đầy mặt đất. Y không biết đầu óc mình lúc đó bị gì, sao lại cho rằng cành cây mảnh khảnh kia có thể chịu được trọng lượng một người như Lâm Tư Niệm chứ!

“Huynh điên rồi! Như thế có thể cứu được Lâm Tư Niệm sao?” Triệu Anh vốn đang quan sát dấu vết, nhìn thấy y đang tự ngược mình như vậy liền nhanh chóng chạy lại xem nắm đấm đang rách da chảy máu của y, nói: “Cành cây gãnh rồi, cô ta có lẽ đã ngã xuống bị thương đang ở đâu đó quanh đây đợi chúng ta đến cứu đó. Nhanh đi tìm cô ta thôi, thất thần cái gì!”

Đầu óc Tạ Thiếu Ly thanh tỉnh một chút, cùng với Triệu Anh lần theo đám lá rơi rụng đầy đường đi tìm, cuối cùng dưới sườn dốc cạnh cây tìm thấy Lâm Tư Niệm đang hôn mê bất tỉnh.

Nàng nằm ngửa trong bụi gai và cây mây, y phục rách nát, mặt đầy bụi đất. khắp người đều là miệng vết thương.

Đáng sợ nhất là, chân trái của nàng đang lắc lư một cách không bình thường, vết thương ở bắp đùi sợ là sâu đến xương cốt, máu tươi thấm ướt cả một ống quần, men theo ống quần chảy vào trong giày.

Tạ Thiếu Ly nhìn một cái liền biết chân trái của Lâm Tư Niệm gãy rồi, gãy triệt để, chắc là do lúc ngã xuống đã đập vào một tảng đá cứng.

Y quỳ bên cạnh Lâm Tư Niệm, cả người phát run, không dám đụng vào nàng, dường như sợ thứ đang nằm trước mắt mình đây chính là thi thể của Lâm Tư Niệm.

Triệu Anh trượt xuống sườn dốc, đứng ở trước mặt Lâm Tư Niệm nhìn một lát, vươn tay ấn lên phần gáy của nàng, vui mừng nói: “May quá, còn sống!”

Lời còn chưa dứt, Tạ Thiếu Ly ánh mắt đỏ ngầu chạy đến đẩy Triệu Anh ra, giọng run run nói: “Đừng đụng vào muội ấy! Muội ấy bị thương rồi!”

Triệu Anh bị y đẩy một cái lảo đảo, lùi liền mấy bước rơi vào trong bụi gai, tay đè lên gai nhọn nhất thời đau đến nhe răng trợn mắt. Triệu Anh ngơ ngác, tiếp đó nuột xuống một bụng ủy khuất và tức giận. Nắm đấm của hắn giơ lên giữa không trung, cuối cùng lại không thể hạ xuống.

Hắn nhìn thấy Tạ Thiếu Ly khóc, nước mắt chảy xuống gò má, dưới ánh trăng phản xạ ra những vệt dài trong trẻo.

Nhiều năm như vậy, Triệu Anh đây là lần đầu tiên nhìn thấy Tạ Thiếu Ly đoan chính thanh cao thất thố như vậy.

Tạ Thiếu Ly cẩn thận ôm Lâm Tư Niệm đang hôn mê bất tỉnh dậy, lại chầm chậm ôm nàng lên ngựa của mình.

Lưng ngựa không lớn, vì để Lâm Tư Niệm có thể nằm được Tạ Thiếu Ly không chút chần chừ mang con nai cực khổ mới săn được kia để lại trong rừng. Triệu Anh quay đầu nhìn con dã thú xinh đẹp có bộ lông như đang phát quang kia, môi giật giật, cuối cùng liền thở dài một hơi không nói gì.

Bọn họ một đường điên cuồng chạy về Tạ phủ.

Lâm Tư Niệm hôn mê một ngày một đêm.

Ở thành Lâm An, phàm là đại phu có chút danh tiếng đều được mời đến đều chẩn đoán là chân trái bị gãy ở phần đùi, xương ngực cũng bị gãy. Đại phu nói, mạng có thể cứu được nhưng chân trái đoán chừng không thể trị khỏi.

Vợ chồng Lâm Duy Đường thâu đêm chạy đến Tạ phủ, nhìn thấy con gái hôn mê bất tỉnh, toàn thân đều là máu, Lâm phu nhân suýt chút nữa đã ngất. Mắt Lâm Duy Đường cũng hằng lên từng vệt đỏ, đau lòng đến cực điểm, nhưng lại ngại thân phận Tạ Thiếu Ly và Triệu Anh nên không dám quá phận khiển trách.

Tạ Doãn ngược lại áy náy không thôi, dùng quân pháp giáo huấn Tạ Thiếu Ly một trận, lại nhớ đến bộ dáng tiểu cô nương thường ngày ríu rít tươi sáng lại hạ thủ càng mạnh.

“Tuổi còn nhỏ mà đã tự kiêu tự đại, không xem người khác ra gì, Tạ gia lúc nào nuôi ra cái thứ đáng hổ thẹn như thế này chứ!”

Tạ Thiếu Ly không nói gì, chỉ im lặng nhận đòn. Nhìn y bộ dáng ngậm miệng không nói này Tạ Doãn lại càng sinh khí, càng đánh càng mạnh tay. Triệu Anh thấy tình hình không ổn liền nhanh chóng về phủ tìm mẫu thân là Vĩnh Ninh Quận chúa đến cứu viện.

Vĩnh Ninh Quận chúa một thân quân trang hồng sắc, nhanh chóng đến Tạ phụ, nắm lấy cây gậy trong tay Tạ Doãn, trầm giọng nói: “Huynh trưởng, chuyện đã đến nước này huynh cho dù có đánh chết Ly Nhi thì cũng chẳng giải quyết được gì. Không bằng cố gắng tìm kiếm loại thuốc tốt nhất đem đến Lâm gia, để cho hai tên nhãi ranh này chuộc tội, tự mình mang đến xin lỗi.”

Nhìn thấy y phục con trai đã ẩn ẩn hiện lên vết máu, trong lòng Tạ Doãn cũng không đành lòng, thấy thế bèn ném đi cây gậy trong tay, hừ lạnh một câu rồi đi mất.

Triệu Anh thiên tính ham chơi, không có chút kiên nhẫn, mang thuốc đến vài lần liền không đến Lâm phủ nữa, chỉ có Tạ Thiếu Ly mỗi ngày đều đến, mặc kệ gió mưa, cho dù Lâm Tư Niệm không muốn gặp y thì y vẫn không hề chùn bước. Mỗi ngày đúng giờ đều mang dược liệu và thuốc đã sắc đến đặt trước cửa Lâm phủ, cũng không nhiều lời, đưa xong liền đi.

Lâm phu nhân mỗi lần mở hộp ra, thuốc bên trong đều vẫn còn đang nóng hổi, một giọt cũng không vẫy ra mép chén. Định Tây Vương phủ cách Lâm phủ không gần, cũng không biết thiếu niên phải cẩn thận bảo vệ như thế nào mới có thể nhân lúc thuốc còn chưa nguội đã vững vàng mang đến đây.

Nghĩ đến đó, Lâm phu nhân cũng không còn giận Tạ Thiếu Ly nữa, ngược lại quay người gọi Lâm Tư Niệm: “Nghe Quận chúa nói, thuốc mỗi ngày này đều là do Thế tử tự thân sắc, sắc tận một đêm, con chí ít cũng nể mặt người ta uống một ngụm như thế nào?”

Lâm Tư Niệm cả người bó băng nằm trên sạp, chỉ có thể di chuyển cái cổ, hướng về phía Lâm phu nhân lộ ra một nụ cười nhợt nhạt, nói: “Mẹ à, con không đói.”

Lâm phu nhân thở dài.

“Sẽ tốt thôi, đừng lo lắng quá, mẹ.” Lâm Tư Niệm rất hiểu chuyện. Nàng trọng thương đến mức này nhưng nét mặt lại không chút oán giận, ngược lại còn cười vui vẻ an ủi mẫu thân. Hai người họ nói chuyện phiếm một lát, Lâm Tư Niệm nhìn ra mái hiên phủ đầy tuyết ngoài cửa sổ, do dự hồi lâu, đột nhiên nhẹ giọng nói: “Trời lạnh rồi, bảo y đừng đến nữa. Lâm phủ chúng ta tuy không giàu có nhưng ít nhất vẫn còn có thể tự mình mua thuốc được.”

Một tháng sau, Lâm Tư Niệm tháo băng. Chân trái của nàng lưu lại một vết sẹo dài khoảng ba tấc không bao giờ xóa được.

Trong Lâm phủ, Lâm Tư Niệm dùng sức kéo váy che đi vết sẹo, tươi cười đi đến trước mắt cha mẹ.

“Như thế nào, không nhìn ra chút gì phải không? Lần sao đại ca trở về, chúng ta đừng nói cho huynh ấy biết, huynh ấy nhất định sẽ không nhìn ra đâu.”

Lâm Tư Niệm xuống giường, cố gắng duỗi thẳng hai chân như một người bình thường, chậm rãi đi qua đi lại trong phòng.

Nhìn thấy nàng hiểu chuyện như vậy, con mắt Lâm Duy Đường lại có chút đỏ. Bản thân Lâm Tư Niệm lại thấy không sao cả, chỉ là nhẹ nhàng phủ váy xuống che đi vết sẹo ở chân, ngược lại còn chống gậy đến an ủi phụ thân, cười nói: “Què rồi cũng tốt, không gả được chi bằng ở đây với cha mẹ cả đời luôn.”

Trong mắt Lâm Duy Đường toát lên tình yêu thương hiền hòa và nỗi đau nhàn nhạt, ông lắc đầu: “Đứa nhỏ ngốc, cha không thể theo con cả đời được.”

Nhiều năm sau, câu nói này liền trở thành sự thật.