Mỹ Nhân Ngây Thơ

Mỹ Nhân Ngây Thơ - Chương 29






Tạ Thiếu Ly bước ra khỏi đại điện đèn đuốc huy hoàng, vừa mới bước đến cửa cung liền nhìn thấy phó tướng quân vẻ mặt lo lắng từ cửa chạy đến, đỏ mắt nói: “Tướng quân, phu nhân xảy ra chuyện rồi!”

Dường như có tiếng sét đánh ngang đầu, dự cảm không tốt trong lòng đã được chứng thực, con ngươi Tạ Thiếu Ly đột nhiên co lại, giật mình trong chốc lát mới hỏi: “Chuyện gì?”

“Người vừa ra khỏi cửa, phu nhân phân phó nô tài đến chuyển lời với ngài một tiếng, bảo người phải cẩn thận thái tử, thuộc hạ nhận mệnh vào cung tìm người, nhưng vì không có cung bài nên không vào được cung, chỉ có thể ở đây đợi... ai ngờ, ai ngờ răng chỉ một lát như vậy mà trong phủ đã xảy ra chuyện rồi.”

Nói đến đây, phó tướng quân liền quỳ xuống, hung hăng dập đầu nói: “Thuộc hạ vô năng, thuộc hạ thất trách! Phu nhân trên đường hồi vương phủ đã xảy ra chuyện, kiệu bị ngã hỏng ở trên đường, xa phu và quản gia đều không rõ tung tích, phu nhân... phu nhân cũng không thấy đâu...”

Tạ Thiếu Ly trầm mặt, quay người nhảy lên ngựa: “Ngươi đứng dậy đi! Lập tức quay về triệu tập binh phủ, nghe theo lệnh của ta!”

Phó tướng quân nhanh chóng đứng dậy, nhảy lên lưng ngựa.

“Khoan đã.” Tạ Thiếu Ly gọi phó tướng quân lại: “Đi mời Kim Lăng quận vương đến một chuyến.”

Tuấn mã tuyết trắng hí lên không ngớt, giương thẳng người lên, sau đó lập tức chạy. Dưới bóng đêm gió tuyết đầy sương, Tạ Thiếu Ly siết chặc giây cương, ai cũng chưa từng để ý đôi tay đã từng chém qua ngàn vạn quân định kia bây giờ đang run rẫy dữ dội.

...

Lâm Tư Niệm bị người đẩy ngã trên sàn đất lạnh cứng, đang hôn mê liền tỉnh dậy.

Chân tay nàng đều bị dây thừng trói lại, mắt cũng bị buộc một miếng vải đen, tầm nhìn liền bị cắt đứt, không thể nhìn thấy xung quanh mình là gì, cũng không biết người đã trói nàng lại như thế này rốt cuộc là ai.

Lâm Tư Niệm bị trói tay sau lưng lặng lẽ lục lọi một phen, đoán rằng mình đang bị nhoort trong một căn phòng cũ nát, vách tường và sàn nhà đều làm bằng gỗ, không khí tràn đầy mùi bụi và rơm rạ lâu năm mục nát.

Vết thương trên trán nàng đau nhức, máu tươi thấm ướt cả miếng vải đen trên mắt khiến nó có chút lạnh và dính. Nàng cố sức mở to mắt, cố gắng nhìn xuyên qua tấm vải đen kia, lờ mờ nhìn thấy được một ánh nến và mấy bóng đen đang đi lại.

Tóc nàng rối loạn, những sợi tóc dính mồ hôi bám vào trên cổ, đôi môi nhợt nhạt khẽ động nói: “Mấy người là ai, bắt ta tới đây làm gì!”

Giọng nói của Lâm Tư Niệm khó nén được sự kinh hoàng và yếu đuối, những bóng đen kia vẫn chưa trả lời nàng, ở góc bên kia đột nhiên truyền đến một âm thanh đầy kinh ngạc: “... Phi Phi?”

“Mẹ?!” Tấm vải rơi xuống, Lâm Tư Niệm liền trợn to mắt.

Gặp nhau trong tình huống nguy hiểm như thế này, mẹ con hai người đều có chút rối rắm. Lâm Phu nhân dường như cũng bị trói lại, nhưng vẫn cố giùng giắng yếu ớt bò tới, run rẩy nói: “Mấy người muốn làm gì! Gan mấy người cũng thật lớn, dám ngang nhiên làm luạn dưới chân thiên tử! Con gái của ta là vợ của Bình Bắc tướng quân Tạ Thiếu Ly, là con dâu của Định Tây vương phủ, nhị phẩm phu nhân được thánh thượng tự phong... A!”

Một tiếng bốp giòn tan vang lên, tiếng kêu khóc của Lâm phu nhân ngừng lại.

“Mẹ!” Lâm Tư niệm sợ hãi, gắng gượng dịch đến hướng mẫu thân, căm hận nói: “Mấy người còn có phải là đàn ông không! Muốn giết muốn chém cứ chém ta đây này, đánh phụ nữ thì có bản lĩnh gì chứ!”

“Yên lặng chút, lớn tiếng kêu gào như thế làm gì.” Một hắc y nhân trong đó cười nhạo một tiếng, đè thấp giọng nói: « Nếu như con gái của ngươi không phải là vợ của Tạ Thiếu Ly, thì chúng ta chẳng muốn tốn sức bắt nó đến đây làm gì. »

Nói như vậy, mục tiêu của bọn họ rất rõ ràng, đó là mưu tính đã được lên kế hoạch từ lâu, vừa bắt đầu đã muốn đánh về phía bọn họ.

Lâm Tư Niệm men theo hơi thở của mẫu thân mà bò tới, nhỏ giọng hỏi: “Mẹ, người không sao chứ?”

“Mẹ không sao, không sao.” Lâm phu nhân ngoại trừ đã trãi qua nỗi đau chồng mất, nào có từng phải trải qua nỗi sợ như thế này? Lúc này liền nức nở một tiếng, cả người đều run rẫy: “Vương pháp ở đâu, bọn họ rốt cuộc muốn làm gì?”

Lâm Tư Niệm vừa nhỏ giọng an ủi mẫu thân, vừa lắng tai nghe động tĩnh đám hắc y nhân kia, nghe tiếng bước chân qua lại, nhân số chắc không nhiều, ước chừng khoảng bốn năm người, cước bộ nhẹ nhưng có quy luật, đều là những người biết khinh công.

Gió bên ngoài rất lớn, kỳ lạ, trong thành Lâm An làm gì có gió to như vậy. Trong phòng vẫn còn thắp nến, điều đó nói rõ trời còn chưa sáng, trong một đoạn thời gian ngắn như vậy bọn họ không thể chạy xa được, chỉ có thể ở ngoại thành Lâm An mà thôi.

Không khí không có mùi bùn đất cây cỏ, nhưng lại rất ẩm ướt, giống như đang ở gần nước.

Lúc hắc y nhân đi lại, sàn nhà sẽ hơi lay động, dưới sàn là một khoảng trống. Gần nước, sàn nhà lay động.. Trong lòng Lâm Tư Niệm nhất thời cả kinh, trừ phi bọn họ đang bị trói ở trên thuyền?

Cũng đúng, thành Lâm An không thiếu nước. Chân núi bờ sông đều có rất nhiều thuyền đánh cá bỏ hoang, ở nơi ít người qua lại như thế này rất thích hợp làm những việc không thể để người khác biết.

Nàng trong lòng chợt chìm xuống, hỏi: “Mấy người rốt cuộc muốn gì, muốn tiền, hay muốn quyền?”

“Đều không muốn.” Hắc y nhân cười: “Tiểu phu nhân thông minh như vậy, sao lại không biết chúng ta muốn gì chứ.”

Nói xong, hắc y nhân giương tay liền có tiếng gì đó rơi xuống đất, vỡ vụn. Nhất thời không khí tràn ngập mùi rượu, giống như rượu trắng nhà nông tự ủ, rất nồng.

Trong lòng Lâm Tư Niệm nhất thời trầm xuống, có chút hoảng hốt: Bọn họ ít người như vậy, rõ ràng không muốn đánh nhau trực tiếp với Tạ gia, nếu không với số lượng ít ỏi này không thể thắng được Tạ Thiếu Ly. Hơn nữa bọn họ chọn ngoại thành làm điểm dừng chân, nói rõ là muốn tốc chiến tốc thắng, không hề hứng thú với tiền tài và địa vị, như thế thì chỉ có khả năng là...

... Muốn lấy mạng các nàng.

Lâm Tư Niệm dường như đã đoán được người muốn trừ khử mẹ con bọn họ là ai. Nàng cắn chặt môi, đầu lưỡi nếm được mùi sắt rỉ ra.

Tạ Thiếu Ly, Tạ Thiếu Ly...

Trong lòng nàng đã gọi cái tên này vô số lần, như nắm chặt cọng cỏ cứu mạng. Đúng, chỉ cần nàng cố chắng chống đỡ, chỉ cần nàng nghĩ cách kéo dài thời gian, Tạ Thiếu Ly nhất định sẽ nhanh chóng đến cứu nàng!

Nghĩ đến đây, Lâm Tư Niệm hít sâu một hơi, nỗ lực khuyên dụ: “Cái gì ta cũng có thể cho các ngươi, tiền tài, địa vị, danh vọng, chỉ cần các người thả ta và mẹ ra, ta đều có thể cho các ngươi!”

“Phi Phi!” Lâm phu nhân kinh hô thành tiếng. Hứa hẹn với nhưng tên bắt cóc lòng tham vô đáy này không khác gì tự mình nhảy vào một cái động không đáy không thể lấp đầy. Cho dù mẹ con bọn họ an toàn thoát khỏi nơi đây, nhưng cuộc đời của Phi Phi cũng xem như xong, sau này người Tạ gia sẽ đối đãi với nàng như thế nào?

Tay chân Lâm Tư Niệm không thể cử động, nàng dùng vài khẽ đụng cơ thể đang run rẫy của mẫu thân, tỏ ý nàng cứ an tâm.

Những tên bắt cóc lại không có hành động gì, chỉ cười nhạt một tiếng, quái dị nói: "Cái gì cũng có thể cho chúng ta sao?"

Hắn nhấn mạnh mấy chữ "cái gì cũng có thể", cố ý đè thấp đầu lưỡi khiến lời nói càng thêm đáng ghét. Lâm Tư Niệm đè xuống cảm giác ghét bỏ, im lặng không nói.

Lâm Phu nhân thấy con gái mình bị những lời nói kia đùa giỡn, trong lòng sốt ruột, nhịn không được cầu khẩn: "Van xin các người thả con gái ta đi, các người muốn gì cũng được, muốn mạng cũng được, ta đều cho các ngươi!"

"Ngươi tuy là ăn mặc nho nhã nhưng lại có thể đáng giá mấy đồng tiền chứ?" Một tên hắc y nhân khác bước đến, giái ngón tay nắm lấy cằm Lâm Tư Niệm, ngón cái lưu luyến cọ cọ trên mặt nàng, cười lạnh: "Đáng tiếc, những thứ mấy người có thể cho, người khác cũng có thể. Thứ người khác có thể cho, mấy người lại không cho được."

Lâm Tư Niệm lắc lắc đầu, nhưng lại bị bàn tay cứng rắn của người đó bóp chặt không thể động đậy, chỉ có thể cau mày nói: "Có gì mà Tạ không cho được."

"Đừng có kéo dài thời gian nữa, tiểu nương tử, chiêu này không có tác dụng với bọn ta đâu." Tên hắc y nhân y vỗ tay một cái, đứng dậy nói: "Muốn trách hãy trách ngươi đã biết được quá nhiều, kiếp sau nhớ đầu thai cho đàng hoàng... châm lửa!"

Lời còn chưa dứt, trong nhà gỗ chật hẹp liền vang lên một tràng âm thanh đổ vỡ, mùi rượu nồng nặc như muốn hun người ta ngất đi.

Bọn họ muốn thiếu sống hai mẹ con bọn họ!

Lâm Tư Niệm bắt đồng kịch liệt giằng co. Nàng điên cuồng cọ sát tấm vải trên mắt lên vách tường, cho dù có má có bị hun đến đau rát, rách da chảy máu cũng không dừng lại. Chốc lát, tấm vải quấn quanh mắt nàng đã lỏng ra nhiều, từ từ rơi xuống trên cổ.

Tầm mắt khôi phục ánh sáng, nàng chỉ kịp nhìn thấy một ký hiệu màu đen kỳ quái trên tay của một gã hắt y nhân, liền thấy tên hắc y nhân cầm đầu kia cầm lấy ngọn đen trên bàn ném xuống, nhất thời ánh lửa ngập trời bùng lên, không khí dần chìm trong làn khói dày đặc.

"Phi Phi, con của ta, con ở đâu!" Lâm phu nhân tuyệt vọng gào thét.

Những bó củi thám rượu bắt lửa cực nhanh, Lâm Tư Niệm dùng hết sức lực đẩy mẫu thân về trong góc không có lửa, còn mình lại dịch về phía lửa cháy hừng hực, cố gắng làm cho đoạn dây thừng đang trói chân mình bị thiêu đứt. Nàng nhìn đau, cứng rắn chịu đựng đến khi đoạn dây bị đứt mới quay người dùng cách như vậy để thiêu đoạn dây ở tay.

Da thịt ở cổ tay bị lửa đốt đau đớn, đợi đến khi sợi đây được nới lỏng, Lâm Tư Niệm toàn thân đã đầy mồ hôi, bị khói lửa hun đến không mở mắt được, liền phát ra từng đọt ho khan tê tâm phế liệt.

Nóng quá, nóng đến mắt không thể thấy gì, mỗi một tấc da thịt đều bị bỏng muốn tróc ra, mỗi sợi tóc đều tỏa ra mùi khét.

Nàng đấu tranh chạy đến cạnh cửa sổ.

Đây là một chiếc thuyền hoa cũ hai tầng, bọn họ bị nhốt trong tầng hai, cửa đã bị khóa, chỉ có một cánh cửa sổ mở một nửa. Lâm Tư Niệm vừa ho vừa chịu đựng đau đớn cay mắt, lần mò một chiếc ghế dưới đất, dùng hết sức ném tới phía cửa sổ...

Đồng thời vào lúc này, binh phủ trong Tạ phủ trải rộng trên mọi ngõ ngách ở Lâm An. Tướng lĩnh cầm mệnh bào và đuốc, chỉ huy binh lính dưới trướng mình: "Khách điếm, quán trà, nhà ăn, thanh lâu... mỗi một nơi đều không được bỏ qua!"

Động tĩnh rất lớn, đến người ở phủ Lâm An cũng đều bị kinh động. Triệu Anh cũng dẫn người đến gia nhập đội ngũ tìm kiếm.

Quan bảo của Tạ Doãn còn chưa kịp cỡi đã vội vã cưỡi ngựa đến hỏi: "Thế nào rồi, có manh mối gì không?"

Tạ Thiếu Ly đang ngồi trên lưng ngựa lạnh mặt, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía con đường trống trãi không có điểm cuối, lắc đầu.

Tạ Doãn nói: "Ta đã thử thăm dò ý của thái tử, nếu không phải hắn diễn quá thật, vậy chỉ còn có một khả năng: Hắn thật sự không biết Lâm Tư Niệm đang ở đâu."

Tạ Thiếu Ly mặt lạnh như tuyết, gần xanh trên mu bàn tay nhô ra: "Trong một thời gian ngắn như vậy, bọn họ không thể chạy xa được, không ở trong thành thì chắc chắn ở vùng ngoại thành."

Sắc mặt Tạ Doãn cũng trầm xuống.

Phía xa không ngừng truyền đến tiếng chó săn, Triệu anh quơ cây đuốc trong tay, giục ngựa hưng phấn nói: "Đến đây, có manh mối!"

Tạ Thiếu Ly nhanh chóng ngẩng đầu, trong con mắt mệt mỏi lóe lên một tia sáng, roi ngựa trong tay nhanh chóng hạ xuống, điên cuồng chạy đến hướng mà Triệu Anh chỉ.

Có săn được huấn luyện nghiêm chỉnh men theo mùi của Lâm Tư Niệm chạy một đường, tiếng chó sửa, tiếng ngựa chạy, hòa lẫn trong tiếng gào thét của gió tuyết càng tôn thêm vẻ hiu quạnh trong đêm.

Năm mới ở Lâm An, yên lặng phủ xuống trong bầu không khí ám đạm như vậy.