Thậm chí, nàng sẽ vì người gọi là tiền phu kia mà oán hận hắn, sinh ra hiềm khích.
Ngày hôm sau.
Lúc Tiết Dư thức dậy đầu nàng đau như muốn nứt ra, cảm giác mơ màng.
Nàng còn nhớ đêm qua thỉnh thoảng có tiếng động vang lên bên tai, nhưng dù thế nào cũng không thể nghe rõ.
Thấy Giang Hứa Trạch không ở bên cạnh, nàng cũng không cảm thấy kỳ quái, phu quân là lang trung, có lúc dậy sớm hái thuốc gì đó.
Cơ thể vừa nhúc nhích, chăn đã trượt xuống, lúc này nàng mới phát hiện quần áo đã bị cởi ra quá nửa.
Lông mày Tiết Dư nhíu lại, chẳng lẽ là nàng tự mình cởi ra trong đêm? Thấy trên người không có dấu vết gì, nàng cũng không nghĩ nhiều.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng đã sáng rực, trời đã gần đến giờ Tỵ, đầu óc nàng đột nhiên tỉnh táo hẳn, vội vàng rửa mặt và thay quần áo.
Khi từ trong phòng bước ra, nàng không để ý phía trước, liền đâm vào một lồng ngực rắn chắc.
Một đôi cánh tay mạnh mẽ đỡ lấy eo nàng, không có bất kỳ động tác dư thừa nào, nhanh chóng buông ra.
"Phu nhân, cẩn thận.
" Một giọng nói trầm ấm, từ tính vang lên trên đỉnh đầu nàng.
Tiết Dư theo bản năng lui về phía sau vài bước, ngẩng đầu nhìn hắn: "Đa tạ Vệ công tử.
"
Nghĩ đến sáng nay còn chưa nấu cơm, Tiết Dư có chút ngượng ngùng, hai má thoáng ửng đỏ.
Vệ Cảnh Trầm từ trên cao nhìn xuống nữ tử, tóc mai của nàng vừa va vào có chút xõa ra, vài lọn tóc mềm mại rủ xuống dưới cằm thanh tú, phảng phất nét dịu dàng.
Vẻ mặt nàng lộ ra vài phần ngượng ngùng, nhìn bộ dáng như vậy của nàng, Vệ Cảnh Trầm liền biết, nàng hoàn toàn không biết gì cả đối với hết thảy những chuyện phát sinh tối hôm qua.
Hắn đột nhiên rất muốn vạch trần bộ mặt thật của phu quân nàng, chắc hẳn nàng sẽ khóc đến mức đỏ hoe khóe mắt, nước mắt dâng trào, dáng vẻ đáng thương vô cùng.
Nhưng hiện tại chưa phải lúc.
"Ta hôm nay chưa dùng bữa.
"
Nam nhân dường như khách sáo nói, dung mạo tuấn mỹ vô song: "Hôm nay phu nhân dường như dậy hơi trễ.
"
Tiết Dư không ngờ bị Vệ Cảnh Trầm nhìn thấu, hai má nàng càng đỏ hơn, giọng nói cũng trầm thấp: "Ta cũng không biết vì sao, để ta đi nấu ngay cho ngài.
"
Dù Vệ Cảnh Trầm tạm thời đang ở nhờ, nhưng hắn cũng đã đưa ngọc bội bên mình để đổi, trả đủ số bạc.
Tiết Dư cúi đầu hành lễ với nam nhân, rồi đi lướt qua hắn.
Vệ Cảnh Trầm đang muốn thu hồi ánh mắt, bỗng nhiên chú ý tới dưới gương mặt của nàng còn lưu lại một dấu ngón tay như ẩn như hiện.
Đây rõ ràng là do hắn đêm qua đã nhéo nàng.
Không ngờ chỉ khẽ chạm một cái đã để lại dấu vết, dù là nữ tử được nuôi dưỡng kỹ càng ở kinh đô cũng chưa chắc đã mong manh đến vậy.
Nghĩ tới đây, Vệ Cảnh Trầm nhìn về phía cửa viện, trong mắt ánh lên sự u ám, Giang Hứa Trạch đã rời đi từ sớm, thần sắc mịt mờ.
Sau lần này, có lẽ bà lão kia cũng không dám làm vậy nữa.