Có một đường hi vọng, Hồng Tư Giai vì thay Kỳ Kỳ cứu lại hạnh phúc gia đình, quyết định lại làm một chuyến tới tòa thành Cổ Việt Mạn! Theo lời ám chỉ của An Trác, yến hội đêm nay có rất nhiều khách quý tham dự.
Khách quý?
Có bao nhiêu khách quý? Nàng không thể biết, nhưng hẳn là so với những yến hội nàng từng tham gia ở Đài Loan, cũng không quá khác biệt đến mức phân thành hai loại đi.
Nàng rốt cục tìm được cái váy, phối hợp cùng chiếc áo sơ mi, một thân nhìn nhẹ nhàng thoải mái mà không bị mất đi lễ nghi lịch sự; cho dù không phải là hàng hiệu nhưng nàng có tự tin, dựa vào năng lực thẩm mĩ của chính mình cùng vẻ ngoài trời sinh, mặc dù trên người không phải quần áo hoa lệ vẫn sẽ không bị nhạt mờ.
Rời khỏi phòng ở, nàng gọi taxi đi tới tòa thành của Cổ Việt Mạn, càng đến gần, tâm tình nàng vốn hưng phấn rạo rực lại dần dần tụt xuống.
Tới gần cửa vịnh chính, nàng liền thấy thật nhiều du thuyền sang trọng, xa xỉ xếp san sát nhau, mà trước cửa tòa thành cơ hồ bị vây quanh bởi hàng hàng xe hơi sang quý, khiến cho người người giai cấp tư sản nhìn vào cũng phải than thở ghen tị.
Bắt đầu thấy ảo não, nàng đã quá xem nhẹ yến hội này. Phục vụ sinh đứng ở cửa cung kính tiếp khách, xem kĩ thiếp mời trên tay mỗi vị tiến vào tòa thành.
Lòng Hồng Tư Giai nảy lên lo lắng ưu sầu, cái này, nàng căn bản không có cái kia trong tay, làm thế nào mới có thể bước vào trong đó?
Nàng tránh ánh mắt giám thị của gia nhân, cố ý đi tới tường biên tòa thành. Nhìn chung quanh bốn phía giống như kẻ trộm, nàng phát hiện nóc một chiếc xe Benz*, này cũng là lần đầu tiên trèo lên trên đầu xe, trong lòng nàng không có hối cảm mà chỉ toàn sợ hãi. Hai tay bám chặt vách tường, ba chân bốn cẳng nàng vất vả trèo lên, xong khẩn trương nhảy xuống.
(xe Benz: một loại xe tải)
Loại chuyện làm đạo tặc này là lần đầu tiên nàng trải qua, nhưng đêm nay quá trọng yếu, vì bối bối và Kỳ Kỳ, bất cứ giá nào nàng cũng phải thành công.
Đứng vững lại hai chân, phủi bụi đất cát dính trên làn váy, Hồng Tư Giai khiếp sợ trốn vào dưới một gốc cây quan sát bốn phía; nàng không rõ hiện tại bản thân đang đứng ở chỗ nào, tuy rằng đã từng đến qua một lần nhưng nơi này thực quá lớn đi, lớn tới mức khiến nàng không thể xác định được phương hướng.
Đột nhiên, một tràng tiếng cười kiều kiều lạc lạc theo gió truyền đến. Hồng Tư Giai ló ra sau lùm cây, nhìn thấy một đôi tình tứ đang đi hướng tới chỗ nàng; cũng không biết nam nhân kia ghé tại bên tai nữ nhân nói nhỏ cái gì, khiến nàng ấy liên tục cười duyên làm dáng. Nhìn trang phục, phong thái hai người thực không khó phán đoán ra , bọn họ là khách của yến tiệc; nàng lập tức nhanh chóng quyết định đi theo sau đôi tình tứ này.
Nàng chậm rãi, vụng trộm, không tiếng động bước ra, theo bước chân đôi tình nhân thẳng tiến vào bữa tiệc, trong phòng truyền ra tiếng người cười nói cùng âm thanh trang nhã của nhạc nhẹ, nàng quả nhiên đến vừa lúc yến hội bắt đầu.
Nghe âm thanh náo nhiệt bên trong, lòng nàng bỗng dâng lên bất an vài phần, cố chế ngự phập phồng khẩn trương trong ngực, nàng dũng cảm tiến vào trong phòng.
Một bước tiến đến, Hồng Tư Giai ngẩn người dừng lại bước chân, khách nhân của Cổ Việt Mạn thoạt nhìn đều là hào môn quý tộc, nữ đều mặc trang phục đẹp đẽ, nam đều mang áo mũ chỉnh tề.
Khi có người hướng tới đôi tình nhân nọ chào hỏi, nàng bất an cảm xúc vụt phốc lên tới yết hầu, chạy nhanh né tránh, giờ phút này nàng mới cảm thấy khốn quẫn cùng một tia thống khổ, nàng dường như đã xông vào một nơi không cùng thế giới với bản thân, có lẽ nàng nên thừa dịp không ai chú ý mà nhanh nhanh rời khỏi.
Nhưng là… quá muộn.
Một vị bồi bàn vô thanh vô tức xuất hiện bên cạnh: “Xin hỏi tiểu thư muốn dùng đồ uống gì?”
Lòng của nàng nhảy thót một cái, giật mình.
“Champagne hay Whisky?”. Bồi bàn tiếp tục nhẹ giọng hỏi.
Nàng do dự, “Champagne.”
Vừa nói xong, ngay lập tức xuất hiện trước mặt nàng một người bồi bàn khác cùng khay champagne trên tay.
“Mời.”
Hồng Tư Giai ra vẻ đường hoàng trấn định bưng lên một ly, đáp: “Cảm ơn”. Sau nàng lại ngẩng đầu nhìn chung quanh bốn phía, thấy tất cả đều là gương mặt xa lạ, không phát hiện Cổ Việt Mạn, cũng không thấy thân ảnh An Trác.
Nhưng đúng lúc này, Hồng Tư Giai cảm thấy vài ánh mắt bắn về phía nàng mang vẻ trào phúng, một cỗ bất an lập tức nảy lên trong lòng.
“Nàng không biết đây là yến hội của Cổ tiên sinh sao? Mặc như vậy mà đến.”
“Cũng không biết là đến cùng ai, thực dọa người!”
“Đã thế trên người ngay cả thứ đồ giống trang sức cũng không có một chút!”
Đám người này nhìn chắc là danh môn khuê tú, che miệng cười nhạo trang phục Hồng Tư Giai, nàng trong tâm nhất thời nảy lên tức giận, nhưng vẫn cường mang bộ dáng tự nhiên, bình tĩnh, phóng ánh mắt thẳng tắp chiếu lại đám nữ nhân thấp kém mắt cẩu kia, sau đó mang vẻ mặt kiêu ngạo quay đầu ngoắc tên bồi bàn bên cạnh.
Bồi bàn nhanh chóng đi tới trước mặt nàng: “Xin hỏi tiểu thư cần gì?”
Nàng cái gì cũng chưa nói, thân thủ vươn tay cầm lấy ly rượu trên khay của bồi bàn, căm giận uống một hơi cạn sạch, xong thả xuống cầm tiếp ly thứ hai.
Không cần ngẩng đầu, nàng thừa biết đám bà tám kia hẳn đang chằm chằm mà ‘ngắm’.
Nàng lại vươn tay chuẩn bị lấy tiếp ly thứ ba, đột nhiên một cánh tay cường tráng, mạnh mẽ giành trước nàng ly rượu.
“Ngươi cứ đi nơi khác làm việc.” Người nọ phân phó bồi bàn rời đi.
Hồng Tư Giai hờn giận ngẩng đầu, liền thấy cái kẻ nàng không mong muốn chạm mặt lúc này nhất, nàng dùng sức nuốt ực nước miếng trong họng. “Cổ.. Cổ.. Cổ… …. Việt Mạn?”
Nguy rồi! Cái này, hắn không đem nàng đá văng ra khỏi cửa mới là lạ, cũng chẳng khác gì ‘ý tốt’ của đám bà tám kia!
Vẻ mặt của hắn thập phần nghiêm khắc, lạnh lùng nhìn nàng chăm chú: “Ta không nhớ rõ có tên ngươi trong danh sách đêm nay?”
“Là..là..là…….không có…”. Hồng Tư Giai khốn quẫn tìm sự bình tĩnh mới vừa bay đi, “ta chỉ là đi qua nơi này, thấy ngừng trước cửa vài cái xe, nhất thời tò mò vào trong nhìn một cái.”
Hắn nhếch môi, giương lên nụ cười khinh miệt cực lạnh: “Hôm nay là yến hội riêng, ta không hi vọng ngươi xuất hiện ở đây đảo loạn, khiến ta khó có được tâm tình tốt. Bây giờ ta dẫn ngươi ra ngoài.”
Sự xuất hiện của nàng chọc giận hắn? Hồng Tư Giai trong lòng thích thú sảng khoái cười trộm.
Thật tốt quá! Nàng phi thường vui vẻ hưởng thụ khi là cái đinh trong mắt hắn.
Hồng Tư Giai xảo diệu (khéo léo, tài tình, tuyệt đẹp) lui từng bước: “Vậy ra ngươi là một chủ tiệc ngạo mạn, không thân thiện a”.
Bỏ qua lời khiêu khích cố ý của nàng, Cổ Việt Mạn phóng ánh mắt như mũi tên nhọn, con ngươi đen gắt gao khóa trụ nàng. “Ta lặp lại một lần. Ra khỏi đây.”
Nàng không thèm để ý lời nói của hắn, nhún nhún vai sấn tới trong bữa tiệc.
Bỗng dưng, một bàn tay to nắm chặt mạnh cổ tay nàng, tàn ác kéo nàng bắt buộc đi, Hồng Tư Giai cảm thấy chính mình giống như con búp bê không sức sống, bị hắn túm đi tùy thích lôi kéo.
Đáng giận! Hắn dám cậy mạnh đối xử với nàng?
Trong phút chốc năng lực dâng trào (này chắc là nhờ hoocmôn Andrenaline:))), nàng dùng sức hất mạnh tay hắn, phẫn nộ trừng mắt: “Ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi còn dám đụng đến ta một chút, ta cam đoan cho ngươi không thể duy trì nòi giống!” (=))) rất tiếc lát nữa ảnh còn đụng chạm hơn a;)))
Hắn giận đỏ mặt nhìn nàng, hai người tựa như long tranh hổ đấu, lạnh lùng phẫn nộ trừng mắt đối phương.
Giằng co giằng co một lúc…………
“Ngươi so với Kỳ Kỳ còn ác độc!” Hắn giận không thể ngay lập tức làm thịt nàng. (hô hô;)))
Nhưng trước mặt đều là khách khứa, hắn không thể phá yến hội của chính mình.
Một cỗ tức giận tích tụ ở ngực, hắn rốt cục có thể giữ lại khó chịu không phát tiết. Mặt không chút thay đổi, hắn đứng bên cạnh nàng tiếp khách nhân, phòng trừ nàng tạo rắc rối cho hắn trước mặt người.
Hồng Tư Giai vụng trộm liếc mắt ngắm hắn một cái, chỉ thấy hắn nhếch môi cười, trong lòng nàng phi thường hiểu rõ nếu không phải vì khách quý, hắn không đem nàng ăn sống nuốt tươi mới là lạ!
Tuy rằng thắng một trận này, tâm của nàng lại rộn ràng đập mạnh, bởi sau khi dũng khí kia lui tán, nàng tự thấy kì thực người chịu uy hiếp lại là chính mình.
Đứng ở bên người Việt Mạn, không cần dùng ngôn ngữ, nàng hoàn toàn có thể cảm nhận được cảm xúc hiếp bức cường đại phóng ra từ trên người hắn. Thực đáng sợ mà…
Một đôi vợ chồng cao tuổi tao nhã hướng đến chỗ Cổ Việt Mạn, Hồng Tư Giai ngẩng đầu quét mắt liếc hắn cái nữa, mới phát hiện trên mặt người kia, giờ đã mang theo nụ cười mỉm hòa nhã với cặp phu phụ này.
“Andrew tiên sinh, phu nhân, thật mừng hai người hôm nay có thể đến tham dự.”
Andrew mở miệng cười lớn: “Tham gia yến hội Cổ tiên sinh là một loại thù vinh thật lớn, chúng ta có thể không tham gia sao?”
“Cám ơn tiên sinh”, Cổ Việt Mạn hiền lành bắt tay cùng Andrew.
Andrew phu nhân khuôn mặt tươi cười hướng đến người đứng bên cạnh Cổ Việt Mạn, “Cổ tiên sinh, vị tiểu thư này là…..”
Cổ Việt Mạn không tình nguyện mở miệng giới thiệu nàng: “Một người bạn đến từ Đài Loan.”
Nhận ánh mắt lạnh lùng bình tĩnh chiếu thẳng kia của hắn, Hồng Tư Giai không thể không làm theo, lộ ra mặt cười: “Xin chào, ta là Hồng Tư Giai!”
Andrew phu nhân nhiệt tình bắt tay nàng: “Hồng tiểu thư khí chất thật tốt.”
“Thực không dám, cám ơn phu nhân ca ngợi”, Hồng Tư Giai cũng mỉm cười.
Một người bồi bàn bưng khay đi đến trước mặt bọn họ, nàng cố ý cầm lấy một ly champagne, đưa tới bên môi mình, khiêu khích nhìn hắn.
Có bản lĩnh thì cứ quăng ta ra ngoài a!
Lúc này, ánh mắt hắn đứng lại cạnh cửa, một cô gái mặc lễ phục màu bạc hấp dẫn, hướng hắn nhiệt tình vẫy tay, chỉ thấy hắn mỉm cười đưa ánh mắt xin lỗi nhìn vợ chồng Andrew.
“Thực có lỗi, ta vừa có khách nhân, cần đi tiếp đón một chút.” Xong lập tức liếc nàng một cái cảnh cáo, “Ta sẽ lập tức quay lại.”
Hồng Tư Giai mỉm cười gật đầu, trong lòng lén lút thở phào một hơi, nhìn hắn đi hướng tới chỗ cô gái, nhìn cô gái nhiệt tình hôn môi hai má hắn, tiếp theo lại thêm một cô đứng cạnh.
Andrew phu nhân đưa tầm mắt theo Hồng Tư Giai xem, ánh mắt liền lóe sáng, ha ha cười: “Hắn luôn là bạch mã vương tử trong lòng các cô gái.”
Không cần nói rõ nàng cũng nhìn ra, thậm chí thật sâu cảm nhận được, hắn đối với mấy nữ nhân này so với đối nàng khách khí hơn.
Andrew tiên sinh ám chỉ phu nhân mình nói: “Chúng ta đi qua chào hỏi những người khác.”
Andrew phu nhân đồng ý theo, hướng nàng mỉm cười tỏ vẻ xin lỗi: “Hồng tiểu thư, chúng ta giờ không thể cùng ngươi nói chuyện.”
“Không sao!”, Hồng Tư Giai nhẹ cười.
Nhìn theo phu phụ hai người rời đi, nàng liền khẩn cấp tìm kiếm thân ảnh An Trác cùng chồng nàng.
“Không phải đã nói Bao Bách sẽ đến tham gia yến tiệc, vì sao đến giờ vẫn chưa nhìn thấy bọn họ?”
Chính lúc đang nhăn mày sầu não, nàng phát hiện một đôi lượng lệ (hoa lệ, thanh cao) xuất hiễn trước cửa lớn, nội tâm mừng như bắt được vàng, nàng bước nhanh đến chỗ bọn họ.
“Hai người rốt cục đã đến.”
An Trác kinh ngạc nhìn Hồng Tư Giai: “Ngươi thật sự đến đây!”, rồi buông cánh tay Bao Bách ra, thân thiết giữ hai tay nàng hướng chồng nói: “Nàng chính là Hồng Tư Giai ta đã đề cập qua với ngươi, biểu tỷ Kỳ Kỳ.”
Bao Bách theo lễ chào hỏi: “Xin chào, Hồng tiểu thư!”
Hồng Tư Giai cẩn thận xoay đầu dò xét Cổ Việt Mạn đang bị vài cô gái vây quanh, yên tâm thở phào, sau đó đáp lại Bao Bách: “An Trác tỷ nói tiên sinh biết vị trí của Điền Tuấn, tiên sinh có thể nói cho ta biết Điền Tuấn hiện đang ở nơi nào?”
“Điền Tuấn…” Bao Bách thu lại nụ cười, thẳng tắp nhìn Hồng Tư Giai, “là ngươi muốn tìm hắn hay là Kỳ Kỳ?”
“Là Kỳ Kỳ.” Nàng không chút suy tư trả lời vấn đề của Bao Bách.
“Kỳ Kỳ là muốn tìm hắn ly hôn, vẫn là…”, Bao Bách hạ giọng phân vân.
“Không, Kỳ Kỳ tìm hắn không phải vì ly hôn, ngược lại, nàng là nghĩ muốn cùng Điền Tuấn sum họp gia đình.”
Hồng Tư Giai cũng nhỏ giọng đáp lại, còn cố ý lảng tránh đề cập chuyện liên quan đến bối bối, nàng muốn cho Bao Bách biết, Kỳ Kỳ là trong lòng quan tâm ông chồng hơn đứa trẻ.
Bao Bách tựa hồ rất vừa lòng với câu trả lời của Tư Giai, thành khẩn nói: “Điền Tuấn hiện tại đang đến Áo trước, khoảng một tuần sau thì về đây.”
“Còn những một tuần?”, Hồng Tư Giai không khỏi nhăn lại hai hàng lông mày.
“Không có cách khác, này là vì công tác thôi!” Bao Bách nhún nhún vai đáp.
Đột nhiên, An Trác lớn tiếng: “Cổ tiên sinh tới.”
Ác ma đã trở lại? ( ) chẳng hiểu sao đọc câu này thấy rất buồn cười, như làm chuyện xấu bị bắt gặp ))
Hồng Tư Giai suy yếu cười cười.
Bao Bách lướt ánh mắt qua sau người nàng, mở miệng cười lớn: “Cổ tiên sinh!”
Lập tức, một bàn tay kiên định cướp đi cái ly trên tay nàng, tiếp theo một thanh âm trầm thấp vang lên…
“Ngươi uống nhiều rồi.”
Hồng Tư Giai chậm rãi xoay người, bắt gặp một đôi mắt đen lóe sáng, trong lòng cảm thấy một trận bất an.
Cổ Việt Mạn nhìn cái ly trong tay đã trống không, lại nhìn nhìn An Trác cùng Bao Bách: “Hi vọng hai người tận hứng vui vẻ.”
Nói xong, ánh mắt lạnh lùng lợi hại lại chằm chằm nhìn Hồng Tư Giai, hắn chỉ cần mới thoáng lơi lỏng, nàng lập tức biến thành thợ săn tìm kiếm con mồi.
“Ta mời ngươi điệu nhảy.” Hắn tùy tay đặt cái ly rỗng lên khay của người bồi bàn lướt qua, sau đó không thèm phân trần nắm chặt nàng, hướng trung tâm sàn nhảy đi đến.
Lực đạo kia khiến tay nàng run lên, bị hắn kéo ra sàn nhảy, nàng nghĩ định phản kháng, nhưng là nhìn xung quanh bốn phía khách mời, nếu nàng gây ra rắc rối, chỉ sợ không biết ngày mai có còn lại được nhìn thấy mặt trời mọc?
Vì thế, nàng nhịn xuống.
Nàng giống món đồ chơi bị hắn kéo vào trong lòng, một bàn tay dán tại lưng nhỏ, một bàn tay chặt chẽ cầm tay nàng, bắt buộc nàng ngẩng đầu nhìn hắn.
“Ngươi không nên làm như vậy?” Hắn một mặt bức cung, một mặt dẫn nàng lướt trên sàn nhảy.
Nhìn trên mặt hắn luôn luôn lộ vẻ tươi cười, nhưng là trong lòng nàng rất rõ, đây là một loại ‘miệng cười tâm không cười’ để kèm cặp nàng.
Hồng Tư Giai trừng mắt tỏ vẻ hung tợn: “Nếu ngươi ngay từ đầu nói cho ta biết vị trí của Điền Tuấn, ta cũng sẽ không cần làm phiền khách quý của ngươi.”
Hăn im lặng không phản ứng.
Nghĩ không hé răng thì nàng không có cách sao?
“Hiện tại không cần ngươi nói, ta đã biết Điền Tuấn ở nơi nào, nhờ Bao Bách.” Nàng đắc ý lên giọng cười cười.
“Phải không? Bao Bách nói gì?”. Con ngươi đen khiêu khích nhìn nàng.
Nàng trấn định quyết tâm, có lẽ không nên bán đứng Bao Bách, nhưng là như vậy nàng có thể dựa trên phản ứng của Cổ Việt Mạn để phán đoán chất lượng tin vừa thu.
“Bao Bách nói, Điền Tuấn trước mắt đang ở ‘áo địa lợi’.”
Nhưng làm Hồng Tư Giai cảm thấy kì dị là, trên mặt Cổ Việt Mạn không hề xuất hiện biểu tình như nàng đoán, chính là chỉ cười cười, thực không đúng chút nào.
“Ngươi đã có nơi ở Điền Tuấn, ta có thể chờ mong ngươi mau rời nơi này đi.”
Như vậy đã nghĩ đuổi nàng đi? Còn chưa đủ thông tin! Đã thế nàng càng không đi!
Nàng bắt buộc chính mình lộ ra nụ cười ngọt ngào nhất, “Ta tin ngươi biết địa chỉ của Điền Tuấn ở đó, nếu không cũng phải có điện thoại, hoặc là tên khách sạn nào, chỉ cần có mấy thông tin đó, ta cam đoan lập tức rời đi.”
Hắn trả lại nàng một nụ cười hoàn mĩ chói sáng: “Vì sao ta phải làm như vậy?”
“Ngươi đã nói, càng sớm thoát khỏi ta càng tốt.”
“Nếu trí nhớ của ngươi không tệ, vậy cũng có thể nhớ rõ ta đã nói không giúp ngươi.”
“Ngươi cũng biết cách đơn giản nhất để lập tức đuổi ta đi, vậy sao không chịu làm?”
Hắn cầm tay nàng lướt đến trung tâm sàn nhảy, mặt mang giọng mỉa mai mỉm cười: “Ta có rất nhiều cách để tiêu trừ cái đinh trong mắt, nhưng giao dịch ngươi muốn lại không được bao gồm trong này.”
Hồng Tư Giai trừng trừng nhìn cặp mắt sâu như đáy hồ kia, phảng phất gắn đầy âm hàn, thậm chí còn có một tia oán giận, nàng nhất thời cảm giác run rẩy, lạnh lẽo dâng lên; đồng thời cũng cảm giác được thân thể hắn cùng chính mình gần sát, lồng ngực to lớn dán tại bộ ngực mềm mại của nàng, cánh tay cường tráng cầm trụ thắt lưng mảnh khảnh, tệ nhất là thân thể nàng và hắn theo tiết tấu nhạc cọ xát nhau.
Mạch đập của nàng dần dần gia tốc, giờ phút này hắn ngược lại trở thành kẻ đi săn, còn nàng thì biến thành người bị săn, thân thể hắn chuyển động theo nhạc, dụ hoặc nàng, hai gò má dần nóng lên.
“Ngươi muốn như thế nào mới bằng lòng nói cho ta biết cách liên lạc với Điền Tuấn?”
Hai mắt hắn lóe tia thú vị: “Ta nói rồi, ta sẽ không nói cho ngươi.”
Hồng Tư Giai tức giận ngẩng đầu, trông thấy nụ cười mỉa mai kia, nàng thật muốn giơ tay đánh một cái thật mạnh: “Phá hoại một gia đình đối với ngươi có cái gì hay ho?”
Biểu tình mỉm cười trên mặt hắn đột nhiên trở nên có chút lãnh khốc, mà bàn tay to đặt trên lưng nàng đang dần tăng thêm lực mạnh, tựa hồ hận không thể đem nàng bóp nát ra.
Hắn lạnh lùng mở miệng: “Ta cho tới bây giờ chưa từng nghĩ muốn hủy diệt gia đình ai, nhất là một gia đình hạnh phúc.”
“Nhưng là ngươi hiện tại đang làm như vậy đối với thủ hạ của chính mình.” Hồng Tư Giai giương mắt bễ nghễ hắn.
“Ta không phải người như thế, ngày hôm nay phát sinh chuyện này là do việc làm của Kỳ Kỳ, không quan hệ tới ta.”
“Lại là Kỳ Kỳ, ngươi đừng đổ hết lỗi lên đầu nàng ấy!”, Nàng thực sự tức giận.
“Chẳng lẽ ta nói có gì sai sao?”, Hắn thản nhiên nói.
Lời hắn nói càng làm nàng nổi trận lôi đình: “Nếu không phải ngươi, Kỳ Kỳ cũng sẽ không phạm phải cái loại sai lầm này!”
“Ta?”, Hắn trào phúng cười lạnh. “Ngươi cũng quá đánh giá cao ta.”
“Ngươi định phủ nhận? Nếu không phải vì ngươi quá mức quan tâm, Kỳ Kỳ sao lại hiểu lầm tâm ý ngươi?”. Nàng không chút e ngại trừng mắt hắn (này là chị sai rồi…)
Thân thể hắn đột nhiên cứng lại, rồi rất nhanh chóng khôi phục bình thường: “Ngươi muốn ám chỉ, ta thân là ông chủ quan tâm người nhà nhân viên cũng sai lầm sao? Ta không đơn giản chỉ để ý Điền Tuấn, ta còn quan tâm những người khác, nếu vợ mỗi người đều có ý tưởng giống như Kỳ Kỳ, ta sớm đã bị mọi người xa lánh, còn có thể đứng ở trong này bây giờ sao?”
“Này…..”, Nàng vô lực phản bác.
Thấy nàng an tĩnh lại, hắn thu giảm âm điệu nói: “Ta không phải nam nhân chẳng biết xấu hổ, ta biết nói đạo lý cùng vợ bằng hữu, huống chi là nhân viên chính mình.”
Đối với cách làm người của hắn, nàng đã được nghe, giờ nàng chỉ hi vọng bản thân đã không lắm miệng tranh cãi thay Kỳ Kỳ.
Đột nhiên, âm nhạc dừng lại.
Hắn buông cánh tay đang vòng trên lưng nàng, cũng lùi từng bước tạo ra giữa hai người một khoảng cách.
Hồng Tư Giai cuối cùng có thể thả lỏng thở phào, tin tưởng sau khi hắn đưa nàng rời sân nhảy, nàng có thể thoát khỏi hắn, sửa sang tâm trạng chính mình.
Nhưng là, sự tình luôn luôn không theo mong muốn!
Vừa trở lại bên ngoài phòng nhảy, một vị bồi bàn đi tới bên người hắn ghé miệng nói nhỏ rồi rời đi.
Tiếp theo, Cổ Việt Mạn lớn tiếng tuyên bố: “Bữa tối đã chuẩn bị xong, mời các vị vào bàn thưởng thức.”
Dứt lời, tay hắn lại nhớ tới trên lưng nàng, thậm chí còn gắt gao chế trụ. “Chờ một chút an vị bên người ta.”
Hồng Tư Giai ngạc nhiên sửng sốt, tâm tình tưởng thoát khỏi tay hắn nháy mắt rơi xuống vực thẳm. Bởi hắn áp giải cường chế, nàng chỉ có thể đi theo, mặc hắn bài bố dẫn nàng vào bàn.
Xếp dài trên bàn ăn là những thức ăn phong phú ngon miệng, còn có hoa tươi, rượu ngon.
Đột nhiên, nàng cảm thấy trên lưng truyền đến một cái nhấn mạnh mẽ, bên tai phất phơ nhiệt khí ấm áp thanh âm.
“Mỉm cười, giả bộ ngươi thật vui vẻ.”
Này quá là ép buộc đi!
Bất chợt phóng nhãn nhìn lại, ít nhất có cả một xe tải nữ nhân đang hung tợn trừng nàng, mỗi ánh mắt đều tràn ngập ghen tị cùng oán hận, các nàng ai ai cũng đều muốn vị trí bất đắc dĩ này của nàng. Thực hiển nhiên, đêm nay có thể đứng cạnh làm bạn gái của vị chủ nhân anh tuấn mê người, tỏa sáng rực rỡ này, là quang vinh vô hạn.
Còn may mắn là ngồi bên cạnh nàng có phu nhân Andrew, ít nhất cũng có thể từ tốn nói chuyện phiếm…
Ở cuối câu chuyện, nàng có thể kết luận Cổ Việt Mạn là thiên tài qua sát người, tỉ mỉ nhìn phản ứng, hắn có thể dễ dàng nắm bắt đối phương, nói chuyện luôn dí dỏm, phi thường hài hước, khó trách hắn được hoan nghênh như vậy.
“Không phải ngươi đang khó chịu đi!?”, Cổ Việt Mạn hướng về phía nàng nhếch miệng cười
“Hoàn hảo, miễn cưỡng có thể ứng đối.” Nàng cũng thản nhiên mỉm cười đáp lại.
“Ta phát giác trên mặt ngươi có biểu hiện giả dối.”
Hắn đứng dưới góc độ nào nhìn nàng? Cảm thấy nàng ôn nhu là diễn trò giả tạo? Quả là mèo chê mèo dài đuôi!
“Này cũng phải xem đối phương là ai!”, Nàng châm chọc cười lạnh.
Không khí dễ chịu lúc vừa rồi dùng cơm trong nháy mắt đã bay biến hết sạch, hiện tại, nam nhân trước mắt nàng kia đã lại biến thành túc trí đa mưu, hung thủ chia rẽ Kỳ Kỳ và Điền Tuấn.
“Ta đây thật đúng là vinh hạnh.” Hắn cười nhẹ.
Đúng lúc nàng đang muốn mở miệng đánh trả, thì bồi bàn xuất hiện bên người nói nhỏ tai hắn.
Chỉ chốc lát sau, hắn thân thủ quay sang nàng nói: “Thất lễ, ta phải đi tiễn một vị khách cần rời tiệc.”
Hồng Tư Giai kinh ngạc hắn đa lễ, mỉm cười, dùng lễ đáp lại.
Nhìn hắn rời khỏi chỗ ngồi hướng tới cửa, nàng nhàm chán xem xét bốn phía, lơ đãng thoáng nhìn sau sàn nhảy rộng, ở đó xoay tròn một cầu thang lớn đi lên lầu, trong đầu nàng bật sáng một ý niệm.
Một tòa thành lớn như vậy, chắc chắn có chỗ để hắn làm việc công, như thư phòng chẳng hạn, hẳn là có chỗ hắn lưu địa chỉ cùng điện thoại của Điền Tuấn.
Nhất định có!
Ý tưởng này làm nàng vui vẻ hồi hộp.
Phóng ánh mắt như không có việc gì tới cửa, nàng phát hiện Cổ Việt Mạn lúc này đang chăm chú tiễn khách, căn bản không bận tâm nàng, không bằng bây giờ thừa dịp lên lầu hai điều tra, nói không chừng lại có thu hoạch hơn ý muốn.
Chủ ý đã định, Hồng Tư Giai lặng lẽ đứng lên, xuyên qua sàn nhảy, cẩn thận nhanh bước lên tầng. Ở giữa hai tầng lầu cúi xuống xem động tĩnh hắn, nàng thấy trên mặt kia lộ sung sướng mỉm cười, tựa hồ không hề phát hiện nàng mất tích, vì thế càng lớn mật hướng tầng trên đi.
Đi dọc theo hành lang đến cuối, nàng đột nhiên nghe thấy có tiếng bước chân đang dần tiếp cận mình, tâm cả kinh, nàng chạy nhanh trốn vào một căn phòng, hai tay gắt gao cầm nắm cửa màu đen, để hé ra một khe hở không dễ phát hiện, trái tim nhỏ đập mạnh mẽ cơ hồ muốn rơi mất.
“Có nhìn thấy gì không?”, Một nam nhân phát ra âm thanh dồn dập hỏi.
Một nam nhân khác bất đắc dĩ trả lời: “Không, tìm thử xem.”
Cổ Việt Mạn đã phát hiện nàng biến mất?
Trốn đằng sau cửa, Hồng Tư Giai trong lòng đột nhiên ngưng trệ, lơ đãng buông ra nắm xoay, cánh cửa vang lên một tiếng khách, đóng sập lại.
Nàng hoảng sợ giật mình, kích động dùng nắm xoay mở cửa.
Nguy rồi! Vì sao mở không ra?!
Lòng của nàng nhất thời bối rối hoảng loạn. Hít thật sâu, nàng cố trấn an chính mình, “Không sao cả, không cần gấp, không cần sợ hãi, nhất định có cách đi ra ngoài….”
Nàng quay đầu xem xét căn phòng, bốn phía đều một mảnh tối đen, gì cũng nhìn không thấy, ngay cả vị trí đang đứng nàng căn bản cũng không biết là nơi nào.
Nàng dùng sức hít vào một hơi, sờ soạng trên tường tìm công tắc.
Tách một tiếng! Đèn đuốc trong phòng phút chốc sáng ngời, Hồng Tư Giai nheo hai mắt lại nhìn căn phòng lớn, ngừng thở.
Nơi này không phải thư phòng nàng muốn tìm!
Đây là một gian phòng cũng thực rộng mở, lấy bạc và đen làm màu chủ đạo, nơi nơi tràn ngập hơi thở dương cương nam tính, chính diện bành ra một chiếc giường lớn đủ cho mấy người lăn lộn bên trên.
Nàng trong lúc vô tình xâm nhập phòng riêng của Cổ Việt Mạn?
Hồng Tư Giai nhụt chí gục đầu xuống, lại khốn quẫn, lại tức giận, trốn phòng nào không trốn lại chạy hẳn vào phòng của hắn ta.
Đang lúc nàng ảo não sự sơ suất của chính mình, cánh cửa phía sau lẳng lặng bị đẩy ra, một thân ảnh cao lớn không tiếng động đi vào, biểu tình trên mặt không thể nắm bắt, dừng lại xem bóng dáng nàng đang đứng uể oải.
Hắn dùng sức một chút đẩy cánh cửa, cảnh cáo, tiếp theo, một tiếng đóng cửa bén nhọn phát ra vang dội.
Một dòng điện trong tích tắc chạy khắp toàn thân, nàng quay đầu, kinh hô lớn tiếng. “Cổ Việt Mạn!”
“Hóa ra ngươi chạy đến phòng của ta”, Trên mặt hắn tràn ngập hàn chí.
Đây thực sự là phòng riêng, nàng lại bị bắt gặp trong này!
“Ta…ta… …”, Hồng Tư Giai sợ hãi ngập ngừng. “Ngươi đừng hiểu lầm, ta, ta không phải cố ý……”. Chân của nàng không tự giác lùi về sau.
Vẻ mặt hắn nháy mắt biến đổi, ánh mắt giống như âu yếm dường như đảo qua ngực nàng, sau đó lộ ra nụ cười phi thường quỷ dị: “Ngươi là nữ nhân đầu tiên xâm nhập phòng ta thành công.”
Cái gì? Đầu nàng phát ra tiếng vang long trời lở đất.
“Bao nhiêu nữ nhân có ý đồ tiến vào phòng này, lại thủy chung không thể thực hiện, trong đó bao gồm có cả Kỳ Kỳ.”
Kỳ Kỳ?
Hai mắt nàng hoảng sợ trợn to, “Ta nói, ta không phải cố ý.!”, Nàng vội vàng giải thích, hai tay bối rối nhanh nắm lại vạt áo trước ngực, “…ta không phải loại nữ nhân ngươi nói kia.”
“Ý ngươi chỉ là Kỳ Kỳ?”, Ánh mắt hắn chiếu thẳng nàng, vô cùng hưởng thụ cảnh nàng khốn quẫn.
“Không. Không phải, Kỳ Kỳ không phải loại nữ nhân này.” Nàng cực lực phản bác.
Hắn đột nhiên xoay người, khóa cửa, cũng đem cái chìa khóa thả vào trong túi. “Kỳ Kỳ không phải, vậy còn ngươi? Lại là loại nữ nhân nào?”
Thân thể cao lớn tràn ngập uy lực tới gần nàng.
Trái tim nhỏ bé dồn dập đập: “Mặc kệ ngươi nghĩ như thế nào, hiện tại ngươi mau thả ta ra!”
“Không có khả năng.”