Mỹ Nhân Hội Tụ

Chương 44




Mỹ Nhân Hội Tụ





CHƯƠNG 44: ĐIỂM YẾU CỦA CHỦ NHIỆM GIÁO VỤ

Cao Hạo hơi sững sờ.

Phùng Lệ đang ở trên bục giảng, đang chờ câu trả lời của anh, nhìn thấy Cao Hạo vẫn ngủ ngon giấc, nụ cười mỉm trên gương mặt cô không khỏi dần dần nhạt đi. Còn ánh mắt của tất thảy sinh viên trong lớp đều tập trung vào hai người bọn họ.

Thấy Cao Hạo rề rà không chịu đứng dậy, sắc mặt Phùng Lệ càng lúc càng tệ.

“Đứng lên trả lời câu hỏi đi, đồ ngốc này…” Lạc Thanh Mai thì thầm trong lòng, cô muốn đạp anh một phát thật mạnh. Nhưng lại với không đến, cô cắn răng, đứng bật dậy, nhìn Phùng Lệ rồi nói: “Thưa cô Phùng, em có thể trả lời câu hỏi này không ạ?”

Tất thảy mọi người trong lớp đều hết sức ngạc nhiên, mọi khi Lạc Thanh Mai đều tỏ ra hết sức lạnh lùng, không ngờ lại đứng dậy giúp Cao Hạo trả lời câu hỏi à? Dường như Hà San cũng hiểu ra vì sao, cô bèn quay đầu lại lườm Lạc Thanh Mai một cái sắc lẻm, rồi nhìn Cao Hạo với vẻ xấu xa.

Cái cậu này, chắc chắn quan hệ giữa bọn họ phải ám muội lắm, hừ, đúng là cái đồ lăng nhăng, muốn mình làm bạn gái của cậu ta mà cậu ta lại trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi.

Cao Hạo lại âm thầm than khổ, cái cô này, cô giúp tôi trả lời cái gì chứ? Không phải là giúp tôi gây thù chuốc oán hay sao?

Phùng Lệ lạnh lùng nhìn Lạc Thanh Mai, rồi hờ hững nói: “Em ngồi xuống đi, để bạn Cao Hạo trả lời.” Cô ngập ngừng một lúc rồi nói tiếp: “Em ngồi ở dưới đấy gọi Cao Hạo giùm cô.”

Cao Hạo biết mình không thể giả vờ nổi nữa, trong lòng thầm thở dài một tiếng, rồi mới chậm rãi giơ ngón giữa.



Anh chỉ muốn thể hiện cảm giác phẫn nộ trong lòng mình mà thôi, Phùng Lệ ơi là Phùng Lệ, không có chuyện gì cô gọi tôi trả lời câu hỏi làm chi?

Lúc bạn bị người ta giơ ngón giữa vào mặt, bạn cảm thấy thế nào?

Cho dù Phùng Lệ nghĩ cho con đường thăng tiến của mình, nên không dám chọc giận Cao Hạo quá mức, rốt cuộc cô vẫn là chủ nhiệm giáo vụ sống trong nhung lụa. Lúc ngón giữa dựng lên, nhất là dựng lên trước mặt rất nhiều sinh viên, Phùng Lệ lập tức nổi giận lôi đình.


Cô bước xuống bục giảng, chậm rãi đi về phía Cao Hạo, dường như mỗi một bước chân đều pha lẫn sát khí là cơn giận dữ.

Anh vẫn gục trên bàn, trong lòng thầm nghĩ kế sách ứng phó, bởi vì lỗ tai dán chặt trên mặt bàn, anh có thể nghe thấy tiếng giày cao gót của Phùng Lệ đạp trên mặt đất.

Có những lúc, mọi việc xảy ra quá đột ngột khiến cho anh không kịp nghĩ cách ứng phó. Phùng Lệ đứng bên cạnh Cao Hạo, duỗi tay phải ra, chuẩn bị lôi anh ngồi thẳng dậy

Vào lúc này, tiếng chuông báo hết giờ học vang lên.

Còn Cao Hạo lại lẩm bẩm, tôi hôn mê rồi.

Vừa nói dứt lời, cơ thể anh đổ sang một bên, ngã thẳng vào lồng ngực Phùng Lệ. Vào giây phút ngã xuống ấy, anh chỉ thì thầm với Phùng Lệ bằng âm lượng chỉ có hai người nghe thấy được: “Ôm tôi ra ngoài đi, đến phòng làm việc của cô rồi nói tiếp.”

Cùng lúc đó, anh âm thầm nháy mắt với Hà San.

Mà thứ mà người khác nhìn thấy là một Cao Hạo với sắc mặt trắng bệch, dường như mắc phải bệnh nặng, bởi vì quá yếu ớt nên mới gục trong lòng cô Phùng.

Phùng Lệ ngẩn người, nhưng sắc mặt gần như trắng bệch của anh, không giống như đang giả vờ, lẽ nào cậu ta bị bệnh thật à? Nhưng cậu ta nói vậy là ý gì?


Cô nhóc Hà San cũng rất lanh lợi, trong khoảnh khắc Cao Hạo ngã xuống, khóe mắt chỉ giật khẽ, nhìn thấy ánh mắt của Cao Hạo bèn hết sức phối hợp với anh, kêu lên một tiếng: Ôi, Cao Hạo bị bệnh rồi, mau đưa cậu ấy vào bệnh viện đi.

Cô ấy vừa thét, vừa nhảy dựng lên, vội vàng giúp đỡ Phùng Lệ vẫn còn đang ngơ ngác ấy đỡ Cao Hạo đi ra ngoài lớp học. Cô ấy hiểu rõ tại sao Cao Hạo phải giả vờ bị bệnh, bèn dùng nửa thân người của mình che chắn cho Cao Hạo, những người khác hoàn toàn không nhìn ra được gì cả.

Cho đến khi đỡ Cao Hạo đến phòng làm việc, Phùng Lệ mới sực tỉnh táo lại. Hiện giờ, cô thấy Cao Hạo cười hì hì, mở tròn mắt tự bao giờ, sắc mặt ửng đỏ, làm gì có vẻ bệnh tật giống như hồi nãy.

“Em đứng dậy cho tôi.” Phùng Lệ buông tay ra, tức giận trừng mắt nhìn Cao Hạo. Nhìn thấy nụ cười nở trên mặt Hà San, cô bèn lạnh lùng nói: “Em về trước đi, để cô và bạn Cao Hạo nói chuyện.”

Hà San dạ một tiếng, lại nhìn Cao Hạo với vẻ mặt xấu xa, rồi mới lưu luyến rời đi, tỏ ra hết sức vui vẻ khi thấy người khác gặp nạn.

“Qua đây với tôi.” Phùng Lệ mở cửa phòng làm việc, nhìn quanh bốn phía rổi mới nói với Cao Hạo. Cho đến tận bây giờ, đầu óc cô vẫn còn mịt mù.


Cao Hạo theo Phùng Lệ đi vào trong văn phòng của cô ấy, tiện tay khóa cửa lại. Đến lúc này mới ung dung ngồi xuống ghế sô pha: “Cô Phùng, khi nãy tình hình khẩn cấp quá nên em không thể đứng dậy được.”

“Tình hình gì?” Vẻ mặt Phùng Lệ hơi tối tăm.

Cao Hạo lắc đầu, anh không thể kể cho Phùng Lệ nghe chuyện mà mình bàn bạc với Hà San được. Chỉ đành cười xấu xa: “Chuyện ngoài ý muốn, không tiện nói ra…”

Phùng Lệ quan sát Cao Hạo một lượt, cái cậu này, rốt cuộc mình là giảng viên hay cậu ta là giảng viên đây? Dường như mình bị cậu ta đùa bỡn trong lòng bàn tay vậy.

Rõ ràng cậu ta và cô sinh viên ban nãy đóng kịch, để né tránh câu hỏi của giảng viên mà lại giả vờ ngất đi. Bây giờ cậu ta ngậm điếu thuốc trong miệng, châm lửa, rít sâu một hơi.

Cái cậu này không hề giống với sinh viên chút nào cả.


“Em sinh viên Cao Hạo, tôi hy vọng em rõ ràng về thân phận của mình, em chỉ là sinh viên mà thôi, đừng có quá đáng.” Phùng Lệ cảm thấy mình phải ra dáng uy nghiêm của người chủ nhiệm giáo vụ, cô nói với vẻ mặt lạnh nhạt.

“Ừm, hôm qua tôi đã nói chuyện với cô Tần, cô ấy nói không phải không thể cân nhắc chuyện của cô…” Cao Hạo rít hơi thuốc, ung dung nói.

Anh biết rằng đây là điểm yếu của Phùng Lệ, cũng vì chuyện này mà Phùng Lệ mới dung túng anh. Hơn nữa, trong tay anh còn nắm giữ chứng cứ khác của Phùng Lệ, dám chắc cô ấy cũng chẳng dám làm gì mình.

Nghe Cao Hạo nói thế, Phùng Lệ mấp máy môi, vốn dĩ định phê bình anh, nhưng lại nuốt ngược vào cổ họng. Dù gì trong mắt cô, thăng tiến quan trọng hơn hết thảy.

Hút đi, cậu cứ hút cho thỏa thích…