Mỹ Nhân Hội Tụ

Chương 20




Mỹ Nhân Hội Tụ





CHƯƠNG 20: CÔ NAM QUẢ NỮ!

“Cô Tần, cô sao lại hung dữ như vậy? Cô mà như thế, em cũng không dám cùng cô học tiếng anh đâu.” Cao Hạo mặt mày tội nghiệp nhìn Tần Tư Nam.

Tần Tư Nam cảm thấy đầu mình cũng đều to lên, sao lại gặp được sinh viên như thế này chứ.

Quả thực quá vô sỉ, quá lưu manh, quá không biết xấu hổ, nhưng tại sao trong lòng cô lại không có tức giận một chút nào chứ?

“Cao Hạo, tôi cảnh cáo em lần nữa, đối với giáo viên phải biết tôn trọng, em như thế này rất khó thành tài, em ra ngoài trước đi. Cô phải sửa bài tập cho các em khác rồi.” Tần Tư Nam cảm thấy phải dùng kế sách trước kia để đuổi Cao Hạo ra ngoài, nếu không bản thân sẽ càng lúc càng xấu hổ.

“Vậy thưa cô tôi đi đây, bọn họ đều nói đồ tốt cần chia sẻ, cô…”

“Ra ngoài.” Tần Tư Nam cũng không đợi Cao Hạo nói hết, tức giận nói.

Đợi sau khi Cao Hạo đi ra ngoài, Tần Tư Nam cảm thấy sắp nổ tung, vội vàng uống một ly nước, sau đó mới từ từ bình tĩnh lại, sờ gương mắt đang nóng bừng của mình, trong đầu toàn là hình ảnh Cao Hạo vừa rồi đứng ở đó.

“Cao Hạo, chúng ta cùng đi ăn cơm đi.” Buổi sáng vừa tan học, Lâm Thủy Triều đã đợi Cao Hạo trước cửa lớp học rồi, lúc này không biết bao nhiêu nam sinh đang bày ra ánh mắt đố kỵ ngưỡng mộ, Lâm Thủy Triều cũng là một trong những hoa khôi của trường, đi đến đâu cũng như đóa hoa kiêu sa được mọi người dõi theo.

“Sinh viên mới này rốt cuộc là thần thánh phương nào, sao mấy người đẹp đều vây quanh cậu ta thế?” Một nam sinh nhỏ giọng nói.

“Tôi cũng không rõ, cậu nhìn chủ nhiệm lớp chúng tôi đi, còn cả cô giáo tiếng anh, với cả người đẹp lạnh lùng Lạc Thanh Mai, bây giờ đàn chị của chúng ta cũng đi theo, cậu không biết đàn chị này lợi hại thế nào đây, là nhân vật phong vân của khoa văn học của chúng tôi đấy.”

Giọng hai nam sinh thảo luận tự nhiên bị Cao Hạo nghe thấy.

“Chị Thủy Triều, vừa rồi có người nói chị là nhân vật nổi tiếng khoa văn học của chúng ta, kể cho tôi nghe đi.”

Trong lòng Lâm Thủy Triều khá vui, có điều vẫn khiêm tốn nói: “Đều là bọn họ nói linh tinh, tôi có cái gì xuất chúng chứ, hừm, Thanh Mai, chúng ta cùng đi ăn cơm đi.” Lâm Thủy Triều vừa hay nhìn thấy Lạc Thanh Mai cũng từ trong lớp học đi ra.



“Tôi không đi đâu.” Lạc Thanh Mai lạnh lùng trả lời.

“Được thôi, vậy chúng tôi đi trước đây.” Lâm Thủy Triều thấy Lạc Thanh Mai trực tiếp nói lời từ chối, cũng không nói thêm gì nữa, cùng Cao Hạo đi đến căng tin, lúc này Lạc Thanh Mai mới dừng bước chân nhìn theo Cao Hạo và Lâm Thủy Triều thân mật càng đi càng xa, trên mặt không kiềm chế được mà lộ ra nét ghen tỵ.

“Chị nói Lạc Thanh Mai sao lại lạnh lùng như vậy chứ? Có phải bị cương thi hút máu rồi không?” Cao Hạo nhỏ giọng hỏi.

Lâm Thủy Triều mặc dù cùng Lạc Thanh Mai cũng là bạn thân, hơn nữa bình thường rất nhiều chuyện đều đi cùng nhau, nhưng mỗi lần Lạc Thanh Mai đều vượt qua mình, cho nên trong lòng cô cũng có chút khó chịu, nhưng mỗi lần Cao Hạo bình phẩm về Lạc Thanh Mai trắng giống như cương thi, hoặc giống như bị cương như hút máu, rõ ràng cảm giác với Lạc Thanh Mai không có tốt như với mình thì trong lòng Lâm Thủy Triều vẫn có chút vui mừng.

“Tôi cũng không biết, Thanh Mai đều luôn lạnh lùng như vậy, có điều thật ra con người không tồi, có thể chính là không thích con trai.”


“Không thích con trai?” Miệng Cao Hạo há to đến mức có thể nhét cả quả trứng gà vào.

Lâm Thủy Triều nhìn thấy biểu tình này của Cao Hạo thì biết anh hiểu lầm rồi, cô vội vàng xua tay: “Không phải như cậu nghĩ đâu, dù sao tôi cũng không quá rõ, cậu đối xử với cô ấy tốt một chút, nói không chừng cô ấy sẽ không lạnh lùng với cậu nữa.”

“Hừ, tôi không đối xử tốt với cô ấy, tôi muốn đối xử với tốt với chị.” Cao Hạo rất tự nhiên nhìn Lâm Thủy Triều nói.

“Ha ha, miệng lưỡi thật trơn tru.” Lâm Thủy Triều thật ra trong lòng ngọt ngào như ăn đường vậy.

Sau khi ăn trưa xong, Lâm Thủy Triều đi đến thư viện để tự học, còn Cao Hạo đương nhiên không cần nói, ngáp ngắn ngáp dài, trên đường đi mắt không ngừng tìm kiếm mục tiêu, mỹ nữ của đại học Thành phố Viễn Nam thật sự không ít, hơn nữa bây giờ thời tiết nóng bức, ở trong vườn hoa các yêu tinh lớn nhỏ tạo thành một cỗ yêu phong.

“Cao Hạo, buổi trưa em có rảnh không?” Đột nhiên Tần Tư Nam cũng từ căng tin đi ra, vừa khéo chạm mặt Cao Hạo. Vốn dĩ Tần Tư Nam muốn trốn tránh ôn thần này, nhưng nghĩ đến mình là cô giáo, sao có thể trốn sinh viên chứ, cho nên lấy dũng khí ra hỏi.

Cao Hạo nghe thấy giọng nói này, cảm thấy tai sắp bị lãng rồi.

“Cô Tần, cô cũng ăn cơm ở căng tin sao? Làn da vóc dáng của cô đẹp như vậy có phải do ăn cơm của căng tin không?” Mắt của Cao Hạo tự nhiên quét qua người của Tần Tư Nam vài vòng, lớn lên xinh đẹp thì mặc gì cũng rất có khí chất.

“Em sinh viên Cao Hạo, mời em nói chuyện đứng đắn một chút, với cả tôi cảm thấy đồ ăn ở căng tin cũng rất có vệ sinh, em không nhìn thấy những nhân viên của nhà ăn đều ăn sao?”

Nghe Tần Tư Nam nói như thế, ấn tượng của Cao Hạo dành cho cô lại tốt lên không ít: “Không ngờ cô Tần lại tùy tiện như vậy.”

“Tùy tiện?” Ánh mắt Tần Tư Nam tỏ ra hiếu kỳ.


“Hừm, là hiền hòa.” Cao Hạo vội vàng sửa lại.

“Cao Hạo, trưa nay em nếu như không có việc gì thì đến văn phòng của tôi ôn tập.” Tần Tư Nam đi trước mắt, nhẹ nhàng nói.

Cao Hạo đang thấy nhàm chán, hơn nữa mấy từ đơn đó đối với mình mà nói hoàn toàn là chuyện nhỏ con, có điều có thể ở chung phòng với người đẹp như Tần Tư Nam thế này, Cao Hạo tin chắc đây sẽ là một buổi trưa tuyệt vời.

“Được ạ, được ạ, thật vất vả cho cô rồi.” Cao Hạo vội vàng đáp ứng.

“Có điều muốn giảng bài có hiệu quả, cậu nhất định phải thành thực, buổi trưa tôi cần nghỉ ngơi một chút.”

“Không thành vấn đề.” Cao Hạo kiên định nói.

Đến văn phòng của Tần Tư Nam, Cao Hạo nhìn trái nhìn phải, phát hiện văn phòng sát vách đều không có ai, trong lòng nghĩ bản thân có phải có thể làm một chút chuyện không bình thường hay không.

“Đây là bảng chữ cái, cậu đều biết hết chứ?” Tần Tư Nam tìm kiếm nửa ngày mới tìm được một tờ có bảng chữ cái, cái đồ chơi này rất ít người dùng rồi.

Cao Hạo cầm lất, giả vờ nỗ lực, đọc hết từng chữ cái một.

“Rất tốt, căn bản của cậu không phải quá kém, chỗ này có mười từ đen cơ bản nhất, ví dụ good… Những từ này đều là từ hay dùng, trưa này cậu phải nhớ được những từ đơn này, tôi đi vào bên trong nghỉ ngơi một chút.” Cao Hạo liếc nhìn thì mới phát hiện trong văn phòng của Tần Tư Nam còn có một phòng nhỏ nữa, vừa đủ ghê một chiếc giường đơn.


Đãi ngộ của trường học với cô cũng quá tốt rồi.

“Cô Tần, cái đó.” Cao Hạo ngập ngừng nói.

“Hửm?” Tần Tư Nam vừa tay vén lọn tóc ra sau tai, một động tác rất tự nhiên lại khiến trái tim của Cao Hạo thấy ngứa ngáy.

“Cái đó, chính là… Không có động lực để nhớ.” Cao Hạo cắn môi, mặt mày khổ sở.

“Vậy cậu muốn động lực gì?” Tần Tư Nam cúi xuống, tinh nghịch nhìn Cao Hạo.

“Cái đó, nếu như em nhớ hết 10 từ đơn này, cô Tần có thể để em hôn một cái không.” Cao Hạo mở to mắt, khẽ cắn răng, mặt mày ngây thơ nhìn Tần Tư Nam.


Sắc mặt Tần Tư Nam trở nên trắng bệch, chuẩn bị bạo phát nhưng khi nhìn thấy bộ dạng đó của Cao Hạo, tức giận cũng bị dập tắt.

“Sinh viên Cao Hạo, em có thể nghiêm túc một chút hay không?”

“Em bây giờ rất nghiêm túc.” Mặt mày Cao Hạo mong đợi nhìn Tần Tư Nam.

“Không. Cái này.” Tần Tư Nam vốn muốn trực tiếp từ chối, nhưng nhìn thấy dáng vẻ đó của Cao Hạo, với nền tảng tiếng anh của cô, Tần Tư Nam quyết định mạo hiểm, thật ra cũng không phải mạo hiểm gì, chỉ là dụ địch vào sâu mà thôi, nếu như như thế có thể khiến Cao Hạo nhớ từ đơn, bản thân cũng coi như làm một chuyện tốt: “Em muốn hôn tôi cũng không phải không được? Có điều em phải thuộc toàn bộ một trang từ đơn này, bao gồm ý nghĩa và hình thái từ ví dụ danh từ đ ộng tình của nó.”

Tần Tư Nam biết, đừng nói Cao Hạo, những người có chút nền tảng tiếng anh đều không thể trong một buổi trưa mà có thể nhớ hết nhiều từ đơn như vậy được.

“Không thành vấn đề.” Cao Hạo căn bản không có lưỡng lự.

“Thật sao?” Tần Tư Nam không ngờ Cao Hạo lại trả lời dứt khoát như vậy.

“Cô Tần đến lúc đó không được nuốt lời.”

“Nuốt lời là chó con.” Tần Tư Nam vẫn không tin điềm báo này: “Tôi vào trong nghỉ ngơi nửa tiếng, lúc thức dậy sẽ kiểm tra, nếu như em không nhớ được, vậy đừng trách tôi rồi.”

“Được.” Cao Hạo sảng khoái nói, cầm lấy bảng chữ cái ngồi trên ghế sô pha. Mặt mày nghiêm túc học thuộc.

Tần Tư Nam nhìn dáng vẻ này của Cao Hạo, trong lòng còn có chút đắc ý, dù sao sinh viên giống như Cao Hạo có thể yên tĩnh đọc từ đơn thì trong lòng cô giáo cũng thấy có chút thành tựu rồi.