"Người này đã ngủ suốt hai ngày rồi, chắc không phải là không xong thật rồi chứ."
Trong y quán, có lúc bướm đốm nhẹ nhàng bịn rịn giữa lá hoa, Huyền Tư nằm sấp trên bàn đá giương mắt nhìn Chu Diệc Hành hôn mê bất tỉnh nằm trên ghế mây.
Tục hoạt nói hoa khôi thành Đại Nhạn một điệu múa kinh diễm* chật ghế ngồi, tiêu ngàn vàng cũng khó cầu nàng quay đầu lại cười một cái. Nghe nói dáng dấp của "nữ nhân" này cực kì tuyệt đẹp, điệu
có thể khiến vô số con em nhà giàu ném lụa đỏ. Thật không hổ là hoa khôi của Hoa Mãn lâu. Trong lòng Huyền Tư khen ngợi:
*Ngạc nhiên vì đẹp
"Nghe nói "nàng" chính là hồng nhân mà đương kim thánh thượng mời cũng không tới đó! Nói chỉ tiếp người có duyên." Huyền Tư nói.
Chỉ là nghe đồn rằng năm năm trước nàng mắc một cơn bệnh nặng, tính cách khi tỉnh dậy lại như hai người khác nhau, ngày thường sắc mặt như băng, không còn bình dị gần gũi nữa.
Có người nói "nàng" gần đất xa trời, cũng có người nói "nàng" bị kẻ bội tình bạc nghĩa vứt bỏ, vân vân vân vân. Đủ các câu chuyện truyền kỳ về nữ tử phong trần được vẽ thành thoại bản lưu truyền trên phố, khó mà biết rõ chân tướng.
Sẻ xám đậu cành cây hót líu lo, thanh phong thăm hỏi nhành liễu xanh, tơ liễu mềm mại đong đưa dừng nơi đuôi mày đến khoé mắt Tô Cửu Duẫn, tựa như lạc mai ôm hôn nước hồ tan băng vào đầu xuân.
"Mấy điều đó đều là giả, chỉ là giải trí sau bữa cơm của hậu thế thôi." Tô Cửu Duẫn hời hợt nói.
Tô Cửu Duẫn chẳng mảy may để ý hoa bông rơi trên tóc mai y, y chau mày cẩn thận sờ ngân châm, sau khi đắn đo mấy hồi nhất thời không biết nên châm ở đâu.
"Thà tin là có, không thể tin là không đại nhân à, dạng mỹ nhân thế này khả ngộ bất khả cầu."
Huyền Tư chú ý tới dị thường của người bên cạnh, cậu ta quay đầu lại hồi hộp với nghi ngờ hỏi:
"Đại nhân đại nhân! Vậy "nàng" bị thương thành như vậy còn cứu sống được không?"
"Sống được, nhưng miệng vết thương quá sâu còn liên quan tới tâm mạch," Tô Cửu Duẫn thu ngân châm, nhàn nhạt trả lời, "cho dù sống cũng sống không lâu, quá nửa sẽ chết trẻ."
"Chẳng qua thứ ngu xuẩn tới người của Nguyệt Thực phái cũng không giải quyết được.... Sống chắc cũng vô dụng." Tô Cửu Duẫn liếc Chu Diệc Hành, vô tình mà bổ sung.
Huyền Tư tủi thân nhìn Chu Diệc Hành: cậu ta thật sự muốn gặp mỹ nhân đứng đầu kinh thành trong truyền thuyết.
Tô Cửu Duẫn nheo mắt liếc Huyền Tư, bất đắc dĩ nói: "Dằn tâm tư nhỏ của ngươi lại, cả ta cũng có thể nhìn ra."
Huyền Tư định giải thích: "Đại nhân, ta không có....."
Mí mắt phải của Chu Diệc Hành giật giật: bốn chữ "tráng niên mất sớm" nói thật nhẹ nhàng, vậy mà lại có người nói với người bệnh thoi thóp "không sống lâu", còn nói "người này vô dụng"?
Chu Diệc Hành giận run người, phát hiện mình vẫn đang dịch dung, chợt nảy ra kế sách.
"Đại nhân đại nhân, hắn tỉnh rồi!" Huyền Tư hết sức phấn khởi chỉ vào mắt phải đang giật liên hồi của Chu Diệc Hành.
Chu Diệc Hành thầm hừ lạnh một tiếng: Ta sầu còn chưa kịp, thằng nhóc chưa mọc đủ lông này còn cười trên nỗi đau của người khác thế này sao?
"Có lẽ là bị ta chọc tức. Tỉnh rồi cũng là đại công của ta." Tô Cửu Duẫn chậm rãi thở phào một hơi.
Ừ, lúc ngươi nói cho dù là người chết cũng sớm muốn dậy đánh ngươi rồi. Chu Diệc Hành vô cùng tức giận.
May mà hắn không dạy cho tên nhãi này một bài học, nếu không chừng còn cho là mình hậu sinh khả úy thật.
Không bằng..... Thử kế sách khác?
Chu Diệc Hành bất ngờ mở mắt, thầm cong khoé môi một độ cong nhỏ. Không chờ hai người phản ứng lại, hắn đã dễ dàng ôm lấy vai Tô Cửu Duẫn, một mùi thơm dịu gột rửa bốn phương. Mùi thơm dịu này không giống với son bình thường, là chế những đoá hoa thơm nhất vào cuối xuân, khiến người ta ở trong ôn nhu hương say cũng nhớ nó mà mộng cũng nhớ nó.
Lúc làm nhiệm vụ ám sát ở Túy Hoa lâu, những việc này đều là chuyện thường. Không cần não cũng có thể biết bước tiếp theo cần làm gì để bắt được cõi lòng của đám người kia, sau đó đi ám sát kẻ địch có thể dễ hơn nhiều.
"Tiểu mỹ nhân xinh đẹp, tỷ tỷ ta nhìn dung mạo của ngươi cũng tự thẹn kém người," Chu Diệc Hành nâng cằm Tô Cửu Duẫn lên, sử dụng mánh khoé trước kia đối phó với đám con cháu quần là áo lượt, "hồng trần ngắn ngủi, thà cứ vui chơi. Tỷ tỷ ta trông đẹp như vậy, ngươi không động lòng chút nào?"
Huyền Tư đứng bên cạnh nín thở, mặt đầy hâm mộ: Quả không hổ là hoa khôi! Nàng thật sự rất đẹp!
Tô Cửu Duẫn hết cách nhìn về phía Huyền Tư đang tung tăng: e rằng ở đây cũng có người hết thuốc chữa.
Một tên bệnh tình nguy kịch, một kẻ si mê thành tật.
Tô Cửu Duẫn không rảnh chú ý đến Huyền Tư đầy si mê bên cạnh, đẩy bàn tay ngọc ngà vẫn còn giữ cằm mình ra, nhàn nhạt đáp: "Ta không ham mê mỹ sắc."
"Sao các ngươi đều không hiểu phong tình thế này," Chu Diệc Hành nhíu mày, tự giác buông tay, "Chậc, cái tên nhà ngươi thì phối hợp một chút."
"Đặc biệt là nam nhân." Tô Cửu Duẫn nói tiếp, cố ý kéo dài chữ "Nam nhân".
Chu Diệc Hành hơi sững sờ: Sao y biết mình là nam nhân?
Bầu không khí ngay lập tức đông tới 0 độ.
Tô Cửu Duẫn thừa cơ lấy ra một cái màn thầu cách đêm từ trong áo váy ngực của Chu Diệc Hành, còn lắc nhẹ hai cái, khinh thường nhìn về phía Chu Diệc Hành, khẽ chậc hai tiếng:
"Dọc đường ngươi còn rớt một cái."
Mặt Chu Diệc Hành tức khắc đỏ bừng, tựa như sơn đỏ trên móng tay của thiếu nữ, nhất thời không biết nói gì cho phải.
"Cái màn thầu này cũng khá nặng. Răng của nhân sĩ giang hồ các ngươi đều chắc vậy sao?" Không chờ đối phương giải thích, Tô Cửu Duẫn liếc màn thầu trong tay, không biết đã tìm ra manh mối gì trong đó, muốn tra ra kết quả.
Trong đó có giấu la bàn Cửu Liên!!
Chu Diệc Hành trừng muốn nứt cả khoé mắt, hắn giành cái màn thầu như đá, nhét về áo váy dưới mắt bao người.
"Sống trong giang hồ mà, ăn gì cũng thấy ngon, răng đương nhiên là chắc vô cùng." Chu Diệc Hành miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, cười với Tô Cửu Duẫn.
Chỉ cần ta không ngại, thì người ngại sẽ là người khác.
"Sở thích đặc biệt." Tô Cửu Duẫn vứt ra bốn chữ bự.
Hai tay Huyền Tư che mặt, tùy ý hai hàng máu mũi chảy ra: nam cũng không hề gì, dù không phải là tỷ tỷ cũng rất đẹp! Không hổ là trộm vương.
"Nhìn gì mà nhìn, cái này gọi là đạo đức nghề nghiệp. Chúng ta đã nói rồi, ta không phải hoa khôi." Chu Diệc Hành lườm Huyền Tư, nghiêm túc giải thích.
Huyền Tư thoả mãn lùi đến bàn gỗ đàn hương bên cạnh, nhớ lại ánh mắt vừa nãy của Chu Diệc Hành:
Thần tiên tỷ tỷ nói chuyện với ta. Cả đời của Huyền Tư ta viên mãn rồi!
Tô Cửu Duẫn nở một nụ cười hiếm hoi, sau đó tan biến mất.
"Ngươi dịch dung," Tô Cửu Duẫn giơ hai ngón tay với Chu Diệc Hành, nhàn nhạt nói, "Chắc là hai lớp."
Nhiều năm vậy cuối cùng mới có người nhận ra mình dịch dung, còn liệt kê chính xác, thú vị thật. Chu Diệc Hành bắt chéo hai tay, thoải mái cười to:
"Ha, khá lợi hại đấy, vậy sao ngươi không tháo mặt nạ ra xem thử ta là ai?"
"Ta tháo không ra." Tô Cửu Duẫn thành thật trả lời.
Ờ phải, cái mặt nạ này ngoại trừ sư phụ hắn và bản thân Chu Diệc Hành, người ngoài đều không tháo được.
Chu Diệc Hành phủ bàn tay có hơi lạnh của Tô Cửu Duẫn lên mặt mình, sau đó móc cằm của đối phương: "Ngươi đoán thử xem, rốt cuộc ta là ai?"
Rõ ràng là xuân tháng ba, tay của người này vì sao vẫn lạnh như vậy?
Chỉ suy nghĩ chốc lát, Tô Cửu Duẫn đập rớt bàn tay của Chu Diệc Hành, lấy thế nhanh như chớp lấy la bàn Cửu Liên trong màn thầu ra, xoay người sải bước vào trong y quán:
"Ta không muốn đoán."
"Đừng mà đừng mà."
Chu Diệc Hành vội vàng đuổi theo, ánh mắt tập trung vào la bàn Cửu Liên trong tay Tô Cửu Duẫn, hắn a dua nịnh hót: "Tiểu mỹ nhân ơi, sao ngươi lại đẹp tới vậy. Đã đẹp vậy lòng dạ chắc chắn cũng tốt."
"Đừng quên là ta đã cứu ngươi, đừng được đằng chân lân đằng đầu." Tô Cửu Duẫn lạnh lùng nói.
Y khoá la bàn Cửu Liên vào ngăn kéo trong bản gỗ đàn: "Chiêu này vô dụng với ta, ta không phải tiểu mỹ nhân, chỉ là phàm phu tục tử mà thôi."
Chu Diệc Hành được đà lấn tới một tay chống bàn, mắt ngậm ý cười:
"Không phải tiểu mỹ nhân..... Ồ, hoá ra là đại mỹ nhân! Ta nhớ rồi."
Tô Cửu Duẫn nheo mắt liếc Chu Diệc Hành, ngồi trên ghế gỗ không để ý tới hắn nữa.
Khói mù trong lư hương tím lượn lờ bay lên, Tô Cửu Duẫn thêm vào đó một đĩa lãnh hương nhạt.
"Phẩm vị không tệ. Hương an thần nặng mùi quá, bỏ chút già lam sẽ tốt hơn." Chu Diệc Hành thuận miệng nói.
"Trông ngươi rất hiểu hương. Chỉ là quan gia cũng không dùng nổi hương già lam, nếu không phải quan lại quyền quý thì lấy từ đâu đây?"
Chu Diệc Hành im lặng oán giận.
Tô Cửu Duẫn quay đầu đi, không trực tiếp tiếp lời Chu Diệc Hành:
"Ngươi không cảm kích ta chuyện này tạm không nói, kiểu sống này của ngươi chung quy vẫn không dễ chịu, khuyên ngươi kịp thời cải tà quy chính, sớm hành thiện đi."
Sao y nói như thể mình đã làm chuyện thất đức gì vậy? Khoé môi Chu Diệc Hành giật giật.
"Ta làm gì mà phải cải tà quy chính?" Chu Diệc Hành cất tiếng cười to, "Ta một không trộm hai không cướp, đường đường chính chính. Thứ lấy là đồ của Sơ Ảnh phái ta khi xưa. Lấy đồ của ta về là lẽ bất di bất dịch. Sao lại bảo ta cải tà quy chính?"
Sơ Ảnh phái, cái tên này nghe rất quen.
Tô Cửu Duẫn nhìn ngăn kéo kia, một ngón tay móc chìa khoá đồng, trong lòng dường như dao động mấy phần: "Nguyện lắng nghe rõ."
Chu Diệc Hành kéo lớp da trên mặt xuống, lộ ra một gương mặt càng xinh đẹp hơn, hai tay chắp lại:
"Vậy ta tự báo gia môn. Tại hạ chính là chưởng môn nhậm chức đầu tiên của Sơ Ảnh phái Chu Diệc Hành, đời người như quán trọ, ta cũng là khách đi đường."
Giọng nói vừa dứt, trong mắt Tô Cửu Duẫn như có sóng nước chảy qua giây lát, y cười nhạt một tiếng.
"Ô, tên rất hay. Tên không có gì không lộ được, ta tên Tô Cửu Duẫn."
Tô Cửu Duẫn ngăn tay của Chu Diệc Hành lại: "Ta biết trên mặt ngươi còn một lớp mặt giả. Không cần xé nữa."
Tô Cửu Duẫn, quả nhiên là y! Chả trách lúc trước thấy quen mặt, vừa nói tên đã nhớ ra.
Nhưng sao y không nhận ra tên của mình? Chu Diệc Hành ngoài lúng túng còn là kinh ngạc.
Chu Diệc Hành cười nhạo một tiếng, trong lòng thầm nghĩ: Không xé thì không xé, nếu ngươi xin ta xé, ta còn không muốn xé đấy. Dù sao la bàn này ta quyết lấy chắc rồi.
Còn nhớ lúc nhỏ bèo nước gặp nhau với hắn một lần trong đạo quán thành Đại Nhạn, nhiều năm sau cửu biệt trùng phùng, đứa nhỏ gầy trơ xương, xin hắn thương xót hoá ra đã lớn vậy rồi. Chu Diệc Hành nảy ra muôn vàn cảm khái.
"Sau này Tô Cửu Duẫn nhất định phải trở thành người như Hành ca ca, hành y tế thế trong giang hồ, hành hiệp trượng nghĩa."
Lời thề mười năm trước vang vọng bên tai Chu Diệc Hành, thời gian trong chớp mắt như quay ngược lại, như chưa từng ăn mòn kí ức.
Mười năm thoáng qua, Chu Diệc Hành vẫn là chưởng môn sư huynh năm đó, mà thiếu niên thanh thuần đã không còn là thiếu niên Tô Cửu Duẫn năm đó nữa rồi.
Không biết vì sao, lại không thể nhớ rõ quãng thời gian ấy, ước chừng cũng không phải kí ức khắc cốt ghi tâm gì. Chu Diệc Hành lắc đầu.
Có điều, Tô Cửu Duẫn không ở đạo quán đó yên ổn làm vị đạo trưởng không nhiễm thế tục mà tới đây hành y khổ luyện làm gì? Chu Diệc Hành nghi ngờ nghĩ.
Chắc không thể lưu lạc chân trời giống như hắn đâu.
Không bằng cứ theo lời Tô Cửu Duẫn nói, tạm thời không xé lớp mặt nạ giả này, vờ không quen biết y, thử thăm dò đối phương tiếp?
Chu Diệc Hành nhìn chằm chằm ngăn kéo kia, thấy mà mắt thèm: "Thế ngươi nói là trả hay không?"
"Không trả." Tô Cửu Duẫn kiên quyết từ chối.
Vừa hợp ý ta.
Chu Diệc Hành thầm nghĩ đã đâm lao phải theo lao, sống chết kéo chân sau của Tô Cửu Duẫn, mặt dày mày dạn nói:
"Vậy ta cũng không đi nữa! Đại mỹ nhân và bảo vật ta dù thế nào cũng phải giữ một."
Ngoài dự liệu của Chu Diệc Hành, Tô Cửu Duẫn cũng không kinh ngạc, chỉ nhấc chân lên, nâng chén trà xanh hớp một ngụm, khoan thai nói:
"Vậy ngươi cứ nằm bò ở đây cả ngày đi. Đợi khi nào muốn đi thì ra."