Mỹ Nhân Đa Kiều - Qua Tử Hòa Trà

Chương 7




Dù đã hạ quyết tâm từ hôn nhưng Tô Mị sẽ không cố tình thất lễ để khiến gia đình hai bên phải xấu hổ.

Nàng nghiêm túc viết một chữ “Thọ” lên giấy, chờ mực khô rồi cầm đưa cho phụ thân xem… nếu phụ thân khen nàng viết đẹp thì mẫu thân cũng sẽ không trách nàng không nghe lời.

Lúc này bầu trời phía Tây đỏ rực, nhìn từ xa giống như có người nhúng máu bôi lên, rồi lại lấy tay lau sạch đi.

Trái tim của Tô Mị bỗng nhiên đập thình thịch, phải mất một lúc lâu mới có thể bình tĩnh trở lại.

Trong phòng Tây loáng thoáng truyền ra mấy từ như “Viện Nhi”, “Khóc thút thít không thôi”, “Nghĩ mà sợ”, chắc là mẫu thân và nhị thẩm đang nói chuyện trong đó.

Nhưng Tô Mị không vào mà nhấc chân đi đến thư phòng của phụ thân.

Bên trong thư phòng rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng đầu bút sột soạt lướt trên giấy và hình ảnh phụ thân đứng trước án thư, cúi đầu chăm chú vẽ tranh.

Tô Mị rón rén bước tới xem xét, chỉ thấy trên giấy có một con ve sầu đen đậu trên cành liễu đang rủ xuống nền tuyết, nàng không khỏi khúc khích cười: “Phụ thân đang vẽ ve sầu à?”

Tô Thượng Thanh buông bút, bất lực nhìn nàng: “Con bé này con cười cái gì chứ, tiếng kêu xa vời vợi, không bằng làn gió thu, chẳng lẽ con đã quên hết những bài thơ đó rồi sao?”

“Quân tử như ve, phẩm hạnh cao thượng, dù không cần giúp đỡ, nhưng danh tiếng vẫn có thể vang xa.” Sao Tô Mị lại không biết phụ thân đang nghĩ gì, với tính cách của phụ thân, kể cả nàng có gả cho Tấn Vương thì ông cũng sẽ không chủ động đi lấy lòng hắn.

Tô Mị lấy tờ giấy ra: “Phụ thân xem chữ ‘Thọ’ này có thể tặng cho Từ lão phu nhân làm quà mừng thọ được không?”

Sau một hồi nghiêm túc đánh giá, Tô Thượng Thanh cười nói: “Không tồi, dịu dàng mà lại mạnh mẽ, hòa nhã mà lại nghiêm nghị. Tuy chỉ có một chữ ‘Thọ’ nhưng khí thế không giảm, dùng để tặng ai cũng sẽ không mất mặt.”

Tuy phụ thân đang cười nhưng Tô Mị lại nhìn thấy trong mắt ông hiện lên một vẻ phiền muộn, lập tức biết phụ thân đang có tâm sự, bèn hỏi: “Phụ thân không vui sao? Có phải bởi vì Hoàng thượng làm khó hay không?”

“Không đến mức làm khó, chỉ là bị mắng vài câu mà thôi.” Tô Thượng Thanh thở dài: “Tô gia có nhiều người như vậy, một hai người không chịu thua kém đi đánh nhau với hàng xóm rồi khiến họ bị thương là chuyện bình thường, vốn dĩ chuyện này chỉ cần bồi thường là xong, nhưng không biết ai lại thổi gió bên tai hoàng thượng… chao ôi.”

Tô Mị biết chuyện này không đơn giản là chỉ bị mắng vài câu, nếu không phụ thân cũng sẽ không buồn như vậy, nàng suy nghĩ một lúc rồi đề nghị: “Chuyện cỏn con như vậy mà Hoàng Thượng còn hỏi đến thì chắc chắn sẽ không đơn giản, hay là phụ thân thử cho người đi nghe ngóng xem sao?”

Tô Thượng Thanh lắc đầu không đáp, ông không nói cho con gái biết lão phu nhân lợi dụng quan hệ vào cung yết kiến Thái Hậu, kết quả là bị đuổi về, tốn hai trăm lượng bạc cuối cùng nhận được một câu…. Mùa hè Thái hậu phải giảm cân, không có kiên nhẫn gặp người khác.

“Con đi tìm mẫu thân con nói chuyện đi, để phụ thân yên tĩnh một lát.” Tô Thượng Thanh đưa tờ giấy cho con gái rồi nói.

Lúc Tô Mị rời đi, nàng theo bản năng quay đầu nhìn lại.

Ánh chiều tà của hoàng hôn phủ lên làm thân hình gầy gò mờ đi, chỉ có bờ vai gục xuống trông vô cùng bắt mắt.

Tô Mị dụi đôi mắt cay cay, lặng lẽ bước ra khỏi phòng.

Trong phòng Tây, Mạnh thị một mình ngồi trên ghế mỹ nhân, tay cầm tách trà, khẽ cau mày như đang suy tư điều gì đó.

“Mẫu thân!” Tô Mị mở miệng gọi bà: “Người đang nghĩ cái gì mà say sưa thế, con đến lúc nào cũng không biết.”

Mạnh thị liếc mắt nhìn nàng: “Tranh chấp với chi thứ hai, làm gì còn dáng vẻ của tỷ tỷ nữa! Con đừng có không phục, nếu không phải do con hành động không đúng, bọn họ dù muốn cáo trạng cũng không thể.”

“Hôm qua tổ mẫu cũng đã phạt con rồi, bây giờ người đừng mắng con nữa.” Tô Mị nũng nịu ôm lấy cánh tay của bà, nhân tiện nhắc lại lời phụ thân nói.

“Thế thì cứ nghe phụ thân con đi. Đến lúc đó Viện Nhi cũng đến Từ gia, dù cho hai đứa ở nhà có không hợp, nhưng ra bên ngoài thì không thể để người khác chê cười… Không phải là ta không thương con, ta đã nói nhị thẩm về sau đừng cho Viện Nhi đến tìm con nữa, nếu còn lần sau, ta nhất định sẽ làm cho ra lẽ!”

Nghe Mạnh thị lải nhải một hồi, Tô Mị câu đáp câu không, chợt nàng thấy hộp đàn hương đỏ đựng bạc trên bàn trang điểm mở, liền hỏi: “Người muốn mua cái gì à?”

“Không phải, nhị thẩm con không có đủ tiền xài nên vay ta một trăm lượng để phòng khi khẩn cấp.”

Tô Mị khinh thường nói: “Chỉ sợ có mượn mà không có trả, hôm nay hai mươi lượng, ngày mai một trăm lượng, mấy năm qua chi thứ đã lấy đi bao nhiêu bạc của người rồi? Hơn nữa chẳng phải bọn họ có một đứa con trai hay sao?”

“Còn nhỏ mà khắp người toàn mùi tiền.” Tô Thượng Thanh vén rèm tiến vào, cười mắng một tiếng rồi nói với Mạnh thị: “Bà lấy cho tôi năm mươi lượng bạc để tôi đến nhà lão La, với lại tối tôi không về ăn cơm đâu.”

Tô Mị hỏi: “Lão La là ai vậy?”

Mạnh thị vừa lấy bạc vừa trả lời: “Là bạn ngày xưa cùng làm quan với phụ thân của con, tiếc là bây giờ chỉ có thể kiếm sống bằng nghề bán chữ… tôi cho ông một trăm lượng để vừa đi vừa về.”

Nửa câu sau là nói với Tô Thượng Thanh, hai người họ luôn thích làm việc thiện nên chuyện như vậy không biết đã làm bao nhiêu lần và lần nào bà cũng vui vẻ lấy bạc ra, nhưng lần này hình như bà có chút không muốn.

Chờ ông ra cửa, Tô Mị mới mở miệng hỏi.

Mạnh thị thở dài: “Người ta là người tốt, nhưng số phận lênh đênh, liên lụy đến án mưu phản của phế Thái Tử, người khác trốn còn không kịp, phụ thân con lại cứ lao đầu vào.”

Da đầu Tô Mị căng ra, bên tai chỉ còn lại tiếng ong ong, một lúc lâu sau nàng mới mở miệng nói: “Đó… Đó chẳng phải là điều cấm kị của Hoàng thượng sao?”

Mạnh thị an ủi: “Vụ án này đã sớm khép lại nên chắc Hoàng thượng cũng đã quên rồi. Ta chỉ muốn khuyên phụ thân con bớt đi để tránh bị người khác nghi ngờ mà thôi.”

“Tổ mẫu có biết không ạ?”

“Biết, cũng khuyên vài câu rồi, nhưng thấy phụ thân của con không nghe nên cũng đành thôi.”

Có vẻ như mọi người không coi trọng chuyện này cho lắm, Tô Mị cũng không biết Tô gia có bị liên lụy nếu giúp đỡ La gia hay không nhưng trực giác nàng mách bảo rằng hãy tránh xa mớ rắc rối này.

Đừng lo lắng quá, chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến.

Tô Mị hít một hơi thật sâu rồi nói: “Sau sinh nhật của Từ lão phu nhân, con muốn lấy một cửa hàng trên phố Vương Phủ làm của hồi môn, vừa lúc ở đó một cái rất thích hợp.”

Mạnh thị do dự: “Cứ để Lý ma ma và ngoại quản sự đi là được.”

“Mẫu thân, đừng mãi lo lắng cho con nữa, sau khi thành thân con phải hầu hạ quân mẫu và chăm sóc tiểu cô nên không thể ra ngoài, người để con thoải mái hai ngày đi.”

Trái tim Mạnh thị mềm ra, cuối cùng đành phải gật đầu.

Mồng ba tháng sáu là sinh nhật của Từ lão phu nhân, cách ngày Tô gia bị tịch thu tài sản bốn mươi ngày.

Đây cũng là lần thứ hai Tô Mị vào phủ Tấn Vương, nàng đứng dưới mái hiên, nhìn những đám mây xám xịt kéo xuống thấp như sắp đổ mưa, ngửi “mùi đất” ngai ngái nồng nặc trong không khí và tự nhủ trong lòng: “Đừng sợ, mọi thứ đang diễn ra theo chiều hướng tốt đẹp.”

Tôn thị phải ở nhà chăm con, nên chỉ có Mạnh thị cùng với ba đứa trẻ đến Từ gia mừng thọ.

Chắc là bị Tôn thị dạy dỗ lại nên khi thấy Tô Mị, Tô Viện chỉ biết cúi đầu thuận theo, ngoan ngoãn đến kỳ cục.

Tô Mị có lòng nhắc nhở nàng ta: “Hôm nay cháu gái của Từ lão phu nhân cũng đến, nghe nói từ nhỏ nàng ta lớn lên ở vùng Tây Bắc nên giọng có hơi kỳ lạ, lúc đấy ngươi nhớ đừng cười, nhớ đấy, đừng cười.”

Tô Viện vừa nhớ kỹ vừa nảy lòng tò mò về vị biểu muội này.

Tuy thời tiết hôm nay rất tệ, khắp nơi đều chìm trong cái nóng ẩm ướt và ngột ngạt trước khi cơn mưa ập đến, song trước cửa Từ gia vẫn rất náo nhiệt, ngựa xe như nước, quan lại tụ họp, không hề bị ảnh hưởng bởi thời tiết dù là nhỏ nhất.

Khó trách, cũng bởi hiện tại Từ gia đang là thần tử được tin cậy, ít ngày nữa sẽ nhập các, địa vị chạm tay là bỏng nên tự nhiên là có nhiều người tới đây nịnh nọt.

So với Tô Viện có vẻ ghen tị thì Tô Mị ngược lại rất bình tĩnh.

Những ánh hào quang này không thuộc về nàng.

Lễ mừng thọ được tổ chức ở phòng Tây, Từ lão phu nhân thái dương như bạc, nước da hồng hào, nhìn là liên tưởng ngay đến câu “Hạc phát đồng nhan*”.

*Người lớn tuổi, tóc bạc trắng như lông hạc, nhưng mặt vẫn hồng hào như trẻ con.

Bà cũng rất thích Tô Mị, vừa thấy nàng tới là nắm lấy tay nàng không buông: “Bé ngoan, mấy hôm nay không thấy con tới, có phải mẫu thân con bắt con đi thêu váy cưới hay không?”

Mọi người trong phòng đều cười rộ lên, Tô Mị cũng ngượng ngùng cười.

Bỗng Tô Mị cảm thấy có hai luồng ánh mắt đang nhìn mình, nàng ngẩng đầu lên, sắc mặt khẽ biến.

Là Vương Lan Nhi!

Từ lão phu nhân mở miệng giới thiệu: “Đây là cháu gái của ta, nhũ danh Lan Nhi, nó mới hồi kinh với phụ thân cách đây không lâu. Lan Nhi, đây chính là Tô tỷ tỷ mà con ngày đêm mong gặp.”

Thân hình Vương Lan Nhi nhỏ nhắn, khuôn mặt trái xoan đầy đặn, đôi lông mày lá liễu thanh mảnh, ánh mắt lấp lánh như hồ nước mùa thu, dáng đi như cành liễu trước gió, quả là một mỹ nhân không hơn không kém.

“Chào Tô tỷ tỷ.”

Vừa mở miệng là thấy không đẹp nữa.

Chất giọng nặng nề, rõ ràng là nàng ta cũng nhận ra rằng mình sẽ bị người khác chế giễu nên đã cố gắng bắt chước tiếng phổ thông, nhưng ngược lại lại khiến giọng nói càng trở nên thô tục và kỳ quặc.

Trong đám đông truyền đến một vài tiếng cười khúc khích.

Mặt Vương Lan Nhi đỏ đến tận cổ, nàng ta cắn chặt môi, nước mắt lưng tròng.

Tô Mị liếc sang nhìn cảnh cáo Tô Viện.

Tô Viện xấu hổ vô cùng, càng nhắc nhở nàng ta đừng chú ý đến giọng nói của Vương Lan Nhi thì nàng ta càng chú ý, càng chú ý thì càng muốn cười, cuối cùng không thể làm chủ được bản thân.

Nhưng đâu phải có mỗi nàng ta cười, tại sao Tô Mị chỉ nhìn mình?

Mạnh thị vội vàng đứng ra hòa giải, bà tháo chiếc vòng ngọc bích trên cổ tay ra, cười nói: “Đứa nhỏ này không biết giống ai mà đẹp quá, nhìn thôi cũng thấy vui mắt rồi, về sau đến đây chơi nhiều một chút.”

Từ phu nhân đương nhiên sẽ không quấy rầy đến tiệc mừng thọ của quân mẫu mà ra hiệu cho Vương Lan Nhi nhận lấy, trên mặt vẫn nở một nụ cười tao nhã và không hề có chút tức giận nào.

Vương Lan Nhi cảm ơn, bộ dáng hiểu chuyện của nàng ta khiến người khác không khỏi thương tiếc.

Khúc nhạc dạo này nhanh chóng trôi qua, không khí sôi động của phòng Tây lại lần nữa được khôi phục, bên ngoài sân có một sân khấu, có người tập trung xem diễn, có người xun xoe quanh Từ lão phu nhân để nịnh bợ, cũng có những người quen biết túm lại để tán gẫu.

Trong tiếng ồn ào, chỉ có Vương Lan Nhi là lạc lõng, ngoại trừ thỉnh thoảng nói vài câu với tỷ muội Từ gia thì nàng ta rất ít khi giao tiếp với người khác.

Từ phu nhân vì muốn giảm bớt tình thế khó xử của Vương Lan Nhi nên cười nói: “Nhân tiện hoàng hậu nương nương mới ban cho ta vài cuộn tơ lụa, Bật nhi, con dẫn các tỷ muội đi chọn màu mình thích rồi cắt may quần áo đi.”

Từ Tiểu Muội đứng dậy, gọi tỷ muội Tô gia và một số tỷ muội trong nhà đi đến Đông Noãn Các.

Bọn nha hoàn được dặn trước nên sớm đã bày ra hơn mười cuộn tơ lụa để các vị tiểu thư dễ dàng chọn lựa.

Cảnh tượng này tựa như đã từng thấy ở đâu đó.

Tô Mị thích gam màu đậm, nhưng Từ phu nhân lại thích gam màu thanh nhã, cho nên kiếp trước nàng chọn chất liệu sa tanh màu xanh đậm có thêu hình hoa sen.

Nhưng nàng không thích nó chút nào.

Ánh mắt Tô Mị bỗng rơi xuống tấm vải sa tanh màu đỏ son thêu phong cảnh và hoa văn, nàng cười khéo léo: “Ta chọn cái này.”

Từ Bật nói đùa: “Cái này hợp với tẩu tẩu lắm, vừa lúc cần phải may váy cưới, hôm nay tỷ cứ lấy đi, ngày mai rồi mặc lại.”

Tô Mị giả bộ muốn véo má Từ Bật, cả hai thấy vậy thì phá lên cười.

“Biểu ca không thích loại hoa văn này.” Vương Lan Nhi – người im lặng từ nãy đến giờ đột nhiên mở miệng: “Biểu ca cũng không thích gam màu quá chói và nữ tính, Tô tỷ tỷ vẫn nên chọn màu khác thì hơn.”

Không khí trong phòng như đông cứng lại, mọi người im phăng phắc.

Dường như Vương Lan Nhi vẫn chưa nhận ra sự khác thường xung quanh mình, nàng ta nói tiếp: “Biểu ca rất giống cô mẫu, đều thích hoa văn đơn giản mà trang nhã, Tô tỷ tỷ quen biểu ca lâu như vậy mà không biết túi tiền trên người hắn đều là màu nhạt sao? Mặc dù có hoa văn, cũng chỉ là vài mảnh lá trúc mà thôi.”

“Còn có xiêm y hắn thường mặc, không phải màu xanh, màu trắng thì cũng là màu lam, lúc trước cô mẫu chuẩn bị lễ phục màu đỏ thẫm cho hắn, hắn không hề mặc thử mà ấn luôn xuống đáy hòm.”

Sau đó, Vương Lan Nhi mở to mắt ngạc nhiên: “Các ngươi nhìn ta như thế làm gì? Giọng nói của ta khó nghe như vậy sao?”

Vừa nói, đôi mắt vừa lã chã chực khóc.

“Không phải…” Từ Bật đi tới, kéo lấy một góc áo của nàng ta, âm thầm chỉ về hướng Tô Mị, lắc đầu ra hiệu nàng đừng nói gì nữa.

Tuy Tô Mị vẫn bình tĩnh, nhưng muội muội Tô Thù của nàng thì lại không kìm nén được, lạnh lùng nói: “Vương tỷ tỷ sao phải nói móc, cứ nói thẳng ra là Từ nhị ca không thích tỷ tỷ nhà ta được!”

Tô Viện nhìn xung quanh, mờ ám nói: “Xem ra Vương cô nương và Từ nhị công tử rất hiểu nhau, chẳng phải ngươi vừa mới tới kinh thành sao?”

Vương Lan Nhi sửng sốt, sau đó cũng nhìn xung quanh, hoảng sợ nói: “Ta, ta không có ý gì khác, ta không cố ý, ta sợ Tô tỷ tỷ không biết nên mới nhắc nhở… Ta thật sự không có ý gì. Tô tỷ tỷ, tỷ đừng giận ta.”

Trong nháy mắt nước mắt tuôn rơi, quần áo ướt đẫm trong phút chốc.

Ai không biết còn tưởng rằng tỷ muội Tô gia hợp sức bắt nạt nàng ta.

Tô Mị nhướng mày, vừa buồn cười vừa tức giận, nhưng đúng lúc này, Từ Bang Ngạn kéo rèm bước vào: “Tiểu Mị, ta vừa có được một thứ tốt…”

“Biểu ca!” Vương Lan Nhi vội vàng bước tới, che miệng khóc thút thít: “Cái gì muội cũng không cần, huynh cứ đưa cho Tô tỷ tỷ đi, coi như thay lời xin lỗi.”