Lúc này đã là đầu đông, cảnh đông hiu quạnh trên dãy núi ở ngoại thành phía Tây, trên sườn núi thưa thớt rải rác lá cây màu vàng, dương khô liễu tàn, chuyển động trong gió đông, còn chưa bước vào nghĩa trang mà cơn ớn lạnh đã đập vào mặt.
Vườn an táng cho hai mươi bảy vị phi tần của tiên đế, được xây dựng đến nay cũng đã hơn ba mươi năm, vài chỗ màu trên tường cũng bong thành từng mảng, tro bụi không được trọn vẹn nên sinh ra đám cỏ cây khô héo, lục ngói lưu ly trên nóc nhà đều xám xịt như được phủ một lớp bụi thật dày.
Tuy không đến mức giống chỗ hoang mộ, nhưng nó cũng đã mất đi kiến trúc rộng lớn của hoàng gia rồi.
Thị vệ chờ ngoài vườn theo mệnh lệnh của Tiêu Dịch, một mình hắn chậm rãi đi đến cửa vào lăng mộ của mẫu thân.
Theo quy tắc sẽ có rất nhiều binh lực trông coi lăng, nhưng trên đường Tiêu Dịch đi, trừ mấy lão hoạn quan tóc trắng xoá cầm chổi quét lá rụng kia thì không hề thấy một binh lính nào.
Cửa lăng mở ra chói lóa, dưới chân hắn là vũng nước ướt sũng màu đen, hình như là vệt nước nhưng màu của nó hơi thâm.
Tiêu Dịch bình tĩnh đứng trong chốc lát thì chợt nghe sau lưng một loạt tiếng bước chân sột soạt. Quay đầu nhìn, là tên cấm vệ quân bách hộ quan phục, Mộc Lý Đường.
Tiêu Dịch không nói gì mà liếc mắt lướt qua hắn ta một cái, lạnh lùng nói: “Hoàng hậu đâu?”
“Nàng đang ở nơi rất an toàn.” Mộc Lý Đường cười mỉm nói: “Không cần phải ép hỏi ta tung tích, ta đang giấu độc dược nên sẽ không cho các ngươi cơ hội bắt sống đâu.”
Ánh mắt Tiêu Dịch lại âm lạnh: “Ngươi cho rằng trẫm không có cách bắt ngươi à? Tối qua gần giờ giới nghiêm ban đêm Hoàng hậu mới về từ Tô gia, nếu tính thời gian thì ngươi không có cách nào rời khỏi thành cùng bọn họ và đám thủ hạ, dù có lệnh bài của Hạng Lương, nhưng nhiều người để ý như vậy. Nên hẳn nơi đó chỉ có một mình ngươi thôi”
“Không tồi, đúng là chỉ có mình ta rời khỏi thành.” Mộc Lý Đường sảng khoái nói hết ra, hắn ta lắc cờ trong tay, không chút để ý nói: “Nếu ta chết, hoặc là trước giờ Mùi mà vẫn không thấy giáo đồ của ta thì nàng và hài tử của ngươi sẽ chết, hơn nữa còn… Chết không toàn thây.”
Ánh mắt Tiêu Dịch tối sầm lại, giọng nói âm u: “Điều kiện của ngươi là gì?”
Mộc Lý Đường giơ hai ngón tay: “Thứ nhất, tạm thời ta sẽ điều khiển quân Tây Bắc. Thứ hai, ta muốn mang quan tài của tỷ tỷ về Đại Thực.”
Tuy đã chuẩn bị tâm lý nhưng Tiêu Dịch vẫn bị điều kiện quá cao của hắn ta làm kinh hãi, sau khi giật mình, hắn không kiềm được mỉa mai cười nói: “Muốn quân Tây Bắc à? Ngươi còn dám mở miệng, ngươi làm Hoàng đế được rồi đó, nực cười! Thật hoang đường, sao trẫm có thể chấp nhận được.”
“Chỉ là ‘mượn’ thôi mà, sau khi phục quốc sẽ tự quay về chỗ cũ. Huống hồ tấn công Hãn quốc Chuẩn Cát Nhĩ ngươi cũng không thiệt hại gì. Khoáng sản ở đó phong phú, ngọc thạch thì không cần phải nói, quặng sắt lớn có ở khắp nơi, mỏ đồng, mỏ vàng lớn bé hơn mười chỗ. Hoàng thượng, đây mà được coi là hành động hoang đường sao?”
Vẻ mặt Tiêu Dịch không thay đổi, thoạt nhìn là bộ dạng không hề dao động: “Nói còn dễ nghe hơn hát nhỉ, nhưng cũng chỉ là trăng trong nước hư ảo mà thôi. Đánh giặc cũng như đánh bạc, kho quốc gia của ta trống không, viễn chinh tác chiến cũng chỉ biết tăng thêm gánh nặng tài chính, sứ quân không đoàn kết, bá tánh thì kiệt sức, đạo tặc nổi lên bốn phía.”
Hắn khinh miệt liếc Mộc Lý Đường: “Hãn quốc Chuẩn Cát Nhĩ là nước láng giềng luôn hòa thuận với ta, giờ khai chiến đối với ngươi tất nhiên trăm lợi không một hại, còn với trẫm thì lại là trăm hại không một lợi, làm không tốt còn có thể mất ngôi Hoàng đế, trẫm có điên cũng sẽ không đồng ý!”
“Ta cho rằng ngươi là một kẻ si tình, vốn dĩ tính tình cũng lạnh nhạt lãnh khốc vô tình, quả thực rất thích hợp làm Hoàng đế.” Mộc Lý Đường lắc đầu thở dài: “Ta quan sát ngươi mười mấy năm cũng không bằng Tô Mị nhìn người, nhìn đến rõ ràng. Nàng nói, mỹ nhân trong thiên hạ rất nhiều, không phải nàng không thể, mà hài tử, không biết có bao nhiêu nữ nhân muốn sinh con cho ngươi!”
Đột nhiên tức giận, Tiêu Dịch kéo khóe miệng không âm không dương cười một tiếng: “Ngươi thì tính là cái gì mà dám chỉ trích trẫm? Ngải ma ma đã thề với trời đất ngươi là cữu cữu của trẫm, đúng là cữu cữu tốt, vậy mà lại tính kế cháu ruột của mình.”
“Nếu không phải ngươi một lòng muốn giải tán Thiên thánh giáo, ép ta rời đi thì ta cũng sẽ không đưa ra hạ sách này. Lúc tỷ và ta theo nhân thủ của Hãn quốc Chuẩn Cát Nhĩ chạy ra đã lập lời thề, không tiếc toàn bộ đại giới mà báo thù cho phụ thân, cho người của Đại Thực.”
Mộc Lý Đường trịnh trọng nói: “Tỷ tỷ không tiếc nương nhờ nam nhân tuổi gấp đôi nàng, tình nguyện ở tầng tầng lớp lớp thâm cung, chỉ để lại cho ta một trợ thủ.”
Lòng Tiêu Dịch trăm ngàn cảm xúc ngổn ngang, chỉ thấy trong đầu hắn hình ảnh mẫu thân mơ hồ xuất hiện, một trận bi hận lại bắt đầu, không kiềm được mà khẽ hừ một tiếng.
“Người tính không bằng trời tính, bên cạnh ngươi luôn có ma ma và cung nhân, vừa như là chăm sóc ngươi vừa để giám sát tỷ tỷ. Phụ thân ngươi đúng là lòng dạ cẩn thận, sợ một người sẽ vô ý chôn vùi giang sơn của ông ta. Chờ ngươi rời Cung Tích phủ, nghiễm nhiên từ đầu đến cuối sẽ là người Hán, làm sao còn nhớ rõ trên người mình chảy dòng máu của Đại Thực?”
“Vốn ta định có công lao sau khi xuất hiện thân, không được phép nhớ Hoàng hậu của ngươi…” Mộc Lý Đường không khỏi lắc đầu, hắn ta vô cùng xúc động: “Đổi lại là nữ nhân khác thì tốt rồi, ngay từ đầu Ngải ma ma không nên tuyển nàng! Mà, nơi tỷ tỷ khắc trên cửa, hẳn ngươi nhìn thấy rồi nhỉ?”
Ánh mắt Tiêu Dịch hơi nhảy lên, hắn vẫn không nói gì.
Mộc Lý Đường lắc đầu, chậm rãi giơ cờ trong tay lên, hắn ta bất đắc dĩ cười: “Ta thua, còn tưởng ngươi sẽ qua loa cho ta một chút nhưng không ngờ chẳng những ngươi không để bụng di nguyện của tỷ tỷ mà còn không để mạng hai mẫu tử Tô Mị vào trong lòng.”
Sắc mặt Tiêu Dịch thay đổi vài lần, thịt gần quai hàm cử động hai cái, trong mắt nhanh chóng hiện lên sát khí, hắn chợt giơ tay chặn lại: “Khoan đã!”
Mộc Lý Đường đắc ý nở nụ cười: “Hoàng thượng, là cả hai đều thiệt và cùng thịnh vượng, ngươi nghĩ kỹ đi.”
Tiêu Dịch mở miệng than một tiếng thật dài, sững sờ nhìn đường đá, sau khi im lặng lúc lâu, hắn nói: “Ta không thể cho ngươi quân Tây Bắc, nếu không các tướng sĩ sẽ phản. Trẫm có thể ban thánh chỉ tiếp theo, tuyệt giao với vương triều Hãn quốc Chuẩn Cát Nhĩ, cũng có thể cho ngươi dùng bạc chiêu mộ binh mã, như thế, được không?”
“Tuyệt giao thì không đủ, ta muốn tuyên chiến!” Mộc Lý Đường cò kè mặc cả nói: “Mặc dù ngươi bất động chủ yếu là dùng binh lực, nhưng cũng đã khiến bọn họ kinh sợ rồi, ít nhất cũng phải xuất binh ra biên cảnh Vệ sở.”
Ánh mắt Tiêu Dịch nặng nề nhìn hắn ta, khóe miệng kéo lên như tự giễu, lại như châm chọc Mộc Lý Đường lòng tham không đáy.
Nhưng hắn vẫn gật đầu, cầm ống mực ở thư phòng hắn luôn mang bên người ra viết vài nét trên thánh chỉ, sau đó ném cho Mộc Lý Đường: “Mặt trên đã có ngự tỉ, hiện tại ngươi cũng nên nói ra tung tích Hoàng hậu của trẫm rồi.”
Mắt Mộc Lý Đường đột nhiên không giấu được vẻ mừng như điên, hắn ta lăn qua lộn lại kiểm tra, liên tục vuốt ve, sau khi tin là thánh chỉ chân chính, hắn ta ngửa đầu cười to: “Rốt cuộc ta cũng có thể báo thù rồi! Phụ thân, tỷ tỷ, ta chắc chắn sẽ phục quốc, sẽ tái hiện lại phong cảnh vương triều Hãn quốc Chuẩn Cát Nhĩ!”
Tiêu Dịch quát: “Hoàng hậu ở đâu?”
“Đừng gấp chứ, chờ ta rời kinh, chờ ngươi tuyên bố khai chiến với Hãn quốc Chuẩn Cát Nhĩ, chờ bạc tới tay, Ngải ma ma sẽ tự hộ tống Hoàng hậu nương nương hồi cung thôi.” Mộc Lý Đường cười nói: “Hoàng thượng, giờ ngươi lập tức hồi cung đi, để kịp thuyết phục đám đại thần hồ đồ kia, như vậy mới có thể sớm ngày nhìn thấy Hoàng hậu chứ.”
Tiêu Dịch cười: “Hôm nay trẫm mới biết, từ đầu đến cuối, trẫm chỉ là công cụ phục vụ cho giấc mộng phục quốc của các ngươi. Thật là… Người rời đi sớm vậy, cũng không biết là trẫm bất hạnh hay là may mắn.”
Mộc Lý Đường định rời khỏi nơi này sớm chút nhưng nghe vậy hắn ta lại dừng chân: “Dựa vào lễ pháp của các ngươi thì lời này là bất hiếu đấy.”
Ánh mắt Tiêu Dịch chợt nhảy dựng, hắn cười lạnh nói: “Muốn chạy à? Muộn rồi!”
Mộc Lý Đường theo bản năng nhìn theo ánh mắt hắn, chỉ thấy xa xa một thị vệ đang đứng, tay đang cầm cờ màu đỏ múa may.
Hắn ta mờ mịt nhìn người nọ, đột nhiên nghĩ tới cái gì như trúng một gậy, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.
“Xem ra ngươi cũng nghĩ đến.” Tiêu Dịch không nhanh không chậm nói: “Bọn họ tìm được rồi, hơn nữa Hoàng hậu, rất bình an!”
“Sao có thể…” Lòng Mộc Lý Đường kinh hoàng, mồ hôi lạnh không tiếng động chảy men theo gương mặt, hắn ta mạnh mẽ trấn tĩnh bản thân: “Ngươi lừa ta!”
Giờ phút này biểu cảm Tiêu Dịch nhẹ nhàng lại sung sướng, nụ cười cũng có độ ấm: “Trẫm đã viết thánh chỉ cho ngươi rồi, đâu dễ dàng lấy mạng Hoàng hậu ra đùa giỡn được? Ngươi coi thường lực lượng của triều đình quá rồi.”
“Ta đã có hơn ngàn giáo phái của Thuận Thiên Phủ, binh mã xoay quanh, nhẹ nhàng là có thể thành công giúp ngươi mưu phản, những kẻ bất tài sao không nhắc tới?”
“Có dùng được đao hay không thì phải xem là trong tay ai đã, đừng đánh đồng trẫm với phế đế!” Tiêu Dịch khinh thường nói: “Thị vệ bên ngoài sẽ đến ngay, ngươi tiêu rồi!”
Lập tức nghe thấy tiếng bước chân soàn soạt, mũ vào áo giáp va chạm kêu leng keng từ xa tới gần.
Mộc Lý Đường nhìn Tiêu Dịch đang đứng khoanh tay rồi lại nhìn cấm vệ quân dần tới gần, hắn ta cam chịu ném thánh chỉ xuống đất, bùi ngùi thở dài nói: “Không ngờ, chiêu tỷ tỷ để lại cho ta ngược lại lại thành sát chiêu. Thôi được, chúng ta xuống đó tìm tỷ tỷ nói đi.”
Sắc mặt Tiêu Dịch khẽ thay đổi, hắn trầm giọng quát: “Ngươi muốn làm gì?”
“À, ta quên nói với ngươi, nơi này đã chôn thuốc nổ, cửa vào lăng rót dầu rồi, còn nơi này.” Mộc Lý Đường dùng mũi chân chĩa xuống đất rồi lấy mồi lửa ra: “Ta không muốn giết người, ta lừa thị vệ trông coi lăng ra ngoài hết rồi, nhưng ngươi… À, không có ngươi che chở, nữ nhân và hài tử của ngươi có thể sống được bao lâu đây?”
Một tiếng như lụa bị xé toạc vang lên, lúc bọn họ đều không có phản ứng, mũi tên nhọn đâm một cái “Phập” qua ngực.
Mộc Lý Đường cúi đầu nhìn mũi tên lộ ra ở ngực mình, nhìn máu ào ạt chảy ra, gương mặt vặn vẹo, đứt quãng nói: “Là ai…”
Giọng Tiêu Dịch lạnh lùng nói: “Nếu là trẫm, trẫm sẽ không nói nhiều vô nghĩa mà bật lửa luôn cho xong. Ngươi dong dài nói một đống, là muốn đe dọa trẫm à? Cho nên, vốn ở đây không có thuốc nổ, chơi mưu trí với trẫm sao, hừ!”
Mộc Lý Đường phí công há mồm, rốt cuộc hắn ta vô lực chống đỡ, hai mắt trợn lên ngã xuống.
Phía sau là Hạng Lương cả người đầy máu, cầm trong tay cung nỏ, sắc mặt hờ hững.
Sau đó cấm vệ quân đuổi tới, không đợi Tiêu Dịch hạ lệnh, bọn họ lập tức vây quanh Hạng Lương.
“Kiểm tra bốn phía có thuốc nổ không, thị vệ thủ lăng là phế vật à, chôn thuốc nổ động tĩnh lớn vậy mà cũng không phát hiện ra?” Tiêu Dịch phân phó, mắt lạnh đánh giá Hạng Lương: “Lập công chuộc tội? Trẫm không nuốt nổi.”
Hạng Lương bị thương không nhẹ, hắn ta chậm rãi quỳ xuống nói: “Là di trượng kêu ta tới, bà ấy lo Mộc Lý Đường sẽ giết ngài. Ta tự biết tội của mình đáng chết vạn lần nên không dám cầu xin tha mạng, chỉ mong Hoàng thượng sẽ bỏ qua cho bà ấy.”
Tiêu Dịch không nhịn được mắng một câu: “Ta khinh! Lúc trước ngươi làm gì? Mà hiện giờ thất bại lại trơ mặt lấy lòng, nếu trong lòng bà ta còn nhớ trẫm thì không nên thông đồng với Mộc Lý Đường làm bậy. Bắt lại rồi quăng vào thiên lao để thẩm vấn!”
Nửa câu sau là phân phó cho thị vệ, nói xong, hắn vội vàng đi ra ngoài… hắn phải tận mắt nhìn thấy Tô Mị không sao thì mới có thể yên tâm.