Tô Mị nhìn chằm chằm gương mặt của Tiêu Dịch, sửng sốt trong chốc lát, trong mắt bỗng nhiên lóe lên ánh sáng khác lạ, reo hò một tiếng, chợt nhào vào lòng Tiêu Dịch: “Sao chàng trở về rồi? Chuyện trong cung đã xử lý xong rồi sao?”
Tiêu Dịch ôm chặt nàng, nở một nụ cười ôn hòa, hôn lên trán nàng: “Khó khăn lắm mới giải quyết được sơ sơ mớ hỗn độn triều chính, đêm nay có thời gian rảnh nên nên đến nhìn nàng một cái, Vương phi kiêu căng “sát phú hộ” à.”
Tô Mị ghé mắt liếc hắn một cái, sắc xuân lưu chuyển trong mắt, rồi lại có một tầng mông lung che mờ đi, tựa như có một dòng tình cảm và say đắm chảy mãi không hết, hai chân vòng lấy thắt lưng thon và cường tráng của hắn, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua môi của hắn, sau đó quay đầu ghé vào tai hắn nói: “Ta nhớ chàng đến không chịu nổi nữa rồi, nể mặt số bạc ta đã lấy cho chàng đi, tối nay đừng đi nhé.”
Trong miệng của Tiêu Dịch khô khốc, bất giác nuốt một cái, nhưng lại thả nàng về trên giường: “Đêm nay không được, một hồi ta còn phải đến đại doanh của vùng xung quanh kinh đô. Ngày hai mươi tháng bảy là đại điển đăng cơ, có rất nhiều việc phải hoàn thành, nàng đợi thêm vài ngày nữa, đăng cơ xong ta sẽ đón nàng vào cung ngay.”
Gương mặt của Tô Mị lộ rõ vẻ thất vọng, bĩu môi không thèm để ý tới hắn, nhưng mà tay nhỏ vẫn nắm chặt ống tay áo của Tiêu Dịch không buông.
“Trong cung vừa thanh trừng hơn phân nửa người, rất nhiều cung điện đang trống không, ta không dám cứ để vậy mà dẫn nàng trở về được.” Tiêu Dịch giải thích.
Tô Mị quay lưng lại như giận dỗi, ánh mắt len lén nhìn hắn: “Đã hơn một tháng rồi chưa gặp, ta biết chàng bận rộn, nhưng không đến mức không thể về Vương phủ được một chuyến chứ?”
Tiêu Dịch khẽ cười một tiếng, tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng của nàng, men theo đường cong trên lưng nàng chậm rãi thăm dò xuống dưới: “Ta cũng nhớ nàng, càng tối thì càng nhớ hơn… Ngoan nào, ta nhịn cũng khổ lắm chứ.”
Tô Mị ưm một tiếng, lập tức mềm nhũn nửa người, hờn dỗi nói: “Mỗi lúc này chàng mới chịu nhớ đến ta thôi, Hoàng đế mà, tam cung lục viện, bảy mươi hai phi, sau này bên cạnh chàng mỹ nhân như mây, năm nào cũng có những đóa hoa xinh đẹp mới mẻ vào cung, còn có thể nhớ đến người cũ đã hoa tàn ít bướm như ta sao?”
“Bớt dùng lời nói thăm dò ta lại đi.” Tiêu Dịch vừa bực mình vừa buồn cười: “Ta không có ý định nạp thêm vào hậu cung, ta hứa với nàng lời này, ứng phó với một mình nàng ta đã tốn hết sức lực rồi, còn xách theo một đám nữ tử… quả thật là ăn no rửng mỡ mà!”
Trong lòng Tô Mị mừng thầm, trên mặt giả vờ ngẫm nghĩ một lát, nói: “Do ta sơ sót, chàng là Hoàng đế nghèo nhất từ lúc khai quốc đến nay của triều đại này mà, trong túi không có bạc, quốc khố cũng chẳng có bạc, chắc chắn hậu cung không thể nào nuôi nổi nhiều phi tần như vậy, nếu là vậy thì ta yên tâm rồi.”
Tiêu Dịch buồn cười, nhéo nhéo đôi má mịn màng của nàng, cúi người hôn một cái thật dài: “Đừng suốt ngày suy nghĩ linh tinh nữa, yên tâm mà chờ ý chỉ sắc phong đi.”
Bóng cây ngoài cửa sổ hơi dao động, dưới hiên phát ra giọng nói của Thái tổng quản: “Chủ tử?”
Tô Mị biết hắn phải đi rồi, chợt muốn trêu ghẹo hắn, chân nhỏ không nặng không nhẹ mơn trớn chỗ phía dưới của hắn hai cái: “Đi nhanh đi, đừng để chậm trễ việc lớn của chàng.”
“Nàng…” Cơ bắp toàn thân của Tiêu Dịch chợt căng chặt, bao lấy đôi chân ngọc ngà của nàng trong lòng bàn tay, thoáng dùng sức siết một cái: “Đợi ta về sẽ dạy dỗ lại nàng.”
Tô Mị che miệng cười khanh khách không ngừng.
Ông trời cũng rất nể mặt, mùa hè năm nay ít mưa hơn năm trước một chút, mặc dù đường sông hiểm trở, nhưng không bị vỡ quá nhiều diện tích đê, hơn nữa triều đình đã rút bạc ra tu sửa lại đê điều đúng lúc, cho nên cơn lũ lớn vào phục thu chỉ gây kinh sợ chứ cũng không nguy hiểm.
Hồi trước, đám lưu dân tụ tập ở ngoại ô kinh thành đều là những người nông dân hiền lành chất phác, vừa nghe thấy cơn lũ đã rút khỏi quê nhà của mình, những nha môn của địa phương chuẩn bị thống kê lại ruộng đất trong hoàng sách lần nữa, không cần bọn nha dịch phải thúc giục thì đã dắt díu cả gia đình vội vàng trở về, sợ rằng mình về trễ một bước thì ruộng đất nhà mình đã bị người ta chiếm hết!
Lệnh cấm đi lại vào ban đêm cũng theo đó được hủy bỏ, vì thế lúc đại điển đăng cơ của tân đế vào ngày hai mươi tháng bảy, cả bên trong và ngoài kinh thành đều vui mừng vô cùng, giăng đèn kết hoa đầy các phố lớn ngõ nhỏ, tiếng pháo rộn vang, rất có cảm giác toàn dân cùng hướng về một chỗ.
Tiêu Dịch không dùng cách qua năm mới mới cải nguyên (*) theo thường lệ, mà vào ngày đăng cơ đã sửa niên hiệu thành Kiến Hưng.
(*) Việc Hoàng đế muốn đổi niên hiệu khác được gọi là cải nguyên (改元 gǎi yuán), nghĩa là “thay đổi kỷ nguyên”. Sau niên hiệu là số năm (thông thường bắt đầu từ ngày đầu năm mới âm lịch). Nên theo thường lệ thì qua một năm mới thì Hoàng đế mới cải nguyên.
Lúc này người của Tô gia đã trở về Tô phủ rồi, còn Tô Mị vẫn ở Tấn Vương phủ, Tô Thượng Thanh sợ nữ nhi oán trách tân đế không sớm đón mình vào cung nên đã để tiểu nữ nhi đến giải khuây với nàng.
Hai tỷ muội cùng nhau tản bộ trong rừng cây đã thay lá vàng, Tô Thù mang cây trâm lũy ti vàng (*) được khảm ngọc hình điệp luyến hoa, viên hồng ngọc được ánh mặt trời chiếu rọi phát ra ánh sáng.
(*) Lũy ti: Một kỹ thuật chế tác của Trung Hoa xưa bằng cách kéo vàng hoặc bạc thành sợi cực mảnh rồi bện lại thành dạng chân rết hoặc dạng lưới, sau đó dùng kỹ thuật hàn gắn lên các vật cần trang trí.
Nàng ấy thuật lại nguyên xi lời của phụ thân: “Theo quy định lễ nghi, Hoàng thượng phải truy phong cho thân mẫu của mình trước, sau đó mới sắc phong cho thê tử của mình được.”
“Tỷ để ý đến mấy cái hư danh này chắc?” Tô Mị lắc đầu cười nói: “Lúc trước để cầu xin được nhập phủ, tỷ sẵn lòng làm thiếp. Hơn nữa chính miệng hắn đã nói sẽ phong tỷ làm hậu, quân vô hí ngôn, cái danh hiệu Hoàng hậu này không chạy đi đâu được, một cái nghi lễ sắc phong dù có sớm hay muộn vài ngày cũng có quan trọng gì đâu.”
“Vậy tại sao tỷ lại không vui chứ? Muội thấy đôi lông mày tỷ nãy giờ vẫn chưa giãn ra.”
“Tỷ đang buồn bực không biết sắp xếp Ngải ma ma như thế nào.” Tô Mị thở dài: “Tỷ không muốn dẫn bà ấy tiến cung, lần này Hạng Lương đã lập công lớn, tỷ định lấy danh nghĩa phụng dưỡng để cho bà ấy đi theo Hạng Lương.”
“Chuyện này không phải rất tốt sao?” Ánh mắt Tô Thù lộ vẻ nghi hoặc: “Làm thân cận của một lão phong quân ở ngoài cung chắc chắn là tốt hơn làm người hầu hạ rồi, bà ấy chắc chắn sẽ đồng ý thôi.”
“Có vài chuyện muội không biết, đừng thấy Ngải ma ma sống ở kinh thành hơn hai mươi năm, thoạt nhìn thì bà ấy không có gì khác biệt so với chúng ta cả, nhưng bà ấy vẫn một lòng hướng về người Đại Thực…” Tô Mị ngẫm nghĩ xong cũng không nói ra, chỉ lắc đầu nói: “Thôi kệ đi, chỉ cần Hoàng thượng không đáp ứng, bọn họ có gây sức ép cỡ nào cũng vô dụng thôi.”
Tô Thù vội an ủi tỷ tỷ: “Có Hạng thống lĩnh ở đó, cho dù Ngải ma ma có hai lòng thì chắc chắn hắn sẽ sớm phát hiện ra mà thôi!”
Lời này khiến Tô Mị lén nhướng mày… nha đầu này có hơi sùng bái Hạng Lương quá rồi đấy.
Yến Nhi đi từ sau hòn non bộ ra, đằng sau còn Thái tổng quản và Hạng Lương đi theo, vẻ mặt hớn hở: “Vương phi, trong cung gửi thư đến.”
Thái tổng quản khom mình hành lễ, cung kính bẩm báo: “Khởi bẩm Vương phi, Phượng Nghi cung đã tu sửa xong, đã định ngày mùng một tháng tám sẽ cử hành đại điển phong hậu, Phúc ma ma sẽ hồi phủ trước một ngày. Ý của Hoàng thượng chính là ngày đó Ngọ Môn sẽ mở rộng, người sẽ trực tiếp tiến cung theo cửa chính!”
Tô Mị cười nghe xong, lại hỏi thăm vài câu về thân thể của Tiêu Dịch, quay đầu lại thì vô tình nhìn thấy muội tử nhà mình đang lén nhìn Hạng Lương.
Mặt mày Tô Thù hớn hở, cười đến vô cùng vui vẻ, hai chiếc răng nanh nhỏ cũng lộ ra ngoài.
Tô Mị đã sớm biết tâm tư của muội muội, nàng cũng không thấy ngạc nhiên, điều nàng thấy kỳ lạ là sự thay đổi của Hạng Lương.
Vậy mà Hạng Lương cũng đang cười!
Tuy rằng vết hằn trên mặt khi cười rất mờ nhạt, nhưng Tô Mị vẫn nhìn ra được, trong mắt hắn ta có một loại niềm vui mà không gì sánh bằng, ánh mắt đó hoàn toàn khác với ánh mắt hắn ta nhìn muội muội mình lúc trước.
Mà muội muội nhà mình cũng nhận ra điều này, đôi mắt tỏa sáng lấp lánh, ngay cả viên hồng ngọc trên cây trâm cài tóc của nàng ấy cũng không thể lấn át đi ánh sáng rực rỡ trong mắt.
Hạng Lương đặc biệt trở về để thăm Ngải ma ma, hắn ta có công phò tá vua nên đương nhiên Tô Mị không thể ngăn cản, bèn lệnh cho Yến Nhi cùng đi với hắn ta đến dãy nhà sau.
Trong lúc Tô Thù đang nóng lòng muốn đi theo, mới vừa hé miệng còn chưa nói gì thì đã bị Tô Mị trừng mắt một cái làm cho lời bị nuốt ngược trở lại.
Tô Thù khó tránh khỏi có hơi buồn bực, nhưng nàng ấy tính trời sinh vốn rộng lượng, cân nhắc đến sự khó xử của tỷ tỷ, chỉ chốc lát sau, một chút không vui đó đã tan thành mây khói.
Chẳng mấy ngày nữa là phải vào cung rồi, vả lại còn có đại điển phong hậu, Tô Thù biết nhất định tỷ tỷ vẫn còn một đống việc bận, không lâu sau đã nói lời cáo từ.
Tô Mị để ý thấy muội muội vừa rời đi chưa được bao lâu thì Hạng Lương cũng nhanh chóng rời đi.
Trong lòng nàng vô cùng phức tạp, lo lắng muội muội sẽ bị tổn thương, không bằng mình chia rẽ đôi uyên ương ra trước đã; lại sợ rằng mình đang lo bò trắng răng, đi chia rẽ một đôi uyên ương đang tốt đẹp, trong lúc nhất thời đầu óc vô cùng rối bời, chỉ có thể thở dài thườn thượt từ tận đáy lòng một tiếng.
Thời gian như thoi đưa, vào ngày mùng một tháng tám hôm đó, trời chưa sáng Tô Mị đã tỉnh dậy để tắm rửa thay quần áo, đội chiếc mũ Cửu Long Tứ Phượng, mặc chiếc địch y màu xanh thẫm, thêm cả đai ngọc bằng da, ngọc bội, đại thụ, tiểu thụ (*), ngọc khuê các thứ, đợi đến khi ánh mặt trời chiếu rọi, mới đưa Hoàng hậu đã mặc quan phục chỉnh tề lên phượng liễn, bắt đầu thực hiện nghi thức của Hoàng hậu, men theo đường ngự tiền trùng trùng điệp điệp tiến đến hoàng cung.
(*) đại thụ, tiểu thụ: hiểu đơn giản là các dải lụa tết kín (đại thụ) và tết thưa (tiểu thụ) trên lễ phục thời xưa.
Vừa mới tiến vào Ngọ Môn thì đã nghe thấy nhạc lễ nổi lên, tiến về phía trước, từng tên ngự lâm quân đứng ưỡn ngực ở hai bên đường, cơn gió sớm quét theo đám bụi mịn trước điện, cuốn lấy rừng thị vệ, mang theo hơi lạnh mà chỉ hoàng cung mới có vỗ về lên mặt.
Bức tường cung màu đỏ thẫm, gạch lát màu xanh xám, thêm cả cung điện đồ sộ nguy nga, khắp nơi đều toát ra phong phạm uy nghiêm và trang trọng của Hoàng gia. Nhưng mà chẳng có lấy một thân cây nào, ngay cả nhánh cỏ cũng hiếm mà thấy được, hùng tráng to lớn, nhưng lại thiếu mất chút sức sống.
Nhất là bức tường cung cao cao kia, hoàn toàn che khuất hết tầm mắt, ngăn cách “trong ngoài” triệt để, không khỏi khiến người ta cảm thấy áp lực.
Kẽo kẹt, cửa cung ở sau lưng chậm rãi khép kín lại, lúc này chợt Tô Mị ý thức được rằng nàng phải trải qua quãng đời còn lại của mình ở nơi này.
Tô Mị có hơi mờ mịt nhìn xa xăm, nàng không biết bản thân bị gì nữa, đã sắp trở thành vị phu nhân tôn quý nhất trong thiên hạ này, Tô gia cũng đã thoát khỏi kết cục bi thảm của đời trước, cũng đã đạt được tâm nguyện lớn nhất từ khi nàng trùng sinh tới nay!
Nói nàng không vui thì không đúng, nhưng tại sao tim lại đập mạnh như vậy chứ? Nỗi sợ hãi bất chợt này là như thế nào đây?
Không kịp ngẫm nghĩ thì đã đi tới bậc thềm trước điện Thái Hòa, Tô Mị vịn tay của Yến Nhi bước xuống phượng liễn, thấy Tiêu Dịch mặc miện phục, chắp tay lại đứng trên thềm ngọc, đang mỉm cười nhìn nàng.
Hắn vừa cười lên thì thì cảm giác áp lực kì lạ ở chốn cung cấm này liền biến mất, trời xanh, mây trắng, viên ngói lưu ly màu vàng phát ra ánh sáng rực rỡ chói mắt dưới ánh mặt trời, tạo thành khung cảnh nguy nga lộng lẫy.
Tiêu Dịch bước xuống bậc thang, kéo lấy tay của Tô Mị nói: “Đi theo ta.”
Hơi ấm từ tay của hắn truyền đến tay nàng, từng chút xua tan đi nỗi phiền muộn phảng phất nơi đáy lòng, lúc này Tô Mị cũng không còn cảm giác do dự không biết phải làm sao nữa, khẽ nắm chặt tay lại một chút, cười nói: “Từ trước tới nay ta là một người rất dính người, một khi đã dính vào rồi, muốn hất ra cũng không được đâu.”
Tiêu Dịch hơi nghiêng đầu, vừa đi vừa nói chuyện: “Vừa khéo hợp ý trẫm.”
Tay của hắn càng nắm chặt hơn.
Giống như được uống ngụm nước mát lạnh vào ngày trời nóng như đổ lửa, cả người của Tô Mị tràn ngập cảm giác thoải mái và dễ chịu nói không nên lời.
Đời trước, tất cả ký ức của nàng đều dừng lại vào ngày Tiêu Dịch xưng đế, về phần sau đó hắn lập ai làm hậu, hậu cung có bao nhiêu vị phi tần, người mà hắn yêu thương nhất, và cả có bao nhiêu đứa con… nàng không hề biết một chút nào.
Đối với tương lai mà mình không biết trước, nàng cảm thấy sợ hãi, nàng không biết trong lòng hắn mình quan trọng bao nhiêu, cũng không biết khi nào sự sủng ái của hắn sẽ phai mờ đi, bởi vậy nàng vẫn luôn nửa thật nửa giả mà thăm dò hắn.
Nhưng chưa lần nào hắn khiến người ta phải thất vọng.
Điều này khiến Tô Mị vui sướng vô cùng, thế cho nên khi cầm lấy biểu tượng quyền lực của hoàng hậu là kinh sách và kim bảo, thì trong lòng nàng trái lại lại vô cùng bình thản.
Đêm đến, nàng thả tóc ra, chỉ mặc một chiếc sa y, nằm nghiêng trong tẩm điện của Phượng Nghi cung, khẽ nhướng mày, dịu dàng nói: “Hoàng thượng, vẫn chưa nghỉ ngơi sao?”
Tiêu Dịch ngồi ở sau án thư, cũng đã thay một chiếc đạo bào ngày thường, mắt nhìn chằm chằm vào quyển tấu chương mật trong tay: “Ừ, đợi ta xem xong đã… Chậc, lại có kẻ dám trắng trợn tuyên truyền Thiên Thánh giáo ngay trên phố, nói gì mà là quốc giáo của triều ta nữa chứ, quả thật là hoang đường!”
Tô Mị lười biếng nói: “Lần này Thiên Thánh giáo đã dốc hết sức lực, cử toàn bộ giáo lực ủng hộ chàng, lại có mối quan hệ kia với Mộc Lý Đường, có lẽ muốn bình công xét thưởng, nhân cơ hội này mà đè Phật giáo và Đạo giáo xuống, trở thành giáo phái lớn nhất của triều ta.”
Tiêu Dịch ngẩng đầu nhìn nàng một cái, cười nói: “Tiến bộ rồi đấy, vậy mà lại có thể nói chuyện có lề lối như vậy.”
“Ai đâu lại đi làm mấy chuyện không có ích lợi chứ?” Tô Mị dùng một tay chống má, tươi cười nói: “Lời Ngải ma ma nói mới chưa bao lâu mà chàng đã quên rồi sao? Bà ấy và Mộc Lý Đường vẫn luôn muốn phục quốc, đương nhiên là có thể mượn được sức của bao nhiêu người thì mượn hết bấy nhiêu chứ.”
“Không thể xem thường sức mạnh của giáo phái được, có thể thấy được điều đó qua lần bức vua thoái vị này, nhiều giáo chúng như vậy mà không hề có chút trở ngại nào, chỉ cần Mộc Lý Đường nói gì thì bọn họ sẽ làm theo ngay, quả thật là nghe lời đến đáng sợ.” Tiêu Dịch buông tấu chương mật xuống, đi qua đi lại ở trong phòng: “Ta không tin là Mộc Lý Đường chỉ muốn mấy món di vật của mẫu hậu.”
“Nếu chàng đã kiêng kị Thiên Thánh giáo như vậy, không phải cứ hạ một đạo thánh chỉ xuống để giải tán là được rồi sao?” Tô Mị ngáp một cái: “Thế lực giáo phái có lớn cỡ nào cũng đâu thế lớn hơn hoàng quyền được? Chàng cũng đâu phải là một phế đế vô dụng đâu.”
Tiêu Dịch trầm ngâm một lát, gật đầu nói: “Có lý, ta sẽ ban cho Mộc Lý Đường một tước vị rồi lệnh cho hắn ta giải tán Thiên Thánh giáo… Để xem hắn ta phản ứng thế nào!”
“Chàng không sợ Ngải ma ma sẽ đến tìm chàng để khóc lóc kể lể sao?” Tô Mị đúng lúc nói: “Ta không dẫn bà ấy tiến cung, bà ấy đã quỳ gối trước cửa chúng ta khóc một ngày trời, không chừng ngày mai sẽ kêu Hạng Lương đến trước mặt chàng để cầu tình, chàng có thể cứng rắn được sao?”
“Cứng không nổi cũng phải cứng.” Tiêu Dịch than một tiếng, chậm rãi ngồi trở lại lên chiếc ghế bành: “Ngải ma ma gọi Mộc Lý Đường là chủ tử…. Bọn họ muốn phục quốc, nhưng triều của ta liên tiếp hứng chịu thiên tai nhân họa, quốc khố thì số vào chẳng bằng số ra, vốn dĩ không thể gánh vác nỗi một lần viễn chinh, ngay bây giờ phải cùng dân chúng nghỉ ngơi, mau chóng khôi phục nguyên khí của triều ta.”
“Dù sao Mộc Lý Đường cũng ngay dưới mắt của chàng, muốn gây ra sóng gió gì cũng gây không nổi!” Tô Mị bước chân trần xuống đất, lắc chiếc eo mảnh mai đi đến trước mặt Tiêu Dịch: “Hoàng thượng, nên cứng thì phải cứng.”
“Ừ, ta không thể mềm lòng được…” Trên tay Tiêu Dịch thả lỏng, tấu chương mật đã bị nàng lấy đi, sau đó cơ thể mềm mại ấm áp lập tức ngồi lên đùi của hắn, mỹ nhân trong lòng vòng lấy cổ của hắn, hơi thở thơm như hoa lan: “Đã lâu rồi chưa gặp, chàng có nhớ ta không?”
Tiêu Dịch ngây ngẩn một lát rồi lập tức hoàn hồn, lúc này làm sao hắn có thể nhịn được nữa? Dùng một tay ôm nàng lên án thư, cắn đôi môi của nàng, nói: “Một lát nàng sẽ biết ngay.”