Tháng hai đầu xuân, băng tuyết tan dần, gió thổi từ phía Nam không lạnh cắt da cắt thịt như mùa đông nữa, nhưng vẫn phảng phất mang theo chút lạnh lẽo.
Tô Mị trời sinh sợ lạnh, trên người vẫn mặc trang phục mùa đông thật dày, còn Tô Thù đã chuyển sang mặc trang phục mùa xuân mỏng hơn rồi. Áo khoác lụa màu vàng xanh xen với màu trắng, váy dài xếp ly màu xanh nhạt che đi đôi chân thon dài, đứng ngược gió giống như một bông hoa mai trong gió xuân se lạnh. Mặc dù nhìn có vẻ yếu ớt và mảnh mai, nhưng lại như đài hoa kim đồng rực rỡ không gì sánh được.
Tô Mị vừa cùng phụ mẫu nói về việc trong nhà, vừa âm thầm quan sát muội muội, thấy trên mặt nàng ấy luôn nở nụ cười nhưng lại thường xuyên ngây người thì biết ngay nha đầu này nhất định có tâm sự rồi.
Cả nhà vui vẻ hòa thuận ăn xong bữa trưa, Tô Thượng Thanh và Tiêu Dịch đến thư phòng bàn chuyện trong triều, Mạnh Thị luôn có thói quen nghỉ trưa nên đã đi nghỉ ngơi.
Cảnh xuân tươi đẹp, vài cánh diều bay trên bầu trời xanh thẳm cao vời vợi, Tô Hạo nhìn thấy ngưỡng mộ không thôi, ngồi xuống hành lang, đôi mắt to tròn nhìn bầu trời không chớp mắt. Tô Mị không thể nhịn được cười khi nhìn vẻ mặt khao khát đó.
Nàng nói: “Không cần phải ngưỡng mộ người khác, thả diều không phải là chuyện rất đơn giản à? Yến Nhi, đến nhà kho xem có sẵn không, nếu không có thì bảo Thái quản gia mau chóng mua mấy cái đi.”
Không đến hai khắc Yến Nhi đã quay trở lại với một con diều hình bươm bướm lớn trên tay, dài chừng nửa người: “Trong nhà kho quả thật có, Ngải ma ma nói bọn họ vừa làm xong mấy ngày trước, bà ấy nghĩ rằng không chừng lúc nào thiếu gia sẽ tới nhà chơi nên đã chuẩn bị trước.”
Tô Mị không nén nổi ngạc nhiên, kể từ lần nàng chọc thủng lời nói dối của Ngải ma ma thì bà ấy đối với nàng giống như người bình thường, không mặn không nhạt, cũng rất ít khi xuất hiện trước mặt nàng. Hơn nữa trong lời nói của Ngải ma ma luôn có vẻ không thực sự coi trọng Tô gia, vậy mà lần này lại chủ động xum xoe, thật sự rất kỳ lạ!
Tô Hạo vừa nhìn thấy diều đã không thể ngồi yên nữa rồi, tha thiết mong chờ nhìn tỷ tỷ: “Chơi cùng đệ có được không?”
Tô Mị cười nói: “Đi thôi, chúng ta đi đến sân sau nhé, hoa viên ở Vương phủ rất lớn đấy, một hồ nước thôi cũng bằng cả cái nhà của chúng ta, đợi lúc nào trời nóng tỷ sẽ mang đệ đi chèo thuyền. Tỷ còn sai người sửa xích đu nữa, Tiểu Thù, lần này muội có thể đung đưa thoả thích rồi!”
Mấy người đi ra từ chính điện của Vương phủ, từ cổng vòm men theo con đường lát đá cuội quanh co tiến vào hoa viên phía Tây, đi qua một dải những bụi cây sồi xanh, nhìn thấy phía trước rộng mở thông suốt, một bãi đất trống xanh tươi, mặt hồ gợn sóng lăn tăn, liễu rủ xuống như mấy bên bờ, nhụy hoa hạnh xanh biếc, chim hoàng anh, chim yến mùa xuân hót véo von trên cành cây. Hành lang nối liền đình nghỉ chân được bao phủ bởi cảnh sắc tươi đẹp, lộ rõ cảnh xuân tươi đẹp tháng Hai!
Tô Hạo dang đôi tay bé nhỏ ra tung tăng chạy nhảy, vui vẻ chạy qua chạy lại trên bãi cỏ, hoạt bát như một chú ngựa con.
Tô Mị bảo Yến Nhi canh chừng đồng thời sai hai bà mụ chơi thả diều cùng hắn, sau đó kéo muội muội đến xích đu bên cạnh rừng hoa hạnh, nhẹ nhàng hỏi: “Có phải muội có tâm sự không, có thể nói cho tỷ biết không?”
Tô Thù ngồi trên xích đu, cúi đầu yên lặng không nói gì, chỉ là chốc chốc lại nhẹ nhàng đung đưa.
Tô Mị cũng không hối thúc nàng ấy, yên lặng chờ nàng ấy nói ra.
Hồi lâu sau, Tô Thù mới nói: “Phụ thân cảm thấy một người học trò của ông rất tốt, muốn gả muội cho người đó.”
Tô Mị sững sờ trong giây lát, nhìn dáng vẻ của muội muội là có thể biết nàng ấy không thích mối hôn sự này: “Muội đã gặp người đó chưa?”
“Kỳ thật ngày tỷ kết hôn, mẫu thân đã bảo muội nhìn trộm người đó qua bức bình phong. Người ấy họ Lô, xuất thân là tiến sĩ Đệ Nhị Giáp, là biên tu của Hàn Lâm viện, gia thế cũng không tồi, gia đình theo ngành y, đã có mấy người làm viện phán ở Thái y viện.”
Lô? Tô Mị chợt nghĩ đến Lô thái y, cưỡng ép loại bỏ gương mặt già mua của Lô lão đầu ra khỏi đầu, ngập ngừng nói: “Tư tưởng của phụ mẫu chúng ta tiến bộ hơn người bình thường, nếu muội không muốn bọn họ cũng sẽ không bắt ép muội.”
Gió thổi qua, hoa hạnh bay bay khắp trời như tuyết.
Tô Thù cười rồi nói: “Người đó đã từng âm thầm giúp đỡ phụ thân, khi nhà chúng ta gặp nạn cũng không bỏ đá xuống giếng, luôn tôn kính đối với phụ thân. Trong nhà rất vừa ý với người đó, muội đang nghĩ hay là cứ chấp nhận đi, tương kính như tân, bình đạm an ổn cũng không có gì là không tốt.”
Tô Mị nhíu mày nói: “Chuyện xuất giá nhất định không thể qua loa, nhất định phải tìm người tâm đầu ý hợp, nếu không sau khi thành hôn sẽ như dùng dao cùn cứa vào thịt, hành hạ muội cả đời!”
Tô Thù ngẩn người nhìn cây hạnh đầy hoa, một lúc lâu sau mới thở dài một hơi, khéo léo nở nụ cười: “Mắt nhìn của phụ mẫu tốt hơn muội, thôi vậy, dù sao cũng không ép muội nhất định phải lấy người đó, nhưng mà phải gặp mặt hai ba lần từ từ rồi bàn tiếp.”
Tô Mị lưỡng lự hồi lâu, vẫn là hỏi ra miệng: “Có phải muội vẫn thích Hạng Lương không?”
Giọng của nàng rất dịu dàng nhưng dù vậy thì Tô Thù vẫn giật hết cả mình, từ chối theo bản năng: “Không đâu, muội không thích hắn ta chút nào, rõ ràng biết bản thân không phù hợp với hắn ta, sao muội lại tự tìm phiền não cho mình chứ?”
“Không nói đến những chuyện này nữa, cưới gả là việc lớn, vẫn nên nghe lời của bà mối hoặc là nghe theo sự sắp xếp của phụ mẫu sẽ tốt hơn.” Tô Thù dứt khoát đứng trên xích đu, cười mỉm nói: “Tỷ, đẩy cho muội!”
Càng muốn chối bỏ càng chứng tỏ trong lòng có hắn ta! Trái tim Tô Mị khẽ run lên, đau lòng nhìn muội muội: “Tỷ tỷ đẩy cho muội đây, bám chắc nhé.”
Xích đu được đẩy càng cao, tiếng cười của Tô Thù cũng truyền đi xa theo gió.
Tiếng cười trong trẻo đó như tiếng hát vui vẻ trong dòng suối trong vắt, như dòng nước đinh đinh đang đang chảy ra từ núi khiến cho Hạng Lương đang đi ngang qua rừng liễu cũng không tự chủ được mà nhìn xung quanh.
Đến khi nhìn rõ là nhị tiểu thư của Tô gia, lúc đầu hắn ta ngơ ngác trong giây lát rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt.
Phần phật, một con diều bươm bướm cỡ lớn quét qua, lảo đảo một chút rồi rớt xuống treo trên ngọn cây liễu lớn, lảo đà lảo đảo, lắc la lắc lư từ trên cao nhìn mọi người ở dưới đất.
Bốn năm nha hoàn bà mụ vây quanh Tô Hạo chạy đến, nghển cổ nhìn con diều đang treo cao trên ngọn cây, tất cả đều ngơ ngác nhìn nhau, bó tay bất lực.
Yến Nhi tinh mắt nhìn thấy Hạng Lương ở cách đó hơn năm mươi bước, vội vàng vẫy tay chào hỏi nói: “Hạng thống lĩnh, ngài có thể lấy diều xuống hộ tiểu thiếu gia không?”
Cây liễu lớn đó cao ba trượng, người bình thường trèo lên ngọn cây thật sự không dễ dàng, nhưng trong mắt Hạng Lương chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ dễ như trở bàn tay.
Hắn ta không từ chối, cũng không có cách để từ chối. Tô Hạo là nội đệ của Vương gia, dựa vào sự sủng ái của Vương gia đối với Vương phi, Tô Hạo này cũng sắp trở thành nửa tiểu chủ tử rồi.
Hạng Lương sử dụng đồng thời cả tay và chân leo lên cây, đạp đạp vào cái đã lên đến chạc cây.
Trong hai con mắt to tròn đen láy như trái nho của Tô Hạo đứng ở bên dưới tràn đầy ngôi sao, vỗ vỗ tay liên tục thán phục: “Giỏi quá, đây là đang bay lên đó!”
Lúc này Hạng Lương đã nắm được con diều, khi hắn ta đang muốn đi xuống thì giống như bị quỷ thần sai khiến liếc nhìn rừng hạnh một cái.
Hoa hạnh rơi như mưa, áo choàng bay phấp phới, thiếu nữ trên xích đu giống như một bông hoa nở rộ trong không trung.
Thời tiết hôm nay tốt đến kỳ lạ, bầu trời xanh thẳm, mây trắng lướt qua đỉnh đầu như đàn ngựa hoang, bốn bề yên tĩnh, hắn ta không thể nghe thấy tiếng reo hò của đứa nhóc dưới gốc cây, chỉ có giọng của nàng ấy là rõ ràng như vậy.
Gió thổi qua ngọn cây mang theo một hương hoa không tên ở phương xa, cành liễu như không chịu cô đơn mà chạm nhẹ mặt nước, tạo ra gợn sóng lăn tăn.
“Hạng thống lĩnh?” Yến Nhi bối rối không biết tại sao hắn ta vẫn không đi xuống, chỉ đành la lên: “Ngài lấy được diều chưa vậy?”
Hạng Lương đột nhiên hoàn hồn, vội vàng trèo xuống cây.
Mơ mơ hồ hồ cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, chân trượt một cái, cơ thể đột nhiên mất thăng bằng, cành lá kêu răng rắc một hồi, trong tiếng kinh hô của mọi người, đầu lộn xuống dưới chân hướng lên trời lao thẳng xuống đất.
Cũng may là võ công của hắn ta không tồi, đột ngột mạnh mẽ vặn eo một cái giữa không trung cứ như một con diều hâu lật mình, có thể coi là đáp đất bình an.
Nhưng mà hình như chân bị trật rồi.
Hạng Lương không nhịn được mà cười khổ: Hình như mỗi lần gặp nàng ấy đều sẽ bị thương một chút.
Tô Hạo đã nhìn đến nỗi không nói ra lời, sự kính trọng và khâm phục dành cho hắn ta càng sâu sắc hơn, thế là không chơi diều nữa mà tóm lấy tay áo của Hạng Lương nói: “Ca ca, dạy đệ bay với!”
Hạng Lương đưa diều cho Yến Nhi, ngồi thấp xuống nhẹ giọng nói: “Tiểu thiếu gia, Hạng Lương chẳng qua chỉ là thị vệ của Vương phủ, người gọi ta là ca ca là không phù hợp. Xưa nay Tô gia luôn lấy thi thư làm trọng, người nên tập trung tinh lực vào việc đọc sách, nếu muốn học võ công cũng phải thông qua sự đồng ý của Tô lão gia.”
Tô Hạo có vẻ hiểu gật gật đầu, không có khóc nháo cũng không quấn mãi không bỏ, chỉ ngón tay mập mạp lên trời: “Có thể mang ta bay lên không?”
Hạng Lương cười nhẹ một cái, nâng tay đặt lên bả vai Tô Hạo, hít một hơi sâu hai đầu gối hơi cong xuống nhảy vọt lên nhẹ nhàng đứng trên hòn non bộ, lại nhảy một cái dừng lại ở trên đỉnh của hành lang gấp khúc, nhanh chóng điểm nhẹ mũi chân lần này lại ngồi trong đình nghỉ chân.
Tô Hạo vừa hét lên vừa cười lớn, giọng nói phấn khích lan tỏa khắp khu rừng.
“Đây là đang chơi với ai vậy, vui vẻ như thế sao? Tô Mị kinh ngạc nói: “Tỷ cũng cũng chưa bao giờ nghe thấy đệ ấy cười như vậy khi ở nhà cả.”
Tô Thù cười nói: “Chúng ta đi xem không phải là biết ngay sao?”
Nhưng khi nhìn thấy Tô Thượng Thanh dắt tay Mạnh Thị từ từ bước tới gần, Tô Mị ngạc nhiên hỏi: “Phụ thân đến rồi, Vương gia đâu ạ?”
Tô Thượng Thanh nói: “Trong cung ban thưởng tới, còn hỏi thăm hộ Thái hậu vài câu, ta ở đó cũng không tiện nên ra ngoài đi dạo.”
“Ai đã đến vậy? Người đang ở đâu?” Tô Mị tinh ý nhận ra rằng có điều gì đó không ổn: “Vậy mà không có người đến bẩm báo cho con!”
Tô Thượng Thanh cho rằng nữ nhi của mình hơi kinh ngạc quá mức: “Là ban thưởng cho một mình Vương gia, chắc là mẫu tử nhà họ có chuyện gì đó. Có hai thái giám đến, còn có một vị phu nhân trẻ tuổi, nhìn cách trang điểm thì không giống cung nữ, nghe cách nói chuyện thì giống như rất quen thuộc với Vương gia.”
Khuôn mặt Tô Mị lập tức bao phủ bởi mây đen dày đặc, không nói hai lời nhấc chân rời đi.
Tô Thượng Thanh thấy dáng vẻ tức giận đùng đùng của nàng thì tạm thời không suy nghĩ ra: “Nha đầu này tức giận như vậy, điệu bộ giống như đang đi tìm người liều mạng một phen ấy.”
Mạnh Thị cũng không rõ, lo lắng nữ nhi và nữ tế cãi nhau nên cũng không còn tâm trạng đi dạo hoa viên nữa: “Chúng ta cũng về đi, tránh việc ngay cả khuyên can cũng không làm được.”
Thư phòng chỉ có hai người Tiêu Dịch và Thạch Nhược Anh.
Thạch Nhược Anh bất đắc dĩ thở dài: “Ta vốn dĩ không muốn đến, nhưng Thái hậu lại chỉ định ta đến, nói là giao cho người khác bà ta không yên tâm, chỉ vài lời thôi, ta nói xong sẽ rời đi.”
Trong mắt Tiêu Dịch không có bất kỳ cảm xúc nào khác, như thể đang nói ngươi cũng được, cung nhân khác cũng được đều như nhau.
Thạch Nhược Anh khẽ nhếch môi, hai má khẽ nghiêng, từ góc độ này mà nhìn nàng ta và Tô Mị rất giống nhau. Nếu nhìn kỹ lại sẽ thấy cách trang điểm hôm nay của nàng ta dễ thương hơn một chút, còn dáng vẻ của Tô Mị có phần thùy mị hơn.
Nhưng nghe giọng nói mềm mại đáng yêu của nàng ta: “Thái hậu nói, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, ngươi cũng thế, Hoàng thượng cũng vậy, đều là đầu quả tim của bà ấy. Ngươi từ bé đã chín chắn hiểu chuyện, không bao giờ để người khác lo lắng, luôn luôn là trợ thủ đắc lực của Hoàng thượng, sau này luôn như vậy mới tốt.”
Nàng ta dừng lại một chút, âm thầm đánh giá Tiêu Dịch, thấy hắn vẫn thờ ơ chỉ đành tiếp tục nói: “Tính cách Hoàng thượng có chút nóng nảy, loạn trong giặc ngoài từ khi đăng cơ đến nay, áp lực của hắn ta cũng quá lớn rồi. Có lẽ đối với ngươi đặc biệt nghiêm khắc là vì cốt nhục tình thân, yêu cho roi cho vọt, nhưng vẫn có thể xem là một vị huynh trưởng tốt.”
“Ngươi ngàn lần không được tin lời của kẻ bỉ ổi, vì kẻ ác mà tranh giành ngược lại làm mất tình cảm huynh đệ. Lời tương tự, bà ấy cũng nói với Hoàng thượng rồi.” Thạch Nhược Anh đứng dậy đi loanh quanh vài bước, nói: “Suy cho cùng ngài ấy là quân ngươi là thần, cho dù muốn bảo vệ chính mình cũng đừng đối chọi gay gắt với Hoàng thượng bất cứ một lần nào nữa. “
Âm điệu chậm lại, trong phòng lặng ngắt như tờ, vài tia khói hương mảnh mai vấn vít bay lên từ trong lư hương nhỏ bằng đồng hình đầu sư tử với hoạ tiết vân long, dần dần biến mất trong không khí yên tĩnh.
Lúc lâu sau, Tiêu Dịch trầm giọng đáp lại: “Mời Thạch phu nhân quay về nói với Thái hậu, những lời mẫu hậu nói thần đã ghi nhớ kỹ.”
Hơi thở của Thạch Nhược Anh có hơi hổn hển giống như vừa đặt được một tảng đá nặng xuống vậy, cười nhạt nói: “Người mẫu thân nào muốn tốt cho con mình, Vương gia có thể thông cảm cho nỗi khổ tâm của Thái hậu, chắc chắn Thái hậu cũng sẽ cảm thấy vui mừng thanh thản gấp bội.”
Nàng ta hít nhẹ vài hơi rồi hỏi: “Mùi hương này rất đặc biệt, là hương gì vậy?”
“Khổ vị hương, là huân hương do Vương phi tự tay điều chế.” Nghĩ đến Tô Mị, khuôn mặt nghiêm nghị của Tiêu Dịch không kìm được mà trở nên vui vẻ.
Thạch Nhược Anh tò mò nhấc nắp lư hương lên, cầm xẻng xúc hương gẩy gẩy vài cái, cười nói: “Nàng có thật nhiều tài nghệ, loại huân hương này ngay cả ở chỗ Thái hậu cũng không có.”
Nói rồi thuận tay nhặt hai viên hương trong hộp hương bên cạnh đốt lên, cho vào lư hương rồi lập tức đậy nắp lại, lơ đãng mà dịch chuyển về phía Tiêu Dịch.
Nàng ta đi đến trước cửa nói: “Lời cũng đã truyền xong, ta đi đây.”
Hương trong lư hương bốc lên một làn khói trắng, không lâu sau, mùi hương trong phòng thay đổi, trong vị đắng lành lạnh hàm chứa một vị ngọt mê người.
Tiêu Dịch ngẩn ngơ, đây là lần thứ hai hắn ngửi thấy mùi hương này rồi, lần trước sau khi ngửi thấy thì tinh thần đã hoảng hốt trong một thời gian dài, làm gì cũng không có sức lực nhưng không hiểu sao lúc nào cũng thấy nhớ nhung mùi hương này.
Trong lòng hắn cảm thấy có vấn đề nhưng thân thể trở nên mềm nhũn không còn sức lực, nhẹ nhàng bay bổng, thế giới đột nhiên trở nên lơ lửng và hư ảo, kỳ lạ nhưng lại vui mừng không thể tả.
Bóng dáng Thạch Nhược Anh đã biến mất ngoài cửa, đáng hận hơn là nàng ta còn đóng cửa lại.
Tiêu Dịch lắc lắc đầu cố gắng hết sức để bản thân tỉnh táo lại, cầm chén trà ném mạnh xuống đất, nghiến răng nghiến lợi nói: “Người đâu!”
Thạch Nhược Anh ở ngoài cửa nghe thấy âm thanh, tự nhủ rằng không ổn rồi, không hề quay đầu lại, xách góc váy rồi vội vã bước ra ngoài.
Thị vệ ở trong hành lang không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ quan tâm đến việc chạy vào xem chủ tử nên nhất thời cũng không có ai chặn nàng ta.
Thạch Nhược Anh vui mừng, chạy sắp đến cửa viện, không ngờ lại bị Tô Mị đón đầu.
Tô Mị thấy vẻ mặt hoang mang của nàng ta liền biết không có chuyện gì tốt, lập tức ra lệnh cho tùy tùng: “Bắt lại!”