Nghe thấy tiếng hít thở của hắn, Tô Mị vô thức trở nên gấp gáp.
Tiêu Dịch nhìn nàng nói: “Sáng mai phải vào cung yết kiến Đế Hậu, nàng ngủ sớm chút đi.”
Tô Mị lấy lại tinh thần, vội đẩy hắn đến cái giá trước giường, do dự rồi giả vờ tự nhiên mở nút trên cổ áo hắn.
Dù sao hai người hôn cũng hôn, sờ cũng sờ rồi, còn ngượng ngùng cái gì nữa!
Tuy nghĩ vậy nhưng khi đụng vào đai lưng hắn, tay nàng vẫn nhẹ nhàng run lên.
Ống tay áo rũ trên đùi hắn, từ từ chuyển động vang lên tiếng sột soạt.
Cởi bỏ thắt lưng, lúc rút từ bên hông ma sát với áo gấm tạo nên một tiếng vang lưu loát kéo dài.
Nếu ngày thường nghe thấy âm thanh này thì hết sức tự nhiên, nhưng lúc này nó lại khiến Tô Mị lặng lẽ đỏ mặt.
Nàng cười thầm mình nghĩ miên man, Tấn Vương đã miễn cưỡng chịu tội, đêm nay nhất định là một đêm bình thường nhưng lòng nàng lại hoảng thế thì đúng thật là buồn cười.
Vì thế nụ cười bên môi vô thức hiện ra ý tự giễu.
Tiêu Dịch thấy vậy thì trong lòng như bị kim nhẹ nhàng đâm vào, không phải quá đau nhưng lại làm người ta hơi khựng lại.
Tô Mị muốn dìu hắn lên giường.
“Không cần.” Tiêu Dịch đẩy tay Tô Mị rồi bắt lấy thành giường, dùng sức chống thân thể rời khỏi xe lăn, tay còn lại của hắn theo sau nắm trụ giường. Sau đó hai tay đổi cho nhau, thân thể lập tức xoay lại.
Hắn chống cánh tay cố sức cử động cơ thể thong thả nằm xuống tấm đệm đỏ thẫm.
Tô Mị thấy trán hắn đã đổ mồ hôi.
Người thường có thể làm dễ như trở bàn tay nhưng hắn lại gian nan như vậy, vẫn cứ sĩ diện mà không chịu để ai giúp.
Tô Mị không khỏi thở dài, nàng thấy không ổn nên lén lút xoa bóp cánh tay hắn, ra vẻ lo lắng kêu lên: “Cánh tay Vương gia rắn chắc quá, chả trách lực lại lớn vậy.”
Giọng Tiêu Dịch ẩn hiện vẻ hiu quạnh: “Ta có thể kéo cung khoảng mười hai đá, nhưng hiện tại không được nữa rồi, sáu đá còn thấy tốn sức mà.”
Tô Mị bưng chén trà nhỏ, cười nói: “Ta nghe Lô thái y nói, lúc Vương gia vừa té ngựa xong, cả ngực còn không cảm nhận được. Ngài xem hiện tại ngài có thể ngồi dậy được sao? Tục ngữ nói bệnh đi như kéo tơ, tuy chậm nhưng tóm lại vẫn tốt.”
Tiêu Dịch lắc đầu: “Trước khi ngủ ta không dùng trà.”
Tô Mị tùy ý đặt chung trà trên bàn nhỏ cạnh mép giường, gỡ móc màn trướng, tấm màn rơi xuống như thác nước.
“Bịch” một tiếng, bông nến văng tung tóe.
Trong ánh nến mờ mịt, bóng dáng chiếu trên màn, quần áo trượt xuống, bờ vai mượt mà duyên dáng lộ ra.
Tim Tiêu Dịch như muốn nhảy lên, trong nháy mắt một dòng nước ấm xuyên qua thân thể, đến ngón chân cũng như có cảm giác.
Hắn lại không thể tự nuốt xuống.
Màn che mở ra, Tô Mị chỉ mặc một chiếc áo lót, nàng cúi thấp người cẩn thận vòng qua hắn, chậm rãi nằm bên mép giường.
Ấn quy củ hỉ đuốc có thể cháy cả một đêm, lúc này ánh sáng trong màn tuy tối nhưng lờ mờ cũng có thể nhìn đại khái.
Châm địa long bốc cháy, lửa than hừng hực, hoà hợp vui vẻ như xuân.
Tiêu Dịch chỉ cảm thấy cả người khô khốc khó chịu, Tô Mị lại đắp chăn cho hắn nên càng nóng hơn!
Nhưng cũng có lợi, đây là giường hai người dùng chung.
Nàng ở ngay bên cạnh, chỉ cần duỗi tay ra lập tức có thể với tới.
Sau một lúc Tiêu Dịch trầm mặc nói: “Lúc chúng ta ở riêng, nàng không cần gọi ta là Vương gia, cứ kêu tên là được.”
Tô Mị hơi kinh ngạc: “Thật sao ạ?”
“Ừ, nàng gọi thử xem.”
“Tiêu… Dịch.” Tô Mị chần chờ rồi thốt lên hai từ này: “Ta thấy vậy thì vô lễ quá.”
“Cũng không tệ lắm.” Tiêu Dịch nhẹ nhàng cười một cái.
Cổ Tô Mị kích động, nàng tiến đến bên mặt hắn dịu dàng hôn: “Tiêu Dịch, ta rất vui khi được gả cho ngài.”
Trong lòng Tiêu Dịch nóng lên, tay hắn sờ soạng dò xét bên phía nàng nhưng lại nghe Tô Mị ngáp một cái: “Giờ Hợi rồi, ngủ thôi.”
Tay hắn dừng lại, không lâu sau thì có tiếng ngáy rất nhỏ vang lên.
Vậy mà… Ngủ rồi?!
Tiêu Dịch không nhịn được bật cười, nhưng khi nhắm mắt, hắn lại cảm giác hơi thở của nàng không đúng.
Lúc nhanh lúc chậm, thỉnh thoảng còn dừng lại, rõ ràng là đang giả bộ ngủ!
Nhất thời Tiêu Dịch không biết nên làm gì.
Hắn không thể làm chuyện vợ chồng, hẳn Tô Mị không muốn hắn xấu hổ nên mới giả bộ ngủ, nhưng hắn thấy vui với sự săn sóc của nàng, cũng có chút không cam lòng.
Cả đời chỉ có một đêm động phòng hoa chúc thôi, giờ lại cứ như vậy mà ngủ sao?
Thân thể phản ứng nhanh hơn đầu óc, bàn tay hắn tiến đến y phục của Tô Mị, ngón tay dùng sức, dây lưng yếm lập tức đứt ra.
Hơi thở Tô Mị cứng lại, giống như bị trúng thuật định thân, cả người đều không cử động được.
Bàn tay to thô ráp lướt qua khắp nơi, có chút cộm đau, ngứa ngáy một cách kỳ quái.
Bàn tay hắn nóng đến kinh người.
Tô Mị thấy bản thân như muốn thiêu cháy, nàng không nhịn được phát ra một, hai tiếng ưm.
Tiêu Dịch không dám dùng sức mà nhẹ nhàng xoa nắn, chỉ cảm thấy vật mềm mại trong tay như có thể theo sức lực của hắn mà biến thành đủ loại hình dạng.
Cánh tay dài mở ra ôm nàng vào lòng: “Được rồi.”
Hả, được rồi? Tô Mị ngây ra một lát, máy móc theo chỉ thị nằm lên người hắn.
Tiêu Dịch vuốt ve khuôn mặt nàng, vừa cởi bỏ trung y vừa nhẹ giọng nói bên tai: “Hôn ta.”
Tô Mị dần tỉnh táo, nàng ôm cổ hắn ngoan ngoãn cười: “Trong thiên hạ, chỉ có ta là có thể đè ngài thôi đúng không?”
Dứt lời, nàng lập tức hôn xuống.
Nụ hôn nhỏ vụn rơi từng cái trên mắt, môi, cổ hắn…, nghe thấy tiếng thở dốc ngắn ngủi, lòng Tô Mị cũng bắt đầu hoảng lên.
Nàng nằm trên ngực nghịch ngợm cắn cắn hắn.
Cổ họng Tiêu Dịch phát ra một tiếng ngâm nhẹ như có như không, nhấc nàng về phía trước, hắn không đầu không đuôi gây ra một trận mưa rền gió dữ.
Tô Mị bị hắn mạnh mẽ nắm eo, cũng hết cách trốn, đẩy lại sợ làm hắn bị thương, nàng thở phì phò hờn dỗi nói: “Chàng nhẹ chút, ta…”
Từ đau còn chưa ra khỏi miệng, Tiêu Dịch đã buông nàng ra, thấp giọng: “Muộn rồi, ngủ đi.”
Giống như một chậu nước lạnh đổ xuống đầu, xuân ý trong mắt lập tức tan sạch sẽ.
Lần này Tô Mị thật sự ngây ra, nàng hoàn toàn không thể hiểu suy nghĩ của hắn, chỉ lên tiếng, mặc quần áo rồi nằm thẳng bên cạnh hắn.
Qua một lát, nàng nghiêng thân thể nắm chặt chăn.
Tiêu Dịch im lặng nhìn chằm chằm lọng che phía trên, đến khi Tô Mị phát ra tiếng thở đều đều thanh thúy hắn mới chậm rãi duỗi tay tìm phía dưới.
Ngươi… có phản ứng?!
Trong nháy mắt hắn tưởng là ảo giác, nhưng kết quả lại là sự thật!
Lòng Tiêu Dịch không thể ức chế mà loạn nhảy dựng lên, rất giống con thỏ che đi sự tàn bạo.
Hắn ý đồ động eo, nhưng rồi nhanh chóng thất vọng, bất luận có dùng lực thì nó vẫn không nhúc nhích mà vững như Thái sơn.
Tiêu Dịch âm thầm phát ra tiếng thở dài, hết cách rồi nhắm mắt lại.
Lúc ngủ Tô Mị rất trầm tính, ánh mặt trời đã mọc trở lại, bên cạnh lại rỗng tuếch, không thấy thân hình của Tiêu Dịch đâu.
Giật mình một lát, Tô Mị chậm rãi đứng dậy.
Nghe thấy động tĩnh, Yến Nhi và Nhược Thủy cùng tiến vào, hẳn là đã chờ trước.
Tô Mị hỏi: “Vương gia đâu?”
Nhược Thủy đáp: “Ở thiên điện cùng hai vị ma ma rồi, còn nói chuyện với Thái quản gia nữa.”
“Phúc ma ma và Ngải ma ma, lần đầu ta nghe Thái quản gia đấy.”
Nhược Thủy cười nói: “Ngài ấy là bạn của Vương gia, Vương gia đơn độc một thời gian sau đó đến Vương phủ quản lý. Trước đó vài ngày ngài ấy đến Kế Châu ban sai, sáng nay vừa về, ngài ấy không kịp tham dự đại hôn của Vương gia nên hối hận đến lau nước mắt, hai vị ma ma đã khuyên rồi đấy.”
Tô Mị hiểu ra, ba vị này hẳn là nô bộc có địa vị tối cao trong Vương phủ, tình cảm chủ tớ với Tiêu Dịch đều không bình thường, sau này ở chung cần phải đắn đo và đúng mực.
Không lâu sau, một lão nô bộc nhẹ nhàng đẩy Tiêu Dịch trở lại.
Dáng vẻ ông ta hơn năm mươi tuổi, tóc nửa bạc, cao cao gầy gầy, hàng lông mày đen nhánh trên gương mặt trắng nõn như tằm, đôi mắt đen láy trong suốt lóe sáng, nhìn lại vô cùng oai phong, ý cười trên mặt cho người ta cảm giác ấm áp.
Y phục ông ta mặc rõ ràng cao hơn người khác một bậc, hơn nữa eo lưng thẳng tắp không giống nô bộc bình thường, lúc nói chuyện với Tiêu Dịch cũng không khom lưng uốn gối.
Tô Mị lập tức đoán được thân phận của ông ta.
“Ông ấy tên là Thái Vĩnh Xuân, nàng gọi lão Thái là được.” Tiêu Dịch giới thiệu: “Nếu ta không ở đây có việc gì nàng cứ phân phó cho người này cũng được.”
Thái Vĩnh Xuân quỳ xuống dập đầu với Tô Mị: “Từng gặp qua chủ tử, lão Thái thỉnh an người!”
Lúc ông ta quỳ xuống, Tô Mị đứng lên hướng người đứng cạnh không cho ông ta hành lễ nói: “Yến Nhi, mau đỡ Thái quản gia lên.”
Thái Vĩnh Xuân vẫn kiên trì dập đầu ba cái mới đứng dậy.
Tô Mị hơi kinh ngạc nhưng cũng mừng thầm, việc này không tới nửa canh giờ nữa sẽ truyền khắp Vương phủ cho xem, đại quản gia đã quỳ, vậy những hạ nhân khác ai dám vô lễ với nàng chứ?
Trong lòng vừa động, nàng nhìn về phía Tiêu Dịch: Hay vì muốn cho nàng mặt mũi nên mới sáng sớm hắn mới tìm mấy người này nói chuyện nhỉ?
Tiêu Dịch thoải mái liếc nàng một cái, khóe miệng hạ xuống.
Rối rắm nho nhỏ tối qua lập tức tan thành mây khói.
Dùng xong đồ ăn sáng, Tô Mị lên xe của Tiêu Dịch, từ Vương phủ nghi trượng đã rầm rộ đến trước cửa cấm cung.
Trước kia nàng từng đi theo tổ mẫu, lúc mẫu thân tiến cung thỉnh an, mỗi lần nàng đều phải chờ ở trước cửa thật lâu, có khi thậm chí còn đợi hơn một canh giờ, bị giày vò khỏi phải nói.
Lúc này đi theo Tiêu Dịch, thủ vệ lại lập tức mở cửa cho qua. Tiêu Dịch đi lại không tiện nên Hoàng thượng mới đặc biệt cho phép hắn ngồi xe kéo trong cung.
Vậy nên Tô Mị cũng được hưởng lợi ké.
Đế hậu không tiếp kiến bọn họ ở chính điện mà đổi lại là Ngự hoa viên Thính Phong Các, họ nói người một nhà không cần giữ lễ tiết, tùy ý cũng được.
Tô Mị không thể không nghĩ… đây là cho hai người ra oai phủ đầu đúng không! Nàng hơi lo lắng nhìn về phía Tiêu Dịch.
Sắc mặt Tiêu Dịch vẫn như thường, mượn tay áo che đậy, hắn nhẹ nhàng khều lòng bàn tay nàng.
Như một sợi lông chim xẹt qua lòng bàn tay, nhột quá, Tô Mị biết hắn đang làm mình an tâm, nhưng vẫn không thể kiềm được mà hiểu sai, lặng lẽ đỏ mặt.
Đến khi vào Thính Phong Các, mặt nàng vẫn không hết đỏ.
Đế hậu thấy nàng thì lắp bắp kinh hãi.
Mỹ nhân, mặt đỏ bừng cùng lúm đồng tiền, đúng là vầng sáng mỹ ngọc, càng kiều diễm động lòng người.
Bộ quan phục vương phi to rộng thùng thình cũng không che khuất được dáng người yểu điệu của nàng, lúc đi eo liễu nhẹ lắc, gót sen yêu kiều, đứng ở đâu cũng đều có thể thu hết tầm mắt của mọi người dính vào người.
Vương Hoàng hậu nghĩ lúc còn nhỏ nha đầu này lớn lên sẽ rất xuất sắc, nhưng không ngờ lại là dáng vẻ hút hồn người khác như vậy, trách sao biểu đệ Từ gia nhớ mãi không quên, sau này khiến cô mẫu đau đầu.
Thừa Thuận đế âm thầm nắm cổ tay, giai nhân như thế mà cho lão Thất đúng là phí phạm của trời, ngưu nhai mẫu đơn, thật là đáng tiếc.
Nhưng chợt Đế hậu nhận ra: Xong rồi, hai quân cờ mình sắp xếp xem như cũng không sử dụng đến nữa! Có châu ngọc trước mắt thì ai chịu nhìn đến gạch đá chứ?
Lễ nghi yết kiến Tô Mị đã nhớ kỹ trong lòng, cứ quy củ mà làm, cũng không ai có thể bắt bẻ được.
Sau khi hàn huyên một phen hư tình giả ý, Thừa Thuận đế cười nói: “Sắc trời cũng không còn sớm, Thái hậu vẫn chờ các ngươi ở Thọ Khang Cung, trẫm không giữ lại nữa.”
Vương Hoàng hậu cười nói: “Đừng gấp, lễ gặp mặt bổn cung vẫn chưa tặng quà mà, người đâu, đưa quà cho Tấn Vương phi.”
Tô Mị vội nhìn lướt qua, chỉ đơn giản là ngọc như ý, chuỗi ngọc san hô cao cấp.
Vốn định đứng dậy tạ ơn nhưng trong lúc lơ đãng nàng thấy một hàng chữ thình lình xuất hiện: Nhi tử được nhờ vả xứng với đường vân phú quý.
Mau sinh quý tử sao?
Cho người khác thứ này sau lễ tân hôn đương nhiên rất tốt, nhưng Tiêu Dịch… Ai mà không biết thân thể hắn không được chứ?
Lúc mẫu thân chuẩn bị của hồi môn cho nàng đều thay đổi những đồ dạng đồ vật, bà sợ sẽ chọc Tiêu Dịch khó chịu.
Vương Hoàng hậu tặng thứ này, đúng là cố tình châm chọc mà!
Tô Mị khó chịu, lại nghĩ tới hai đời Hoàng thượng đã hãm hại Tô gia, nàng lập tức tức giận.
Vì thế nàng cười mỉm nói: “Đa tạ ân điển của Hoàng Thượng Hoàng hậu, các huynh đệ của Vương gia đều ốm yếu nên thần phụ nhất định phải nỗ lực vì hoàng thất mà khai chi tán diệp.”
Dứt lời, nàng thẹn thùng nhìn thoáng qua Tiêu Dịch.
Đuôi lông mày và khóe mắt đều là xuân ý, không phải là bộ dạng không làm được sao?
Kỳ lạ hơn là, vậy mà lỗ tai Tiêu Dịch lại đỏ!
Thừa Thuận đế như muốn che giấu sự kinh ngạc: Hay là lão Thất có thể nhỉ?
Còn Vương Hoàng hậu thì biến sắc, lời này của Tô Mị trong tối ngoài sáng đều nhắm vào nàng ta, ốm yếu sao, nàng ta thành thân nhiều năm nhưng năm trước chỉ mới sinh được một công chúa, toàn bộ hậu cung cũng chỉ có một hoàng tử.
Lại còn là một kẻ hay ốm đau!