Kiếp trước, Tô Mị chưa bao giờ quan tâm đến việc triều chính nhưng kể từ khi trùng sinh đến giờ, nàng luôn chú ý chuyện này từng phút từng giây. Khi nghe Tiêu Dịch giảng giải, nàng lập tức tỉnh ngộ ra.
Ban đầu Hoàng thượng chỉnh đốn phụ thân là vì muốn lấy đi hết mọi thứ của những người không ủng hộ khi đó, hay nói cách khác hắn ta muốn điều tra và giải quyết những người tỏ vẻ không ủng hộ, bè đảng của phế Thái tử phản loạn chỉ là một cái cớ mà thôi.
Đây cũng là lý do vì sao tai họa bất ngờ giáng xuống Tô gia vào kiếp trước. Chỉ vì phụ thân giữ thái độ trung lập, ông đã bị gán cái danh “Dư nghiệt” và bị tịch thu hết tài sản, cả nhà bị giết.
Mà lần này, Hoàng đế muốn thêu dệt cho cha nàng tội danh mưu phản, mượn cơ hội này để đả kích Tấn Vương.
Vị hoàng đế này không chỉ hay đa nghi, không có tình người mà còn có thủ đoạn rất độc ác. Cũng không biết Tấn Vương đã sống như thế nào dưới tay hai mẫu tử này nữa.
Nghĩ đến đây, Tô Mị như hiểu thêm về con người của Tiêu Dịch, nàng khẽ nhìn hắn với ánh mắt thương xót.
Tô Thượng Thanh do dự một lúc lâu rồi nói: “Ta chắc chắn không hề viết chữ lên bức tranh, trên phố có một người thủ nghệ chuyên sao chép tranh của những người có tiếng tăm, nói thẳng ra là dựa vào việc làm đồ giả để kiếm sống. Hai năm qua ta rất ít khi tặng tác phẩm thư pháp cho người khác, cùng lắm chỉ là ba bốn chữ mà thôi, chỉ có lần gần đây nhất…”
Trong mắt của Tiêu Dịch như lóe sáng lên, hỏi: “Gần đây có người xin chữ của ngài?”
Tô Thượng Thanh nói: “Nhị đệ Tô Thượng Hòa của ta nhờ ta viết chữ chúc mừng giúp hắn. Nhưng chắc chắn chuyện này không liên quan gì tới hắn, âm mưu phản nghịch sẽ bị tru di cửu tộc, hắn là người biết tốt biết xấu, sẽ không ngốc đến nỗi bước chân vào con đường đó.”
“Lại là nhị thúc phụ, lại là nhị phòng, chia nhà rồi cũng không yên ổn nổi!” Tô Mị tức giận nói: “Chắc chắn thúc phụ đã bị người ta lợi dụng rồi.”
Tô Thượng Thanh nói: “Có lẽ là trùng hợp, lúc viết chữ vẫn chưa xảy ra án mạng.”
“Tìm hắn hỏi là biết ngay.” Tiêu Dịch tập trung suy nghĩ một lát rồi nói với Tô Thượng Thanh: “Ta sẽ cho Thuận Thiên phủ đến hỏi thăm, bọn họ sẽ không gây khó dễ cho ngài. Ngài cố gắng chịu đựng ở đây một ngày, ngày mai sẽ được ra tù về nhà.”
Tô Thượng Thanh kinh ngạc nói: “Chỉ trong một ngày thì làm sao mà tra rõ được?”
Tiêu Dịch nhếch mép cười, không giải thích gì.
Tô Mị rất tin tưởng bản lĩnh của Tiêu Dịch, an ủi nói: “Cha yên tâm, Vương gia đã nói rồi, người xem có câu nào ngài ấy nói mà không thành sự thật không?”
Tô Thượng Thanh nửa tin nửa ngờ gật đầu: “Vậy làm phiền Vương gia.”
Việc này không thể chậm trễ, Tiêu Dịch lập tức bắt tay vào điều tra.
Trước khi tạm biệt Tô Mị, hắn sợ nàng lo lắng nên nói: “Muốn gây khó dễ cho ta thì cũng phải xem tay của hắn có đủ cứng rắn hay không. Hắn không dám làm ngoài sáng, chỉ biết ngấm ngầm sử dụng những thủ đoạn xấu xa như thế này, có chỗ nào giống một quân vương không? Chỉ là tận dụng lợi thế của xuất thân mà thôi.”
Tô Mị thương lượng với hắn, nói: “Hết chuyện này đến chuyện khác xảy đến, không thì dời hôn lễ qua năm sau đi?”
Tiêu Dịch không suy nghĩ nhiều, lập tức bác bỏ ngay: “Chỉ là chút việc nhỏ mà thôi, triều đại chúng ta chưa bao giờ có tiền lệ thân vương phải trì hoãn hôn lễ.”
Tấn Vương phủ tự mình đi điều tra, buổi tối lúc vừa qua khỏi giờ Tý, Hạng Lương đã đưa án kiện cho Tiêu Dịch.
Trên thư án có ba quyển án kiện, án mạng của chùa Hồng Lư, án kiện hắn té ngựa, còn có án kiện phế Thái tử để lộ âm mưu phản nghịch.
Tiêu Dịch lật qua lật lại xem một hồi lâu rồi ngước mắt nhìn về phía Hạng Lương: “Đã lục tìm hết những bức họa nhưng vẫn không tra được bất kỳ đầu mối nào sao?”
Hạng Lương cúi đầu, không dám nhìn thẳng ánh mắt của chủ tử: “Thuộc hạ vô năng, xin chủ tử hãy trách phạt.”
Tiêu Dịch ném án kiện lên trên bàn, phân phó: “Tìm người có xuất thân từ Điền Nam để hỏi một chút, bọn họ đều đến từ cùng một nơi, xem xem có thể tra ra gì không.”
Hạng Lương gật đầu, lưỡng lự một chút rồi hỏi: “Vương gia, ngày mai gặp Hoàng thượng người tính làm gì? Thuộc hạ thấy hoàng thượng có địch ý với người, lý do ổn thỏa, không bằng âm thầm triệu tập quân Liêu Đông lại…”
“Vẫn chưa tới bước đó.” Tiêu Dịch không đồng ý: “Hắn vẫn chưa chính thức nắm giữ quân Liêu Đông, lúc này sẽ không trở mặt với ta đâu, chờ ngày mai gặp hắn rồi nói.”
Sáng sớm hôm sau, bầu trời âm u, vài bông tuyết nhỏ rơi xuống, không lâu sau trên mặt đất toàn một màu trắng xóa.
Thừa Thuận đế sợ lạnh, địa long bên trong điện đang cháy hừng hực, bốn chậu than lửa làm bằng đồng mạ vàng cũng đang cháy rực. Trên cửa còn treo những mành gấm dày, gió thổi không lọt, vừa mới vào cửa đã cảm nhận được luồng nóng.
Tiêu Dịch cũng không chịu được lạnh, cơ thể khô đến mức khó chịu.
Thừa Thuận đế nghiêm mặt, trông vô cùng tức giận: “Tô Thượng Thanh không nên thân quá rồi, làm sỉ nhục cái tên “thanh lưu” như vậy, phụ lòng tín nhiệm của trẫm, quân thần bất trung bất nghĩa như thế, phải nghiêm khắc trừng trị!”
Hắn ta vươn tay trên không chỉ vào Tiêu Dịch, dáng vẻ như hận rèn sắt không thành thép: “Ngươi cũng thật là, có quan hệ thân thiết với Tô gia như vậy, sao không phát hiện ra sự khác thường của hắn chứ? Hôn sự với Tô gia đến đây thôi, trở về nghiền ngẫm lỗi lầm thật tốt cho ta, không có lệnh không được ra ngoài.”
Tiêu Dịch nhìn chằm chằm hắn, khó hiểu cười một cái: “Thần đệ cho rằng bây giờ kết luận vẫn còn quá sớm. Nhạc phụ thần đệ bị oan.”
Nhạc phụ? Tiêu Dịch muốn bảo vệ Tô Thượng Thanh! Mí mắt của Thừa Thuận đế giật giật hai lần, mừng thầm quả nhiên đã gài hắn vào bẫy thành công. Vừa phẫn nộ một chút là hắn đã không còn nể tình mặt mũi gì, đối nghịch với mình ngay.
“Ah? Oan uổng, nhân chứng vật chứng đều ở đây cả, bằng chứng như núi, sao trẫm lại đổ oan cho hắn được?” Thừa Thuận đế cười lạnh nói: “Ngươi muốn giải vây cho nhạc phụ của mình thì cũng không thể tổn hại đến vương pháp triều đình được.”
Giọng nói của Tiêu Dịch rất bình tĩnh, không chút thay đổi gì: “Nhân chứng đã chết, chỉ bằng một tờ khẩu cung đơn phương thì không thể nào xác định thật giả được. Hơn nữa, vật chứng cũng là chứng cứ giả, vẽ là thật, nhưng đó là chữ do người khác vẽ!”
“Ăn thì có thể ăn bậy chứ nói thì không thể nói lung tung.” Thừa Thuận đế nhìn chằm chằm vào người đệ đệ khiến hắn ta phải đau đầu này: “Cuốn vào án kiện mưu phản, trẫm biết lòng ngươi tất nhiên sẽ thấy sợ hãi. Vì để thoát hiềm nghi, ngươi sẽ tìm mọi cách để giải thích. Nể tình ngươi là thân đệ đệ của trẫm, trẫm sẽ không làm khó ngươi.”
“Thần đệ không dám vọng ngôn, đương nhiên ta đã có chứng cứ thực tế mới dám đến ngự tiền để biện bạch. Thần đề đã điều tra xong xuôi đầu đuôi mọi chuyện.” Tiêu Dịch điềm đạm nói: “Không nói đến chuyện có phải La Hoán và dư nghiệt phe phế Thái tử giết sứ thần An Nam hay không, chỉ nói đến vụ án của nhạc phụ thần đệ.”
“Ít ngày trước, Tô Thượng Hòa đã xin ngài ấy viết lời chúc mừng giúp, trong đó có một phần là gửi đến cho Vương Duẫn, rất khéo, đề thơ tổng cộng có mười chữ cái nhưng lại lặp đến tám chữ của lời chúc mừng. Thần đệ đã điều tra ra được một tung tích của một người nghệ nhân chuyên mô phỏng chữ viết, đợi bắt về quy án thì tất cả chân tướng của tất cả mọi chuyện sẽ rõ ràng ngay.”
Thừa Thuận đế trợn mắt há mồm, không ngờ có một ngày Tiêu Dịch sẽ điều tra từng cái một như vậy, xem ra thực lực của hắn còn mạnh hơn so với dự đoán.
Từ lúc nào mà hắn đã trở nên lớn mạnh như vậy rồi! Thừa Thuận đế lần nữa cáu giận vì tiên đế… có hoàng tử có huyết thống ngoại tộc. Người cũng yên tâm để hắn nắm giữ binh quyền, không sợ hắn sẽ cấu kết ngoại tộc soán ngôi vị sao!
Theo bản năng, hắn ta bỏ qua chuyện quân Liêu Đông của Tiêu Dịch đã từng giúp hắn ta lên ngôi.
“Tất cả chỉ là suy đoán của ngươi.” Thừa Thuận đế đè nén cơn giận dữ, nói: “Trẫm nói chứng cứ của án này vô cùng xác thực, không cần điều tra lại, chẳng lẽ ngươi muốn kháng chỉ?”
“Thần đệ không dám.” Tiêu Dịch cúi đầu, nói: “Vương Duẫn hãm hại trung thần vì muốn báo thù riêng. Thần đệ biết hoàng thượng bị người khác làm mờ mắt mà không lên tiếng khuyên nhủ, khiến hoàng thượng bị người đời gọi là hôn quân, đó mới là tổn hại đến vua tôi. Không xét đến tình thân, trên thẹn với liệt tổ liệt tông, dưới phụ công ơn dưỡng dục của Thái hậu.”
Những lời đạo lý ập đến khiến Thừa Thuận đế hơi sửng sốt một chút, nếu không nghe lời Tiêu Dịch thì hắn ta trở thành hôn quân rồi!
Không những không bắt thóp được hắn mà còn bị hắn ăn một quân, Thừa Thuận đế cực kỳ tức giận, trong mắt lóe lên tia lửa giận. Hắn ta cắn răng nói: “Nếu trẫm cố ý như vậy thì sao?”
Tiêu Dịch vẫn bình tĩnh như ban nãy, nói: “Hoàng thượng, nghe nói nước Tác đặc biệt phái sứ thần sang tham gia chầu mừng. Nếu lần này đạt được minh ước thì ít nhất có thể đảm bảo được mười năm thái bình ở biên giới. Chuyện này rất quan trọng, tuyệt đối không thể coi như không có gì.”
Đột nhiên Tiêu Dịch chuyển trọng tâm câu chuyện, trong chốc lát mạch suy nghĩ của Thừa Thuận đế không theo kịp. Sau một lúc lâu, hắn ta giật mình, khuôn mặt có chút đỏ lên.
Từ lúc dựng nước đến nay, Thát Đát vẫn luôn quấy nhiễu biên giới phương Bắc, đây là vấn đề khiến nhiều vị hoàng đế phải đau đầu trước giờ. Lúc tiên đế còn tại vị, Tiêu Dịch từng đề nghị hợp tác với Oirat để cùng nhau áp chế Thát Đát.
Oirat ở phía tây Mông Cổ, còn Tác-ta ở phía đông. Hai phe thường xuyên chém giết nhau để tranh giành địa bàn thảo nguyên, có quan hệ mâu thuẫn gay gắt đã lâu.
Tiến đế lập tức tiếp nhận ý kiến của Tiêu Dịch. Sau khi Tiêu Dịch đứng ra hòa giải, Oirat và tộc Thát Đát đã bày tỏ sự thiện ý muốn qua lại thân thiết với vùng Trung Nguyên.
Đáng tiếc còn chưa kịp chính thức đàm phán thì tiên đế đã băng hà.
Trong lòng Thừa Thuận đế rất mong muốn đạt được hòa ước, thế nhưng trên dưới cái triều đình này chỉ có mỗi Tiêu Dịch quen biết với tộc Thát Đát. Nghe nói Thát Đát có chút tín nhiệm Tiêu Dịch, đây cũng là một trong những nguyên do mà bọn họ yên tâm phái sứ thần sang đây để đàm phán.
Sao hắn ta có thể quên điều tra vụ này được, Thừa Thuận đế tức giận đến nỗi cả đầu choáng váng, trong lòng bực bội không thôi, vẫn không thể động vào Tiêu Dịch được!
“Từ giờ ngươi sắp cưới rồi, được thôi, trẫm thả Tô Thượng Thanh, xem như quà chúc mừng vì ngươi thành gia lập thất.” Nét mặt của Thừa Thuận đế rất hờ hững nhưng bàn tay đang siết rất chặt đến nỗi gân xanh như muốn xông ra ngoài: “Nhưng hành vi của Tô Thượng Thanh không cẩn thận, trẫm nhất định phải phạt… Bãi bỏ chức quan của hắn, lão Thất không dị nghị gì điều này chứ?”
Tiêu Dịch nghe vậy nên thôi, không từng bước ép buộc nữa, hắn chỉ hạ thấp người rồi nói rằng: “Vương Duẫn hãm hại trung thần, tạo ra án oan, cũng phải khiển trách hắn, bằng không sẽ khó mà qua được miệng lưỡi thiên hạ.”
Thừa Thuận đế ngẩn ra, dường như có chút bất ngờ. Nghĩ lại mới thấy, tội danh phản nghịch của Tô Thượng Thanh không được thành lập, khẩu cung và vật chứng mà Vương Duẫn cung cấp chính là chứng cứ vu oan sống sờ sờ ở đó. Nếu không làm ra dáng một chút thì hắn ta sẽ bị nói ra nói vào, thanh danh cũng bị phá hủy mất.
Tuy Vương Duẫn làm việc theo lệnh của hắn ta, lại là thúc thúc của Hoàng hậu nhưng không còn cách nào khác, vì để giải quyết mối lo này, hắn ta đành phải khiến Vương gia chịu thiệt thòi.
Vậy nên Thừa Thuận đế nói: “Phạt hắn ba năm bổng lộc, trẫm sẽ căn dặn xuống bên dưới.”
Tiêu Dịch lắc đầu nói: “Hành vi không cẩn thận nên phạt bãi bỏ chức quan, nhưng vi phạm pháp luật triều đình thì chỉ phạt bổng lộc? Sau khi thánh chỉ này được ban ra bên ngoài, nhất định triều đình và người dân phía dưới sẽ đồn thổi bốn phía.”
Khóe miệng Thừa Thuận đế như co quắp lại: “Vậy nếu là thần đệ trong trường hợp này, ngươi sẽ xử trí thế nào?”
“Theo luật mà xử trí.” Tiêu Dịch trả lời đơn giản ngắn gọn.
Thừa Thuận đế cảm thấy như lồng ngực mình bị chặn lại không thể thở nổi, lên không được mà xuống cũng không xong. Một hồi lâu sau, hắn ta mới mở miệng nói: “Giao cho Đô Sát viện xử lý theo luật.”
Tiêu Dịch mỉm cười: “Hoàng thượng anh minh, thần đệ bái phục.”
Vậy nên xế chiều hôm đó, Tô Thượng Thanh trở về nhà từ Thuận Thiên phủ.
Đồng thời, Vương Duẫn cũng bị mời đến Đô Sát viện.
Hai người này một vào một ra, kinh thành nhất thời trở nên náo động, ánh mắt nhìn Tô gia không còn giống lúc trước nữa.
Đừng thấy Tô Thượng Thanh bị giáng chức xuống làm dân thường, giờ đây có ai dám khinh thường ông nữa? Gia đình có một nữ tế tốt như vậy, không phải, phải là có một khuê nữ tốt như vậy, hoàn toàn nắm giữ Tấn Vương!
Những người chê cười Tô Mị đều không cười nổi nữa, mấy chuyện như thế này, bọn họ muốn có cũng không có được.
Trong phút chốc, rất nhiều đôi mắt đều dõi theo Tô Mị.
Mộc Lý Đường ngồi xuống tấm thảm dày trên mặt đất, dây đàn cũ nát trong tay phát ra âm ngắt quãng và lạc điệu.
“Thời gian lâu quá, quên hết rồi.” Hắn ta không thể không tiếc nuối, than thở nói: “Ma ma còn nhớ rõ không?”
Ánh mắt của Ngải ma ma đầy ưu sầu, hoàn toàn đắm chìm trong ký ức, hồi lâu sau mới lẩm bẩm nói: “Hoàng thái hậu trước đây không thích Tây Vực gì đó, sau khi công chúa tiến cung vẫn chưa đàn qua lần nào. Đã 23 năm rồi, thật muốn nghe âm thanh của quê hương đó lần nữa.”
“Chúng ta sẽ trở về thôi.” Mộc Lý Đường cẩn thận từng li từng tí, đặt cây đàn sang một bên rồi cười bảo: “Nói đến tiểu cô nương kia một chút, Tiêu Dịch thật sự thích nàng ấy, tất nhiên sẽ trở mặt với Hoàng thượng vì nàng, nhưng như thế lại bớt không ít phiền phức cho chúng ta.”
Ngải ma ma xoa khóe mắt một chút, cũng cảm thấy khó tin đến lạ: “Xem ra ngài ấy không chỉ mới thích nàng một hai ngày, tiểu chủ tử giấu tâm tư của mình quá kín đáo.”
Mộc Lý Đường nói: “Xem ra bây giờ hắn không muốn ẩn giấu thực lực nữa rồi. Đây là chuyện tốt, chỉ cần chúng ta nắm Tô Mị trong tay thì còn sợ không ảnh hưởng được Tiêu Dịch chắc?”
Ngải ma ma lo lắng nói: “Nha đầu này không phải kiểu người dễ dàng bị thao túng. Lão nô đã từng ám chỉ Thạch Nhược Anh mới là người mà tiểu chủ tử thật sự thích vài lần, vậy mà nàng ta còn dám ngoài sáng trong tối sỉ nhục Thạch Nhược Anh.”
Mộc Lý Đường hờ hững nở nụ cười: “Đời người không có được mấy ngày an yên, tuổi trẻ trôi mau. Đồ vật cũng vậy, vừa mới đến tay sẽ cảm thấy mới mẻ, nhưng sau đó cũng chỉ còn thấy thường thôi. Trước đây tỷ tỷ…”
Đôi mắt của hắn ta tối sầm lại, sau đó nói: “Tô Mị không có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, nếu muốn đặt chân vào Vương phủ, chỉ dựa vào sự sủng ái của Tiêu Dịch là không đủ, nhất định phải mượn dùng thế lực của những người trong phủ. Cái ta có chính là thời gian và sự kiên trì, từ từ sẽ đến thôi.”
Ngải ma ma nói: “Lão nô vẫn cảm thấy, ngài nên gặp mặt tiểu chủ tử càng sớm thì sẽ tốt hơn.”
Mộc Lý Đường hít một hơi thật dài, bất lực cười: “Không lâu nữa, chờ đến khi hắn hoàn toàn nắm quyền thì ta xuất hiện cũng không muộn.”
Cơn gió Bắc ngoài cửa sổ rít dài, bông tuyết ban mai giờ đây đã trở thành những bông hoa tuyết lớn nhẹ tênh, bay lượn trên không trung từng đóa từng đóa.
Trận tuyết lớn này kéo dài hơn hai ngày, đợi đến mùng mười tháng Chạp, trời cũng trong xanh trở lại rồi.