Tô Mị gào lên một tiếng thật là đen đủi, trời xui đất khiến vậy mà nàng lại vô tình để hắn bắt gặp!
Phản ứng đầu tiên của nàng chính là muốn giải thích với Tiêu Dịch, nhưng nàng vừa nhấc chân lên liền lập tức dừng lại.
Giải thích cái gì? Giải thích thế nào đây? Thậm chí nàng còn không biết nguyên nhân tại sao Tiêu Dịch lại tức giận, là không vừa ý việc nàng thô lỗ ra tay đánh người, hay không vui về việc nàng nói chuyện với Từ Bang Ngạn?
Chắc hắn sẽ không đến mức nổi giận khi nàng nói vài câu với người đàn ông khác đâu nhỉ? Tô Mị càng nghĩ càng nghiêng về phía nguyên nhân thứ nhất, dù sao việc nàng đánh người cũng không phù hợp với điệu bộ đoan trang hiền thục của một Vương phi.
Tầm mắt Tiêu Dịch không dừng lại trên mặt nàng quá lâu, màn xe buông xuống, cùng với âm thanh bánh xe chậm rãi chuyển động, xe ngựa từ từ rời đi.
Tô Mị cảm thấy đau răng, nàng căn dặn Yến Nhi đưa muội muội về nhà, còn mình thì nhấc chân đuổi theo.
Tốc độ xe ngựa cũng không quá nhanh, khoan thai chậm rãi, còn không nhanh bằng người đi đường bên cạnh.
Trong lòng Tô Mị khẽ lay động, bước chân dần dần chậm lại.
Nàng như có điều suy nghĩ, nhìn xe ngựa càng lúc càng xa, chân mày hơi nhướng, khóe môi từ từ nở một nụ cười.
Tô Mị thay đổi chủ ý, không gấp gáp đuổi theo trấn an hay giải thích, thay vào đó nàng gọi kiệu, sau khi đi một vòng Nam thành mới đến gõ cửa Tấn Vương phủ.
Có đôi lúc cũng nên thả chậm bước chân cho mọi việc thỏa đáng mà.
Lúc này đã gần đến hoàng hôn, nắng chiều lười biếng tỏa ra ánh vàng rực rỡ, gió chiều dịu dàng, hoa mộc tê rơi xuống như mưa phùn, rơi trên tóc Tô Mị, trên vai, rơi vào ngực nàng, thời điểm nàng đẩy cửa phòng Ủng Thúy Hiên, mùi hương thấm lòng người cũng theo nàng tiến vào, nhẹ nhàng lướt qua mặt Tiêu Dịch.
Tiêu Dịch nửa nằm trên phản, sắc mặt vẫn không tốt lắm, tuy nhiên Tô Mị biết hắn không thực sự tức giận với nàng. Khi nàng đi từ cửa Vương phủ đến căn tiểu hiên này, mặc dù những nha hoàn dẫn đường trông có vẻ rất lo lắng, nhưng cũng không ai làm khó nàng.
Tô Mị nhìn mặt hắn, từ từ ngồi xuống ghế đẩu phía trước cái phản, nhỏ giọng nói: “Vương gia, sao vậy? Là ai đã chọc giận ngài?”
Tiêu Dịch liếc nàng một cái, không lên tiếng.
Tô Mị vờ như không nhìn thấy ánh mắt của hắn, tự nói: “Không phải giận ta đấy chứ? Ta nghĩ mãi cũng không biết mình đã làm gì chọc giận ngài, ta tới đây lâu vậy rồi, thế mà ngài không thèm để ý đến ta…”
Giọng nói yếu đuối mềm mại, mang theo chút thấp thỏm ấm ức, còn ẩn chứa hơi thở gấp gáp không rõ ràng, câu dẫn đến mức khiến tai Tiêu Dịch hơi đỏ lên.
Hắn xụ mặt lạnh giọng hừ một tiếng: “Ngươi không sai, ngươi rất tốt!”
Tô Mị nghiêm túc gật đầu nói: “Mắt Vương gia tinh tường như ngọn đuốc, Mị Nhi quả thật rất tốt.”
Tiêu Dịch nhất thời nắm lấy điểm căng thẳng trong lòng, hắn nhếch môi, sau đó nhanh chóng xé toạc chúng, lạnh lùng nói: “Ngươi tới đây chỉ đến nói mấy lời nhảm nhí này với ta sao?”
Hai tay Tô Mị đỡ má, cười tủm tỉm nhìn hắn: “Mị Nhi nhớ Vương gia, đây được coi là nói nhảm à?”
Tiêu Dịch mở miệng, nhưng lại bị cứng họng không trả lời được, cuối cùng đành quay đầu sang hướng khác không nhìn nàng.
Tô Mị lấy một cái túi giấy, mở ra: “Ta có mua kẹo quế hoa cho Vương gia, vừa ngọt vừa mềm, ngài có muốn nếm thử một miếng không?”
“Không ăn.” Thấy nàng không đề cập đến chuyện vừa rồi, Tiêu Dịch không biết tại sao mình lại cảm thấy phiền não.
Nàng nhao nhao cả buổi với Từ Bang Ngạn, lúc lơ đãng còn toát ra vẻ quen thuộc và tùy ý, đập thẳng vào mắt khiến tim gan phổi phế của hắn đều đau.
Mặc dù hôn sự giữa nàng và Từ gia đã được xóa bỏ, song kiểu ăn ý tự nhiên qua nhiều năm chung sống đó của bọn họ cũng đâu thể biến mất theo một tờ giấy từ hôn.
Trong lòng Tiêu Dịch rất khó chịu, không phải hắn chưa từng nhìn thấy cảnh hai người họ ở cùng nhau. Lúc đó, hắn chỉ cảm thấy không vui, lòng chua xót một trận rồi thôi, nhưng mà hôm nay, vì sao cảm giác trong lòng lại như lửa đốt, quấy phá không cho hắn chút yên bình.
Vậy nên hắn tức giận nói: “Ta không phải con nít, ăn kẹo gì chứ! Không bằng ngươi mang dỗ người khác đi.”
Tô Mị đổi chỗ sang ngồi bên cạnh hắn, kẻ gây tai họa đây rồi.
“Đáng lẽ ngài nên dỗ ta mới phải, hôm nay ta bị người khác ức hiếp. Chẳng lẽ vừa rồi ngài không nhìn thấy, Vương Lan Nhi chỉ vào mũi ta mắng, nói ta hạ tiện, chỉ xứng là nha đầu làm ấm giường cho ngài, nói ta chi bằng làm thiếp cho người khác, còn lấy “đối thực” ra nói chuyện. Vương gia, đối thực là gì vậy?”
Tô Mị ngây thơ mở to đôi mắt nhìn chằm chằm Tiêu Dịch, như thể đang thật sự chờ đợi lời giải thích của hắn.
Nét mặt Tiêu Dịch trầm như nước, đáy mắt lóe lên một tia lạnh lùng, hắn cười nhạt: “Vương gì đó lại làm nhục ngươi à… Nàng ta cùng lắm chỉ là thân thích bên ngoài mà thôi, còn dám mở miệng chế nhạo con rồng cháu phượng, đúng là chán sống!”
“Nàng ta chính là muốn nhằm vào ta.” Tô Mị thở dài, “Dù sao cũng chẳng có ai tin ta ngồi kiệu tám người khiêng tiến vào cửa chính Vương phủ, ngay cả cha mẹ ta còn nghi ngờ, đang chuẩn bị đưa ta đến phía Nam đây.”
Giờ phút này Tiêu Dịch đã quên mất chuyện ghen tuông kia: “Hôm qua, ta đã gửi thiệp mời đại hôn, trung thu ta sẽ vào cung thúc giục lần nữa, tháng này có thể xác định. Hôm nay vốn định đến nhà ngươi báo với Tô đại nhân một tiếng…”
Đang nói, sắc mặt Tiêu Dịch lại lạnh xuống, hắn hừ mấy tiếng rồi im lặng.
Nghe hắn nhắc đến thiệp mời đại hôn, trước tiên Tô Mị rất vui mừng, nhưng phát hiện sắc mặt hắn có chỗ không đúng thì thầm than khổ, lẩm bẩm nói: “Ta biết mấy lời ta nói ngày hôm nay không hay lắm, nhưng ta thật sự không thể nhịn được, nếu không tát Vương Lan Nhi một cái, ta nhất định nuốt không trôi cục tức này. Từ nay về sau… Ta tuyệt đối ăn nói thận trọng, không làm Vương phủ mất thể diện.”
Tiêu Dịch hiển nhiên cảm thấy kinh hãi: “Ai nói mấy thứ này… Ý của ta là, đừng tự động thủ, cẩn thận đau tay, nếu không thì ta cho ngươi hai nha đầu giỏi võ, lần sau cứ bảo bọn họ đánh.”
“Bản thân tự đánh mới hả giận.” Tô Mị loại bỏ một nguyên nhân, gần như đã đoán được lý do hắn không vui, từ từ nghiêng người tới gần, bàn tay nhỏ bé chạm vào ngọc bội Tuệ Tử thắt ở eo hắn, dịu dàng nói: “Nếu ngươi không thích, ta sẽ không nói một câu nào với người của Từ gia nữa. Dù sao ta cũng ghét bọn họ, vốn đã định làm người dưng rồi.”
Tiêu Dịch nói: “Ngươi cho rằng ta hẹp hòi vậy sao, ngươi thích nói chuyện với ai thì cứ nói, làm sao ta chặn miệng ngươi được?”
Quả nhiên là mất hứng vì Từ Bang Ngạn, cũng đúng, dù gì nàng và Từ Bang Ngạn cũng từng có hôn ước, tình ngay lý gian, phải chủ động tránh hiềm nghi mới đúng.
Huống chi con người Tấn Vương này, tâm tư nhất định nhạy cảm hơn người thường rất nhiều.
Vì vậy Tô Mị mềm giọng nói: “Là Mị Nhi làm việc không chu toàn, Vương gia đừng giận nữa được không? Nhìn sắc mặt ngươi lạnh lùng thế kia, trái tim ta liền đập loạn cả lên, hù chết người rồi, ta sợ đến nỗi tay chân lạnh toát, không tin ngươi sờ thử xem!”
Vừa nói, nàng vừa đặt tay mình vào lòng bàn tay Tiêu Dịch.
Bàn tay mềm như bông vải, cổ tay trắng hơn sương tuyết, đến cả dương chi bạch ngọc cao cấp nhất cũng không thể sánh bằng đôi tay nàng.
Những ngón tay uyển chuyển lướt nhẹ qua lòng bàn tay hắn, như có như không bò dọc trên cánh tay.
“Ngươi đang dụ dỗ ta.” Tim Tiêu Dịch đập rất nhanh, tuy nhiên hắn vẫn bất đắc dĩ lắc đầu.
“Đâu có, ta chỉ định bóp vai cho Vương gia thôi.” Tô Mị cười nhàn nhạt, từng chút từng chút bóp vai Tiêu Dịch, thở dài nói, “Người Vương gia thật cứng rắn, tựa như đá vậy.”
Tiêu Dịch ấn tay nàng, giọng điệu có hơi đa cảm: “Người luyện võ, tất nhiên khác với người bình thường. Nhưng ta nằm mấy tháng nay, người cũng gần như phế.”
Trong lúc vô tình một câu nói lại giẫm trúng chỗ đau của hắn, Tô Mị không khỏi cảm thấy lúng túng, may mà đúng lúc có tiểu nha hoàn đến đưa thuốc giải vây cho nàng.
“Lui xuống đi.” Tô Mị nhận lấy chén thuốc, thử dò xét căn dặn.
Tiểu nha hoàn không dám nhúc nhích, len lén nhìn Tiêu Dịch, thấy chủ tử không để ý mới vội cúi đầu lui ra, lại bắt gặp ánh mắt Tô Mị khác hẳn lúc vào cửa, ít nhiều cũng thể hiện vẻ kính sợ.
Tô Mị múc một muỗng thuốc đen ngòm, thổi nguội rồi đưa đến bên miệng Tiêu Dịch.
Thuốc này vừa đắng vừa khó ngửi, cực kỳ khó uống. Mỗi lần uống, Tiêu Dịch đều phải nín thở uống cạn trong một hơi, căn bản không dám giữ trong miệng nhiều hơn một cái chớp mắt chứ đừng nói đến việc uống từng muỗng từng muỗng.
Hắn nhìn Tô Mị, há miệng, mặt không thay đổi mà nuốt xuống.
Gió đêm xuyên qua khung cửa sổ, tiếng chuông trên mái hiên kêu leng keng, đất trời dường như rất yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở nhỏ nhẹ của hai người và tiếng thìa va vào chén thuốc.
Mùi vị đắng chát từ chỗ hắn chẳng biết từ lúc nào đã hòa cùng hương hoa mộc tê trên người nàng, tạo thành mùi hương đặc biệt trong không khí, Tiêu Dịch đột nhiên cảm giác chén thuốc này cũng không khó uống lắm.
Một chén thuốc đã cạn thấy đáy, Tô Mị thấy vẫn còn một chút thuốc, nhất thời nổi cơn tò mò muốn nếm thử: “Có đắng không nhỉ?”
Một giây sau khuôn mặt nhỏ nhắn liền nhăn nhúm, lè lưỡi than: “Ta chưa từng uống thứ thuốc nào đắng thế này!”
Tiêu Dịch không kịp ngăn cản, buồn cười nói: “Ngươi ngốc thật đấy, khi không lại nếm thử thuốc làm gì.”
Hắn tiện tay lấy một viên kẹo quế hoa, cũng không biết nghĩ thế nào, quỷ thần xui khiến bỏ kẹo vào miệng nàng.
Tô Mị ngây người.
Hắn cũng ngây người.
Một khắc ấy, đầu hắn trống rỗng, thậm chí quên thu tay lại, ngón tay vẫn tùy ý đặt trong miệng nàng.
Vị kẹo quế hoa thơm ngọt lan tỏa nơi đầu lưỡi, vui mừng, huyên náo, trắng trợn kích thích vị giác của nàng, toát ra vị ngọt tuyệt vời trong miệng nàng.
Dưới sự kích thích ấy, nước bọt chảy ra là phản ứng tự nhiên, nuốt nước bọt cũng là phản ứng tự nhiên.
Nàng không tự chủ được mà ngậm miệng nuốt nước bọt xuống.
Nhưng có lẽ nàng đã quên, nàng còn đang ngậm thứ khác trong miệng.
Đầu ngón tay truyền đến cảm giác rất kỳ lạ, Tiêu Dịch hít một hơi, chỉ cảm thấy đầu mình ong ong, tim đập như sấm, cả cánh tay tê dại mất lực, không còn là của mình.
Hắn vội rút tay về.
Tô Mị cũng bừng tỉnh, kêu lên một tiếng, che miệng không biết nên làm gì cho phải.
Ngoài cửa sổ, hoàng hôn rực rỡ thiêu đốt nửa bầu trời, ánh sáng chói chang đẹp đẽ chiếu vào cửa sổ, khuôn mặt nàng ửng hồng.
Tiêu Dịch cố hết sức kìm nén nỗi kinh sợ mãnh liệt, tỏ vẻ bình tĩnh hỏi: “Ngon không?”
Lời vừa ra khỏi miệng, hắn đã ngay lập tức muốn cắn đứt lưỡi mình, hỏi vậy là có ý gì! Hắn đúng là kẻ hạ lưu bại hoại!
Đầu óc Tô Mị vẫn còn ngẩn ra, mặc dù nàng có ý câu dẫn tâm tư của hắn, nhưng dù sao nàng cũng không hiểu nhiều về chuyện nam nữ, hành động lần này của Tiêu Dịch quả thật khiến nàng không biết phải làm sao.
Nàng đần độn trả lời: “Rất ngọt.”
Hầu kết ở cổ họng Tiêu Dịch lăn lên lăn xuống, tai càng lúc càng đỏ.
Giữa hai người không còn lời nào để nói, bầu không khí làm Tô Mị cảm thấy khó xử, ngay sau đó nàng đứng dậy và rời đi.
Căn phòng lớn chỉ còn lại một mình Tiêu Dịch, nhưng trong tay hắn dường như vẫn lưu lại ít hơi ấm của nàng.
Tiêu Dịch nhấc ngón tay, từ từ vuốt ve cánh môi.
Mùi vị của kẹo quế hoa, thật là ngọt.
Hắn bốc một viên bỏ vào miệng, khóe môi hiện lên một nụ cười.
Bầu trời đầy sao, gió đêm tràn đầy hương hoa.
Lô Hữu Đạt đấm bóp cho Tiêu Dịch xong, toàn thân mệt mỏi toát mồ hôi: “Vương gia, chân ngài hơi yếu, ngày thường cứ để người khác phục vụ hoạt động đi đứng cho ngài, đừng cảm thấy mất mặt, điều này rất tốt cho chân của ngài…”
Tiêu Dịch không đếm xỉa tới chỉ ừ một tiếng, im lặng hồi lâu mới hỏi: “Gần đây… Cơ thể ta có chút kỳ lạ.”
Lô Hữu Đạt bắt mạch không phát hiệu điều bất thường, kinh ngạc nói: “Kỳ lạ chỗ nào?”
“Chậc, đáng ra ta không có loại xung động đó, nhưng ta cuối cùng ta lại có, điều này quả thật rất kỳ lạ!”
“Với con gái?”
“Ừ… Đúng vậy.”
“Không kỳ lạ, trên người ngài đâu có thiếu thứ gì, đó là chuyện rất bình thường.” Lô Hữu Đạt vuốt râu, mắt ti hí lóe sáng: “Hơn nữa điều này càng nói rõ cơ thể ngài đang chuyển biến rất tốt. Vương gia, thật đáng mừng!”
Tiêu Dịch mỉm cười, Vương phủ có nữ chủ nhân, đúng là đáng mừng.