“Ngài chậm một chút, xem xem ho đến đỏ cả mặt rồi kìa.” Ngải ma ma vừa cẩn thận lau chùi khóe miệng cho hắn vừa cười tủm tỉm nói: “Bên người chủ tử đang thiếu một người hầu hạ, lão nô thấy nàng ấy cũng không tệ, xem ra cũng thích ngài, vậy chẳng phải là một công đôi việc sao.”
Đột nhiên trong lòng Tiêu Dịch rạo rực, rồi bật cười: “Sao nàng có thể thích ta được?”
“Sao lại không thể? Lão nô không có nhìn nhầm đâu, vừa rồi ánh mắt của nàng ấy khi đi ra sáng rực vô cùng, tựa như vì sao trên bầu trời vậy.” Ngải ma ma nói vô cùng nghiêm túc: “Lúc gặp được đúng người thì trong mắt sẽ tràn ngập ánh sáng.”
Tiêu Dịch cười cười, hắn không tin, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng hắn tin tưởng lời nói của Phúc ma ma hơn.
Sở dĩ Tô Mị vui vẻ là vì hắn ngầm thừa nhận rằng Tấn Vương phủ sẽ che chở cho Tô gia.
Bởi vậy hắn mới nói: “Bên cạnh ta không thiếu người hầu hạ, đừng nhắc lại mấy lời này nữa.”
“Ngài không có ý định này nhưng lão nô thấy nàng ấy thì có đó.” Ngải ma ma tràn đầy tin tưởng: “Những nữ tử khác dù cho sau khi bị từ hôn không lâm vào khổ sở thì cũng sẽ trốn ở trong nhà để tránh đầu sóng ngọn gió, nhưng ngài nhìn nàng ấy xem, dù có việc hay không có việc thì cũng đến Vương phủ đi dạo, còn không phải có ý với ngài sao?”
Thấy chủ tử vẫn còn nghi ngờ, ánh mắt Ngải ma ma chợt lóe lên, đề nghị: “Nếu không thì lão nô đi thăm dò ý tứ của nàng ấy thử, nếu nàng ấy không muốn nhập phủ, chúng ta cũng không miễn cưỡng, sau này vẫn qua lại như bình thường, có thể giúp thì chúng ta sẽ giúp một chút. Nếu như nàng ấy nguyện ý…”
“Nói sau đi, bây giờ ta không có ý định thành thân.” Tiêu Dịch chỉ cảm thấy lòng rối như tơ vò, nói sang chuyện khác: “Trong cung vừa ban thưởng hai rổ nho, ma ma cầm lấy ăn đi.”
Ngải ma ma cười nói: “Nhiều như vậy sao lão nô ăn hết được.”
Tầm mắt của Tiêu Dịch dừng ở hộp hương mà Tô Mị mang đến: “Chia cho mọi người nữa.”
Vào lúc trời tối, Ngải ma ma đem nho đến cửa lớn của Tô gia.
Bà ấy tới tìm Tô Mị, vừa gặp đã cười: “Đây là nho cống phẩm của Tuyên phủ, cả Vương phủ chỉ được tổng cộng hai rổ, nói là được đưa từ Tây Vực qua, tặng cho cô nương nếm thử món ngon này.”
Tô Mị nhìn quả nho, quả nhiên không giống với các quả nho khác, có màu vàng xanh, hạt hơi dài, giống với nho nàng đã thấy ở trên bàn của Vương phủ.
Nàng xưa nay vốn không có giao tình với Ngải ma ma, chắc chắn bà ấy không chỉ đến để tặng nho, hiển nhiên là có chuyện muốn nói với nàng, có lẽ là thay Tấn Vương gia truyền lời.
“Đa tạ ma ma nhớ đến ta, món hiếm lạ như vậy, bảo ta làm sao không thấy ngại trong lòng được.”
“Ở trong này thì là món hiếm lạ chứ ở quê hương chúng ta thì không tính là gì đâu.” Ngải ma ma cảm khái rồi tựa như thở dài một tiếng, ánh mắt sâu thẳm: “Trước khi vào cung thì Thái phi nương nương không thích ăn nho đâu, nhưng sau khi vào cung trái lại lại bắt đầu thích ăn, lúc ấy ta không hiểu lắm, bây giờ nghĩ lại, có lẽ là muốn tìm lại hương vị của quê hương.”
Từ lúc vào cửa, những lời bà ấy nói kể cả ý bên ngoài hay bên trong đều để lộ thông tin gì đó, dường như muốn để cho người khác thấy rằng giữa bà ấy và Tấn Vương, Thái phi trước có một mối quan hệ đặc biệt.
Tô Mị âm thầm quan sát bà ấy đôi chút, cười hỏi: “Thứ cho ta mạo muội, ngươi cũng là người Tây Vực sao?”
Ngải ma ma cười to: “Đúng vậy! Nhìn không ra chứ gì, ta là tỳ nữ bên người của Thái phi trước, lớn lên cùng với bà ấy, cùng nhau vào cung, giúp đỡ lẫn nhau, nói là giống như tỷ muội cũng không nói quá đâu. Ôi, ở kinh thành hơn hai mươi năm rồi, đã sớm quen với cuộc sống ở nơi này, có lúc ta cũng quên mình là một người dị tộc.”
“Nhưng chúng ta quên rồi mà các ngươi lại quên không được.” Bà ấy chậm rãi thu lại nụ cười: “Nguyên nhân là vì xuất thân đặc thù của Thái phi nên Vương gia ở cùng với nhóm hoàng tử rất lúng túng, Thái phi lại ra đi quá sớm, con đường đi được đến địa vị hôm nay của Vương gia thật sự không dễ dàng gì, nhưng vì để bảo vệ Tô gia mà đã sinh ra khoảng cách với Hoàng thượng.”
Trái tim của Tô Mị đột nhiên nhảy lên, cố gắng nói: “Đại ân đại đức của Vương gia, Tô gia suốt đời không quên.”
“Ngươi đừng căng thẳng, Vương gia chưa từng buông một câu oán hận nào cả.” Ngải ma ma nghiêng người về phía trước, hạ giọng nói: “Không ai lại đi làm mấy chuyện không có ích lợi gì cả, ngươi có từng nghĩ tới vì sao Vương gia lại giúp ngươi không?”
Tô Mị hơi hạ thấp người, khiêm tốn nói: “Xin ma ma giải thích.”
“Hoàng Thượng muốn chỉ hôn cho Vương gia, nhưng Vương gia vốn không có ý định thành thân.” Ngải ma ma nhìn thẳng vào nàng: “Ngươi có nguyện ý nhập phủ hầu hạ Vương gia hay không?”
Một câu nói đột ngột khiến Tô Mị lập tức hiểu được, Tấn Vương muốn dùng nàng làm lá chắn.
Đúng là buồn ngủ lại gặp chiếu manh mà! Nàng đang lo làm sao để buộc Tô gia và Vương phủ vào với nhau đây này!
“Ta đồng ý!” Nàng lập tức nói, nhanh đến nỗi dường như không cần phải nghĩ ngợi gì.
Ngải ma ma xác nhận lại lần nữa: “Đâm lao thì phải theo lao, thân thể của Vương gia không tốt, ngươi phải suy nghĩ kỹ càng đấy.”
Tô Mị thản nhiên nói: “Không có Vương gia hỗ trợ thì Tô gia đã sớm bị chém cả nhà rồi, ân tình vô cùng to lớn, ta sẵn lòng hầu hạ Vương gia.”
“Quả nhiên là một đứa nhỏ ngoan ngoãn trọng tình nghĩa.” Ngải ma ma không ngừng gật đầu, dáng vẻ vô cùng vui mừng: “Tính tình của Vương gia hơi kỳ lạ, do ngại mặt mũi nên sẽ không chủ động nhắc đến chuyện này đâu, ngươi cần phải chủ động chút.”
Tô Mị thở dài, có hơi bất đắc dĩ nói: “Ngay cả Vương gia thích cái gì ta còn không biết, ma ma có thể chỉ bảo đôi chút cho ta được không?”
Ngải ma ma suy tư một lát, trên mặt hiện lên vẻ cười khổ, xen lẫn sự đau lòng không hề che giấu: “Khi Vương gia còn nhỏ mỗi khi có món đồ chơi mới thì vẫn luôn bị các hoàng tử khác cướp đi, không biết bắt đầu từ lúc nào mà Vương gia đã không còn nói ra sở thích của mình nữa.”
Một loại suy nghĩ không thể nói rõ dần dần lan rộng, bỗng nhiên Tô Mị cảm thấy hơi buồn bực, tâm trạng cũng không hiểu sao bắt đầu chùng xuống.
Ngải ma ma im lặng quan sát nàng, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: “Khi Thái phi còn sống thì thường xuyên nhắc đến Tây Vực, Vương gia rất hiếu kỳ với Tây Vực, phàm là những món đồ của bên đó cũng sẽ nhìn nhiều hơn đôi chút. Hồi mới khai nha kiến phủ, lúc rảnh rỗi sẽ đến miếu Thành Hoàng đi dạo.”
Tô Mị chợt thông suốt, tươi cười nói: “Ta hiểu rồi, Ngải ma ma, ta phải cảm tạ ngươi thế nào mới được đây.”
“Hãy hầu hạ Vương gia thật tốt, đừng để những cô gái khác tận dụng cơ hội, chỉ cần Vương phủ không ngã xuống thì Tô gia của ngươi cũng sẽ không ngã đâu.” Ngải ma ma đứng dậy chuẩn bị cáo từ: “Ta sẽ âm thầm giúp ngươi, nhưng có thể vào Vương phủ hay không còn phải xem thái độ của cha mẹ ngươi nữa.”
Bà ấy vẫn luôn nói là “vào phủ hầu hạ”, Tô Mị đương nhiên hiểu được hàm nghĩa trong đó… là làm thiếp, không phải làm vợ.
Đừng nói là làm thiếp, cho dù là làm Tấn Vương phi thì cha mẹ cũng sẽ tuyệt đối không đồng ý, dù sao ai cũng biết là gả cho Tấn Vương thì cũng giống như phải ở góa vậy.
Nhưng nàng không quan tâm.
Tô Mị gật đầu cười nói: “Ta sẽ thuyết phục bọn họ.”
Ngày hôm sau, mặt trời vừa qua ngọn cây, Tô Mị đã lên đường đến phiên chợ miếu Thành Hoàng ở thành Đông.
Nơi này là phiên chợ lớn nhất kinh thành, thi họa, đồ bằng ngọc, đồ sứ, tranh hoa và chim chóc, cây cảnh… Đầy đủ các loại cửa hàng trên vỉa hè, cái gì cần cũng có, ngoại trừ các đồ vật bản địa của các tỉnh khác, còn có những món hàng hóa Tây Dương như các loại vải dệt và thuốc thang hiếm thấy, hiển nhiên cũng không thiếu những món đồ được chế tác ở Tây Vực.
Vừa qua khỏi giờ Tỵ, trên đường vô cùng đông đúc, những tiếng gào to vang lên ở bốn phía, ồn ào đến nỗi tựa như có vô số con chim sẻ đang cùng nhau gọi bầy.
Tô Mị dặn xe ngựa dừng ở đầu ngõ, dẫn Yến Nhi đi tìm kiếm từng gian hàng một.
Yến Nhi cố gắng bảo vệ nàng giữa đám người đang đi qua: “Tiểu thư, người muốn mua đồ gì không phải cứ sai quản sự là được rồi sao? Nơi này ầm ĩ vô cùng, cẩn thận có người va phải người đấy.”
“Bọn họ không biết đâu, phí phạm bạc thì không nói mà còn làm chậm trễ thời gian của ta nữa.” Tô Mị chợt sáng mắt lên, chỉ vào một cửa hàng màu sắc rực rỡ, phong cách khác xa những cửa hàng khác, nói: “Chính là nơi này, một cửa hàng cũ đã mở được mười năm.”
Mặt tiền của cửa hàng không lớn, nhưng không gian bên trong lại rất lớn, trên vách tường treo đầy các loại thảm lông và thảm tơ được nhuộm màu sắc tươi đẹp, phía dưới có một quầy hàng, trưng bày hàng tạp hóa như các món đồ bằng ngọc, tượng điêu khắc bằng gỗ, hương liệu, dược liệu các loại.
Người bán hàng đón chào với gương mặt tươi cười: “Mời hai vị cô nương vào trong, cửa hàng nhỏ chuyên kinh doanh đồ của Tây Vực, là cửa hàng đầu tiên trong kinh thành, đầy đủ các loại, giá cả phải chăng, không lừa già dối trẻ, ngay cả phủ Nội vụ cũng lấy hàng từ chỗ chúng ta đấy!”
Tô Mị cười khúc khích: “Phủ Nội vụ lấy hàng ở chỗ ngươi, vậy thì giá cả ở chỗ ngươi chắc chắn không thấp rồi.”
Người bán hàng chợt sững sờ, gãi gãi chiếc gáy rồi ngây ngô cười vài tiếng, lặng lẽ đỏ mặt.
“Giá bán trong chợ và cung cấp vào cung khác nhau, đây là bí mật công khai của cửa hàng.” Một tiếng nói trầm thấp đầy thu hút vang lên, mành cửa sổ vừa động, có một nam tử bước từ trong nội đường ra.
Người nọ khoảng trên dưới ba mươi tuổi, vóc dáng cao ráo và gầy, mũi cao mắt sâu, mái tóc nâu đen hơi xoăn, là một nam tử Tây Vực vô cùng khôi ngô.
Trên mặt hắn ta là nụ cười nhã nhặn theo thói quen của người buôn bán, mở miệng là tiếng phổ thông lưu loát: “Cô nương có thể yên tâm, nếu ngươi bị mua mắc hãy đem về lại đây, ta sẽ đền lại bạc gấp mười lần. Người đừng cười, mọi người trên con phố này đều biết Mộc Lý Đường ta đây vô cùng uy tín.”
Tô Mị quét một vòng, hỏi: “Ta nghe nói thảm của Tây Vực rất khác với phong cách của Trung Nguyên, tấm đặc trưng nhất của chỗ ngươi là tấm nào?”
Mộc Lý Đường nâng một tấm thảm lên: “Không phải là món quý giá nhất trong tiệm của ta, nhưng lại mang đậm phong cách Tây Vực nhất, thảm treo tường thổ cẩm có hoa văn chuỗi ngọc và đôi chim, là kiểu hoa văn yêu thích của vương thất nước Hãn của Tây Vực”
Tô Mị nhìn kỹ, bề mặt thảm trơn nhẵn, mềm mại, màu sắc rực rỡ như ráng mây chiều, quả thật là một món đồ thượng hạng, bèn hỏi bao nhiêu tiền.
Mộc Lý Đường giơ một ngón tay lên: “Một ngàn lượng, bớt một đồng cũng không bán.”
Yến Nhi líu lưỡi, giật nhẹ góc áo của Tô Mị: “Mắc quá đi mất.”
Tô Mị ngẫm nghĩ nói: “Hôm nay ta chỉ đem theo năm trăm lạng, ta muốn món này, lúc quay về ngươi hãy cử người đến nhà của Lễ bộ Tô lang trung để lấy bạc.”
“Được!” Mộc Lý Đường phân phó tiểu nhị gói thảm treo tường lại, rồi tặng cho Tô Mị một miếng phù điêu vuông vắn lớn nửa thước bằng gỗ lim: “Đây là lễ vật cho cô nương, do tự tay ta khắc đó.”
Ngọn núi ở xa xa, một cánh rừng bạch dương, một hồ nước, mặt hồ phản chiếu lại bóng cây cùng với đám mây trên bầu trời.
“Là phong cảnh quê hương của ta.” Mộc Lý Đường giải thích nói: “Rời xa cố hương, khó tránh khỏi sẽ sinh nhớ nhà, khiến cô nương chê cười rồi. Nếu không thích thì vẫn còn Tứ quân tử đồ mai lan trúc cúc, hoa văn cành hoa sen, hoa mẫu đơn các loại, không thì cô nương xem thử mấy cái khác nhé?”
Tô Mị nói: “Mấy cái đó quá phổ thông, ta thấy bức vẽ phong cảnh này rất đẹp, không ngờ rằng ngươi lại khéo tay như vậy.”
Mộc Lý Đường cười cười: “Cô nương thích là tốt rồi.”
“Sau này cửa hàng ngươi có đồ vật hiếm lạ nào nhớ giữ lại cho ta.” Tô Mị dặn dò nói: “Ta sẽ thường xuyên đến đây đi dạo.”
Mộc Lý Đường chắp tay lại: “Nhờ có sự chiếu cố của cô nương, Tiểu Trì, mang đồ của cô nương để lên xe đi.”
Yến Nhi vô cùng miễn cưỡng lấy ngân phiếu ra, đau lòng quá đi, mãi cho đến buổi tối mà vẫn nhịn không được mà than thở: “Làm gì có ai mua đồ giống người chứ, còn không thèm mặc cả nữa, không biết đã để tên ông chủ lòng dạ độc ác đó ăn biết bao nhiêu bạc.”
Tô Mị nằm trên chiếc giường nhỏ mát mẻ, phe phẩy cây quạt nói: “Ngải ma ma cố ý nói cho ta về miếu Thành Hoàng, còn nói về lúc mà Tấn Vương vừa xây phủ, ý tứ này còn chưa rõ ràng hay sao? Ta đoán có lẽ là bọn họ quen biết nhau, muốn kiếm chút lợi ích từ trong đó mà thôi. Món đồ đó là một món đồ tốt, một ngàn lượng cũng không tính là quá mắc.”
Yến Nhi chần chừ nói: “Người thường xuyên đến chỗ Vương phủ, đám tiểu nhân kia nói chuyện vô cùng khó nghe, nếu không thì…”
“Không có nếu không gì cả!” Tô Mị ngắt lời nàng ta, chém đinh chặt sắt nói: “Ta đã hạ quyết tâm phải vào Vương phủ, bất kể là thân phận gì! Yến Nhi, nếu ngươi muốn đi theo ta thì cứ theo, còn nếu không muốn thì ta sẽ trả khế ước bán thân cho ngươi, ngươi tìm một người tốt rồi gả đi.”
“Đương nhiên là nô tỳ sẽ đi theo tiểu thư.” Lần này Yến Nhi không có chút do dự, rồi lại hỏi: “Người định nói như thế nào với lão nhân gia đây?”
“Cứ nói là ta thích Tấn Vương gia.” Tô Mị không chút để ý nói: “Nếu gả ta cho người khác thì ta không muốn sống nữa!”