Mỹ Nhân Cửa Hàng Son Phấn

Chương 6: 6: Liễu Kinh Thích Ăn Cá Cá Chép Sợ Hãi





Tiểu Hạc Tử nghểnh cổ, miệng ngậm chặt, đi đến chỗ Kiều Hồng Hi tố cáo, tố cáo xong thì bắt đầu khích bác ly gián, nói: “Kiều tỷ tỷ, Kiều tỷ tỷ, tên Thương Trì kia thật ti tiện, hay là tỷ ly hôn với huynh ấy đi, hai chúng ta tự do thoải mái.


Vương Mẫu nương nương khen Tiểu Hạc Tử dễ thương, mỗi tháng đều cho ta một đồng vàng, Tiểu Hạc Tử lấy tiền đó nuôi Kiều tỷ tỷ, được không?”Thương Trì không cho Tiểu Hạc Tử nói xấu mình, ba chân bốn cẳng chạy tới, đè cái đầu tròn vo của Tiểu Hạc Tử xuống, nói: “Muội đã béo như con trùng đầu đen ở phường Thanh Môn Lục Ngọc rồi đó, ăn cơm của ta lại còn dám giỡn với ta, mai ta sẽ bán muội cho Liễu Kinh cô nương ở phố Đông Quan, làm thành món cá Liễu Kinh!”Tiểu Hạc Tử nghe tới ba chữ cá Liễu Kinh, như bị hớp hồn, kêu một tiếng: “A ư! A ư!”Sau đó hai chân mềm nhũn, té xỉu trên đất hóa thành một con cá chép bụng tròn, đầu to.Các sinh vật nhỏ ở Đông Hải thương xót Tiểu Hạc Tử, cảm thấy Long thái tử thật quá đáng, lại lấy Bùi Liễu Kinh đi dọa người khác.Bùi Liễu Kinh rất đáng sợ luôn, nàng ta thích ăn cá, ngày ngày đều hóa thành ngư dân, mang theo hai con Ngư Ưng mặt đỏ, chạy nhanh như chớp tới Đông Hải quăng lưới đánh cá, đáng sợ đến mức sứa độc ở Đông Hải thấy được nàng ta còn phải chạy thật xa, chớ nói chi tới Tiểu Hạc Tử lại là một con cá chép vừa béo múp míp vừa trông rất ngon miệng.Các sinh vật nhỏ miệng ậm ừ mắng Thương Trì mấy câu, sau đó dần dần tản đi.Kiều Hồng Hi thả Tiểu Hạc Tử xuống biển, miệng trách móc Thương Trì: “Chàng đi so đo với muội ấy làm gì? Muội ấy chỉ là một con cá chép, chàng lớn hơn muội ấy biết bao nhiêu tuổi, nhường muội ấy một chút không được hay sao?”Thương Trì nói phét không chớp mắt: “Ta chỉ lớn hơn muội ấy ba tuổi mà thôi.”“Ba tuổi?” Kiều Hồng Hi mắng Thương Trì mặt dày: “Lúc chàng nói những từ này, da mặt đã dày như tường thành, đầu lưỡi đã sắc bén như dao.”Lớn hơn ba tuổi quả thật hơi khó tin, Thương Trì nói lại: “Ba, Ba mươi tuổi…”Rõ ràng là lớn hơn Tiểu Hạc Tử gần ba trăm tuổi, lại còn mạnh miệng, Kiều Hồng Hi cười một cách tức giận: “Chàng năm nay hơn sáu trăm tuổi, tính cả hai trăm năm tuổi mụ, năm nay chàng đã… Tám trăm tám mươi tuổi.”Thương Trì ở trong trứng hai trăm năm mới nở, trước đây hắn luôn kể lại chuyện hai trăm năm đó, nói bản thân lớn hơn Lôi Thần Phục Song hai trăm tuổi, là ca ca của Lôi Thần, hôm nay nhắc lại, Thương Trì lại bịt chặt lỗ tai không muốn nghe: “Lớn hơn ba trăm tuổi thì đã làm sao, ba trăm năm trước, lúc ta mới ba trăm tuổi chẳng phải Tiểu Hạc Tử cũng mắng ta đó sao.”“Lúc chàng ba trăm tuổi, Tiểu Hạc Tử mới thành yêu, chỉ là một đứa nhóc năm, sáu tuổi.

Lúc nhỏ muội ấy giúp chàng bán hải sản, lớn lên lại giúp chàng diễn tạp kỹ, chàng còn dám bắt nạt muội ấy.” Kiều Hồng Hi trả lời.Thương Trì che tai lại không muốn nghe, Kiều Hồng Hi lấy một cái lược bạc ra rồi phe phẩy trước mặt hắn.“Được rồi, đừng bày ra bộ mặt ủ rũ, ta giúp chàng chải lông.”“Được!” Thương Trì nhìn thấy lược bạc, lập tức vui vẻ biến thành rồng, nằm trên mặt đất, để cho Kiều Hồng Hi chải lông: “Kiều Kiều, phải chải đến từng sợi lông.”Phố Đông Quan ở Dương Châu mấy năm nay ngày càng náo nhiệt, phía tây có cửa hàng hương khói và cửa hàng thủ công, phía đông có cửa hàng son phấn Mỹ Nhân và cửa hàng cá hương Liễu Kinh.Tiểu Hạc Tử và Thương Trì mà Tử Ngư Lang và Bùi Liễu Kinh đang nói đến, một người là chủ tiệm son phấn Mỹ Nhân Ngu Bán Bạch, một người là chủ tiệm cá hương Liễu Kinh Bùi Kiều.Cửa hàng cá hương Liễu Kinh, đúng như tên gọi của nó, là nơi ăn cá, người ăn cá ở đây hẳn sẽ đều bị sốc.Cá ở cửa hàng cá hương Liễu Kinh thật sự rất ngon, không ít người ngạc nhiên sau khi ăn.

Tâm trạng sảng khoái, buồn bực tiêu tan, buổi tối còn có thể mơ được một giấc mộng đẹp, cho nên khai trương không quá trăm ngày mà đã làm ăn khấm khá.Chủ tiệm cá hương Liễu Kinh Bùi Kiều có nuôi hai con Ngư Ưng hung dữ.


Nàng gầy gò, ít nói và cũng chưa từng tiết lộ danh tính.


Dân chúng phố Đông Quan không biết rõ tên tuổi hay giới tính của nàng, chỉ biết nàng họ Bùi, cũng không biết từ nơi nào đến.Mỗi khi có người uyển chuyển hỏi về tuổi tác hay tên nàng, Bùi Kiều đều sẽ trả lời: “Cha ta đã bảo, không cần nói tên tuổi của một cô nương cho người khác, mọi người gọi ta một tiếng Bùi Liễu Kinh là được rồi.”Có người tò mò hỏi: “Hai chữ Liễu Kinh có câu chuyện gì phía sau không?”.