Tiểu Hạc Tử biết sau khi Thương Trì trở về bản thân sẽ không có quả ngon để ăn, cũng đánh không lại Thương Trì, vậy trốn đi không được sao?Quay về Đông Hải, nàng ấy trực tiếp nhảy xuống biển, liều mạng mà về phía đáy Hạc Tử và Ngu Man Man là cá chép, cá chép sinh ra và lớn lên ở sông.
Ngu Man Man sợ nước biển, không thể bơi lội thỏa thích ở trong nước biển được.
Nhưng Tiểu Hạc Tử không sợ nước biển, bất luận là nước biển hay là nước sông, nàng ấy đều có thể mặc sức vẫy vùng.
Nói đến cũng thật khó tổ mẫu ở biển đang nhìn dáng vẻ bơi lội của Tiểu Hạc Tử từ phía xa, đầu phình bụng phệ, gắng sức mà bơi, nhưng tốc độ cùng không hề nhanh, bơi hơn nửa khắc mới bơi đến đáy Hạc Tử tìm thấy một tảng đá đồ sộ ẩn sâu ngoài biển.
Chỉ mới trốn được nửa khắc, nàng ấy liền từ tảng đá bơi ra, tự hỏi: “Tại sao ta phải trốn đi chứ? Này! Bụng ta hình như còn chút đói rồi.”Tiểu Hạc Tử lại mất trí nhớ rồi, mang cá vừa khép, phát ra khí vù vù, trong miệng nhả bong bóng, ngờ nghệch lơ lửng tại chỗ nhớ lại vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Muốn vào tròng, không ngờ Thương Trì bám theo sau lặng lẽ bơi đến.
Thương Trì nắm lấy đuôi cá của Tiểu Hạc Tử, ném nàng ấy từ tây sang đông, lại ném từ trên xuống nào cá chép đi qua, đều xuất hiện bong bộ một vòng khắp đông tây nam bắc, trí nhớ của Tiểu Hạc Tử đã khôi khi giãy giụa khỏi tay Thương Trì, Tiểu Hạc Tử không ngừng kêu la thảm thiết: “Cha! Giết cá! Giết cá!”Thương Trì cười rồng một cá gặp lại nhau, trước tiên là đấu khẩu, tiếp đó là đánh Hạc Tử điên cuồng phun bong bóng về phía Thương Trì: “Bong bóng tiến công!”Cái gọi là bong bóng tiến công vốn không thể làm Thương Trì bị thương dù chỉ một sợi tóc, Tiểu Hạc Tử cũng biết không thể đả thương bất kì ai, vừa phun vừa lùi về Trì trợn tròn mắt, búng vào đầu Tiểu Hạc Tử: “Đầu đạn vuốt rồng!”Đầu đạn vuốt rồng này, khiến cho Tiểu Hạc Tử lộn vài vòng ở trong Hạc Tử không chịu yếu thế, đuôi cá chiếu sáng gương mặt Thương Trì, ra sức đập một trận: “Ngư vĩ phiến long!”Ngư vĩ phiến diện và bong bóng tiến công giống nhau, đều là chút chiêu trò lừa bịp.
Thương Trì vẫn dùng chiêu đầu đạn vuốt rồng kia, đem Tiểu Hạc Tử bắn bay ba Hạc Tử càng đánh càng hăng, khăng khăng so sánh Thương Trì với đại ca, nhị ca, chuyển sang dùng răng làm Thương Trì bị thương, tất nhiên sau cùng lại bị bắn bay thúc trận chiến, Tiểu Hạc Tử mất đi khí lực, nằm sấp xuống trôi theo dòng nước, giả chết xin hàng: “Ta sai rồi.”“Hừ.” Thương Trì cũng mệt mỏi, đầu đạn vuốt rồng lần nữa bơi đến Thượng Hải.
Tiểu Hạc Tử bơi trong biển hồi lâu, cứ bơi trên mặt nước mãi đến khi mặt trời lặn ở phía tây, nhưng lại gặp phải đám nhóc nghịch ngợm, phóng hoa chuột hỏa tiễn xuống chuột hỏa tiễn có nhiều màu sắc sặc sỡ, sau khi nổ trung từ dưới lên lao thẳng lên không trung, đầu Tiểu Hạc Tử va chạm với mặt biển, hoa chuột hỏa tiễn tức khắc nổ tung.
Những đốm lửa tàn dư cũng làm không ít sinh linh bé nhỏ đang nghỉ ngơi trôi nổi trên mặt biển bị Trì lập tức đến biển lần cuối nơi đám nhóc đang ở, tiến hành khuyên can: “Không được bỏ những thứ này xuống biển, ngài Long Vương sẽ tức giận.”Thương Trì giả vờ nghiêm túc, dùng vẻ ngoài u tối để hù dọa, lũ trẻ này nhìn thấy thì hét ầm lên, ôm mặt chạy biến Hạc Tử bị thổi bay đầu, sợ tới mức quay người bơi xuống đáy biển, ở trên tảng đá dưới đáy biển ngây người cả mẫu Đào Phấn Cô và tổ mẫu Hoa Thanh Cô tay trong tay đến Hải Thứ, nói với Kiều Hồng Hi rằng Tiểu Hạc Tử bị Long thái tử và hoa chuột hỏa tiễn làm cho khiếp sợ không dám xuất hiện, âm thầm khóc giữa đại Hồng Hi buồn bực khi Thương Trì so đo tính toán với một đứa trẻ, còn dọa lá gan của nàng ấy, trừng mắt liếc xéo Thương Trì, nóng lòng nói: “Đã gần một ngàn năm trôi qua, mà chàng chẳng có chút tiến bộ nào, chỉ biết ức hiếp muội ấy, muội ấy vẫn còn là một thiếu nữ mà thôi.
Đi! Đi tìm muội ấy về đây.”“Nhưng mà, con nhóc ấy vừa dùng bong bóng tấn công ta.” Thương Trì nghẹn không nói nên lời.
Nhưng hắn không dám ngoáy mũi trước mặt Kiều Hồng Hi, trong lòng cũng có chút lo lắng Tiểu Hạc Tử bị thổi bay đi, tức khắc lao xuống biển Tiểu Hạc Tử sao có thể cam lòng đi lên, vốn đầu óc không sáng sủa, sau khi bị nổ tung suýt nữa không nhận ra mình là ai, chỉ nhớ ăn kẹo trong miệng: “Không ăn kẹo, không được đi.”Nghi ngờ Tiểu Hạc Tử lừa mình ăn kẹo, Thương Trì không biết sống chết dọa nàng ấy: “Muội bị doạ sợ rồi sao? Hay chúng ta đi cửa hàng cá hương ăn cá thái lát nha.”Nghe những lời này, vẻ mặt Tiểu Hạc Tử kiên cường, bất luận Thương Trì nói cái gì nàng ấy đều tỏ thái độ lạnh nhạt.
Thương Trì tặc lưỡi, cho rằng Tiểu Hạc Tử bị dọa sợ, cuối cùng cũng bắt được nàng ấy bằng kẹo cao su vị hoa khi ăn kẹo cao su vị hoa hồng, Tiểu Hạc Tử giật mình, đánh nhau một trận với Thường mốt là sinh nhật của Thương Tiểu Lục, là sinh nhật của Tu Mạn.
Di Hoành định ở bên nàng ấy mọi lúc mọi nơi, thế là hắn đã đến cửa hàng son phấn sớm ngày hôm ngày sinh nhật của Thương Tiểu Lục, thế nào cũng sẽ có một trận cuồng phong bão táp, Ngu Bán Bạch thích mở cửa hàng vào những ngày mưa.
Di Hoành tính xin Ngu Bán Bạch nghỉ một tiệm son phấn vẫn chưa mở Bán Bạch ôm đuôi cá bị phỏng, lại mang một cái chậu to, khóc ra trân châu cả một đêm, chỗ bị canh nóng tạt qua, vảy vừa đụng vào liền rớt xuống, lộ ra phần thịt trắng hồng bên trong, giống như một cái đầu hói vậy, rất khó Bán Bạch lau qua lau lại cao Thái Hồng Chân Ngọc, sau đó vừa lau vừa than mệnh khổ, gặp phải một con hồ ly vô tích sự, nghĩ tới đây, lại bắt đầu khóc nấc lên, bụi trên trần nhà bởi tiếng khóc lã chã mà chuyển động, còn quấy rầy tới con nhện nằm ở góc nhện rơi xuống trên đầu Ngu Bán được tới tận hai con nhện to trên đầu, tiếng khóc của Ngu Bán Bạch còn kèm theo tiếng kêu thảm thiết: “Con nhện cũng thấy ta không có chân mà bắt nạt ta!”Tiếng khóc của Ngu Bán Bạch nghe thật đau thương, khóc cả một tối, trân châu trong chậu đã đầy ắp hơn ngàn viên, chàng bỏ chậu xuống dưới gầm giường, thân thể trần truồng, ôm lấy gối đi trong giấc mơ cũng không để chàng yên lòng, hình dáng hồ ly của Bùi Kiều cười híp mắt xuất hiện trong giấc mộng của chàng sau đó biến mất, xuất hiện rồi lại biến một lần xuất hiện, thân hình cũng sẽ tăng lên gấp đôi, khi chàng sắp tỉnh lại, hồ ly đã to bằng một quả núi, lớn đến độ chàng vô lực phản kháng, không có cách nào giữ lại toàn thây, đành trơ mắt nhìn nàng buộc chặt mình, sau giơ tay chém xuống, chặt đứt đuôi người Ngu Bán Bạch đổ mồ hôi lạnh, vừa mở mắt ra, liền xoay người ói một bãi, hơi thở không đều, đằng trước vang lên tiếng gõ cửa, âm thanh Bùi Kiều truyền tới: “Tử Ngư công tử, ngươi ở trong sao?”Tiếng gõ cửa không ngừng truyền tới, cơ thể Ngu Bán Bạch lâng lâng, nghe tiếng cốc cốc lại bắt đầu buồn trạng Ngu Bán Bạch rất bất an, mở cửa hàng đối diện với một con hồ ly chỉ biết nấu ăn, ngày ngày gặp mặt, chắc chắn có ngày chàng biến thành Giao Nhân không đuôi.
Nghĩ trong lòng như vậy, cả cơ thể đều run rẩy, Ngu Bán Bạch muốn rời đi Dương Châu, chạy trốn tới nơi khác, đến nơi đó lại mở một tiệm bởi vì sợ một con yêu tinh mà chạy khỏi Dương Châu, dường như là chuyện rất mất Kiều mang ít thức ăn ở bên ngoài gõ cửa ba cái, đợi vài phút, lại lặp lại vài lần, vẫn không có ai ra mở cửa, tâm trạng ủ rũ, nàng muốn nhìn chiếc đuôi cá xinh đẹp đó một lần nữa, nhưng Giao Nhân công tử tựa hồ không ưa nàng Hoành đứng trước tiệm son phấn đợi Ngu Bán Bạch mở cửa, không thấy Ngu Bán Bạch, nhưng lại trông thấy Bùi Kiều cũng không thấy Ngu Bán Bạch, không thấy đuôi cá liền rất không bằng lòng, nàng đành tìm chỗ đất rộng ngồi xổm mà đợi Hoành trộm liếc nhìn Bùi Kiều, bị Bùi Kiều bắt được vài lần, nhưng cả hai cứ nhìn nhau đần mặt ra, cũng không ai mở Kiều chủ động tới tìm Ngu Bán Bạch, quan hệ của cả hai trông rất mờ ám, Di Hoành không nhịn được hỏi: “Quan hệ của Liễu Kinh cô nương và Ngu công tử đã tiến xa hơn rồi sao?”“Tiến xa hơn? Ý của ngươi là ta và Tử Ngư công tử trở thành bạn sao?” Bùi Kiều nghi hoặc, không hiểu ý của Di Hoành, trả lời theo suy nghĩ: “Không có đâu, ta làm sai chuyện, Tử Ngư công tử phải rất giận ta nha.”.