Ngu Man Man vui vẻ đưa tiền, ngay khi nhận được bánh bao nàng ấy lập tức ăn ngay, hoàn toàn không có chút lo lắng về việc miệng mình sẽ bị bỏng bởi mấy chiếc bánh bao nóng hôi Bán Bạch nhìn Ngu Man Man đang ngoan ngoãn đứng trước cửa tiệm ăn bánh bao hấp, nhìn thấy khuôn mặt trắng như tuyết của nàng ấy đỏ ửng lên, chàng nhỏ giọng nói: “Con gái nên dùng phấn màu tím làm lớp nền.”Chàng nghĩ rằng Ngu Man Man không hiểu kỹ năng trang điểm, lấy mười ngón tay vụng về của mình lau son đỏ trên khuôn mặt trắng trẻo kia, không khác gì đang diễn hí trên vũ ai biết rằng Ngu Man Man thật sự là một con cá chép, khuôn mặt vốn hồng hào tự nhiên, tựa như kiểu trang điểm hoa đào thời thượng của các triều đại khi nghe những lời từ Ngu Bán Bạch, Ngu Man Man vừa gặm bánh bao vừa đáp: “Phấn màu tím là gì? Nó có thể làm ra bánh bao không?”Dù ngàn năm đã trôi qua nhưng Ngu Man Man vẫn chỉ hứng thú với món bánh bao này người ta ăn cá chiên, thì nàng ấy lại ăn bánh bao chiên, còn khi người ta ăn cơm ngon, nàng ấy lại chọn ăn bánh bao hấp mật khi Ngu Man Man hỏi câu này, hiểu lầm lại càng tăng thêm, Ngu Bán Bạch càng chắc chắn nàng ấy không biết cách sử dụng phấn son, vì vậy chàng đã mời Ngu Man Man đến cửa hàng son phấn để có thể tự tay tân trang lại đôi má của nàng Bán Bạch làm ướt tấm khăn voan mềm mại trắng như tuyết, xoa lên mặt nàng ấy, nhưng cũng không thể tẩy sạch được vết màu nào.
Vẻ mặt nàng ấy vẫn còn màu hồng nhạt phơi phới, chàng khịt mũi hỏi: “Diện mạo của cô nương có phải sinh ra đã vậy không? Hay là do ngươi bị cháy nắng nên da mặt mới ửng hồng như thế? Vậy nếu mặt cô nương chạm nước thì có đau không?”Dù đã ăn xong hai cái bánh bao, nhưng nàng ấy vẫn không có ý định dừng việc ăn lại, lấy chiếc bánh bao cuối cùng nhét vào miệng, vừa nhai vừa nói:“Cá chép ấy, không phải tất cả khuôn mặt đều có màu sắc giống vậy sao?”“Cá chép chỉ cần không chạm nước thì mặt đều sẽ bị đau đúng không?”“Ca ca, phấn màu tím mà huynh nói là thứ gì thế?”“Nó có thể làm bánh bao hấp được không vậy?”“Bánh bao làm bằng nó có thơm hơn không? Sẽ ra bánh bao màu tím sao?”“Ca ca có thể cho ta một cân được không? Ta mang về nhà làm bánh bao cho Kiều tỷ tỷ, sau khi làm xong ta sẽ mang đến cho huynh hai cái.”Hai cái có hơi nhiều, Ngu Man Man vội vàng quay đầu lại: “Hay một cái thôi được không, ta vẫn muốn ăn thêm nhiều bánh bao.”Cá chỉ có duy nhất một mạch não, vì vậy việc Ngu Man Man tự nhận người lạ là ca ca tỷ tỷ muội muội đều hoàn toàn dựa vào cảm giác.
Ngu Bán Bạch cảm thấy mơ hồ trước câu hỏi của Ngu Man Man, nhưng chàng vẫn đưa cho nàng ấy một cân phấn tím mà chàng mới làm Man Man nở một nụ cười rạng rỡ trên mặt, nàng ấy chủ động nói cho Ngu Bán Bạch biết tên của mình: “Ta tên là Ngu Man Man, ca ca tên là gì thế?”“À...!Ta họ Ngu, tên là Tử Ngư.” Ngu Bán Bạch trả lời.“Gì chứ? Huynh cũng họ Ngu sao? Vậy có lẽ trăm năm trước chúng ta là người một nhà rồi.
Nếu đã cùng họ thì sau này ta sẽ gọi huynh là Ngu Tử Ngư nhé, huynh cũng có thể gọi ta là Ngu Man Man.” Nàng ấy vác một cân phấn tím trên lưng, vô cùng vui mừng muốn tới Đông Hải tìm Kiều Hồng Hi cùng làm bánh Man Man rời đi thì Ngu Bán Bạch mới lấy lại bình tĩnh, chàng đập chân hét lớn: “Lúc nãy...!Sao mình lại hồ đồ vậy chứ.”Sao phấn tím này có thể dùng để làm bánh bao được chứ!Ngu Bán Bạch lăn bánh xe đuổi theo Ngu Man Man.
Ngay khi đuổi kịp, chàng lập tức kéo tay áo của Ngu Man Man rồi đòi lại một cân phấn tím mà chàng vừa cho nàng ấy: “Cô nương, phấn tím này không dùng làm bánh bao được, phấn này chỉ dùng để thoa lên mặt thôi.”Ngu Man Man cho rằng Ngu Bán Bạch muốn rút lời, mắt ngấn lệ, bắt đầu dụ dỗ chàng: “Ca ca để ta về làm bánh bao đi mà, làm xong Man Man nhất định sẽ cho huynh hai phần.”Ngu Bán Bạch tặc lưỡi giải thích, nhưng Ngu Man Man vẫn không tin, nàng ấy cảm thấy Ngu Bán Bạch đến đây chỉ để đòi tiền nên bèn ôm chặt lấy một cân phấn màu tím vào trong lòng rồi bắt đầu khóc lóc: “Ngu Tử Ngư, đợi đến lúc ta giàu to, ta sẽ trả tiền đống phấn màu tím này của huynh mà, được không?”“Ngu cô nương, phấn tím này thật sự không thể dùng để làm bánh bao được đâu.” Ngu Bán Bạch hối hận vì mình đã lo chuyện bao Man Man và Ngu Bán Bạch cứ đứng giằng co dưới bóng râm của cây liễu.
Trên bầu trời trong xanh, một tiếng sấm bỗng vang lên, rồi rơi xuống mặt đất, cách đó không xa có người gọi Ngu Man Man: “Man Man!”.