Đại Chùy sinh một trai một gái, hai đứa trẻ đều giống nàng.
Sức mạnh của hai đứa đều rất lớn, đặc biệt là con trai ta, sức mạnh không kém gì mẹ nó nhưng may mắn là, con trai ta thông minh giống ta. Không phải nói Đại Chùy không tốt, chủ yếu là con trai phải kế thừa hoàng vị, quá lương thiện sẽ bị người ta bắt nạt.
Đại Chùy ở trong cung không chịu được, nàng ngày nào cũng ra ngoài đi dạo, ngoài việc mở tiệm thịt ra nàng còn thu nhận rất nhiều đệ tử, có một năm nàng còn dẫn binh đi đánh trận.
Nàng thế mà có thiên phú đánh trận, lên chiến trường như biến thành một người khác, có dũng có mưu.
Đại Chùy của ta quả thực là kỳ nữ. Ta không muốn nàng mãi làm hoàng hậu, bị nhốt trong cung, vì vậy đợi đến khi con trai ta mười sáu tuổi có thể tự lập, ta liền thoái vị, ta đưa Đại Chùy đi du ngoạn sơn thủy.
Đại Chùy rất vui vẻ, ngày nào cũng ở bên ngoài trừ gian diệt ác.
Một hôm chúng ta đi ngang qua một thôn trang, Đại Chùy gặp được cha mẹ ruột của nàng, bọn họ sống không tốt, hai đứa con trai cũng không thành tài, bọn họ nhận ra Đại Chùy, vội vàng nhận lỗi, nói bọn họ bán nàng xong thì đã hối hận rồi.
Đại Chùy không để ý đến bọn họ, tức giận bỏ đi.
Hôm đó Đại Chùy đích thân làm một bữa thịt muối hầm măng, nàng cười nói thịt muối hầm măng quả thực rất ngon, ta cũng thấy ngon.
Chúng ta đều có tuổi thơ không vui vẻ nhưng Đại Chùy may mắn, bởi vì nàng gặp được Từ Đào, ta cũng may mắn, bởi vì ta gặp được Đại Chùy.
Cuộc đời con người rất ngắn, tuổi thơ cũng chỉ mười mấy năm, chịu đựng qua đi, còn vô số ngày tốt đẹp, giống như ta và Đại Chùy.