Mỹ Nhân Có Sức Mạnh Lay Trời Chuyển Đất

Chương 16




[Ngoại truyện: Cửu Vương gia]

1

Ta tên là Tiêu Đình Dật.

Từ nhỏ ta đã không hiểu, tại sao phụ hoàng không thích ta. Vấn đề này, nhiều năm không có đáp án, rõ ràng ta đã làm rất tốt, mọi thứ đều rất xuất sắc nhưng khi phụ hoàng nhìn ta, ánh mắt vẫn lạnh nhạt.

Lúc đầu ta còn ghen tị với những huynh đệ khác nhưng một ngày nọ ta phát hiện, bọn họ cũng giống như ta, đều không nhận được sự quan tâm của phụ hoàng, ánh mắt phụ hoàng nhìn bọn họ cũng không khác gì khi nhìn ta.

Từ ngày đó, ta không cho phép mình có bất kỳ sự mong đợi nào với phụ hoàng nữa.

Sau khi mẫu hậu qua đời, ta dọn ra khỏi hoàng cung, một mình sinh sống, tuy đôi khi cảm thấy cô đơn nhưng không có nhiều chuyện phiền lòng, tự do tự tại.

Cho đến ngày đó, ta đột nhiên nhớ lại một chi tiết vào ngày mẫu hậu qua đời, lúc đó ta nghe thấy một hoạn quan nói: "Tuyệt đối không được để Cửu điện hạ vào."

Tại sao không cho ta vào, chắc chắn là cái c h ế t của mẫu hậu có vấn đề. Ta đã điều tra, mẫu hậu không phải c h ế t vì bệnh, mà là bị người đầu độc.

Ta nghi ngờ Văn quốc công, nghi ngờ phụ hoàng, ta chỉ thăm dò một chút, Văn quốc công đã không ngồi yên, ông ta vu cáo ta mưu phản.



Khi bị giam vào ngục, thực ra ta rất vui, vì phỏng đoán của ta đã được chứng thực, còn việc ta có bị mất mạng vì chuyện này hay không, không cần phải cân nhắc.

Bởi vì chỉ cần ta không muốn, trên đời này không ai có thể lấy mạng ta.

Nhưng điều khiến ta bất ngờ là, trong ngục của ta lại có thêm một nữ tử, nữ tử đó dung mạo rất kiều diễm, thân hình cũng rất nhỏ nhắn, ta tưởng nàng ta sẽ sợ đến phát khóc, không ngờ nàng ta vừa mở miệng đã hỏi ta, khi nào thì ăn cơm.

Ta chưa từng gặp nữ tử thú vị như vậy, không sợ c h ế t, chỉ sợ đói.

Nhưng điều khiến ta kinh ngạc hơn nữa là sức mạnh của nữ tử đó.

Trên đời này không có lời nào có thể diễn tả được cảm giác của ta khi nhìn thấy nàng ta đ.ấ.m một phát thủng một lỗ trên tường, điều này có lẽ còn kinh hoàng hơn cả việc ta nhìn thấy Bồ Tát hiển linh.

Đêm đó, nàng ta cõng ta chạy như điên, nàng ta dẫn ta đi ăn chân giò, nàng ta còn dẫn ta về nhà nàng ta.

Khi ta nhìn thấy biểu cảm sợ đến phát khóc của cha nuôi nàng ta, ta suýt cười thành tiếng.

Tội mưu phản, nặng thì liên lụy đến cửu tộc, nhẹ thì cũng là c.h.é.m đầu.

Nhưng nàng ta không hề quan tâm, còn an ủi cha nuôi của nàng ta, nói sẽ phụng dưỡng ông ấy đến cuối đời, nàng ta thật ngây thơ đáng yêu.